“Ở đâu?” Hoa Thần
Giản Hân vội vã nói tên nhà hàng, sau đó nói với Hoa Thần là cô đang ăn cùng chị và anh rể mình. Vốn cô nghĩ nếu như Hoa Thần tới kịp còn có thể cùng nhau ăn một bữa cơm, nhưng tình huống bây giờ, tất nhiên sẽ không thích hợp/
Bên kia, Hoa Thần nghe được ý của cô, cũng không nói gì nữa, nhưng bên tai đang mơ hồ truyền đến tiếng của người bán hàng đang nói bánh ga tô gì đó.
Giản Hân vô cùng kinh ngạc, “Anh đang ở tiệm bánh à?”
Hoa Thần yên lặng, một lúc sau mới nói, “Tới lấy bánh.”
Bánh ga - tô gì mà Hoa Thần phải đích thân đi lấy, sao không kêu người khác làm. Giản Hân nghi hoặc, chợt nghĩ đến điều gì, kinh ngạc mở miệng nói: “Anh biết hôm nay là sinh nhật em à?”
Giản Hân có hai ngày sinh nhật, chỉ vì sinh trên giấy của cô sai rồi. Sau này lớn lên điền hồ sơ, cô luôn điền ngày trên giấy chứng minh, vì thế cô mới có hai ngày sinh nhật, ngày sinh thật sự thì để ăn mừng với người nhà, còn ngày trên thẻ để ăn cùng với bạn bè.
Trước đây hồ sơ của lý lịch của Hoa Liên cô điền ngày sinh trên thẻ, sau đó Giản Hân cũng không nói qua chuyện này với Hoa Thần, sao anh đoán được thế?
Biết được cô đang nghi hoặc, Hoa Thần nói một câu:
“Em nhắn tin nói đi ăn nên anh biết.”
“....”
“Tất cả mật khẩu của em đều dùng ngày này.”
Giản Hân sửng sốt, thì ra là như vậy... Nhưng mà Hoa Thần còn mừng sinh nhật cô, cô có chút ngọt ngào.
“Chờ em, em sẽ trở về.”
Nói xong một câu như thế, Giản Hân vội vã cúp điện thoại, hận không thể mau chóng ăn cơm xong rồi trở về bên cạnh Hoa Thần.
Từ lúc nhận điện thoại xong, Giản Hân ăn rất nhanh chóng, mọi người đều nhìn cô.
“Hôm nay em sao thế?” Giản Di hỏi cô.
Giản Hân cười, “Hôm nay cơm rất ngon.”
Giản Di biết khẩu vị của Giản Hân, tuy rằng các món ăn ở đây làm đều ngon, nhưng Giản Hân thích hương vị cay của Tứ Xuyên hơn, nên cô càng nghi hoặc, tuy nhiên đối phương vẫn cắm đầu ăn.
“Em có chuyện gì không cho chị biết à?” Giản Di hỏi.
Giản Hân không nói chuyện của cô và Hoa Thần cho Giản Di nghe. Trước đó là bởi vì không dám chắc rằng Hoa Thần nghiêm túc, không muốn gặp mặt người lớn. Hôm nay không nói ra, thứ nhất, là Hoa Thần là người như vậy, Giản Di chắc sẽ không tin, thứ hai, mạc dù không nói rõ nhưng cô cảm nhận được Giản Di đang giới thiệu cô cho người kia.
Thế là Giản Hân lắc đầu, tiếp tục ăn, chuẩn bị hôm nào thích hợp sẽ để Hoa Thần gặp Giản Di, để hai người nói chuyện.
Thấy thái độ của Giản Hân như việc, bữa ăn cũng không duy trì quá lâu đã kết thúc, không thể nào lay chuyển được ý của Giản Di nên Giản Hân đành lên xe vị đàn anh kia.
Thật ra Giản Hân có lái xe đến, nhưng vì uống hơi say nên cô vốn định gọi taxi.
Nói tên của khách sạch, đàn anh kia có chút ngẩn người, “Anh nghe chị em nói em ở nhà trọ XX.”
“Nhà trọ đang lắp đặt thiết bị, sáng mai mới xong, nên em ở khách sạn gần công ty.” Giản Hân nói.
“Em đi làm ở điện ảnh Hoa Liên sao? Đàn anh lại thay đổi đề tài, “Cái này rất chuyên nghiệp đó.”
“Ha ha, thật ra cũng bình thường thôi.” Giản Hân đáp lại, thật ra tất cả đều nói dối.
Cứ như vậy, hai người nói chuyện, cuối cùng cũng tới khách sạn.