Thị Phi

Chương 34




Người đầu tiên Diên suy nghĩ đến lúc này không phải Huy Dân, Huy Quang. Mà chính là Nguyên: 1 người đàn bà không quen không biết lại nói những lời kỳ lạ như thể thân thiết để hôm nay người ta suy nghĩ Diên như 1 kẻ lợi dụng, mạt hạng, không nghĩ đến tình nghĩa khác:

- Màn kịch này có vẻ người chồng đất diễn hơi ít nhưng cô vợ thì chiếm toàn sóng thì phải!

Chiếc điện thoại reo lên, Diên nhìn màn hình thì dự dưng sững người. Là số ba mẹ dưới quê, chắc là tin tức này đã lọt đến tai họ. Diên không còn đủ can đảm để dám bắt máy nữa. 1 hồi chuông – 2 hồi chuông rồi lại 3 hồi chuông. Khóe mắt Diên bắt đầu cay cay. Hình như ba mẹ Diên cũng vô vọng khi cố gắng gọi 3 cuộc Diên đều không bắt máy. Diên nhìn chiếc điện thoại với màn hình hiện lên 3 cuộc gọi nhỡ tự dưng lòng thắt lại đau đớn. Chắc ba mẹ dưới quê đang nhục mặt vì mình, tội nghiệp ông bà già sắp gần đất xa trời hôm nay lại phải nhục nhã như vậy. Cả cuộc đời giữ thanh danh để hôm nay bị con mình phá đến thế này. Có đứa con gái lăng chạ - sống hèn như vậy, thật sư đứt từng đoạn ruột. Rồi 1 âm thanh tin nhắn lại đến. Diên lấy hết can đảm, gạt nước mắt đang đầy khóe mi mình mà đọc tin nhắn:

- Mày sống như vậy sao con????

Vậy là họ cũng tin: con gái họ là thể loại như vậy. Nhưng rồi sau nỗi dày xé tâm can này, sâu trong tiềm thức Diên chợt ùa về 1 hình ảnh. Lại nhớ đến Diên Diên mạnh mẽ của 1 thời dám dằn co với người yêu mới của người yêu cũ để đòi lại bằng được tháng lương, tiền mồ hôi nước mắt của mình:

- Con Diên ngày xưa đâu rồi, lâu lâu yên bình quá mày chết rồi à???

Diên đã mạnh mẽ để giành lại lương thế nào. Cũng vì nghĩ đến ba mẹ, nghĩ đến gia đình. Vậy sao ngày hôm nay Diên phải buông xuôi. Không! Diên sẽ mạnh mẽ chứng minh cho mọi người thấy, ai mới là người đeo mặt nạ. Ai mới là người đáng bị lên án.

Nhưng trước hết phải sống thực tế cái đã. Trước khi suy nghĩ kế tính cách trả thù, Diên phải tìm ra người mới ở chung với Diên để chịu tiền nhà phụ vì thực sự bây giờ đã nghĩ việc rồi. Tiền không có mà lại phải trả thêm tiền nhà thì căng thật. Suy nghĩ 1 hồi, Diên lóe lên 1 suy nghĩ:

- Chị Trang!!

( Ở tập 9: Chị Trang: nhân vật ở những tập trước: người chị có hoàn cảnh vô cùng khốn khổ vì bị lừa mà không chồng có con – người nhờ Diên mua dùm hộp sữa và Diên cũng có thời gian nuôi chị ấy ở bệnh viện – người chị cùng quê thân thiết thuở nhỏ của Diên).

Hôm cuối cùng vào thăm bả đẻ thì bả có nói bả về quê ở nhờ nhà người quen 1 vài hôm, sau đó sẽ lên lại thành phố. Diên lúc đó còn làm trong Venus, cứ nghĩ mình làm ở phòng Hình Thức tương lai sáng rạn nên cũng trong lúc vui miệng hứa với chị ấy 1 câu:

- Chị yên tâm! về quê tịnh dưỡng 1 vài hôm, rồi khỏe, hãy vào thành phố em sẽ nói Hường hoặc những người em quen biết trong Venus xin cho chị 1 chân làm việc nhé!!

Nhưng giờ thì lại không xin cho chị ấy được rồi. Nghĩ cũng ko đến nỗi cụt đường khi Diên vẫn còn cái bằng Đại học trong tay, có thể xin vào những công ty khác. Nghĩ như vậy, Diên bốc máy gọi hỏi thăm chị:

- Alo chị Trang hả?

- Trời ơi! Diên hả em?? Trời phật thương mẹ con chị quá! Chị đang ở bến xe, thật tình không biết đi đâu về đâu. Em cho mẹ con chị tá túc nhà trọ em 1-2 bửa được không???

- Chị đang ở bến xe nào???

- Chị ở bến xe Tân Phú.

- Chờ em xíu! Em đến ngay!

- Trời ơi! chị đội ơn em Diên ơi!

Diên vừa cúp máy, lại thấy bao dự định của mình lại tiêu tùng. Tìm người chia tiền phòng trọ nhưng giờ hoàn cảnh này chắc không thể nào rồi. Thôi thì cứ rước mẹ con chị ấy về, làm phước vậy. Chứ đứa bé còn quá nhỏ, chị ấy lại không có nhà để ở. Cố gòng gượng 1 xíu chắc cũng chẳng sao.

Suy nghĩ vậy Diên mới bắt xe buýt chạy ù ra bến xe đón chị Trang và cháu.

Chị Trang cuối cùng cũng về đến phòng trọ của Diên, chị vừa để con xuống, cho nó ngủ. Tội nghiệp nguyên ngày nay vất vưỡng nắng noi ngoài đường:

- Thời gian qua chị ở đâu???

- Chị ở dưới quê, nhưng chị nghe tin con vợ lớn của ba thằng nhỏ sắp tìm đến nơi nên chị đành chạy lên đây. Haizzz.. chị mà nán lại đó 1 ngày thôi, chắc giờ chị không còn nhìn mặt con chị nữa rồi …

- Sao bà đó ác quá vậy chị? Chị đã bỏ đi rồi. Còn dính líu gì tới họ đâu, sao đuổi cùng giết tận chị vậy???

- Em không biết đó chứ, nếu sau này con chị lớn lên, theo luật nếu cha nó nhận thì chẳng phải gia tài chia đôi hay sao. Con của bả chỉ được 1 nửa thôi. Chị thật sự có ý muốn giành giật gì đâu. Chị cũng không muốn con chị nhận cha. Nhưng người ta vẫn sợ em à.

- Ừm… Đúng rồi! Con người thật khó lường!

Chị Trang nhìn quanh quất căn nhà rồi hỏi:

- Ủa? Em ở 1 mình sao?? con nhỏ hôm bửa ở với em đâu rồi?

Diên thở dài kể lại cho chị Trang nghe toàn bộ sự việc ngày hôm đó diễn ra, và sự trở mặt của Hường:

- Em thật không hiểu tại sao nó lại bịa chuyện nói vậy, em với nó xưa giờ rất thân. Chơi với nhau dù có cãi nhau nhưng rất mau huề. Nó cũng chưa bao giờ nói xấu em với ai.

Chị Trang trầm ngâm hồi lâu rồi hỏi tiếp:

- Rồi em có dự định gì không?

- Em nghĩ em không nên để người ta vùi dập như vậy nhưng giờ việc đầu tiên em làm là phải tìm được việc làm cái đã. No bụng đã rồi tính tiếp.

Chị Trang vừa nghe xong liền lục lục cái túi của mình, chị lấy ra 1 cái danh thiếp rồi bảo:

- Lúc trước chị làm ở quán lẩu, có biết 1 người này. Bà này là dân làm ăn – doanh nhân giàu có. Bả kinh doanh nhiều mảng lắm. Bả lúc trước là khách quen của quán chị làm – thương chị lắm. Em tới đó nói là người quen của con Trang quán lẩu ngay dốc cầu bả sẽ biết. Con vợ của thằng khốn đó biết chị quen bà này nên nó hay để ý khu này lắm nên chị cũng không dám đến gặp bả để nhờ vả xin việc làm. Em đến đó đi! Nó không biết em, đến gặp bả rồi nói vậy. Sẽ có người giúp em.

Diên cằm tờ doanh thiếp nhìn địa chỉ. Địa chỉ nhà bà này cách nhà trọ Diên đến 30 cây số:

- Cô Hoằng hả chị?

- Ừa! Nói cho gặp cô Hoằng. Em là người quen con Trang quán lẩu.

- Dạ! Em rõ rồi!

- -

Diên sau 1 lúc lặn lội đi vào những con hẽm ngoằng ngoèo cũng thấy được số nhà hệt như tấm doanh thiếp. Đúng là nhìn 1 nùi suỵt suỵt thế này thì biết là đi tìm không dễ rồi. Nơi đây là khu người Hoa sinh sống nên nhìn phong cách rất Tàu,nhà nào cũng có nhang khói ấm cúng và đèn bàn thờ đỏ lòe lòe, nhìn cứ như cảnh của 1 bộ phim Hongkong nào đó. Nhưng điều làm Diên ngạc nhiên nhất chính là căn nhà này. Không biết có phải địa chỉ ma hay bà Trang đã đưa lộn địa chỉ. Doanh nhân giàu có sao lại sống trong căn nhà chật chội nhỏ hẹp thế này. Diên đang định thần lại thì trong nhà đã có người ra hỏi, đó là 1 chàng trai lực lưỡng. Cách ăn mặc của ông này có phần rất giống dân anh chị, xăm trổ cũng khắp người:

- Tìm ai vậy chị gái???

Cũng không hiểu sao nhà đóng cửa sắt kín bưng, nhìn quanh quất cũng không thấy có camera nào. Vậy mà Diên vừa sớ rớ đằng trước đã có người ra hỏi chuyện. Hình như ông này luôn đứng sau lớp cửa sắt đó và theo dõi qua từng lổ nhỏ của cánh cửa.

- Dạ có hỏi phải nhà cô Hoằng không ạ?

Anh trai xăm trổ này vừa nghe hỏi xong liền nhìn 1 lượt từ đầu đến chân Diên chứ không đáp lời. Diên thấy có vẻ anh ta nghi ngờ mình nên mới chìa tấm doanh thiếp và nói:

- Dạ! Em người quen chị Trang lúc trước bán quán lẩu ở Sơn Hải, ngay gần dốc cầu. Chị nói em…

Diên chưa nói dứt câu thì anh ta đã mở cửa rồi niềm nở đón Diên vào:

- Ok ok …thấy danh thiếp là biết rồi! Vào đi! Đứng ngoài đây lâu nắng noi, đừng nói nhiều. Vô ngồi đi!

Diên vừa bước vào thì ông anh xăm trổ đã đóng chặt kín cánh cửa hệt như lúc chưa mở. Căn nhà bên trong mát mẻ, sạch sẽ tươm tất. Dù chật chội nhưng nhìn kỹ thì toàn đồ cổ quý giá. Ông anh xăm trổ bảo Diên ngồi đó, rồi nói:

- Ngồi chờ xíu nha! Cô bả ngủ trưa, khoảng 30 phút nữa nha!

- Dạ! Em chờ được!

Nói rồi ông anh mới bước tới cái bàn gần đó bấm điện thoại bàn gọi cho ai đó, xong lại nghía sang hỏi Diên:

- Ăn cơm gì chưa em?

- Ờ! Dạ ăn rồi anh!

- Ừ! Ok

Rồi anh mới nói với người trong điện thoại:

- Mang nước lên cho khách.

Và cúp máy. Chừng 5 phút sau, có 1 người phụ nữ từ nhà sau mang lên cho Diên 1 ly cam vắt và nói với anh xăm trổ:

- Khách đây hả?

- Ừ!

Bà mời Diên ly nước rồi lại đi ra đằng sau tiếp. Nhìn cái kiểu tiếp đãi khách nghe có vẻ rất chuyên nghiệp, không biết rằng có lẽ do bà Hoằng hay có khách nên mọi người ở đây điều quen. Diên ngồi ở bộ salon trước nhà chờ bà Hoằng dậy. Lúc không làm gì có nhìn ông anh kia. Ổng vẫn ngồi đó và đúng thật là dù nhà đóng cửa nhưng ổng vẫn ở đó và quan sát bên ngoài, nói đúng hơn là canh chừng nhà rất gắt gao. Cũng không hiểu sao lại phải cẩn thận quá mức như vậy.

Đúng 30 phút như lời anh ta nói. Điện thoại bàn lại vang lên và anh ta bảo với Diên:

- Em đi thẳng ra sau nhà có người dẫn em nhé!

- Vâng!

Diên vừa đứng lên, nhấc mông khỏi bộ salon, vừa vén tấm màn để ra đằng sau thì mới thấy 1 cảnh tượng diễn ra trước mắt. Đằng trước cái màn là khung cảnh ộp ẹp đơn giản bình thường với bộ salon cũ kĩ cùng cái cửa sắt rỉ sét thì sau tấm màn lại là 1 khu nhà đẹp đẽ sang trọng hệt như một cái biệt thự sa hoa. Vừa bước qua đã thấy 1 người con gái đứng sẵn đó gật đầu chào Diên. Giờ thì Diên mới ngộ ra, quả thật: bà Hoằng không giàu như chị Trang kể, mà là quá giàu – quá quyền lực. Có lẽ chắc chị Trang cũng không hề biết điều này.

Diên được dẫn đến bên bàn làm việc, chắc người đàn bà tóc bạc hoa râm, mập mạp ngồi đang hút cigar xì xụp khói kia đích thị là bà Hoằng rồi. Bà im lặng nhìn Diên từ xưa bước tới:

- Dạ con chào cô Hoằng.

Ở kế bên bà Hoằng có 1 người thanh niên bước tới hỏi gì đó, bà liền phất tay rồi nói:

- Bạn con Trang, khỏi điều tra gì đi.

Diên nghe vậy liền đáp:

- Dạ! Đúng rồi! Con bạn chị Trang ạ!

- Ừm. Sao, có gì không?

- Dạ! Con thiệt tình cũng thưa với cô, con thất nghiệp, đang túng quá. Xong chị Trang nói cô là doanh nhân – nên đưa con danh thiếp tới tìm cô.

- Trước giờ làm ở đâu? Mà giờ thất nghiệp?

- Dạ! Con làm ở Venus!

- Venus hả???

- Dạ!

- Sao công ty đó ngon quá mà sao nghỉ việc đi???

- Dạ! Hổng giấu gì cô, con bị đuổi.

- Bị đuổi???

- Dạ!

Bà Hoằng nghe vậy thì cũng tỏ vẻ ngạc nhiên lắm, bà hỏi tiếp:

- Làm cái gì bị đuổi???

- Dạ! … Chuyện cũng khó nói … Nhưng con nghĩ do người ta muốn ép con.

- Ai ép bây?

- Dạ! Thiệt giờ còn cũng cùng đường nên con tới nhờ cô giúp con cũng muốn nói thiệt. Chắc cô cũng biết mấy vụ lùm xùm báo đài mấy bửa nay. Dạ con là Diên Diên!

- Tao biết bây là Diên Diên từ lúc bây vừa đứng tần ngần trước ngõ rồi. Mà tao giả vờ hỏi bây coi bây có thiệt lòng nói không? Mà tính ra bây cũng thẳng thắn. Vậy đúng là người ta bịa chuyện hại bây hen!

Diên vừa nghe đến đây chẳng hiểu sao tự dưng muốn khóc. 1 người vừa mới gặp Diên lần đầu lại hiểu rõ đến như vậy, trong khi bạn bè đồng nghiệp, cha mẹ, những người xung quanh lại nghi ngờ, kì thị Diên. Diên không đáp.

Bà Hoằng lúc này lại cười cười, bà nhìn người thanh niên thân cận đứng sau lưng mình đang chấp tay phía trước cung kính đợi lệnh bà. Bà nói như thể đang nói cho anh này nghe:

- Tức cười cái công ty! Kẻ thì bị hại – xong thì bị đuổi. Thảo nào có thằng nó chẳng muốn tiếp quản hén bây kakkaka

Anh thanh niên cúi người nói với bà Hoằng:

- Có lý do hết cô ơi!

Bà Hoằng gật gật đầu nhưng vẫn cười:

- Hahaha tội nghiệp!!! Bị mang tiếng tùm lum.

Nhưng hình như Diên cảm nhận được, câu sau này hình như không phải nói Diên bị mang tiếng. Mà nói 1 người khác …


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.