Ra khỏi phòng cho khách, Hạ Vân Chiêu ngựa quen đường cũ mà đi ra ngoài.
Hương khói Trấn Quốc Tự cường thịnh, có bốn cái tháp, mười hai tòa đại điện, ấn theo tính tình Chân thị, khẳng định là đi từ đầu đến cuối, trong mỗi cái điện đều phải bái các vị thần phật một lần. Đánh giá thời gian, lúc này hẳn là muốn bái đến phật Di Lặc đi.
Hạ Vân Chiêu dẫm lên đường đá nhỏ, xuyên qua một mảnh rừng trúc xanh um, vừa mới quá tháp phía tây, liền đến bảo điện của phật Di Lặc.
Vào bảo điện, Hạ Vân Chiêu quả nhiên thấy mẫu thân Chân thị đang quỳ gối trên đệm hương bồ nằm ở trên mặt đất, chỉ là hai vai run rẩy, tựa như đang khóc? Hơn nữa bên người liền một cái nha hoàn hầu hạ cũng không có.
Trong lòng Hạ Vân Chiêu trầm xuống, thầm nghĩ Hà Vân Chiêu khẳng định đã xảy ra chuyện! Nhưng nàng không dám tùy tiện tiến lên, nắm lại nắm tay lạnh băng, dần dần bình tĩnh lại, hai chân vừa nhũn ra mới dần dần có thể tiến lên.Đi đến phía sau Chân thị, Hạ Vân Chiêu nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai mẫu thân, đưa tới một chiếc khăn mềm mại, nhẹ giọng nói: “Phu nhân, cớ gì lại thương tâm như thế?”
Chân Ngọc Mai vừa nhấc đầu, hai mắt đẫm lệ sưng đỏ mơ hồ loáng thoáng thấy một cái nữ tử minh diễm kiều mỹ, cùng nữ nhi bệnh nặng của nàng có sáu bảy phần tương tự. Trong lúc nhất thời thất thần, nàng bổ nhào vào trước mặt Hạ Vân Chiêu, tê tâm liệt phế khóc rống: “Khanh Khanh! Khanh Khanh của ta! Bồ Tát hiển linh cho ngươi sống lại!”
Nghe thấy nhũ danh nhiều năm không có người gọi, nước mắt Hạ Vân Chiêu tràn ướt lông mi, nàng rốt cuộc lại thấy được mẫu thân!
Cố nén nước mắt, Hạ Vân Chiêu cười rưng rưng kéo cánh tay Chân thị, nức nở nói: “Phu nhân, ta là người của Trung Tín Bá phủ, ngài thế nào rồi? Có làm sao không?”
Chân thị lau khô hai mắt đẫm lệ, trước mắt đẩy ra mây mù, rốt cuộc đem người trước mắt nhìn rõ ràng, mất mát lại thương cảm nói: “Nguyên lai là nhận sai người, bất quá phu nhân cùng cô nương nhà ta thật sự tương tự!”
Các nàng đều là loại mỹ nhân kiều diễm, đều thích trang điểm diễm lệ, lúc này mới làm cho Chân thị mơ hồ nhận sai người.
Qua một hồi lâu, Chân thị mới bình tĩnh trở lại, xin lỗi mà hướng Hạ Vân Chiêu cười, nói: “Thật là quấy nhiễu phu nhân.”
Hạ Vân Chiêu còn cố cười, ngăn chặn nước mắt nói: “Là ta tùy tiện tiến vào, đường đột phu nhân.”
Có lẽ là bởi vì diện mạo trang điểm, Chân thị đối với Hạ Vân Chiêu bản năng muốn thân cận, nói một chút lời.
Hạ Vân Chiêu nắm khăn hỏi: “Lệnh ái bị bệnh? Nghiêm trọng không?”
Nhắc tới cái này, Chân thị lại rớt nước mắt, nói: “Bị bệnh đã nửa tháng, suốt ngày uống thuốc cũng không thấy tốt, người liền càng lúc càng gầy!”
Hạ Vân Chiêu cẩn thận nhớ lại, nửa tháng trước còn không phải là thời điểm nàng trọng sinh trở về sao? Cho nên nói, Hà Vân Chiêu cũng trọng sinh, chính là chưa có tỉnh táo lại!
Các nàng vì cái gì lại dùng thân thể đối phương?
Nhớ tới bên trong lửa lớn, Hà Vân Chiêu trúng mũi tên mang theo phù chú, Hạ Vân Chiêu liền biết việc này xuất ra từ tay Thẩm Ngọc Liên cùng Thẩm Lan Chi, hai cái tiện nhân này thật ác độc!
Chỉ là không biết thân thể hai người các nàng còn có thể đổi về tới hay không.
Chân thị bình phục cảm xúc, từ đệm hương bồ đứng lên, quỳ lâu liền đứng dậy thiếu chút nữa thì té ngã, cũng may Hạ Vân Chiêu đỡ kịp thời.
Hạ Vân Chiêu liền cứ như vậy kéo Chân thị chậm rãi đi ra, hai người đơn giản hàn huyên lên.
Chân thị lúc này mới hiểu được, Hạ Vân Chiêu chính là tân phu nhân của Trung Tín Bá phủ, hơn nữa cùng tên với nữ nhi của mình chỉ có họ là khác nhau.