Theo Đuổi Chim Loan - Thất Tát Nương Tử

Chương 3




Với tư cách là phu nhân tương lai của Tam đương gia, Lệ Tri được tiếp đãi bằng những món ăn ngon.

Nói cho cùng thì bọn hắn chưa từng thấy nữ nhân nào chủ động đến sơn trại để tìm nơi nương tựa. Mặc dù sự an toàn của Lệ Tri không bị đe dọa, nhưng nàng vẫn bị giam giữ trong một căn phòng ngủ nhỏ hẹp. Trước khi thành hôn, nếu không có sự đồng ý của các đương gia, nàng sẽ không được tự do ra vào.

Lệ Tri đã từng lấy cớ đi nhà xí để ra ngoài một lần, nàng thấy ở mỗi cửa sổ đều có một tên tiểu tặc canh chừng, ra đến cửa viện cũng có người đi lại khắp nơi, gần như không thể lén lút trốn thoát mà không bị phát hiện.

Cũng may, lúc Lệ Tri nghĩ biện pháp để ra ngoài thì cũng có người nghĩ biện pháp để vào trong.

Một nữ nhân trẻ đã dùng thế ép người bắt tên tiểu tặc trông coi Lệ Tri mở cửa ra, nàng ta hùng hổ xông vào phòng, và dùng những lời nói cay nghiệt chửi mắng Lệ Tri. Nàng ta chửi rất nhiều, nhưng khi Lệ Tri tổng kết lại thì chỉ có một ý nghĩa là:

“Ngươi nên an phận làm nữ nhân của tên mập chết bằm Tam đương gia kia đi, đừng có nghĩ đến Đại đương gia của ta, nếu không, lão nương sẽ cào rách mặt ngươi.”

Nếu là bình thường, Lệ Tri sẽ không so đo với nữ nhân này.

Nữ nhân của đạo tặc, có mấy người là tự nguyện? Chỉ vì không thể không tiếp nhận sự thật, không thể không quên đi lai lịch bị cướp bóc của mình. Mặc dù đối phương tràn ngập địch ý với nàng, nhưng Lệ Tri lại thấy rất đồng tình với nàng ta.

Chỉ tiếc, vì mục đích của mình, nàng không thể không tiến thêm một bước là chọc giận nữ nhân này.

Con người dưới tình huống không lý trí chắc chắn sẽ nói ra sự thật.

Muốn chọc giận người này thật sự quá dễ dàng, cho dù Lệ Tri có nhỏ tuổi hơn nàng ta nhiều đi nữa thì Lệ Tri vẫn tìm được nhược điểm của nàng ta.

Với tư cách là một trong những phu nhân tương lai của Tam đương gia, để giữ thể diện cho mấy vị đương gia, an bài trong phòng nàng không chỉ ấm áp dễ chịu mà đồ dùng cũng vô cùng xa xỉ, vừa nhìn là biết đây chính là hàng hóa trân quý mà bọn hắn cướp được.

Lệ Tri chỉ dùng ánh mắt đảo qua những đồ vật này một lần, sau đó e thẹn nói:

“Ngươi nói những điều này đều không quan trọng, quan trọng là mấy vị đương gia đều thích….nếu không, cũng sẽ không mời ta làm phu nhân của Tam đương gia.”

Sau đó….chuyện sau đó thì không cần phải nói, hầu như đều là một mình nữ nhân kia đơn phương chế giễu và chửi nàng.

Từ trong lời nói của người này, Lệ Tri biết được, còn có một người khách quý mới đến được thu xếp ở phòng khách phía tây, đãi ngộ tốt hơn nàng gấp nghìn lần. Nghe Đại đương gia nói, đó là quý nhân trong Kinh, rất đáng giá.

Lấy được tin tức mong muốn, Lệ Tri không cần phải nhiều lời nữa. Mặc kệ nữ nhân này khiêu khích cái gì, nàng đều không thèm cãi lại. Đối phương tuy rằng kinh ngạc khi thấy nàng thay đổi thái độ, nhưng không tìm được cớ để phát tác, cuối cùng đành phải hậm hực mà rời đi.

Không lâu sau, hôn lễ bắt đầu được chuẩn bị. Nói là hôn lễ, không bằng nói là động phòng thì đúng hơn.

Có vài người nhìn giống như là thôn nữ trong trại đi vào phòng, thuần thục trang trí nến đỏ và chữ hỉ. Chiếc giường được hai thôn nữ sửa sang lại trông rực rỡ hẳn lên, chăn uyên ương bằng gấm đỏ tươi, gối hồng thêu hoa mẫu đơn. Một thôn nữ hầu hạ nàng thay hỉ phục, một người khác thì bưng một chiếc đĩa vuông rắc long nhãn và đậu phộng vào chăn gấm.

“Ta rất sợ tối, ngươi có thể chuẩn bị thêm nến cho ta được không?” Lệ Tri thỉnh cầu với thôn nữ trước mặt.

Khuôn mặt đặc biệt được rửa bằng nước tuyết của Lệ Tri cho thấy địa vị sau này của nàng trong trại, thôn nữ không muốn đắc tội với nàng, sảng khoái đáp ứng.

Màn đêm rất nhanh đã đến.

Tam đương gia nồng nặc mùi rượu đẩy cửa bước vào.

Nến đỏ chập chờn, mỹ nhân mới có được quy cũ ngồi ở giữa giường, dưới chiếc khăn trùm đầu màu đỏ, hắn có thể tưởng tượng được khuôn mặt chói lóa của nàng.

Thân hình to lớn nên hắn hành động bất tiện, cộng thêm cái bụng đầy rượu khiến hắn thở hổn hển, lảo đảo đi đến trước giường.

Tam đương gia xoa những ngón tay đã khô nóng lên người mình rồi mới vén chiếc khăn trùm đầu đỏ thẩm lên.

Từ lúc sinh ra đến giờ, hắn chưa từng thấy người nào xinh đẹp đến rung động lòng người như thế này.

Hắn muốn nàng, dù là lên núi đao xuống biển lửa cũng muốn chiếm hữu nàng. Nếu như nàng có thể cười với hắn, thì cho dù kêu hắn làm chậu vàng cho nàng rửa tay hắn cũng nguyện ý.

“Nàng…nàng đừng sợ.” Ngay cả tiếng nói và hơi thở phun ra từ bờ môi to dày của hắn cũng đầy mùi rượu. “Ta sẽ đối tốt với nàng.”

Nữ tử bên cạnh hắn đều coi thường vẻ ngoài của hắn, những nữ nhân bị hắn chiếm đoạt luôn khóc lóc thảm thiết.

Mà nàng….

Thiếu nữ trước mắt, mím môi nở nụ cười với hắn.

Tam đương gia giống như nghe được tiếng chuông chùa, đinh tai nhức óc nhưng cứ vang vọng mãi trong ngực.

Hắn không thể kìm được, thô bạo đẩy ngã thiếu nữ.

Đêm, còn rất dài.

“Các ngươi có nghe thấy tiếng gì không?” Đại đương gia buông chén rượu xuống, hồ nghi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nhị đương gia nhìn theo tầm mắt của hắn, ngoài cửa vẫn trời yên biển lặng như cũ.

“Không nghe thấy gì, không phải huynh đã uống say rồi chứ?” Nhị đương gia cười trêu chọc.

Đại đương gia cũng nghi là mình uống say rồi, nhưng khi hắn hít mũi một cái, sắc mặt lập tức ngưng trọng:

“Không đúng! Ngươi ngửi thử…..tại sao lại có mùi thịt nướng?”

Nhị đương gia cũng đã ngửi thấy mùi thịt nướng, hắn cười nói: “Lòng nghi ngờ của ca ca quá nặng, nhất định là phòng bếp đang nướng heo, nếu không….”

Còn chưa nói xong, một tên tiểu tặc vội vàng vọt vào.

“Không, không tốt rồi!” Hắn lắp bắp nói: “Hai vị đương gia…không tốt! Bên ngoài cháy rất lớn! Viện phương Bắc bị cháy rồi!”

“Viện phương Bắc? Đây không phải là nơi ở của tam đệ sao?” Nhị đương gia chấn động.

“Nhanh kêu người đi cứu hỏa!” Đại đương gia sắc mặt khó coi đứng lên. “Nhị đệ, mang người đi theo ta!”

……..

Lửa lớn nuốt chửng màn đêm, chỗ đỏ chỗ đen giống như một tờ giấy Tuyên Thành bị đốt cháy, hỏa tinh hủy diệt phảng phất như đang nhảy múa.

Tiếng bước chân ầm ĩ không ngừng chạy về một phương hướng, tiếng la cứu hoả vang lên liên tiếp, có gió đông phù hộ, cuối cùng ngay cả tên tiểu tặc phụ trách trông coi phòng khách phía tây cũng gia nhập cứu hoả.

Đợi bốn phía không có một bóng người, Lệ Tri lập tức đi về hướng phòng khách, gỡ cái chốt cửa ném xuống đất.

Bên trong cánh cửa chỉ có một người, người mà dù cho nàng phải trải qua muôn vàn khó khăn cũng muốn bảo vệ.

Sao Lệ Tri lại xuất hiện ở nơi này, hơn nữa còn mặc một bộ hỉ phục đỏ thấm? Đây là điều mà cho dù nhà thông thái có  thần cơ diệu toán đến đâu cũng không đoán ra được.

Lệ Tri không đợi Tạ Lan Tư sửng sốt xong, nàng nắm lấy bàn tay lạnh buốt của hắn, chạy ra khỏi phòng không thèm nhìn lại.

Không khí lạnh, nhưng trong gió đêm thổi tới lại có khí tức nóng rực.

Tay Tạ Lan Tư giật giật, giống như muốn rút ra, Lệ Tri càng thêm dùng sức mà nắm chặt hắn.

“Các ngươi qua bên kia nhìn xem! Nhất định phải tìm được nữ nhân kia, ta muốn xé nàng ta ra thành từng mảnh!”

Tiếng nói nghiến răng nghiến lợi của Đại đương gia xa xa truyền đến, kèm theo là những tiếng bước chân mất trật tự chạy về phía tây viện.

Từ tây viện đi ra chỉ có một con đường, nếu không quay lại thì sớm muộn gì cũng gặp bọn cướp.

Tạ Lan Tư không khỏi nhìn về phía Lệ Tri, trên mặt nàng không có hút hỗn loạn nào, bước chân nàng cũng không chần chừ. Tạ Lan Tư rất tò mò hành động tiếp theo của nàng nên hắn mặc kệ nàng dẫn mình chạy trốn.

Tiếng bước chân đã gần trong gang tấc, chỉ sợ chỗ rẽ kế tiếp sẽ gặp phải.

Trước chỗ đó… Lệ Tri vươn người….nhảy.

Tạ Lan Tư mở to hai mắt, nhảy theo nàng xuống hồ sen.

Nước ao tràn vào hai lỗ tai, thế giới bỗng nhiên yên tĩnh.

Lá sen trong hồ đã héo rũ nhưng màu xanh của lá sen vẫn còn trong sóng nước. Tay áo màu tím chứa đầy nước, giống như một con chim nhạn đang bay múa. Dây lưng lụa màu đỏ thẩm bên hông hắn nhẹ nhàng đong đưa trước khuôn mặt tinh khiết của thiếu nữ.

Trên nền hỉ phục màu đỏ, gương mặt đó như hải đường say nắng, dưới ánh trăng phản chiếu, mơ hồ hiện lên một vầng hào quang.

Sự quấy nhiễu của nước làm năm giác quan bị che lấp, khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau tưởng như rất ngắn nhưng dường như cũng rất dài, dài đến mức trên mặt thiếu nữ hiện lên vẻ nghi ngờ, sau đó, nắm lấy hai cánh tay của hắn nhích lại gần.

Hắn không rõ nàng muốn làm gì, cho đến kho đôi môi mềm mại của nàng áp vào hắn, từ từ chuyền không khí cho hắn.

Thiếu nữ vừa độ khí, vừa dùng ánh mắt trấn an hắn.

Hắn có thể đếm rõ mỗi một sợi lông mi của nàng, cũng có thể thấy rõ hình bóng duy nhất trong mắt nàng.

Hắn nhìn thấy chính mình kinh ngạc.

Tạ Lan Tư chợt bừng tỉnh, đang muốn giãy giụa thoát khỏi trói buộc của Lệ Tri, trên bờ lại truyền đến tiếng bước chân tìm kiếm.

Hắn không thể không an tĩnh lại.

Đối với hắn, dưới nước không có gì đáng sợ, hắn đã từng bơi hàng nghìn lần, bơi qua đáy hồ tối tăm, xuyên qua đám cỏ nước rối rắm, và đặt chân lên một vùng đất khác.

Chiếc lá sen vàng héo rũ trên đầu, giống như hồ điệp đang rơi.

Hồ điệp lốm đốm, lác đác trên đầu hai người. Mặt nước gợn sóng như dải ngân hà, và đôi mắt thiếu nữ, làm cho hắn nghĩ đến bầu trời rực cháy đêm nay.

Hắn là con cưng của trời, đó chỉ là trí tưởng tượng của đám ngu dân.

Mẫu thân của hắn là Thôi Quốc Công Chúa, còn phụ thân hắn là con trai của quốc tặc soán ngôi Thôi Quốc. Hắn không phải là người của tiền triều, cũng không phải là người của tân triều. Vì ân oán của hai triều đại, cha mẹ hắn không có tình cảm, trái lại, mối quan hệ ghẻ lạnh của họ cất giấu hận thù sâu đậm.

Khi còn bé, hắn có một con hãn huyết bảo mã. Đó là lễ vật duy nhất hắn được nhận từ trong tay phụ thân.

Có người nói, vì con ngựa đó do Thái Tử tặng nên hắn yêu thương vô cùng.

Thật ra cũng không phải vậy, là ai tặng cũng không quan trọng, hắn chỉ đơn thuần là thích con ngựa đó.

Đến giờ, hắn vẫn nhớ rõ con ngựa ấy được đặt tên là Kinh Lôi, nhớ rõ lúc nó cúi đầu, dịu dàng ngoan ngoãn liếm bàn tay của hắn, trong đôi mắt tròn đen láy và ẩm ướt có hình bóng nhỏ bé của hắn.

Về sau, vì con ngựa đó không nghe mệnh lệnh của thứ đệ nên bị thứ đệ loạn tiễn bắn chết.

Hắn đứng bên cạnh thi thể của Kinh Lôi nhìn thật lâu, trong tiếng cười ha ha của thứ đệ quay người rời đi, thậm chí không kêu người chôn cất thi thể Kinh Lôi.

Không tới mấy ngày, thứ đệ được phát hiện trong hồ non bộ ở Đông Cung.

Sóng trong hồ chưa bao giờ tĩnh lặng, cá chép diễm lệ nhẹ mổ bóng người khổng lồ trên mặt nước, dưới ánh mặt trời thiêu đốt sắc mặt phụ thân tái nhợt như tờ giấy trắng. Sau thứ đệ, Đông cung không ngừng có người gặp chuyện không may, bọn nô tỳ đều cho là bị tà ma nguyền rủa.

Phụ thân lấy cớ thân thể hắn yếu ớt nhiều bệnh nên giam lỏng hắn ở Hồ Tâm Lâu trong Đông Cung.

Mẫu thân không đành lòng hắn sống một mình, xin được đi cùng, hai người cứ thế sống nương tựa vào nhau ở Hồ Tâm Lâu, cho đến khi chỉ còn hắn cô độc một mình.

Sao trời đổi dời, thời gian thấm thoát. Hết thảy đều nghiêng trời lệch đất.

Hắn ngồi trên xe ngựa lưu vong, đi khỏi Hồ Tâm Lâu……

Nghênh đón tân sinh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.