Thề Ước Đỗ Quyên

Chương 3: Ngô Nam Hưng




Thấy ta và Nam Tào cùng nhìn mình, Bắc Đẩu hạ giọng xuống:

- Nam Tào lựa chọn một tên nào đấy phù hợp, ta sẽ cho hắn chết bất đắc kỳ tử. Sau đó khi bọn thuộc hạ của Diêm Vương chưa kịp nắm rõ tình hình, Tào ngươi đẩy ngay Tiểu Thiên vào thế chỗ…

Ta hốt hoảng:

- Như thế là phạm đến thiên quy, Ngọc Hoàng mà biết thì hai người bọn ngươi chỉ có đường chết.

Bắc Đẩu gạt đi:

- Việc này chỉ có ba người chúng ta biết. Không ai nói thì làm sao lộ ra được!

Nam Tào cũng lớn tiếng :

- Ngươi yên tâm, mạng bọn ta lớn! Cùng lắm là bị giảm thêm mấy trăm năm tu hành nữa thôi!

Ta vốn không phải là kẻ nhát chết, cũng chỉ sợ liên lụy đến hai người bọn họ. Dù sao thời gian cũng không còn nhiều, thôi thì cứ làm vậy, có chuyện gì xảy ra, ta sẽ nhận hết trách nhiệm về mình. Nam Tào thấy ta mãi không có ý kiến, sốt ruột lên tiếng:

- Dưới dân gian hiện giờ đã là năm Canh Tuất, cái tên Ngô Xương Ngập đó đến năm Giáp Dần là thăng rồi, chờ ngươi suy nghĩ xong, chắc hắn đã đầu thai được vài kiếp.

Ta đập bàn:

- Quyết thế đi!

Nói thì đơn giản, đến lúc thực hiện mới thấy khó. Nam Tào, Bắc Đẩu bày ra một đống sách dày cộm trên bàn, ba chúng ta cùng chụm đầu vào nghiên cứu. Hai người kia xem xét để tìm người phù hợp, còn ta vừa đọc vừa cố ghi nhớ về hoàng thân quốc thích liên quan đến nhà họ Ngô kia. Đọc sách cả một ngày trời cảm thấy đầu óc u mê hơn hẳn, ta xây xẩm hết cả mặt mày vội đứng dậy nói:

- Ta còn phải về am để nói với sư phụ một tiếng. Hai ngươi xem tình hình thế nào rồi báo với ta.

Nam Tào ngước lên từ đám sách dày cộm:

- Tiểu Thiên, ngươi cứ về đi. Độ hai ngày nữa quay lại đây, bọn ta sẽ sẵn sàng mọi thứ chờ ngươi.

- Còn một việc, mấy ngày gần đây hai ngươi có nhìn thấy thượng thần Uyển Khuyên Bạch Như trên Thiên Đình này không?

Bắc Đẩu lúc này mới nhìn lên:

- Mấy hôm trước ta có thấy bà ấy lên gặp Ngọc Hoàng, sau đó lướt mây đi về phía nào không rõ.

Ta gật đầu, trước khi đi còn dặn dò:

- Trông cậy cả vào hai ngươi.

Nam Tào cười nhăn nhở:

- Yên tâm, bọn ta sẽ kiếm cho ngươi một mối thật tốt!

Ta lướt mây bay đi mà lòng không yên, cảm thấy điệu cười của gã Tào này có gì đó rất gian xảo.

Tại am Uyển, sư phụ vẫn chưa thấy về, cô nương Lệ Kim đó chưa chịu đi. Mọi người đều đang tất bật chuẩn bị thứ gì đó. Ta tóm được Minh Sương ở gian nhà trong liền hỏi han. Nàng ta gấp gáp:

- Sư phụ gửi tin về nói việc thi cử đã được Phật Tổ và Ngọc Hoàng chấp thuận. Độ một vài tháng nữa là sẽ tổ chức cho chúng ta. Bên cạnh đó, ngày mười lăm tháng này, Tây Vương Mẫu tổ chức đại tiệc trăng tròn, mời tất cả thầy trò chúng ta đến dự.

- Sư phụ đâu?

- Người còn bận thu xếp mấy việc nên chưa về được, dặn chúng ta ở nhà chuẩn bị.

- Vẫn chưa về? Vậy ta làm sao kịp báo cáo chuyện của mình đây! - Ta cắn môi.

- Việc của ngươi… - Minh Sương chưa nói hết câu, nhìn thấy ai đó vội gọi theo. - Ngươi, ngươi, người kia, cái đấy là của ta! - Rồi lại quay sang ta. - Nói chuyện với ngươi sau, ta phải làm cho xong việc đã.

Nàng ta vội chạy đi ngay, không kịp nhìn thấy cái gật đầu của ta.

Về phòng ta sẽ phải đi qua phòng cô nương Lệ Kim đó, ta nhìn thấy cửa mở nên hắng giọng mấy cái rồi bước vào. Trong phòng tràn ngập mùi thơm của hoa khô, khắp nơi bày la liệt các giỏ hoa đủ loại, đủ màu sắc. Ngay giữa phòng là một tấm lụa trong suốt, mượt mà, mềm như suối đang được trải ra trên một khung thêu to, đính thấp thoáng vài cánh hoa đỏ vàng. Không biết Lệ Kim lấy đâu ra loại hàng thượng hàng này. Chưa kịp lên tiếng hỏi, Lệ Kim nhìn thấy ta đã nói giọng ấm ức:

- Thiên Ly người xem, Minh Sương nàng ta nhờ tiểu nữ đính hoa khô vào tấm lụa này, lại còn nói phải thêu bằng tay mới đẹp. Nhiều như vậy, một mình tiểu nữ làm bao giờ mới xong.

Ta nhíu nhíu mày:

- Nàng ta đính hoa vào tấm lụa này để làm gì?

- Tiểu nữ nghe nói là để làm quà biếu cho Tây Vương Mẫu.

Thì ra đó là lý do nàng ta bận rộn như vậy, hiển nhiên là phải chuẩn bị lễ biếu cho cả sư phụ. Ta nhìn mấy giỏ hoa đào hồng, hoa mận trắng, hoa đỗ quyên đỏ…, nhìn sang tấm lụa mềm mại trải khắp phòng rồi lại nhìn Lệ Kim đang tập trung thêu thêu vá vá, tỏ ra vô cùng cảm thông:

- Vất vả cho ngươi rồi!

Buổi tối, Minh Sương đã rảnh hơn, ta sang phòng kiếm nàng ta. Sau khi nghe ta kể sơ qua việc lên gặp Tào Đẩu đã xong, giờ về am chuẩn bị mọi thứ để xuống dương gian, Minh Sương ngẫm nghĩ:

- Thôi thì ngươi cứ tập trung làm cho xong việc đi, có gì sư phụ về ta sẽ báo trước với người một tiếng.

Ta cũng yên tâm, liền hỏi sang chuyện cô nương Lệ Kim:

- Minh Sương ngươi cũng thật biết cách tận dụng người rảnh rỗi.

Nàng ấy cười:

- Ta thấy cô ta ăn không ngồi rồi ở đây mãi, ngứa mắt nên nhờ chút việc thôi. Mà còn không phải là làm cho ngươi!

- Sao lại làm cho ta? - Ta ngạc nhiên.

Minh Sương lườm ta:

- Quà biếu Tây Vương Mẫu, ta không chuẩn bị cho ngươi thì còn ai.

Ta mới vỡ lẽ, hóa ra Minh Sương còn không quên cả ta, đúng là bằng hữu tốt. Ta cười ha hả rót cho nàng ấy một chén trà.

Hai ngày sau, ta lại thu xếp để lên Thiên Đình. Lúc lướt qua đình hóng gió, ta nhìn thấy một vị sơ thần khí chất phi phàm, áo gấm thêu hình phượng, tóc dài nửa buộc nửa không, dáng thanh cao, tiên khí tỏa ra ngời ngời. Người có khí chất này ắt hẳn là đến để tìm sư phụ. Nhìn thấy có người đã ra tiếp đón, ta đang vội nên đi ngay, ánh mắt của ta và người đó chỉ kịp lướt qua nhau. Tim ta nhói lên một cái, mắt phượng mày ngài, đường nét hoàn mỹ, thì ra trên đời này cũng có thể có một nam nhân đẹp đến nhường ấy. Ta bay nhanh trên cánh rừng đỗ quyên trắng muốt, tim đau thắt từng hồi, cảm thấy tuổi già đang đến rất gần.

Tại cung Nam Tào, ta và Bắc Đẩu được dẫn vào động Sen ở ngay phía sau ao sen của hắn. Động Sen là một nơi bất khả xâm phạm cất giấu những thứ bí mật của Nam Tào - tương tự như hang Ly ở núi Bạch Mộc của dòng họ ta. Nam Tào nói hắn ta sẽ giấu phần thân xác và tiên pháp của ta ở dưới này, để đảm bảo an toàn tuyệt đối. Ta nằm trên một chiếc giường làm bằng ngọc Hàn Băng, nó tỏa ra khí lạnh giúp giữ cho thân thể được nguyên vẹn. Nam Tào nói:

- Dù sao ngươi cũng là con gái của Hồ Mai Ly nên không thể tùy tiện tìm một thân phận tầm thường, bọn ta đã phải trằn trọc suy nghĩ, hao tâm tổn trí mãi mới quyết định được. Đừng khiến cố gắng của bọn ta thành công cốc. Ngươi nhớ quy định chưa?

- Không được sử dụng tiên phép, không được để lộ thân phận. - Ta chán nản nói.

- Nhớ một điều nữa. - Lần này là Bắc Đẩu dặn dò. - Thân phận của ngươi sẽ chết vào năm Quý Sửu, trước Ngô Xương Ngập một năm, cố gắng thu xếp thực hiện ước nguyện của hắn sớm chừng nào hay chừng đó.

- Lý do chết là gì? - Ta thắc mắc.

- Bị hạ độc dược. - Bắc Đẩu nhìn ta, ánh mắt có gì đó áy náy. Cặp mắt hí hửng của Nam Tào là chuẩn bị được xem trò vui. Ta chợt thấy nhộn nhạo trong lòng, nhìn gã Tào gian xảo đó rút đi phần lớn tiên pháp theo quy định của tiên giới. Có tiếng Bắc Đẩu vang lên:

- Tào thối, ta xong một phần rồi. Đến việc của ngươi, ta phải đi xử lý hồn của gã kia.

Tất cả đột nhiên biến mất, ta dần dần trôi vào chốn vô thức.

Lúc tỉnh lại, đập vào mắt là hai khuôn mặt lo lắng đang nhìn ta. Một người thanh niên tuấn lãng, khuôn mặt hiền từ, nhìn qua cách ăn mặc là biết con nhà quyền quý, nhìn thấy ta tỉnh lại thì ánh mắt trở nên vui mừng. Không tồi, nếu có thể là thê tử hoặc tỷ muội của nam nhân tuấn tú đó, ngày ngày sẽ được ngắm mỹ nam. Thiếu niên thứ hai nhỏ tuổi hơn, khuôn mặt nhanh nhẹn, tươi sáng, lớn lên chắc hẳn rất có tương lai. Có tiếng người nói, tiếng người chạy ra chạy vào, chắc là thấy ta đã tỉnh lại nên đi gọi đại phu.

Hai tên Tào, Đẩu không uổng là bằng hữu tốt của ta, cho ta nhập vào thân phận vừa giàu sang vừa có mỹ nam vây xung quanh.

Hai tên đó cũng rất xứng danh là hai kẻ đại bỉ ổi, cho ta biến thành một tên nam nhân còn đẹp hơn mấy tên kia cộng lại, chỉ hận là không thể yêu chính bản thân mình. Ta nhìn vào khuôn mặt trắng trẻo, da dẻ mịn màng như nữ nhân ở trong chậu nước rửa mặt, liên tục thở dài. Nàng hầu bên cạnh thấy vậy liền lo lắng hỏi:

- Công tử, người vừa thoát khỏi một trận thập tử nhất sinh, đáng lẽ phải rất vui mừng, cớ sao lại buồn như vậy?

Ta buồn rầu đưa chiếc khăn mặt cho nàng hầu đó, xua xua tay không nói gì.

- Công tử, hoàng tử Ngô Xương Văn có lời, nếu người đã khỏe hẳn thì ra dùng bữa tối cùng mọi người trong phủ ạ! - Trước khi đi nàng ta cung kính nói.

- Được! - Ta miễn cưỡng lên tiếng, chất giọng nam tính này, quả thật không quen.

Ta hiện tại tên là Ngô Nam Hưng, em trai ruột của Ngô Xương Văn, em cùng cha khác mẹ với Ngô Xương Ngập, chú của Ngô Chân Lưu, năm nay vừa tròn mười bốn tuổi. Dưới ta còn có một em trai, nhỏ hơn ta một tuổi tên là Ngô Càn Hưng. Dương Bình Vương Dương Tam Kha đang trị vì bấy giờ chính là cậu ruột của ta, nhưng y chỉ nhận mỗi Ngô Xương Văn là con nuôi nên hắn được phong làm hoàng tử. Ta và Càn Hưng không có chức vị, chỉ là được Ngô Xương Văn xin với Dương Tam Kha cho hai bọn ta về ở trong phủ của hắn.

Từ bé đến giờ Ngô Nam Hưng ta và Ngô Càn Hưng được mẫu hậu nuôi dưỡng trong cung của người, vừa mới được Ngô Xương Văn đón về, hiển nhiên nhiều chuyện cũng chưa nắm rõ. Ta tuy đã đọc qua cuộc đời của những người này nhưng không để tâm kỹ lắm, chỉ chú ý đến các mỹ nhân, mỹ nữ liên quan đến họ. Hai gã Tào Đẩu đó không thèm nói trước với ta một tiếng, giờ đây ta chỉ có thể dựa vào trí nhớ mông lung này để thực hiện việc lớn thôi. Thấy ta thở dài, hoàng tử Ngô Xương Văn nói giọng quan tâm:

- Nam đệ, dù sao cũng đã tai qua nạn khỏi rồi, đệ đừng suy nghĩ nữa.

- Nhị huynh, đệ không sao! Chỉ là…

Ta bỏ lửng câu nói, gắp một miếng dưa muối cho vào bát. Càn Hưng nhìn ta tủm tỉm cười:

- Chỉ là tam huynh không ngờ rằng mình lại có thể suýt tử nạn chỉ vì một hạt na.

Ta tím mặt, không nhắc thì thôi, nhắc đến lại sôi hết ruột gan. Gã Bắc Đẩu đó nghĩ ra lý do chết bất đắc kỳ tử cho gã Nam Hưng này cũng thật là… Chí ít cũng phải giữ chút thể diện cho ta chứ, đằng này lại cho gã đó bị nghẹn hạt na mà lăn đùng ra chết. Xong đợt này về không tìm hai tên đó tính sổ, ta thề ta không làm hồ ly…

Một tuần trôi qua, ta cũng dần nắm bắt được nhịp sống của Ngô Nam Hưng. Nhị huynh Ngô Xương Văn là một người hiền lành, nhân hậu, làm việc luôn vẹn toàn, suy nghĩ trước sau, Dương Tam Kha quả nhiên có mắt nhìn người. Ngô Càn Hưng là một cậu em lanh lợi, hiếu động, rất thích học võ nhưng việc đấy tuyệt đối bị cấm trong phủ. Theo cách mà mọi người đối xử với mình, ta tạm suy ra được tính cách của Ngô Nam Hưng, có vẻ ít nói nhất, hay trầm tư suy nghĩ, thích đọc sách và vẽ tranh. Mặc dù nhiều hơn Càn Hưng có một tuổi nhưng suy nghĩ chín chắn hơn và luôn được Xương Văn tin tưởng hỏi ý kiến về một vấn đề quan trọng nào đó. Trong phòng của Nam Hưng có rất nhiều sách, toàn là sách viết về việc giao thương, buôn bán. Những loại sách về binh pháp, chiến lược dường như cũng bị cấm ở đây. Đó là một minh chứng cho việc suy nghĩ thấu đáo của Xương Văn.

Ta và Càn Hưng có vào cung thỉnh an mẫu hậu một lần. Dương Hậu, người phụ nữ trải qua nhiều biến cố ấy là một người lặng lẽ, trầm tư. Chúng ta vui vẻ dùng bữa trưa, sau đó cùng ngồi thưởng trà trong vườn. Chỉ yên lặng nhìn nhau mà cũng thấy bình an. Phải chi cuộc sống cứ yên ả thế này mà trôi qua, con người không có tham sân si, không sinh ra đấu đá tranh giành quyền lực thì hay biết mấy.

Ta cũng không biết sự xuất hiện của mình có làm thay đổi những việc sẽ xảy ra trong sổ Sinh mà Nam Tào đã soạn sẵn hay không. Chỉ biết là những sự kiện quan trọng vẫn sẽ diễn ra và sổ Tử của Bắc Đẩu thì không bao giờ thay đổi được. Ngô Nam Hưng sẽ không tránh khỏi việc bị đầu độc vào năm Quý Sửu. Ngô Càn Hưng vẫn sẽ phải ra đi trong oan khuất. Ngô Xương Văn bị chính sự thiện lương của mình tạo nên cái chết tang thương. Quy luật của tạo hóa, thật quá bi ai! Ta chẳng làm được gì dù đã biết trước những việc đau lòng đó, cái cảm giác bất lực này thật sự không muốn nếm trải thêm một lần nào nữa. Dù sao thầy trò nhà Nam Tào, Bắc Đẩu cũng đã phải nghiên cứu rất kỹ bảy đời bảy kiếp của từng người rồi mới viết nên câu chuyện cuộc đời họ. Buồn bã, cảm thán hay đau thương, vẫn phải hoàn thành cho tốt nhiệm vụ của Hồ Thiên Ly ta.

Ngày qua ngày, ta mải mê suy tính làm sao để có thể ra ngoài dò la tin tức của đại huynh Ngô Xương Ngập. Ta cũng thừa hiểu nhất cử nhất động của huynh đệ ở đây sẽ luôn bị theo dõi nên mọi việc không thể làm bừa được.

Dựa theo trí nhớ của mình, ta đoán là đại cục sắp có sự chuyển biến, chi bằng cứ dựa theo số Tào đã sắp đặt, còn hơn làm những việc thừa thãi. Ta kiên nhẫn tĩnh dưỡng trong phòng chờ đợi, quả nhiên sau hai tuần thời cơ đã tự đến.

Hôm đó, ba huynh đệ bọn ta đang cùng nhau dùng bữa tối như bình thường. Sau khi đám người hầu dọn dẹp xong trên bàn, Xương Văn cho bọn họ lui ra hết rồi đưa mắt ra hiệu cho Càn Hưng. Cậu em út hình như đã quen thuộc với việc này. Cậu ta vác ghế lại ngồi ngay phía cửa ra vào của phòng, tai ghé sát cửa như để canh chừng điều gì đó. Xương Văn thắp thêm nến, nhẹ nhàng lấy giấy bút và một nghiên mực đã mài sẵn đặt lên bàn. Càn Hưng chợt lên tiếng:

- Nhị huynh, đệ muốn học võ.

Xương Văn trả lời, tay bắt đầu cầm bút chấm mực để viết:

- Càn đệ, đệ vẫn còn bé, chờ đệ lớn thêm một chút sẽ được học.

Càn Hưng nói giọng tức tối (nhưng khuôn mặt vẫn đầy cảnh giác chăm chăm nhìn ra ngoài cửa):

- Tại sao lúc nào đệ hỏi huynh cũng nói đệ còn bé. Đệ mười ba tuổi rồi, đã quá tuổi để bắt đầu học võ thuật.

Xương Văn lại nói (tay đẩy mảnh giấy qua cho ta):

- Càn đệ, việc đệ muốn luyện võ nếu đến tai mẫu hậu, người sẽ rất đau lòng.

Ta cầm mảnh giấy lên, trên đó ghi: “Thời cơ đã đến!”

Ta chấm mực ghi lại: “Bao giờ?”

Càn Hưng và Xương Văn vẫn đang nói qua nói lại chuyện học võ của đệ ấy. Xương Văn viết lên tờ giấy hai chữ: “Ngày mai.”

Ta cầm lấy nó, đang yên lặng suy nghĩ thì Xương Văn lại viết một mảnh giấy khác, đưa qua: “Mẫu hậu và Càn Hưng…”

Ta chấm bút viết lại: “Đệ hiểu, huynh yên tâm!”

Thấy hai huynh đệ kia sắp hết chuyện để nói, ta cũng góp thêm một câu:

- Càn đệ, nếu rảnh rỗi quá không có việc gì làm, ta cho đệ mượn mấy cuốn sách dạy về nghệ thuật làm thương nhân của ta.

Càn Hưng bĩu bĩu môi:

- Tam huynh, huynh cứ giữ mấy cuốn sách đó mà làm giàu đi, đệ không có hứng thú.

Xương Văn và ta cùng bật cười, ta chuyền cho huynh ấy mảnh giấy vừa viết, trên đó ghi hai chữ: “Bảo trọng!”

Xương Văn mỉm cười, gật đầu sau đó nói:

- Nam Hưng, tự dưng huynh thấy hơi lạnh, đệ mang chậu sưởi lại gần đây một chút!

- Được! - Ta hiểu ý, bê chậu than đang cháy âm ỉ lại gần bàn, Càn Hưng cũng đang xách ghế tiến lại. Xương Văn mang toàn bộ đống giấy vừa viết bỏ vào chậu sưởi, tiếng lửa vang lên tách tách thật vui tai. Ba huynh đệ bọn ta nhìn ngọn lửa đang cháy, mỗi người có một suy nghĩ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.