Theo Đuổi Nam Thần

Chương 48




Hoa Thần vận động một lúc, cô nhất định là đến công ty trễ rồi.

Nhưng mà đi trễ cũng có chỗ tốt, ít nhất những đồng nghiệp khác đều đang làm việc nên sẽ không lén bàn luận vì sao Giản Hân lại đi cùng Hoa Thần.

Lúc chờ thang máy, hai người gặp phải Tần Lộ, đối phương tránh ánh mắt của Hoa Thần, nhưng lại đảo mắt qua Giản Hân, vẻ mặt như là “Cô có khỏe không? Hoa Thần có XXOO cô hay không.”

Ánh mắt như thế làm cho Giản Hân vốn da mặt dày cũng phải đỏ mặt, cả người không tự chủ nhích lại gần Hoa Thần.

“Tần Lộ, gần đây Triển Lê đã trở về nước cô biết không?”

“Cái gì?!” Tần Lộ quay đầu lại, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Hoa Thần, “.... Đây là chuyện lúc nào thế? Bây giờ anh ấy ở đâu? Có hỏi anh về tôi không?”

“Lần trước cậu ta đi qua nhà họ Tần nhưng không thấy được cô còn tưởng cô lại ra nước ngoài.” Hoa Thần mặt không thay đổi mở miệng nói, thấy Tần Lộ thở phào nhẹ nhõm, vội vàng bổ một đao xuống nói, “Hôm qua tâm tình tôi không tốt, không cẩn thẩn nói lộ hết rồi nói cho anh ta biết cô đang ở Hoa Liên.”

Tần Lộ quay đầu, kinh ngạc nhìn Hoa Thần, mắt mở to: “Không, Hoa Thần, anh cố ý...Anh nhất định là cố ý!”

Hoa Thần ngầm thừa nhận, sau đó nhắc nhở: “Tôi khuyên cô vẫn nên tránh đi.”

Tần Lộ cắn răng, cuối cùng vội vã chạy ra thang máy, Giản Hân thấy bộ dáng đó của Tần Lộ, chỉ cảm thán nói, “Không nghĩ tới là đại tiểu thư Tần cũng có sợ người ta.”

Hoa Thần hừ một tiếng, chỉ nói một câu, “Vỏ quýt dày có móng tay nhọn.”

Giản Hân nghĩ loại chuyện này hỏi Hoa Thần, không bằng cô trực tiếp hỏi Tần Lộ, nên cũng không tiếp tục truy cứu.

Chỉ là thấy Tần Lộ như thế, Giản Hân bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, nếu Hoa Ngưng đã chết, vậy hôm qua Hoa Ngưng mà Tần Lộ ngộ nhận là ai.

Cô trực tiếp hỏi thắc mắc này.

“Hoa Ngưng có một em gái song sinh, mấy năm trước anh mới biết.” Hoa Thần sợ cô lại nghĩ bậy bạ, lại giải thích thêm một câu, “Anh đưa chiếc nhẫn của Hoa Ngưng cho cô ấy, lúc đó vừa lúc cô ấy trật chân, anh chỉ giúp đỡ một chút.”

Giản Hân nghĩ như vậy, bỗng nhiên nhớ tới thêm một chuyện nữa: Bệnh của Hoa Thần đã khỏi rồi, nhưng anh lại có phản ứng với cô? Rút cuộc là chỉ với cô hay là với cô gái khác cũng có?

Giản Hân lại trực tiếp hỏi ra nữa.

Hoa Thần nhếch môi, cười nhìn cô: “Em rất muốn biết đáp án?”

“Cũng không phải là rất muốn...” Giản Hân vội vã khoác tay, “Nếu như nhất định phải hành động mới có đáp án, chúng ta vẫn là lưu nó lại để kiểm nghiệm đi.”

Hoa Thần nhếch môi, không nói tiếp.

Kỳ thực vấn đề này, Hoa Thần cũng có quan tâm. Trước đây Tần Lộ gọi điện chuyển tới âm thanh của AV, anh cũng không ngắt máy, chính là muốn mình có thể có phản ứng với người con gái khác không.

Nhưng mà người con gái vô cảm như Tần Lộ vậy, còn ở bên đầu kia rên rỉ cả buổi, cũng không bằng lúc Giản Hân nhảy lên người anh.

Đương nhiên chuyện như vậy, anh cũng không có dự định nói với Giản Hân. Anh chuyển tầm mắt, ngồi vào bàn bắt đầu làm việc, Giản Hân không có chuyện gì khác, bèn trở về phòng làm việc của mình.

Lúc xế chiều, Hoa Thần có việc đi ra ngoài, mãi đến lúc tan tầm cũng chưa trở về, Giản Hân luôn cảm thấy hình như có chuyện gì mình quên nói với Hoa Thần thì phải, đúng lúc điện thoại vang lên, Giản Hân nhận điện thoại, mới nhớ tới hôm nay là sinh nhật của mình.

Hằng năm vào ngày này, Giản Hân đều trải qua cùng người nhà, hôm nay cha mẹ không ở thành phố C, chỉ có chị cô Giản Di nhớ kỹ ngà này, nên đã đặt nhà hàng mời cô.

Gửi tin nhắn hỏi Hoa Thần đang ở đâu, đối phương cũng không trả lời, Giản Hân đoán Hoa Thần chắc đang vội.

Giản Hân nhắn tin nhắn cho Hoa Thần nói muốn cùng người nhà ăn tối, nên quay về khách sạn thay quần áo, sau đó đi.

Từ lúc Giản Hân ở cùng Hoa Thần, Giản Hân phát giác ra quần áo của cô dần thay đổi, Giản Hân tìm được một cái váy và áo khoác trong tủ.

Chờ cô tới nhà hàng, phát hiện ra chị và anh rể đã sớm tới, để cho cô kinh ngạc hơn chính là, trong phòng ngoại trừ vợ chồng hai người, còn có người thứ ba, là đàn ông.

Giản Di đứng dậy giới thiệu một câu, trong nháy mắt Giản Hân phản ứng lại, trong lòng không khỏi cảm thán, chị cô quả nhiên là chị ruột mà, không bao giờ quên giới thiệu đối tượng cho cô.

Giản Hân chào hỏi xong bèn ngồi xuống, kéo góc áo của Giản Di, nhỏ giọng nói, “Chị, năm nay dự định đưa đàn ông làm quà sinh nhật cho em à...”

“Nói bậy gì thế.” Giản Di trừng mắt nhìn Giản Hân, “Đây là đàn anh của em mà cũng nhìn không ra sao!”

Đàn anh? Giản Hân nhìn đối phương một chút, thật ra có chút quen thuộc, nhìn thật kĩ mới phát hiện ra mình đã gặp mặt qua.

“Đàn anh, cậu ấy vất vả đến thành phố C một chuyến, vừa lúc cùng nhau ăn một bữa cơm.” Giản Di kéo Giản Hân ngồi xuống, “Ngày mai cuối tuần, nếu em rảnh rỗi thì cùng cậu ấy đi dạo thành phố C đi.”

Hả.... Giản Hân trong lòng khó xử, nét mặt cũng hơi thay đổi: “Ngày mai em tăng ca.”

Dù sao cũng coi như là người quen. Giản Hân cũng khôg thể không nể tình. Cô một mặt thỉnh thoảng trò chuyện vài câu với đối phương, mặt khác nghĩ nếu như Hoa Thần biết hôm nay cô đi ra ngoài để gặp mặt, thì làm sao đây.

Đang trò chuyện thì Hoa Thần gọi điện thoại tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.