Theo Đuổi Chim Loan - Thất Tát Nương Tử

Chương 53




Sắc trời không rõ, quần áo ướt sũng đã phơi ngoài tiểu viện, trên bếp lửa đang đun một bình trà đã sôi từ lâu.

Lệ Tri bưng trà nóng lên, đi lại chiếc bàn vuông nhỏ, rót cho hai người một cốc.

Người trong viện lần lượt thức dậy, ngoài cửa có tiếng nước chảy rửa mặt. Lệ Tri nghe thấy Lệ Từ Ân cùng Lệ Tượng Thăng nhỏ giọng nói chuyện, mơ hồ nghe được mấy chữ “Không có trong phòng”.

Nhiệt khí nóng bỏng bay lên, hương trà tràn ngập phiêu tán, Tạ Lan Tư kể lại những gì đã xảy ra trong ngày hôm qua.

“… Luong Dự kiêu ngạo tự đại, chuyên quyền độc đoán, bác bỏ mọi đề xuất của ta. Tuy nhiên, điều này nằm trong dự liệu của ta.” Hắn nói, “Mặc Kỳ gia chủ đã dẫn quân tham gia bảo vệ thành, có khuynh hướng muốn hoà đàm với Dực Vương. Nhưng đám con cái của hắn vì muốn chứng minh lòng trung thành với Yến quốc, lại đứng về phía chủ chiến. Ta đã thu phục được họ về phía mình, bây giờ ta chỉ còn thiếu hai thứ.”

Tạ Lan Tư bình tĩnh, trên môi lộ ra một nụ cười.

“Hai thứ nào?” Nàng hỏi.

“Thứ nhất, một người giỏi phương ngữ Dực Châu, có thể phân biệt thật giả. Thứ hai, một thiếu niên có sức lực cực lớn, uy phong lẫm lẫm, ý chí dũng mãnh gan dạ như một vị tướng.”

Đây gần như là một câu ám chỉ đích danh, khiến sắc mặt Lệ Tri biến hóa.

“Ta nghe nói, ” Tạ Lan Tư cười, “Tiểu Lệ cô nương có thể nói tốt phương ngữ Dực Châu, Tiểu Lệ huynh đệ vừa vặn sinh ra đã có kỳ lực …..”

Sự khó chịu của cơ thể vẫn còn, nhưng những ôn nhu lúc nước suối dập dờn đã tiêu tan.

Lệ Tri trầm mặc một lúc, cố gắng thay đổi suy nghĩ của Tạ Lan Tư: “Điện Hạ kế cao mưu sâu. Tượng Thăng mới mười bốn tuổi, Từ Ân mới mười ba, ta sợ rằng hai người còn quá nhỏ để đảm nhận trách nhiệm như vậy.”

“Nàng quá coi thường đệ đệ và muội muội của mình.” Tạ Lan Tư nói: “Lúc bọn hắn mười một mười hai tuổi, đã vượt qua ba ngàn dặm lưu đày. Nếu không có nghị lực siêu phàm, làm sao có thể sống sót đến Minh Nguyệt tháp? “

“Nhưng…”

Lệ Tri vẫn muốn hòa giải, nhưng Tạ Lan Tư đã ngắt lời nàng và nói với giọng điệu không thể nghi ngờ:

“Nếu như thế, chúng ta hãy hỏi ý kiến ​​của họ.”

Hắn đứng dậy đẩy cửa phòng ra, gặp hai huynh muội đang ngập ngừng ở ngoài.

Lệ Tượng Thăng đặt bàn tay đang định gõ cửa xuống, ánh mắt hắn rơi vào Lệ Tri đang ngồi bên bàn.

“Điện Hạ ….” Lệ Từ Ân lúng túng cười nói: “Chúng ta…”

“Các ngươi tới thật đúng lúc, vào đi.” Tạ Lan Tư cười bước sang một bên, mời hai người vào phòng ngồi xuống.

Lệ Tượng Thăng và Lệ Từ Ân ngồi bên cạnh Lệ Tri, nhìn Tạ Lan Tư đứng trước mặt ba người họ với vẻ mặt khó hiểu. Tạ Lan Tư một bên trình bày kế hoạch của hắn, một bên trả lời các câu hỏi của hai huynh muội, trong số họ, chỉ có Lệ Tri là trầm mặc.

“… Để cho kế hoạch thành hình, ta cần một người thông thạo tiếng Dực Châu để xâm nhập sâu vào lòng địch. Người này phải nhạy bén và có thể linh hoạt ứng phó với các tình huống khác nhau. Cũng cần có một người trung thực và đáng tin cậy, không sợ kẻ mạnh, để làm thân binh của ta.”

Lệ Từ Ân kích động nói: “Đây không phải là hai huynh muội chúng ta sao!”

Tạ Lan Tư cười và nói: “Ta cũng nghĩ rằng nhiệm vụ này, không phải hai người các ngươi là không được.”

“Nếu như điện hạ tin tưởng chúng ta,” Lệ Tượng Thăng nói, “Hai huynh muội chúng ta nguyện ý vì điện hạ mà xông pha khói lửa.”

“Nếu như không tín nhiệm, ta sẽ không nói thẳng việc này ra.” Tạ Lan Tư nói, “Các ngươi là đệ muội của Lệ Tri, thì cũng là đệ muội của ta, hai huynh muội các ngươi có nguyện ý ở bên cạnh và giúp đỡ ta không?”

“Đương nhiên nguyện ý!” Lệ Từ Ân lập tức hồi đáp.

Tạ Lan Tư nhìn Lệ Tri mỉm cười. Nàng vẫn mím môi không nói gì, đôi mắt chỉ nhìn vào tách trà lạnh trên bàn.

Hắn biết rõ người nhà có ý nghĩa như thế nào đối với Lệ Tri. Nàng cố gắng hoàn thành ba nghìn dặm lưu vong, nơi nơi suy tính chỉ vì nghĩ đến việc trả thù cho song sinh tỷ muội.

Kiêu ngạo như nàng, lại hết lần này đến lần khác quỳ gối xin hắn cứu hết đứa em này đến đứa em khác.

Hắn không tin lời hứa của người khác, nhưng hắn khó tránh khỏi sẽ bị đả động trước những hành vi mà họ làm. Theo hắn thấy, điều trân quý nhất trong trái tim của Lệ Tri là người nhà của nàng, bây giờ, hắn đã lấy được điểm yếu của nàng, cũng đã xóa sạch dấu vết nghi kị cuối cùng trong trái tim hắn.

“Nếu như vậy,” Tạ Lan Tư nói, “Hôm nay các ngươi hãy theo ta vào thành, ta sẽ tỉ mỉ giải thích việc các ngươi phải làm.”

“Còn Lệ Tri tỷ tỷ thì sao?” Lệ Từ Ân hỏi.

“Nàng ở lại mã tràng, nàng còn có nhiệm vụ khác.”

Nghe nói phải chia tay với Lệ Tri, thần sắc Lệ Từ Ân có chút chùn lại. Chuyện đã đến nước này, Lệ Tri đành phải cười với nàng nói:

“Muội yên tâm đi, Hắc Hỏa lão sư vẫn còn ở đây, có hắn ở đây, ta nhất định sẽ bình an vô sự.”

Hai huynh muội rất tin tưởng võ công của Hắc Hỏa, nghe vậy liền không còn đắn đo nữa.

Tạ Lan Tư còn có chuyện quan trọng trong thành, không tiện ở lại lâu hơn. Lệ Tri nhìn ba người họ đi đến xe ngựa trở lại thành, vẻ mặt Lệ Từ Ân ngây thơ vẫy tay chào nàng như dĩ vãng, trong khi Lệ Tượng Thăng thì nội liễm gật đầu, để nàng không cần phải lo lắng.

Phu xe vung roi, Lệ Tri nhìn cỗ xe ngựa càng lúc càng xa.

Mãi đến khi cỗ xe đã khuất hẳn, trên môi nàng mới nở một nụ cười.

“Nếu giữa Điện Hạ và ta chỉ có thể chọn một người, các ngươi sẽ chọn như thế nào?”

Thời điểm Tạ Lan Tư gây tiếng vang lớn trong thành, Lệ Tri cũng đang suy tính cho sau này.

Trên cánh đồng cỏ dâng trào như sóng, Lệ Tượng Thăng và Lệ Từ Ân nhìn nhau, họ đồng loạt quỳ xuống trước mặt nàng.

Lệ Tri vội vàng đỡ lấy, nhưng cả hai nhất quyết quỳ xuống.

“Ngay từ khi di nương giao lệnh bài Chu Thị cho tỷ tỷ, di nương cũng đã gửi gắm hai huynh muội chúng ta cho tỷ tỷ rồi.” Lệ Từ Ân nói, “ Tỷ tỷ đối đãi với chúng ta ân trọng như núi, đừng nói là Điện Hạ, cho dù trời có sập xuống, chúng ta cũng sẽ không phản bội tỷ tỷ. Ca nói xem, có đúng như vậy không?”

Lệ Tượng Thăng trầm mặc không nói, sau khi bị Lệ Từ Ân thúc khuỷu tay, hắn mới liếc nhìn muội muội và nói:

“Ta đã nói rồi.”

“Ca nói gì?”

“Ta đã nói, nếu tỷ tỷ không gả, ta sẽ phụng dưỡng tỷ tỷ cả đời, đối đãi với tỷ như mẫu thân.” Lệ Tượng Thăng nhìn Lệ Tri chậm rãi nói: “Điện Hạ sao có thể so với tỷ tỷ được?”

“Đã như vậy, sao không mau đứng lên?” Lệ Tri nói.

Lúc này, hai huynh muội mới để nàng nâng dậy.

“Các ngươi là người nhà cuối cùng của ta, Điện Hạ bản tính đa nghi, trước khi hành động lần này, nhất định sẽ để các ngươi tới bên cạnh hắn, nếu có một ngày như vậy, các ngươi không cần lo lắng cho ta, cứ đi đi.” Lệ Tri nói: “Chỉ cần chúng ta là huynh muội, ba người một lòng thống nhất, không ai có thể chia cắt chúng ta.”

Hai huynh muội Lệ Tượng Thăng nhìn Lệ Tri gật đầu dứt khoát.

Chuyện cũ như khói tản đi, Lệ Tri trở về phòng, từ dưới gầm giường lấy ra một cái hũ màu đất to bằng lòng bàn tay.

Cô nhấc nắp hũ lên, trong hũ có một con rết đen còn sống.

Hai năm ở ẩn, con đường hồi kinh cuối cùng cũng phá vân mà ra.

Đập nồi dìm thuyền, đều ở trận chiến này.

Nàng hạ quyết tâm, đặt cái hũ lên mặt mình.

….

“Các huynh đệ, các ngươi nghĩ khi nào thì chúng ta có thể về nhà?”

Trên một ngọn núi vắng vẻ ngoài thành, một tên do thám mặc quần áo như binh lính Dực Châu đang nói chuyện với những đồng bạn của mình.

Đi cùng với hắn còn có hai người nữa, một cao một thấp, người cao hơn, với đôi mày kiếm và đôi mắt sáng, vẻ mặt nghiêm túc đang cảnh giác quan sát động tĩnh xung quanh.

“Trận chiến này còn chưa đánh mà ngươi đã muốn về nhà…đừng mơ!” Tên lính Dực Châu thấp nói.

“Ai, đường núi này thật sự là khó leo a! Này! Ngươi thật sự có thể từ ngọn núi này nhìn thấy nội thành Minh Nguyệt Tháp sao?” Tên do thám Dực Châu ngữ khí không tốt nói.

“Đương nhiên.” Tần Nột nói: “Ngươi từ đỉnh núi này có thể nhìn thấy thành đông không sót cái gì, nếu là giả, ngươi có thể giết ta tại chỗ.”

Thủ lĩnh do thám bán tín bán nghi, tạm thời kìm nén những lời phàn nàn của mình và leo lên đỉnh núi gập ghềnh.

Trên đỉnh núi hiu quạnh, rừng cây rậm rạp, nhưng trên rìa của một vách đá với tầm nhìn rộng, thật sự có thể nhìn thấy Minh Nguyệt Tháp được bảo vệ sâm nghiêm, những ngôi nhà và gác mái trong thành đan xen với nhau. Phía tây thành là nơi có quân doanh và Đô Hộ phủ, nên thường bị các công trình kiến trúc che chắn, còn đông thành này thì thực sự như lời tên giáo úy Minh Nguyệt Tháp đào ngũ đã nói, nhìn thoáng qua là có thể thấy được.

Hai tên do thám nhanh chóng ghi nhớ tất cả những gì bọn hắn thấy để có thể quay về vẽ bản đồ trong thành.

Tần Nột ở một bên lạnh lùng nhìn.

Đột nhiên, vào lúc này, có tiếng cành cây gãy do bị giẫm đạp từ khu rừng phía sau.

“Ai?!”

Nhận nhiệm vụ do thám thì không được để lộ tung tích, hai gã do thám Dực Châu đuổi theo không hề nghĩ ngợi.

Người nghe lén hình như là một thiếu nữ, lưng nàng đeo một cái giỏ thuốc, tuổi không lớn lắm, nhưng chạy nhanh như một con thỏ, nếu không phải nửa đường vấp phải rễ cây, hai tên do thám suýt chút nữa đã mất dấu.

“Ngươi là ai?!”

Cả hai xông lên, một người ghì chặt thiếu nữ xuống, người kia thì giật tung tấm vải trên mặt nàng.

Nhìn đôi mắt như làn thu thủy đó, cứ nghĩ nàng là một mỹ nhân, nhưng sau khi xé bỏ mạng che mặt, hai người đã đồng thanh kêu lên.

“Ngươi là ai?!” Một người trong đó rút ra trường kiếm chỉ vào hai gò má mưng mủ đỏ bừng của nàng.

Lệ Tri im lặng không nói, thừa lúc hai người không chú ý, định chộp lấy giỏ thuốc bỏ chạy.

“Còn muốn chạy?!”

Tên do thám thấp không thích dung mạo đáng sợ của nàng, liền giơ chân đá nàng ngã xuống, lần này trường kiếm cắm thẳng vào cổ nàng.

“Giết ả đi” Tên do thám dẫn đầu ra lệnh.

Mắt thấy trường kiếm sắp rơi xuống, Tần Nột đột nhiên vung kiếm gạt trường kiếm qua một bên.

“Ngươi muốn làm gì?” Tên đầu lĩnh trừng to hai mắt.

“Tại sao ngươi lại có ngọc bội long văn?” Tần Nột hỏi.

Hắn cầm khối ngọc bội tính chất thượng thừa giơ lên, trên đó có thể nhìn thấy rõ hình ảnh Đằng Vân Vũ Long.

Bất kể là Thôi Triều hayYến Triều, Long văn chỉ có thể được sử dụng bởi người của hoàng thất, câu hỏi của Tần Nột khiến hai do thám Dực Châu chuyển ánh mắt ngạc nhiên sang Lệ Tri.

“… Ta nhặt được.” Lệ Tri quay đầu đi, không nhìn hắn.

Tần Nột cau mày, dùng trường kiếm nâng cằm nàng lên.

“... Ta đã gặp qua ngươi.” Hắn nói: “Ngươi là tỳ nữ bên người Tạ Lan Tư, tại sao mặt của ngươi lại thành thế này?”

Lệ Tri không trả lời câu hỏi của hắn, vừa thấy cơ hội, nàng lại muốn chạy trốn.

Lần này, ngay cả giỏ thuốc nàng cũng không cần.

Tần Nột nhanh chóng đuổi kịp nàng, bắt hai tay nàng ra sau lưng, nói với hai tên do thám Dực Châu: “Mang dây thừng tới.”

“Chỉ là một xấu nữ, trực tiếp giết đi là được, trói lại làm gì?” Do thám thấp bất mãn nói.

“Nàng không phải là một xấu nữ bình thường.” Tần Nột nói, “Nàng là tỳ nữ thiếp thân rất được sủng ái của nhi tử phế Thái Tử, nếu các ngươi mang nàng trở về giao cho Dực Vương, nhất định sẽ được trọng thưởng.”

Hai người sửng sốt, nghe nói có trọng thưởng, họ nhanh chóng lấy sợi dây gai mang theo bên người ra và trói chặt Lệ Tri lại.

Lệ Tri lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Nột:

“Ngươi thân là giáo úy Minh Nguyệt Tháp, ăn lộc của vua lẽ ra nên trung thành với vua, phải gánh vác lo âu cho vua, vậy mà ngươi lại đi theo địch phản quốc?”

“Nước chảy chỗ thấp, người lên chỗ cao, Đô Hộ Minh Nguyệt Tháp bệnh nặng không dậy nổi, Phó Đô hộ lại không có đức khoan dung, dân tâm trong thành hoảng sợ, quân đội yếu ớt, ta tìm chỗ sống thì có gì sai?”

“Nói cho nhiều vào, cuối cùng cũng chỉ là một kẻ hèn tham sống sợ chết mà thôi.” Lệ Tri nói.

Tần Nột không cần phải nhiều lời, hắn lấy khăn tay ra muốn bịt miệng Lệ Tri.

Lệ Tri nhân cơ hội cắn mạnh vào tay hắn, Tần Nột đau đớn hừ một tiếng, muốn lui lại nhưng không được.

“Sao không mau tới giúp ta?!” Sắc mặt hắn tái nhợt, quát hai tên Dực Châu đang sửng sốt.

Lúc này cả hai mới định thần lại, lao tới, bóp hàm nàng, dùng hết sức mới lấy được tay của Tần Nột ra khỏi miệng nàng.

Khi Tần Nột thoát khỏi vết cắn, năm ngón tay của hắn đã máu tươi đầm đìa.

Đừng nói Tần Nột, ngay cả hai tên Dực Châu đứng bên cạnh cũng không khỏi kinh hãi.

Tên thấp sợ hãi nhìn Lệ Tri: “Ngươi đúng là điêu phụ…”

Hắn còn chưa nói xong, trong nháy mắt liền nhìn thấy Tần Nột sắc mặt âm tàn đi về phía thiếu nữ, trên cái tay đầm đìa máu kia cầm một thanh trường kiếm, đang muốn đâm Lệ Tri.

” Đừng xúc động….”

Hai tên do thám vội vàng ngăn cản Tần Nột đang tức giận lại, hai tên này đã coi hắn như người của mình, ra sức thuyết phục:

“Huynh đệ, đừng vì điêu phụ này mà mất trí, chúng ta giao ả cho Dực Vương, chẳng những có thể thu được bạc thưởng, còn có thể khiến Dực Vương tin tưởng thành ý của ngươi!”

Hai người thuyết phục tới lui một hồi, cuối cùng cũng thuyết phục được Tần Nột thu kiếm.

“Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, vậy cũng đừng trách ta.”

Tần Nột giơ đao trong tay lên, Lệ Tri chưa kịp phản ứng đã bị đánh cho bất tỉnh.

Hắn vác Lệ Tri đang bất tỉnh lên, hai người còn lại dưới sự nhắc nhở của hắn nhặt giỏ thuốc trên mặt đất lên, nhanh chóng quay về đại doanh Dực Châu cách Minh Nguyệt Tháp không đến ba mươi dặm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.