Thì Ra Cậu Ấy Thích Tôi

Chương 4: Chương 4




Từ hôm ầm ĩ với Cố Tri Hàng xong, tôi không hề liên lạc với anh ta nữa.

Nghe bạn cùng phòng nói thỉnh thoảng anh ta sẽ gửi tin nhắn hỏi bọn họ tôi đang làm gì.

Sau khi hỏi thì sẽ nhắn thêm một câu: “Các cậu thấy tôi có sai không?”

Bạn cùng phòng của tôi lập tức đứng về phía anh ta: “Bọn tôi đều thấy cậu không sai.”

Tôi…

Tôi có thể nói gì đây?

“Cố Tri Hàng rất tốt mà, một người đàn ông như vậy vừa một lòng lại có kế hoạch đối với tương lai, đối xử với cậu như thể nuôi con vậy, gặp được một người thế này thì kết hôn luôn đi.”

“Ừ, cậu nói đúng, tôi cmn có bố, tôi thiếu tình cảm của bố à? Tôi còn phải tìm cho mình một người bố nữa sao?” Tôi oán giận nói với bọn họ một câu.

Đám bạn này đúng là một đám đồng đội heo.

Trong mắt tất cả mọi người là tôi đang gây sự vô cớ sao?

Ngày lễ để không gặp lại Cố Tri Hàng thế nên tôi về nhà luôn.

Về đến nhà vừa đặt vali xuống thì mẹ tôi đã gọi tôi tới phòng sách.

Bên trong toàn là các loại đề thi toán học, tiếng anh… Tôi rất là… kinh hoàng!

Nếu không biết thì còn tưởng rằng mẹ tôi muốn thi cơ.

“Ngày lễ hôm nay đừng ra ngoài chơi nữa, bố mẹ đã nghiên cứu mấy đề thi nghiên cứu sinh của Bắc Đại, bàn bạc với con một chút, sách cũng đã mua cả rồi.”

Bà ấy lấy ra một cuốn sổ rất dày, bên trên viết đầy điểm, lợi hại của các chuyên ngành, còn có cả phương hướng nghiên cứu của các thầy hướng dẫn khác nhau nữa.

Tôi xem qua một lượt thì thấy lạnh cả sống lưng.

“Cái đó… mẹ ơi, mẹ quên rồi à năm nay con mới năm 2 mà.” Tôi nhắc nhở mẹ.

“Mẹ biết.” Mẹ tôi gấp cuốn sổ lại: “Học kỳ sau của năm 2 có thể chuẩn bị được rồi, Bắc Đại không dễ thi đâu.”

“Mẹ đã biết là thi không dễ thế mà còn bắt con thi.” Tôi nhỏ giọng lầm bầm.

Mẹ nhìn tôi chằm chằm.

“Trần Viên Viên, con thử nhìn mấy đồng nghiệp của mẹ xem có ai giống như con không? Từ lúc học mầm non tới lúc học đại học cũng không rời khỏi Thành Đô, đến cả khu Kim Ngưu con còn chưa đi ra khỏi?”

Mẹ tôi thở dài một hơi.

“Cũng tại mẹ quá tin tưởng vào con, cấp 3 không quản lí nghiêm thế nên hiện giờ bọn ta phải hành động trước.”

“Con cảm thấy không ra khỏi Thành Đô không phải là chuyện mất mặt gì cả.” Tôi phản đối.

Từ nhỏ tôi đã sống ở đây, tôi rất thích người và việc ở nơi này, nó có thể cho tôi một cảm giác vô cùng an toàn vậy thì tại sao bà ấy lại cảm thấy rất mất mặt cơ chứ?

“Mẹ thấy!” Mẹ tôi nâng giọng: “Mỗi lần đồng nghiệp hỏi mẹ con học trường đại học nào mẹ đều thấy xấu hổ.”

Tôi lập tức không dám lên tiếng nữa.

Tôi căng chặt da đầu nghe hết những sắp xếp mà mẹ chuẩn bị cho mình sau đó xách vali quay về phòng.

Từ lúc nào tôi bắt đầu không dám phản kháng mẹ tôi nhỉ? Chắc là từ hồi lớp 11.

Châu Duy là một bạn nam rất thân với tôi, ngày nào cậu ấy cũng mang đồ ăn sáng tới cho tôi, tan học thì cùng nhau về nhà.

Lúc đó tôi sống như thể một đứa con trai thế nên không có ranh giới gì với các bạn nam cả.

Cả ngày đều ở cạnh Châu Duy, cậu ấy lại là một người vô cùng hài hước, ngày nào cũng chọc ghẹo khiến tôi cười đến đau cả bụng.

Tôi có một cuốn nhật kí ghi chép lại những chuyện linh ta linh tinh của tôi và cậu ấy.

Tôi còn viết ở trong đó vài chuyện ngớ ngẩn hàng ngày của hai đứa.

“Ài, nếu như mình có thể học cùng một trường đại học với Châu Duy thì tốt biết mấy.” Tôi cảm thán một câu ở trong nhật kí.

Tôi vô cùng cẩn thận cất giữ bí mật nhỏ này của mình.

Kết quả, có một ngày mẹ tôi xông tới trường khăng khăng bắt tôi chuyển lớp còn gọi cả mẹ của Châu Duy tới trường ồn ào một trận.

Lí do là vì tôi và Châu Duy có hành vi yêu sớm ảnh hưởng nghiêm trọng tới việc học hành của tôi.

Tôi và cậu ấy run rẩy cùng đứng trong phòng hiệu trưởng.

Bố của cậu ấy cho cậu ấy một cái tát.

Người con trai cả ngày cứ hihi haha trước mặt tôi giờ đây trên mặt hằn 5 dấu tay rất rõ ràng, ánh mắt thất vọng tới tột cùng kia cả đời này tôi cũng không thể quên nổi.

“Cậu ấy là bạn của con.” Tôi khóc lóc cầu xin mẹ đừng làm ầm lên.

“Bạn gì mà thân thiết tới mức ngày nào cũng viết vào trong nhật kí chứ?” Bà nghiêm nghị chất vấn tôi.

Trong phút chốc trái tim tôi lập tức tan vỡ.

“Mẹ xem trộm nhật kí của con?” Tôi run rẩy hỏi bà.

“…” Mẹ tôi không lên tiếng.

“Mẹ làm thế này là phạm pháp, là xâm phạm đời tư cá nhân.” Trong phút chốc nước mắt liền trào ra.

“Con vẫn còn chưa thành niên, mẹ là mẹ con, con có gì mà đời tư cá nhân chứ.” Mẹ tôi vẫn cảm thấy mình không sai.

“…” Tôi cảm thấy vô cùng thất vọng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.