Thê Tử Bên Gối Của Tà Vương

Chương 25: Sài quận chúa




Edit: Phong Nguyệt

Một trận gió nhẹ từ ngoài cửa sổ thổi vào bên trong phòng, phất nâng màn cửa mỏng màu tím, dập tắt cây nến, ngoài cửa sổ trên nhánh cây hai con chim sẻ nhảy ríu ra ríu rít, trên ngọn cây những quả tuyết cầu đang lăn xuống, mặt trời như quả quýt màu hồng từ phía đông đám mây tràn ra ánh sáng, bao phủ chật ních tuyết trên mái hiên, phản chiếu vô căn phòng tối tăm.

Mặt trời lên cao

Hiên Viên Dật lười biếng lật người, thuận thế ôm cơ thể người nào đó héo rút(khô héo, ý chỉ chị TỰ đấy, bị quầng cả đêm sao không lụi được hihi) trong chăn, một luồng không khí ấm áp phả lên má trái Nam Cung Tự, mang theo cảm giác mê người tê dại, đầu khẽ thấp, hôn trên trán nàng một cái, gương mặt tuấn mỹ  hiện lên nụ cười dịu dàng.diendanequydon

Hai mắt Nam Cung Tự  khép chặt, ấn đường hơi nhíu, vùi mặt chôn thật sâu vào lồng ngực ấm áp của hắn, một cỗ mùi hương Bạc Hà thoang thoảng xông vào mũi, cái miệng nhỏ nhắn mềm mại đỏ tươi, ưm một tiếng, động tác này vô ý thức, khiến nam nhân nằm kế bên nhịp tim không khỏi gia tốc.

Khóe môi của hắn cong lên, ngón trỏ êm ái xẹt trên gương mặt mềm mịn, dừng lại ngay trên vết sẹo thật sâu, hồi tưởng lại cái kia đêm, đáy mắt xẹt qua một tia trong suốt, nữ nhân này nhìn như yếu đuối, lại có lực lượng cường đại, nàng tính tình quật cường để cho hắn vừa yêu vừa hận.

"Cốc cốc cốc ——" Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.

Ấn đường Hiên Viên Dật  hơi nhíu, cẩn thận từng li từng tí  thu lại cánh tay đang bị nàng đè, phủ thêm áo choàng, đẩy cửa nhìn về phía quản gia, "Chuyện gì?"

Quản gia cười bẩm báo nói: "Vương Gia, Sài quận chúa ở Vân Nam chạy đến thăm ngài, người đã chờ ở đại sảnh."

Trong hành lang

"Dật ca ca!" Hiên Viên Dật còn đang đi trong hành lang, liền từ trong phòng truyền đến giọng nói dịu dàng dễ nghe, người nọ đã nhảy đến bên cạnh hắn, nũng nịu ôm cánh tay hắn, cau mày uất ức nói: "Dật ca ca, vì sao huynh không tới Vân Nam thăm Khê nhi?"

Nữ tử Khê nhi này là con gái một của Tiêu Dương Vương là ân sư của hắn, số tuổi ước chừng mười lăm tuổi, người mặc một y phục dân tộc thiểu số vạt áo trước  thêu hình hoa nhỏ, ba ngàn sợi tóc đen uốn thành khăn trùm đầu, chuỗi hạt trong suốt nhỏ bé rung động phát ra tiến chuông bạc lanh lảnh dễ nghe, diện mạo cực kỳ tinh xảo, da thịt mềm mịn, da dẻ vô cùng mịn màng, nhìn qua như nước trong veo, ngây thơ hồn nhiên.

"Công việc bề bộn, không có rảnh, lão nhân gia sư phụ ông ta thân thể tốt không?" Ánh mắt Hiên Viên Dật từ từ hiện lên ý cười, theo thói quen giơ tay lên cưng chiều sờ đầu của nàng.

"Dật ca ca, lão nhân gia cha ta thân thể cường tráng! Thỉnh thoảng còn có thể cùng dũng sĩ đấu vât!" Sài Khê Nhi nhảy nhót kéo cánh tay của Hiên Viên Dật ngồi xuống ghế, hai chân treo ở giữa không trung, cười nói, "Địa phương Đại Đường có thật nhiều chuyện vui đùa! So với Vân Nam chơi khá hơn nhiều." diendanequydon

"Đúng rồi, làm sao muội một thân một mình tới Đại Đường?  Sư phụ đồng ý?" Hiên Viên Dật thu lại nụ cười trên mặt, nhẹ giọng hỏi.

Nụ cười trên mặt Sài Khê Nhi từ từ đọng lại trên bờ môi, nâng mí mắt, chăm chú nhìn Hiên Viên Dật nói: "Dật ca ca, thật ra thì ta lần này tới không phải du sơn ngoạn thủy, mà là chỉ vì huynh mà đào hôn."

Hiên Viên Dật lấy nước trà lên mà nha hoàn đưa tới, hơi sững sờ, "Nói rõ đi?"

"Dật ca ca, huynh trước trả lời ta một vấn đề, huynh có thích ta hay không?"

Nhìn nàng có vẻ chăm chú, ánh mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc, trầm ngâm chốc lát, hắn buông ly trà trong tay xuống, thân thể khẽ tựa vào trên ghế dựa.

"Khê nhi, muội ở trong mắt ta chỉ là quan hệ huynh muội, không hơn không kém!" Hiên Viên Dật lười biếng khép lại ánh mắt, nhàn nhạt nói, lời nói  nhẹ nhàng, hiện tại làm cho nàng không còn mặt mũi nào.

Sài Khê Nhi nghe vậy, cúi đầu xuống, trong hốc mắt hiện ra nước mắt, đôi tay dùng sức xoắn khăn thêu, hung hăng cắn môi dưới, tùy hứng nói: "Dật ca ca, muội không muốn làm muội muội của huynh, muội không muốn! Khê Nhi chỗ nào không tốt, muội có thể đổi."

Hiên Viên Dật hơi sững sờ, tiếp theo trong mắt hiện lên ánh cười, lạnh nhạt nói: "Muội rất tốt."

"Vậy tại sao Dật ca ca không thích muội?"

"Bởi vì ở trong mắt ta trừ ‘ nàng ’ ra,không còn chỗ cho những nữ nhân khác."

Sài Khê Nhi nheo mắt, nàng? Nàng là người nào? Hốc mắt ướt át, tim như bị đao cắt.

Lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn một khắc kia, nhất định thề  không lấy ai ngoài hắn, vì hắn cùng mà nàng cùng cha trở mặt, vì hắn đào hôn, vì hắn không ngại cực khổ đường xa xôi đi tới Đại Đường, nhưng hắn lại vô tình cự tuyệt nàng.

Nàng không cam lòng, nàng không cam lòng!

"Vương Gia......" Mộ Thiên Vấn vội vã đi vào, liếc nhìn Sài Khê Nhi đang ngồi ở một bên, bộ dáng thì cứ như đang muốn nói lại thôi.

"Khê Nhi, muội đi đường tới đây chắc hẳn cũng mệt rồi." Hiên Viên Dật nhìn về phía  Hổ Phách nói: " Mang Quận chúa đến Đông Sương uyển nghỉ ngơi."

"Dạ!" Hổ Phách hiểu ý, tiến lên đối diện với Sài Khê nhi chỉ hướng ngoài phòng nói: " Quận chúa, mời đi bên này!"

Sài Khê Nhi thấy hắn cố ý muốn đuổi nàng đi, không vui từ trên ghế nhảy xuống, ủy khuất dậm chân, âm thanh mềm mại: "Dật ca ca chê muội chướng mắt, muội đi, muội đi là được chứ gì!" Nói xong bước nhanh hướng ngoài phòng mà đi.

"Nói, chuyện gì!" Hiên Viên Dật lười biếng khép lại ánh mắt, nhàn nhạt nói.

"Vương Gia, quân ngân(tiền bạc) bị thổ phỉ đoạt đi."

Hiên Viên Dật chợt mở mắt ra, đáy mắt dâng lên vẻ âm lãnh cực kì lạnh lẽo, "Theo lệnh Bổn vương tìm ra sào huyệt của bọn hắn, diệt!"

"Nghe nói đám thổ phỉ  có người đứng sau chỉ điểm......"

"Buồn cười! Là ai ngông cuồng như vậy dám can đảm cấu kết với bọn thổ phỉ cướp quân ngân?" Trong ánh mắt Hiên Viên Dật hiện lên tia lạnh lẽo, tĩnh mịch như đầm nước, mang theo sóng gió mãnh liệt đi qua, "Đi, tìm ra  kẻ sai khiến đứng đằng sau, nếu là nam thiến, nữ đưa vào kỹ viện!" diendanequydon

Mộ Thiên Vấn trên mặt lộ ra vẻ do dự, "Nhưng chỉ điểm bọn thổ phỉ cướp đi quân ngân cũng không phải ai khác, mà là Vương phi."

"A, đi nói cho Vương phi, nàng muốn bao nhiêu bạc tự đi lấy, không cần khách khí!" Ái phi muốn tiền, sẽ đưa cho nàng, dù sao triều đình mỗi tháng cũng sẽ phát bổng lộc, quân doanh có rất nhiều bạc.

Khóe môi Mộ Thiên Vấn khẽ run lên, Vương Gia thật đúng là rộng rãi, cái kia chỉ có chừng một vạn lượng bạc, cũng không biết Vương phi cướp quân ngân làm cái gì.

Dưới cây mai, Nam Cung Tự ngồi trên xích đu, nhàn nhã dập dờn.

Như Nguyệt từ hành lang đi tới cung kính bên người nàng, nhỏ giọng nói: "Vương phi, đã làm xong theo ý của ngài."

"Rất tốt!" Tầm mắt Nam Cung Tự rủ thấp xuống, nhẹ nhàng vuốt ve trán của tiểu hồ ly.

"Đúng rồi, Nhị hoàng tử phái người đưa thiếp mời, nói là muốn hẹn Vương phi du ngoạn Tây Hồ."

Đuôi lông mày Nam Cung Tự nhếch lên, tầm mắt rơi vào tấm thiệp mời màu đỏ mà Như Nguyệt dâng lên, nhớ tới đêm đó Vương Gia ngàn căn vạn dặn không cho phép nàng gặp Nhị hoàng tử, trái tim như quặn thắt lại, môi đỏ mọng bĩu một cái: "Không đi!"

Trên mặt Như Nguyệt lộ ra vẻ khó xử, "Nhưng Nhị hoàng tử đã phái người mang kiệu đến đang ở ngoài cửa chờ."

"Vừa đúng trả lại thiếp mời cho hắn, tránh khỏi ngươi đi một chuyến."

Vừa mới nói xong, tiểu hồ ly trong ngực chợt mở mắt, giống như đã phát hiện cái gì, từ trên người nàng nhảy xuống, hướng về phía Sài Khê đúng lúc đi ngang qua mà nhào tới.

"Tiểu Hồ?" Sài Khê nhi một cái nhận ra tiểu hồ ly mà trước đỏ cha đã nuôi, kỳ quái? Nghe cha nàng nói mang Tiểu Hồ đưa cho nữ đệ tử của Thái Ất chân nhân, làm sao xuất hiện ở Vương phủ.

Hổ Phách ngẩn người nói: "Quận chúa làm sao biết sủng vật của Vương phi?"

"Vương phi?" Sài Khê Nhi cả người liền ngây ngốc tại chỗ, bắt được cánh tay của Hổ Phách lắc lư hai cái, cảm xúc kích động nói: "Ngươi nói bậy cái gì...... Dật ca ca lúc nào nạp phi? Taị sao ta không biết?"

Hổ Phách lạnh nhạt nói: "Quận chúa bớt giận, Vương Gia ba tháng trước đã thành hôn với thứ nữ Nam Cung Ngọc của nhà  viên ngoại Nam Cung."

"Đang nói chuyện gì về Bổn cung vậy?" Giọng nói dịu dàng dễ nghe sâu kín truyền đến.

Hổ Phách thấy người tới chính là Nam Cung Tự, nghiêng người hơi quỳ gối nói: "Hồi Vương phi, thuộc hạ đang cùng Sài quận chúa nói Vương Gia đã thành hôn rồi."

Tầm mắt Nam Cung Tự rơi vào trên vai Sài Khê nhi có tiểu hồ ly, lông mày đuôi rất có hứng thú nửa cong lên, "Vị này là?"

"Vị này là con gái một của Tiêu Dương Vương ân sư của Vương gia, Sài quận chúa." Hổ Phách nói.

Thì ra là nữ nhi của Tiêu Dương Vương, không trách được Tiểu Hồ đối với nàng thân thiết như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.