Thê Tử Của Bạo Quân

Chương 98




Edit: Đào Sindy

Biểu lộ của Tiết Chiến đứng im nửa ngày, đôi mắt lẳng lặng rơi vào trên mặt nhu hoà của Tiêu Ngư. Không biết là do nắng sớm ấm áp, hay vì nàng có thai, vẫn là khuôn mặt trẻ tuổi ngây thơ kia, nhìn qua dịu dàng tốt đẹp, giống lập tức trở nên thành thục.

Y nhẹ nhàng há miệng ra mấy lần, có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không biết nên nói gì.

Cuối cùng khẽ nhếch miệng, bỗng nhiên cười ra tiếng.

Hà!

Tiết Chiến tiến lên mấy bước, mãnh liệt thò tay ôm nàng vào ngực. Nụ cười trên mặt y tràn trề xán lạn, ôm nàng nửa ngày không nói chuyện, còn vui hơn lúc y lên ngôi Đế Vương.

Chờ tâm tình kích động thoáng bình phục một chút, cánh tay ôm nàng chậm rãi nắm chặt, mới nói một câu: "Niên Niên, trẫm rất vui vẻ."

Y thật vui vẻ. Có thê tử thuộc về mình, hài tử thuộc về nhà họ.

Giữa phu thê một khi đã có hài tử, quan hệ càng thêm hoàn chỉnh, ngay cả khoảng cách cũng lập tức bị rút ngắn.

Tiêu Ngư khẽ cười. Thật lâu không thấy y cười ngu ngốc, bây giờ nhìn lại, không có chút ổn trọng và uy nghiêm nào. Mặt của nàng dán trên ngực y, cách long bào thật dày, như có thể cảm giác được lồng ngực kia kịch liệt chập trùng mà ham muốn dâng lên vui vẻ, cực nóng mà nặng nề.

Đại khái là y vui vẻ quá mức trực tiếp và thuần túy, Tiêu Ngư cảm thấy tim mình cũng từ từ bị hòa tan, bị y cảm nhiễm ý cười.

Giờ khắc này, nàng cũng không muốn những thứ khác.

Không có mẫu thân nào không thích hài tử. Đứa bé này tới đột nhiên như vậy, nàng vừa mừng vừa sợ, trong lúc nhất thời suy nghĩ rất nhiều, lo lắng cho mình không đảm đương nổi khi làm mẫu thân, nhưng lại nhịn không được bắt đầu nghĩ đến mai sau muốn dạy hài tử thế nào.

Bỗng nhiên Tiết Chiến cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt trực tiếp dính vào mặt của nàng, không nhúc nhích. Vừa mang thai, không khác gì so với ngày thường, nhưng Tiết Chiến lại thấy, cứ như lập tức trở nên mảnh mai hơn.

Y ngây ngốc nhìn nàng, sau đó đưa tay vội vội vàng vàng sờ tay nàng, nắm chặt hai tay nàng trong lòng bàn tay, mới chậm rãi nâng, hôn trên mu bàn tay nàng mấy lần, xem như trân bảo. Nói: "Trước tiên nàng ngồi xuống đi đã nhé?"

Giọng điệu vô cùng cẩn thận.

Vẻ mặt Tiêu Ngư mờ mịt nhìn y, y cũng đã nắm tay của nàng, dẫn vào trong. Đã đến tẩm điện, trước hết để nàng ngồi trên giường lụa, còn phân phó cung tỳ thay nàng lót thêm một lớp đệm êm. Y thì ngồi bên cạnh nàng, hỏi: "Ngự y nói thế nào? Hài tử đã hoàn hảo?" Đêm qua hình như nàng đau bụng, y vẫn còn thân mật cùng nàng?

Tiêu Ngư cảm thấy đứa bé này nhất định có phúc đấy. Mới đầu tháng quá nhỏ xem bệnh không ra, thêm nữa hôm đó nàng vốn vì cảm xúc kích động mới dẫn đến nôn mửa, uống mấy lần thuốc, thân thể chuyển biến tốt đẹp, cho nên nàng cũng không để ý. Lại không nghĩ rằng, mình lại có thai. Tiêu Ngư nhìn Tiết Chiến trước mắt, cảm thấy bộ dáng này của man hán, cực kỳ giống nông dân không có gì kiến thức vào thành, mắt trợn trừng lên, đối với cái gì cũng tò mò.

Nàng nói: "Hẳn là không có vấn đề gì lớn, mấy tháng tới chú ý chút là được rồi." Cũng may nàng sợ khổ, thuốc lần trước cũng không uống nhiều, ngự y nói sẽ không có ảnh hưởng gì. Nhưng thân thể nàng không dễ thụ thai, bình thường cẩn thận chút là được.

Tiết Chiến nghe rất chân thành, sau khi nghe xong, vỗ đùi liên tục, nói: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi..."

Sau khi nói xong, lại nhìn nàng chằm chằm.

Trên mặt của nàng đã mọc hoa rồi sao? Lông mày nho nhỏ của Tiêu Ngư nhíu một chút. Nhìn bộ dáng y vừa mới tiến vào, đại khái là vội vội vàng vàng tới. Y vừa hạ triều không lâu, hẳn là có rất nhiều tấu chương phải phê chuẩn.

Tiêu Ngư liền nói: " Nơi này của thần thiếp không còn việc gì, Hoàng Thượng làm việc trước đi?" Nàng chỉ là mang thai, y trông coi nàng cũng không có tác dụng gì. Nàng không có chuyện gì, y phải bận rộn chuyện của mình cho tốt.

Tiết Chiến nhìn nàng một mặt bình tĩnh, ngược lại nổi bật lên y kích động không thôi... Nhưng sắp làm cha, y kích động thì thế nào? Tiết Chiến chỉnh tư thế ngồi của mình ngay ngắn, sau đó mới bình tĩnh nói: "Vậy thì tốt, trẫm đi trước, trễ chút lại tới."

Tiêu Ngư gật đầu: "Ừm."

Tiết Chiến nhìn nàng, chậm rãi đứng dậy, thấy nàng cũng muốn đứng lên, bận bịu ấn bờ vai của nàng xuống, nhỏ giọng nói: "Nàng cứ ngồi yên, không cần đưa trẫm."

Tiêu Ngư nghe theo y, tiếp tục ngồi. Thấy y thu tay, lại nói với nàng câu: "Trẫm đi nhé?"

Tiêu Ngư nói: "Vâng."

Thấy Tiết Chiến rốt cục thu hồi ánh mắt, đi ra bên ngoài. Đợi đến bóng lưng của y biến mất không thấy gì nữa, Tiêu Ngư nghiêng đầu, không yên lòng nhìn chân đế bình sứ thanh hoa.

Sau đó mới không kiềm chế được, đưa tay nhẹ đặt ở bụng dưới.

Tiêu Ngư cúi đầu nhìn lại, mới một tháng mà thôi, lộ ra nghi ngờ còn rất sớm, bây giờ vốn nhìn không ra trong này đã có một sinh mệnh nhỏ. Mới đầu nàng ghét bỏ và chán ghét man hán kia như thế, lại không nghĩ rằng, hiện tại mang thai con của y, trong nội tâm nàng sẽ vui mừng như vậy. Mà trông y cũng rất vui vẻ, vui đến có chút choáng váng... Nhớ tới phản ứng vừa rồi của y, Tiêu Ngư đã cảm thấy buồn cười.

Người kia, là người đã làm Hoàng Đế, cảnh tượng hoành tráng gì không biết đến, làm sao vừa nghe nàng có thai, cả người liền bối rối?

Ngốc hay không ngốc đây?

Vừa rồi Tiêu Ngư vẫn rất bình tĩnh, hiện tại ngồi một mình, nghĩ đi nghĩ lại, cũng nhẹ nhàng cười ra tiếng. Những chuyện khác, giờ khắc này nàng không nghĩ, hiện tại trong đầu đều là hài tử trong bụng. Nàng cũng muốn làm mẫu thân, phải có con thuộc về mình.

Bên tai nghe được một số động tĩnh, nụ cười Tiêu Ngư dần dấu vào. Đập vào mắt là một đôi giày gấm vân mây, ánh mắt Tiêu Ngư sững sờ, lại ngẩng đầu, nhìn thấy nam nhân đứng trước mặt mình, đã đi mà quay lại. Thấy y nhìn mình, cân nhắc một chút, do dự nói: "Trẫm vẫn nên ở lại với nàng..."

Hả?

Tiêu Ngư nhìn y, thấy y cũng nhìn mình. Nàng nhịn cười không được, khẽ gật đầu nói: "Ừm."

...

Phủ Hộ Quốc Công. Vệ Đường đang ở trong viện luận bàn võ nghệ cùng Tiêu Hoài, Tiêu Hoài rong ruổi sa trường hai mươi năm, công phu quyền cước tất nhiên là cao minh, mà Vệ Đường lại do Tiêu Hoài một tay dạy dỗ, thiên phú dị bẩm, không nóng không vội, chăm chỉ an tâm, những năm này cũng không hoang phế, ngược lại tinh tiến rất nhiều.

Tiêu Hoài đang vào độ tráng niên, giống như thành thục lại có lực lượng hùng sư, mà Vệ Đường tỉnh táo bình tĩnh, mạnh mẽ linh mẫn, mặc dù hơi kém Tiêu Hoài mấy phần, nhưng đến tuổi tác của Tiêu Hoài, sợ là sẽ phải vượt xa ông.

Trong viện lá vàng xao xác. Sau khi kết thúc, Tiêu Hoài nhận khăn tay gã sai vặt đưa tới lau mồ hôi, ghé mắt nhìn Vệ Đường, có chút vui mừng. Mày rậm của ông hơi nhiễm ý cười, nói: "Không đến mấy năm, ta sẽ không còn là đối thủ của con rồi."

Vệ Đường cung kính nói: "Nghĩa phụ ngài quá khiêm nhường." Tiêu Hoài vẫn luôn là người hắn kính ngưỡng.

Tiêu Hoài cười cười. Ông xem Vệ Đường như thân tử, nhưng đại khái không phải phụ tử có liên hệ máu mủ thật sự, cho nên đối với hắn sẽ thoáng tha thứ chút. Có việc sẽ không keo kiệt tán dương hắn. Mà Tiêu Khởi Châu lại khác, hà khắc đối với hắn vượt xa Vệ Đường, nhưng ngay cả như vậy, thứ thiên phú này, đều là bẩm sinh. Đối với người khác nghiêm trọng, Tiêu Khởi Châu đã đầy đủ ưu tú, mà đối với Tiêu Hoài, còn thiếu rất nhiều. Đặc biệt bên người còn có một Vệ Đường tương đối như vậy.

Đang nói chuyện, La thị đã chạy tơi bên này.

Nuôi một thời gian, thân hình cũng không đơn bạc như lúc trước, thân thể bà nở nang hơn. Áo vạt chéo vải lĩnh màu hồng nhạt có hoa văn nổi, váy dài 8 mảnh màu xanh dương, nhìn qua dịu dàng như ngọc, vô cùng hiền lành. Dung mạo La thị chỉ thanh tú, nhưng nhìn vào thấy rất dễ gần. Bà đi đến trước mặt Tiêu Hoài, hành lễ nói: "Quốc Công gia."

Vệ Đường cũng vội vàng tiến lên, kêu La thị một tiếng nghĩa mẫu. Sau đó thức thời đi ra.

La thị cười đáp ứng. Tiêu Hoài lại nói với La thị: " Sao không trong phòng nghỉ ngơi, qua đây làm gì?"

La thị nói: "Trong cung truyền đến tin tức, thiếp thân cảm thấy việc này quan trọng, liền muốn đến nói với người." Bà quan sát biểu lộ của Tiêu Hoài, từ từ nói: "... Niên Niên có thai rồi."

Quả nhiên, La thị vừa nói xong, sắc mặt Tiêu Hoài liền thay đổi. Ông ngẩn người, muốn hỏi La thị tình huống là thật hay không, nhưng tin tức đã truyền tới rồi, vậy chuyện này tất nhiên không phải giả. Vả lại nữ nhi vào cung hầu Quân nửa năm có thừa, hậu cung của tân đế cũng không có phi tần khác, chỉ cần tân đế đồng ý để Hoàng Hậu có thai, hiện tại mang thai, cũng là bình thường.

Thế nhưng... Tiêu Hoài luôn cảm thấy, nam nhân như Tiết Chiến, lập nữ nhi ông làm hậu cũng không phải là thực tình, làm sao có thể để nữ nhi Tiêu gia vì y sinh hạ hoàng tự?

Tiêu Hoài rất nhanh khôi phục trấn định, nhàn nhạt nói: "Ta đã biết."

La thị vốn muốn thăm dò thái độ của Tiêu Hoài, hiện tại nhìn, đại khái như trước kia.

Cũng là, ông xem tân đế là nghịch tặc cướp đoạt chính quyền, bây giờ nữ nhi bảo bối lại mang thai hài tử của nghịch tặc kia, trong lòng ông nhất định không thoải mái. Nếu Tiêu Ngư thật sự thuận lợi sinh hạ hài tử, chỉ sợ Tiêu Hoài cũng sẽ không thích tiểu ngoại tôn kia.

...

Lúc trước Tiết Chiến hoàn toàn chính xác lưu lại Phượng Tảo Cung. Chỉ là y lưu lại cũng không làm gì, Tiêu Ngư thấy y là một đại nam nhân lại ở bên cạnh nàng, nàng ăn uống gì đều muốn nhìn, cảm thấy khó chịu, liền khuyên y đi làm việc.

Ban đêm Tiêu Ngư cũng không chờ y, sớm đi ngủ. Chỉ là lúc nửa mê nửa tỉnh, Tiêu Ngư luôn cảm giác được có người nhìn mình, mơ mơ màng màng mở to mắt, nhìn thấy một bóng đen lớn ngồi bên giường mình, dọa đến lập tức thanh tỉnh, liền muốn kêu to...

"Niên Niên, là trẫm." Có một giọng nói vội vội vàng vàng nói ra.

Hô hấp Tiêu Ngư vừa ổn định, một đôi mắt lẳng lặng nhìn y, tính tình lập tức tới: "Chàng doạ ta làm gì?"

Tiết Chiến đâu nghĩ đến sẽ hù nàng? Đạp rơi giày gấm trên chân, hai ba lần nằm vào trong chăn, cái gì cũng không quản, liền lập tức ôm nàng vào ngực. Y luôn bá đạo lỗ mãng, hiện tại mặc dù vẫn như thế, nhưng ngược lại cử chỉ quan tâm không ít. Y vừa sờ tóc và lỗ tai Tiêu Ngư, trong miệng nhẹ nhàng đọc: "Sờ sờ lông dọa không được, sờ sờ tai dọa một hồi." Sau đó nhẹ nhàng hỏi: "Còn sợ không?"

Tiêu Ngư không nói chuyện, nàng không phải tiểu hài tử, không biết học được chiêu này ở chỗ nào? Tiết Chiến ấp ủ trong chốc lát, mới hỏi câu: "Nàng giận à?" Y nắm chặt tay nàng, ép nàng vào mình, để nàng nhìn mình.

Bị y nắm chặt, Tiêu Ngư như ngủ trên người y. Cổ tay nàng động mấy lần, không thể tránh thoát, duỗi ra cái tay khác, dùng sức đập hai phát trên ngực y: "Chàng mau buông ra."

"Trẫm không buông." Tiết Chiến cúi đầu đưa tới, cụng vào trán nàng, cặp mắt đen kịt, trầm thấp nói: "Trẫm rất muốn chiếm lấy nàng, chiếm lấy nàng cả đời."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.