Thê Tử Của Bạo Quân

Chương 72




Từng đợt hương thơm hoa Quế. Nam tử cao to mặc tăng bào đứng ở bên người Tiêu Ngư.

Đứng bên cạnh hắn là Triệu Họa.

Tiêu Ngư chợt nhớ tới ngày xưa, lúc nàng còn nhỏ tuổi, liên tiếp ra vào cung. Cô mẫu nàng luôn muốn nàng tiếp xúc với Thái tử Triệu Dục. Tính tình của Triệu Dục tốt, đương nhiên nàng cũng thích cùng ở chung với hắn, chỉ là mỗi lần nàng đi tìm Triệu Dục, nhất định Triệu Họa sẽ đi theo phía sau mông hắn.

Cũng giống bây giờ.

Huynh muội hoàng thất Đại Ngụy này, mặt mày cũng có chút tương tự, chỉ là Triệu Dục thiên về ôn nhu, mà Triệu Họa nhìn qua thì có chút kiêu căng... Nàng không nghĩ tới, một ngày kia, còn có thể gặp lại Triệu Dục.

Sắc mặt của Tiêu Ngư có chút không dễ nhìn lắm. Ngày thu, ánh nắng tươi sáng, làn da của nàng trắng nõn, lúc này nhìn qua gần như có chút tái nhợt. Trong lòng là dời sông lấp biển, đầu sóng từng chút từng chút mãnh liệt đánh vào trái tim của nàng. Qua thật lâu, Tiêu Ngư mới chậm rãi tìm về giọng nói của mình.

Nàng hỏi: "Ngươi... Không chết?"

Triệu Họa bĩu môi, trong mắt ẩn chứa mỉa mai, châm chọc nói ra: "Hoàng huynh phúc lớn mạng lớn, tất nhiên không chết. Thế nào? Ngươi rất thất vọng nhỉ?"

Tiêu Ngư không nói gì. Nàng còn không biết Triệu Họa ư? Muốn nàng đi theo cô mẫu cùng nhau đền nợ nước, hoặc là như nàng ta mong muốn đi giết tân đế, nàng ta chỉ sợ sẽ không nói thêm gì được nữa, chỉ sẽ cảm thấy những chuyện đó là nàng cần phải làm. Mà bây giờ nàng gả cho tân đế, sống cũng tốt, nàng ta thấy đương nhiên không thoải mái.

Ánh mắt nhìn về phía nam nhân đang sống sờ sờ, Tiêu Ngư gằn từng chữ: "Ngươi không có chuyện gì…. Muốn giải thích với ta sao?"

Thanh mai trúc mã, hắn luôn tốt với nàng, nàng cũng xem hắn như huynh trưởng, đồng thời phó thác cuộc đời mình cho hắn, vừa cập kê là gả cho hắn. Đêm tân hôn, còn chưa kịp vén khăn trùm đầu đỏ thẫm của nàng, chưa cùng uống rượu hợp cẩn với nàng... Nàng mang mũ phượng quàng khăn, ngồi ở trong tân phòng, chờ tới lại là tin dữ hắn băng hà.

Nàng cũng không làm gì, đã thành một quả phụ.

Quả phụ mới mười bốn tuổi.

Triệu Dục không nhìn Tiêu Ngư, nàng là biểu muội của hắn, từ nhỏ đã đi theo hắn, lúc còn chưa đính hôn, mẫu hậu đã nói với hắn, sau này phải cưới nàng làm Thái tử phi. Dung mạo của nàng đẹp mắt, lại đáng yêu như vậy, đương nhiên hắn thích. Thế nhưng...

Triệu Dục nói ra: "Lúc trước ta cũng không biết, sau này sẽ xảy ra chuyện như vậy... Ta cho rằng, có mẫu hậu và Hoằng Nhi ở đó, muội sẽ sống rất tốt. Niên Niên, ta chỉ muốn rời khỏi Hoàng Cung."

"... Thật xin lỗi, Niên Niên."

Mặc dù có trăm ngàn nghi vấn, lúc này nghe Triệu Dục nói, Tiêu Ngư cảm thấy, nàng không cần phải hỏi gì thêm nữa. Cũng vậy thôi, dù nhìn hắn có yếu ớt, nhưng rốt cuộc vẫn là đế vương tôn quý, làm sao có thể không lý do rồi nhiễm bệnh băng hà chứ? Hắn chỉ muốn mượn cơ hội thoát thân mà thôi, vĩnh rời rời xa cung đình, đi ra bên ngoài sống cuộc sống tự do tự tại.

Hắn rời đi, trọng trách nàng gánh, luôn phải có người thay hắn gánh lấy...

"Hoàng huynh. Huynh nói xin lỗi nàng ta làm gì!"

Triệu Dục còn sống, Triệu Họa là vui nhất. Biết được Triệu Dục ẩn thân nơi đây, liền vụng trộm sang đây xem hắn, huynh muội trùng phùng, vốn là một việc vui, không ngờ lại gặp được Tiêu Ngư. Trong đôi mắt của nàng ta lộ ra vẻ ngạo mạn của công chúa hoàng thất.

Nhìn dung mạo như Phù Dung như hoa Quỳnh của Tiêu Ngư. Váy Cát Phục, bên trong mặc áo màu xanh cúc, trên ngực áo đều là thêu Loan Phượng vân vân, đoan trang vũ mị.

Dáng điệu của một hoàng hậu!

Nhíu mày liễu, chậm rãi nói: "Hoàng huynh, nàng ta có thể gả cho huynh, vốn là phúc khí kiếp trước đã tu luyện được. Bây giờ lại tham sống sợ chết, ủy thân cho tân đế phản quân kia. Hoàng huynh, là nàng thủy tính dương hoa (lẳng lơ) không biết xấu hổ, ham vinh hoa phú quý, chỉ thời gian ngắn ngủi đã tái giá... Người ** như thế, ở dân gian đã sớm bị nhét vào lồng heo dìm xuống nước rồi!"

Triệu Họa chính là có tính tình này, có người làm chỗ dựa lời gì cũng dám nói, hơn nữa trước kia nàng ta đã nghẹn lâu rồi. Không nhả ra không thoải mái. Nàng ta còn muốn tiếp tục nói nữa.

Liền thấy hoàng hậu mảnh mai trước mặt này, đưa tay lên lưu loát đánh vào trên mặt nàng ta một cái tát.

"Bốp!" Một tiếng.

Triệu Họa sững người, sau đó mới mở to hai mắt, nói: "Ngươi dám đánh ta! Cái đồ không biết xấu hổ này, lại dám đánh ta!" Làm bộ muốn đánh trả.

Là Triệu Dục lập tức đưa tay giữ chặt nàng ta.

Triệu Họa quay đầu, mắt đỏ nhìn hắn, nói: "Hoàng huynh, huynh xem, nàng ta động thủ đánh muội!"

Tiêu Ngư lại cảm thấy buồn cười, nói từng chữ từng câu: "Từ nhỏ ta đi học là được dạy thế nào để làm một thê tử tốt của ngươi, sau này vào cung, ngươi bỗng nhiên băng hà, ta và ngươi tuy không phải phu thê thật sự nhưng đã có danh nghĩa là phu thê. Ta đã chuẩn bị cả đời tuổi già cô đơn sống trong cung đình..."

"Thay ngươi nuôi Triệu Hoằng, dạy nó đạo lý, nó sinh bệnh, ta một tấc cũng không rời canh giữ ở bên cạnh nó. Ngươi đi thẳng một mạch, một chút cũng không nhớ, ta còn muốn thay ngươi chăm sóc mẫu hậu ngươi, cùng bà trông coi giang sơn Đại Ngụy. Thậm chí giây phút cửa cung bị phản quân đánh vào đó, chính là chạy trối chết, ta cũng đưa theo người nối dõi duy nhất của ngươi..."

"... Bắt đầu từ thời khắc ngươi rời khỏi Hoàng Cung đó, trượng phu của ta đã chết."

"Hiện tại ta gả cho người khác, có gì không được?"

Hai mắt của Tiêu Ngư có chút phiếm hồng, từ từ hỏi: "Triệu Dục, hiện tại các ngươi có tư cách gì đến chỉ trích ta?"

Hắn đường đường là Đế Vương, cũng có thể vứt bỏ giang sơn Đại Ngụy. Muốn nàng vì hoàng thất, thậm chí đến một ngày nhận đãi ngộ của hoàng gia cũng không chính thật cảm nhận qua, dựa vào cái gì phải vì bọn họ kiên trì trông coi Đại Ngụy?

Ánh mắt của Triệu Dục khựng lại, nhất thời có chút luống cuống.

Hắn nhìn nàng lớn lên, biết từ trước đến nay nàng thích cười, rất ít khóc… Nàng có phụ huynh yêu thương, như châu như bảo, vẫn luôn sống rất vui. Triệu Dục nhéo tay, nói khẽ: "Niên Niên, là ta không tốt, muội đừng khổ sở."

Tiêu Ngư nhàn nhạt nhìn hắn, nói ra: "Đương nhiên ta sẽ không vì ngươi mà khổ sở. Giống như Triệu Họa nói, ta đã gả cho người khác, dù tài văn chương của y không bì được với ngươi, nhưng người khiêm tốn, đối xử với ta rất tốt, lỗi lạc quang minh..."

Được dạy dỗ từ nhỏ, để cho mỗi lần Tiêu Ngư suy nghĩ chuyện gì, đầu tiên là nghĩ tới đại cục. Triệu Dục chưa chết, một lần nữa trở về, với cựu triều mà nói, là một chuyện rất tốt.

Nhưng bây giờ, tâm tư riêng của nàng chiếm thượng phong.

Tiêu Ngư giương mắt, nhìn Xuân Hiểu Xuân Trà và Nguyên ma ma đứng cách đó không xa, lại nói với Triệu Dục: "Các ngươi tự cầu phúc đi."

"Hoàng huynh..." Thấy Tiêu Ngư xoay người rời đi, Triệu Họa thực sự nhịn không được, nhắc nhỏ bên tai Triệu Dục.

Triệu Dục không để ý tới nàng ta.

Hắn giương mắt lên, nhìn bóng người mặc phượng bào, từng bước một rời đi. Nhớ đến hôm đại hôn giữa nàng và hắn, là dáng người nhỏ nhắn hơn trước mắt.

Vừa mới cập kê, thật ra nàng vẫn là đứa bé, mặc áo cưới nặng nề ở trên người, dường như lúc nào cũng có thể đè bẹp nàng. Thế nhưng nàng đi rất ổn.

Hắn đứng ở Giao Thái điện, nhìn nàng từng bước đoan trang, là dáng vẻ hoàng hậu được mẫu hậu bồi dưỡng ra. Giây phút đó... Trong lòng của hắn có chút dao động.

Triệu Dục khẽ buông tay Triệu Họa ra, thấp giọng nói: "Đừng nháo."

Triệu Họa mím môi. Rốt cuộc là nghe hoàng huynh, không còn nháo nữa.

...

Xuân Hiểu Xuân Trà đều cúi đầu. Nguyên ma ma thì đi theo bên người Tiêu Ngư, bà lặng lẽ giương mắt, đánh giá khuôn mặt Tiêu Ngư, trong lòng có rất nhiều lời muốn nói lại không thể nói ra.

Tiêu Ngư chậm rãi tiến lên, đi trở về. Đi ngang qua một chỗ rẽ ở hành lang, liền thấy đế vương đang xông tới, bước chân vội vã.

Lúc đi không chú ý, đến chỗ rẽ, Tiêu Ngư không kịp chuẩn bị va phải.

Tiết Chiến phản ứng nhanh nhẹn, còn chưa thấy được mặt nàng, mới vừa ngửi được mùi của nàng từ trong hơi thở thì lập tức duỗi cánh tay dài ra, cấp tốc đưa tay giữ chặt nàng.

Bước chân đứng vững. Tiêu Ngư cúi đầu, nhìn bàn tay to đang giữ chặt mình, thô ráp, cứng rắn, thật dày lại tràn đầy sức lực.

Tiết Chiến nhìn nàng, khẽ nói: "Niên Niên..." Y nhíu lông mày, khi nghiêm túc khí thế đè người, làm cho người ta không dám nhìn thẳng. Đang muốn hỏi nàng, lại thấy nàng không ngẩng đầu, mà là nhẹ nhàng nắm lấy tay y.

Sau đó từ từ cúi đầu, vùi gương mặt sâu vào giữa bàn tay y.

Cảm xúc ấm áp mềm mại kia, làm thân thể Tiết Chiến chấn động.

Cúi đầu nhìn đầu nàng, Tiết Chiến cảm thấy hai tay cứng ngắc không động đậy, thời gian dần trôi qua, lại cảm thấy lòng bàn tay ươn ướt, cảm giác nóng bỏng kia, gần như đâm thẳng vào trái tim y. Y dừng cả hít thở, tiếp tục không động.

Há to miệng, mới khe khẽ hỏi: "Không phải la hét muốn bái Phật sao? Sao nhanh như vậy đã chạy ra ngoài rồi? Có muốn đi bái lạy hay không?"

Nàng không nói lời nào.

Tiết Chiến giương mắt nhìn núi giả từ phía xa, sau đó thu hồi ánh mắt, tiếp tục nhìn đầu nàng, trầm thấp nói cho nàng: "Trẫm chưa bao giờ tin Phật... Nếu Niên Niên tin, sau này trẫm cũng sẽ tin theo nàng."

Cẩm y vệ Chỉ Huy Sứ Lô Hi Trung đang đuổi theo sau lưng Đế Vương, thấy cảnh đế vương bá đạo đang ôn nhu dỗ dành tiểu hoàng hậu xinh đẹp, dường như... Đã quên chính sự. Há to miệng muốn nhắc nhở, bước chân cũng theo bản năng đi về phía trước nửa bước.

Chợt một cánh tay chắn ngang trước mặt gã.

Lô Hi Trung ghé mắt nhìn lại. Thấy Hà Triêu Ân hoạn thần bên cạnh Đế Vương, khuôn mặt trắng nõn, bộ dáng trầm ổn văn nhược. Hắn nhẹ nhàng nhìn mình một cái, giống như tôn trọng lại như nhắc nhở.

Lúc này Lô Hi Trung mới đứng tại chỗ, không tiếp tục đi về phía trước.

...

Trương Thị xóc rớt thẻ xâm xong, là thẻ xâm tốt nhất, đại cát. Nhất thời mừng rỡ không ngậm miệng được, lại thuận đường thay Quách Tố Nghi cầu nhân duyên, lúc này mới chuẩn bị trở về phủ.

Gọi nữ nhi bên người vài tiếng, thấy nữ nhi không đáp lại, Trương Thị mới đưa tay nhéo nàng ta một cái. Quách Tố Nghi mới lấy lại tinh thần, lập tức gọi bà ta: "Mẫu thân."

Quách Tố Nghi đoan trang thỏa đáng, Trương Thị cảm thấy mình dạy rất khá, gần đây không biết thế nào, luôn thấy nữ nhi mất hồn mất vía.

Trương Thị nhìn thấy bộ dạng của nữ nhi, liền giáo huấn: "Con đấy, cũng đừng hốt hoảng như thế."

Lại nghĩ tới An Điền đại nhân.

Trương Thị cảm thấy đáng tiếc, xuất thủ hào phóng như vậy, còn thương yêu người, nếu không phải nhi tử không đồng ý, bà ta đã sớm gả nữ nhi đi rồi, cũng có thể thuận đường bổ sung chi phí đại hôn của nhi tử hai ngày trước.

Quách Tố Nghi nhu thuận gật đầu. Nàng ta ở bên người mẫu thân, bước chân nhẹ nhàng chậm chạp, theo bà ta rời khỏi chùa. Liền gặp phải thanh thế thật lớn phía sau.

Ngự tiền thị vệ bảo hộ ở hai bên, nhóm khách hành hương đều lui ra hai bên, sau đó là Đế Vương cùng với hoàng hậu đi ra, cử chỉ ân ái.

Sao lại thế... Con mắt của Quách Tố Nghi đột nhiên mở to. Nhất định là nàng ta không nhìn nhầm. Đường đường là hoàng hậu, lại dây dưa không rõ với công chúa tiền triều, chẳng lẽ y, y không ngại sao?!

Tiêu Ngư được Đế Vương nâng lên xe hoa. Tự tay mình từ từ để bức rèm xuống.

Lúc rèm buông xuống thì vừa vặn ngẩng đầu lên, nhìn tròng mắt đen nhánh của nam nhân đối diện

Tiêu Ngư chưa suy nghĩ nhiều. Sau đó là tiếng xe ngựa xuống núi... Tiêu Ngư ngồi ở trong xe ngựa, trong lòng hơi có chút không yên tĩnh.

Nguyên ma ma rót một ly trà cho nàng, nói: "Nương nương, người có tính toán gì?" Vừa rồi người kia, bà cũng nhìn thấy rõ, quả thật là tiên đế không thể nghi ngờ. Chỉ là người chết phục sinh, Nguyên ma ma có chút không hiểu được. Tiên đế còn sống, đối với Đại Ngụy mà nói là chuyện tốt, nhưng với nương nương nhà bà... Chưa hẳn là một chuyện tốt.

Bà tiếp tục nói: "Thiên hạ đều biết, tiên đế tiền triều Triệu Dục đã băng hà vào đêm đại hôn, nương nương, bây giờ ngài đã là hoàng hậu của tân triều."

Triệu Dục kia, cho dù còn sống, cũng chỉ là một người chết.

Dù trong lòng Tiêu Ngư từng có do dự, nhưng vào lúc Triệu Họa nói ra như vậy, còn có lý do Triệu Dục nói với nàng... Tiêu Ngư liền cảm giác Triệu Dục nên thật sự chết đi.

Uổng công nàng cho rằng, hắn xem nàng như muội muội ruột, luôn chăm sóc, không nghĩ tới cuối cùng hung hăng hãm hại nàng, đúng là một biểu ca nhìn như là lương thiện vậy.

Không suy nghĩ đến Triệu Dục thêm nữa, Tiêu Ngư nghĩ đến Tiết Chiến người cùng nàng đi bái Phật, lúc này còn chưa cùng nàng hồi cung, mà là nói ra suy nghĩ của mình với Lô Hi Trung.

Chờ chút.

Hôm đó, Tiết Chiến nói chuyện ở Ngự Thư Phòng, lúc Lô Hi Trung đi ra thì ánh mắt nhìn nàng...

Còn có vừa rồi nàng đi vào bái Phật, Lô Hi Trung lại vội vã đi tới...

Tiêu Ngư siết chặt hai tay, lập tức hiểu rõ rồi.

Tiết Chiến đã sớm biết! Y biết Triệu Dục còn sống, cũng biết... Hắn ẩn thân nơi này.

Để cho mình đi trước, y muốn ở lại một lát, cũng không phải là có chuyện gì khẩn với Lô Hi Trung, mà là muốn lưu lại, bắt sống Triệu Dục!

...

Phượng giá của Hoàng hậu rời đi đã một lát. Lô Hi Trung mang theo một nhóm người mặc phi ngư phục của Cẩm Y Vệ, cùng với thị vệ Hoàng Cung, toàn bộ mang đao, cùng nhau đứng ở một bên, chờ đợi Đế Vương phát lệnh.

Tiết Chiến mặc long bào màu đen, đứng ở dưới bóng cây treo đầy lụa đỏ cầu phúc trước chùa, tư thế oai hùng vĩ ngạn. Lụa đỏ tung bay, hương phật lượn lờ, y lại toàn thân tỏa ra lệ khí, mặt mày trang nghiêm. Có một dây lụa nhẹ nhàng bay xuống, rơi vào trên chiếc giày gấm đã dính đầy bụi đất của Đế Vương.

Nghe Lô Hi Trung bên cạnh nói: "Hoàng Thượng, đã chuẩn bị thỏa đáng."

Tiết Chiến khẽ vuốt cằm, lên tiếng. Sau đó ngẩng đầu nhìn tượng Phật đứng ở trước chùa, mặt mũi hiền lành. Y hé mở môi mỏng, nhàn nhạt hạ lệnh: "Phong tỏa núi..."

"Đào sâu ba thước, cũng phải tìm ra hắn cho trẫm!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.