Thê Tử Của Tà Vương

Chương 3: Xuyên không




Đại bản doanh của Sát môn ở trên hòn đảo tư nhân đơn độc này đã có lịch sử hình thành từ rất lâu, kiến trúc từ xưa trải qua thời gian mà từ từ biến đổi.

Những biệt thự độc lập ngoại ô thành phố kia cũng đều là do trụ cột của Sát môn tùy theo sở thích chính mình kiến tạo nên.

Bên trong phòng nghị sự, Bạch Dã một thân bạch y đứng cạnh cửa sổ, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao không biết đang nghĩ đến cái gì, Lưu Thủy từ bên ngoài đi đến sau lưng nàng, “Tiểu thư, Nguyên lão cùng Lí lão đều đã được an bài thỏa đáng.”

Khóe miệng BạchDã kéo lên một tia châm chọc, “Để xem đêm nay có cái sự gì tốt xảy ra đi.” Nàng xoay người lại nhìn Lưu Thủy, “Đem người canh giữ địa lao rút đi, tăng nhân thủ canh giữ bên ngoài lên gấp đôi.” Một khi đã như vậy, ta liền cấp các ngươi một chút tiện lợi.

“Vâng.” Lưu Thủy nhanh chóng rời đi.

Bạch Dã chạm vào chiếc nhẫn nằm trên ngón tay mình, trong lòng có cảm giác rất lạ, dường như tối nay sẽ có việc gì không ngờ được phát sinh. Đôi mi thanh tú nhíu chặt, trong mắt cũng hiện lên một chút ngoan lệ.

Đêm khuya, bốn phía yên tĩnh, sao trên trời từng ngôi lóe ra ánh sáng, ánh trăng tròn đầy nằm giữa thiên không tựa hồ đang giám thị tất cả những gì phát sinh dưới địa cầu. Thừa dịp bóng đêm che chở, có một đạo bóng dáng không tiếng động đi ra khỏi phòng, hướng tới địa lao mà đi.

Người đã đến trước địa lao, hắn đứng ở bên ngoài hồi lâu, lại cẩn thận dò xét xung quanh không thấy có gì khác thường mới lặng lẽ đi vào trong, mà hắn càng đi vào sâu bên trong thì mi tâm càng nhíu chặt lại, trong lòng hoàn toàn là nghi hoặc cùng cẩn thận.

Ngay lập tức, cửa địa lao đột nhiên bị người đóng chặt, Bạch Dã một thân bạch y cầm đầu mấy người đi vào trong đó, một Hắc y nhân ở bên ngoài lộ ra vẻ mặt kinh ngạc nhưng cũng không dám lên tiếng, sợ làm bại lộ chính mình, chỉ là âm thầm nhìn động tĩnh bên trong.

“Lí lão quả thực nhọc lòng rồi.” Âm thanh lạnh như băng đột nhiên vang lên, những ngọn đèn đã tắt bốn phía lại được người thắp sáng, người bịt mặt đang nói chuyện cùng Dạ Oanh đột nhiên giật mình ngốc lăng tại chỗ, không dám tin quay đầu lại nhìn, nhìn người đang đứng ở trước mặt mình.

“Không có khả năng, ngươi…” Trên mặt Lí lão còn bịt một miếng vải đen, ngón tay chỉ vào Bạch Dã có chút run run.

“Ngươi cảm thấy kê đơn ta dễ lắm?” Bạch Dã cười nhạo, “Ngươi đã quên, nơi này là Sát môn!” Một tiếng quát lớn như tiếng còi báo tử vang lên trong đầu Lí lão, trên mặt hắn tràn ngập hối hận. Hắn quả thực quá mức tự đại, nghĩ đến người mình bố trí mai phục trong này không có chút động tĩnh liền đoán được có chuyện gì xảy ra. Hắn quên mất, nơi này là Sát môn, nơi này là thiên hạ của Bạch Dã.

“Thì tính sao?” Lí lão dữ tợn trừng mắt nhìn Bạch Dã.

“Chuyện dì Liên gặp chuyện, ngươi cũng có phần.” Bạch Dã nói thập phần khẳng định, đáy mắt không che giấu sát khí, “Lí Lão, Sát môn đối đãi ngươi không bạc!”

“Không bạc? Nơi này là lão tử chém giết một đường cùng tiền môn chủ dựng lên, nhóc con nhà ngươi thì biết cái gì? Ngươi cho rằng mình là ai? Lão phu chính là không phục, dựa vào cái gì ta phải chắp tay nhường thế lực ta xây đắp cả đời cho nhóc con nhà ngươi?” Lí lão gào thét, mang theo oán khí thật lớn.

“Dựa vào cái gì?” Bạch Dã đột nhiên di động, lấy tốc độ xuất thần nhập hóa chế trụ yết hầu Lí lão, tốc độ nhanh đến mức làm cho trong lòng người sợ hãi, đến mức Lí lão không có thời gian phản ứng, “Chỉ cần dựa vào cái này!”

Hai ngón tay kháp trụ yết hầu hắn, chỉ để lại một khe hở để hô hấp, mặt Lí lão rất nhanh đã đỏ bừng lên, hiển nhiên đã muốn tới cực hạn.

“Dám đụng tới dì Liên, đúng là đủ can đảm.” Bạch Dã nói, gân xanh trên cánh tay nổi lên, một bàn tay rảnh rỗi nâng lên bóp nát xương bả vai đối phương, đau đớn làm cho Lí lão bắt đầu run rẩy.

“Tốt lắm!” Bạch Dã đột nhiên nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn Dạ Oanh, “Vậy hôm nay cho các ngươi nhận thức một chút cái gì gọi là quy củ.” Quay đầu gật đầu với Tử Sam, Tử Sam lập tức đi đến góc tường gõ ba tiếng, góc tường hiện ra một cái bàn phím, Tử Sam thuần thục đưa vào mật mã, chỉ nghe đến thanh âm răng rắc vang lên, vách tường bắt đầu chuyển động, rất nhanh biến thành bức tường thủy tinh trong suốt, mà bên kia bức tường thủy tinh chính là hơn mười con cá mập hung thần ác sát, không ngừng va chạm vào thủy tinh tìm kiếm con mồi.

“Đem lão già kia ném vào!” Bạch Dã không khách khí hừ lạnh một tiếng.

“Không cần! Không cần!” Nhìn đến cá mập không ngừng nhe hàm răng sắc nhọn, Lí Lão cảm thấy mao cốt tủng thiên, nghe được Bạch Dã muốn ném hắn vào trong thì càng thấy khủng bố.

Lưu Phong cùng Lưu Thủy nhấc người Lí lão lên, đưa hắn vào một lối cửa hông bí mật, đồng thời Trúc Vũ cũng đi đến trước mặt Dạ Oanh, nhét vào tai nàng ta một cái ống nghe điện thoại. Đối với Dạ Oanh nhíu mày, “Hảo hảo thưởng thức một chút.”

Trong ống nghe điện thoại truyền đến một tiếng ‘phịch’, rồi sau đó chính là tiếng kêu sợ hãi của Lí lão, thanh âm kêu rên cầu xin tha thứ, qua ông nghe Dạ Oanh nghe hết thảy rành mạch, nàng cũng nhìn chằm chằm bức tường thủy tinh kia, nhìn Lí lão giãy dụa trong nước, miệng vết thương mang theo mùi máu hòa vào trong nước càng thêm kích thích đám cá mập bị bỏ đói lâu ngày kia. Chỉ thấy được hơn mười con cá mập đồng thời hướng tới con mồi táp tới,trong một cái nháy mắt, một con người rõ ràng bị tách thành hơn mười phần, làn máu loãng đục ngầu hòa trong nước kia làm người ta nhìn vào mà ghê tởm.

Dạ Oanh liều mạng lắc đầu, tiếng kêu thảm thiết kia, thanh âm cá mập tranh giành đồ ăn kia suốt đời nàng đều không quên! Sắc mặt Dạ Oanh tái nhợt, vô thần nhìn vào bức tường thủy tinh…

Dạ Oanh mờ hồ nhìn thấy bóng dáng Bạch Dã, đột nhiên cảm giác một cỗ hàn khí theo gan bàn chân thẩm thấu đi lên, lạnh thấu tận xương khiến nàng phải run rẩy. Một người đối diện với màn huyết tinh như vậy mà mặt không đổi sắc, ngươi rốt cuộc có phải con người không?

Dường như rất vừa lòng với phản ứng giờ phút này của Dạ Oanh, Bạch Dã im lặng, “Đây chính là khác biệt!” Không đầu không đuổi bỏ lại một câu như vậy, Bạch Dã xoay người rời đi.

Thật lâu sau Dạ Oanh mới hồiphục tinh thần, kinh ngạc nhìn phương hướng Bạch Dã li khai, rốt cuộc nhin không được đem khó chịu trong cổ họng nôn ra.

Đây là khác biệt! Đây là sự khác biệt giữa hai người? Dạ Oanh cười to, dù vậy, nàng vẫn không phục, vẫn không phục.

Tiếng cười quanh quẩn bên trong không gian địa lao, âm trầm như vậy, thê lương như vậy.

Ba…

Bỗng nhiên, cổ tay Dạ Oanh vừa động, nguyên bản xích sắt nơi cổ tay bỗng nhiên lỏng ra, thiết liên ở chân cũng đồng dạng đứt đoạn, nàng trượt từ trên vách tường xuống, cuối cùng xoay người hướng bên ngoài chạy ra.

“Tiểu thư, người định xử trí Dạ Oanh này như thế nào?” Lưu Vân nhíu mày hỏi, dáng người xinh đẹp hoàn mỹ không khách khí nằm trên ghế, trong mắt tràn đầy khó hiểu.

“Đương nhiên là chậm rãi tra tấn.” Lưu Thủy cười hớ hớ đẩy Lưu Vân ra, ngồi vào trên sô pha, giờ phút này mấy người đã không cố kị cái gì quan hệ chủ tớ, đã muốn lộ ra bản tính chân thật thuộc về nhau.

“Đắc tội dì Liên, phải chậm chậm đòi lại từng chút một.” Tử Sam đạm mạc nói, khẩu khí của hắn làm người nghe thế nào cũng cảm thấy không thoải mái.

Bạch Dã nhìn vài vị thân tín bên cạnh mình, khóe miệng giơ lên một chút ý cười, nhưng đột nhiên chân mày nhíu chặt lại, tâm không hiểu sao nhảy dựng lên, Bạch Dã đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt mê mang.

“Tiểu thư, làm sao vậy?” Mấy người Lưu Thủy liếc nhìn nhau, khẩn trương nhìn Bạch Dã, đồng thời cảnh giác nhìn bốn phía, nhưng cũng không phát hiện ra cái gì bất thường.

“Không…”

“Ha ha…ta không phục, ta muốn tự tay kết thúc các ngươi!” Bạch Dã đang muốn đi ra bên ngoài, chợt nghe đến một tràng tiếng nổ đồng thời vang lên, mấy người Lưu Thủy sắc mặt trắng bệch.

Mấy người vọt tới cửa sổ, tấm thép được đúc từ huyền thiết nháy mắt bị người khóa trái từ bên ngoài, bọn họ bị nhốt trụ ở bên trong không còn đường thối lui.

“Thanh danh một đêm nay của Dạ Oanh ta, Sát chủ là ta, ngươi làm sao khó dễ được ta? Có thể làm gì được ta? Ha ha ha…” Dạ Oanh dường như người điên khua loạn linh tinh, lòng bàn tay nàng ta đầy vét máu, hiển nhiên là dùng sức quá lớn gây ra.

Dạ Oanh đem tất cả xăng dầu chất dẫn nổ hắn vào phòng đám người Bạch Dã đang bị nhốt, châm bật lửa trong tay, ném theo một đường vòng cung.

Oanh....

Thế lửa hết sức căng thẳng, thế tới lại dào dạt, Dạ Oanh nhìn đại hỏa do mình gây nên, điên cuồng cười lớn, đồng thời việc nàng làm loạn cũng kinh động toàn bộ người trên đảo, nhưng mặc kệ có bao nhiêu người đến cứu đều không thể nào dập được lửa, giống như ông trời đều muốn quấy nhiễu, nổi gió thật lớn làm cản trở bọn họ dập lửa.

“Tiểu thư?” Lưu Vân lo lắng nhìn tiểu thư nhà mình, rất là sốt ruột. Khói đen đã bắt đầu lan vào trong phòng, nhiệt độ chung quanh cũng bắt đầu tăng cao.

“Hoảng cái gì?” Bạch Dã đột nhiên quát lên, mấy người nguyên bản vốn đang kinh hoảng liền nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, từng người đi đến bên cạnh Bạch Dã, tâm tư bối rối bị một câu nói của chủ hân làm ổn định ngay lập tức.

Bạch Dã nhìn một phòng huyền thiết đao thương khó đánh, vị huân hương yêu thích hiện tại khó ngửi vô cùng, nhưng nàng thực bình tĩnh, ngón tay chạm vào chiếc nhẫn, mày nhăn thành một đoàn.

Đường lui đã bị chăn, nhiệt độ càng ngày càng cao đã sắp không chịu nổi, dại hỏa đã muốn lan vào trong phòng.

Không phải là chết thôi sao! Mấy người mặt không đổi sắc tựa vào nhau, bọn họ đứng chung quanh chủ tử của mình không chút sợ hãi, mắt thấy chính mính ắp bị đại hỏa cắn nuốt cũng không thấy người nào kêu một tiếng, mỗi người đều cắn chặt môi, mặc cho thống khổ đau đớn do đại hỏa gây ra.

Bạch Dã sắc mặt lạnh lùng, nhưng đáy mắt tràn đầy không cam tâm, cừu hận của nàng còn chưa báo xong!

Ngọn lửa phi vũ, cắn nuốt Bạch Dã cùng thân tín của nàng, nhưng mà ngay tại lúc này, một tia sáng mang sáu màu sắc khác nhau từ sáu chiếc nhẫn bắn ra, tia sáng màu đỏ ở giữa rồi đến xanh, vàng, lục, tím, lam năm ánh sáng khác bao quanh... Chùm tia sáng này bay thoát khỏi gông xiềng của huyền thiết, lao ra khỏi đại hỏa, bắn về phía Dạ Oanh còn đang điên cuồng tru lên...

Không ai nhìn ra được khuôn mặt khủng hoảng kia của Dạ Oanh, không ai nhìn đến chìm sáng lục màu kia, cùng nhau biến mất phía chân trời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.