Editor: Lệ Diệp
Beta: Tân Sinh
Sương mai sáng sớm, chim hót sâu ẩn nấp.
Vạn Cẩn Phàm nâng bút chấm một chút mực nước, lại một lần nữa ở trên giấy Tuyên Thành nhẹ nhàng vẽ các đường nét lên.
"Tiểu thư giống như đặc biệt thích hải đường thiết huyết (*). " Mắt Trúc Hạ nhìn hoa hải đường đã héo tàn đổ nát ở trong đình, không thể tưởng được Vạn Cẩn Phàm lại thích loại hoa màu sắc tươi đẹp này. Hắn cho rằng người thư sinh giống như nàng, sẽ theo đuổi yêu thích bạch liên cùng đông mai.
(*) Thiết huyết: Ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh.
Từ sau khi hắn vào tiểu viện này, Vạn Cẩn Phàm vẽ tranh, cũng không ngoại lệ đều là hải đường thiết huyết. Từ nụ hoa, nửa mở, nở rộ, héo tàn, trong sáng sớm, dưới ánh trăng đêm, cùng với mưa bụi. Thập phần đẹp, nói toạc ra là một loại đẹp đến càn rỡ.
"Màu sắc mê hoặc giống như máu, muốn cho người ta không thích cũng khó." Vạn Cẩn Phàm gảy nhẹ vẽ ra một đóa hoa vươn ra có cánh hoa màu đỏ mê hoặc, quyến rũ.
Trúc Hạ cảm thấy, hải đường dưới ngòi bút của Vạn Cẩn Phàm, so sánh với vật thật, bị xóa đi vẻ mềm mại, lộ ra tư thái mạnh mẽ lạnh thấu xương, tinh lực rơi.
Tiếng bước chân vội vàng đi tới, mang theo giọng nói không kiên nhẫn của Thành An Liễu: "Đã xong."
Bút lông của Vạn Cẩn Phàm đam cầm run lên, nhỏ xuống một giọt mực nước, trong nháy mắt nhỏ lên trên bức họa cảnh sắc thiên nhiên đẹp sắp vẽ xong, giọt nước màu đỏ đột ngột nhiễm lấy ở phía trên một mảnh hoa hồng, chợt cảm thấy giống như một đóa hoa máu bắn tung tóe.
"Đúng không.." Vạn Cẩn Phàm cũng không để ý một bức tranh vất vả làm ra rồi lại bị hủy, nhấc bút nói: "Màu son đỏ sẫm như máu, một màu đỏ thẫm phảng phất mê hoặc lòng người."
Đời này Trúc Hạ nhớ kỹ duy nhất chính là một câu thơ này, hắn cảm thấy bản thân trong một khắc này nhận ra tổn thương và đau khổ của Vạn Cẩn Phàm.
* * *
Mọi chuyện xảy ra rất đột ngột, bá tánh ở trấn Sung Phán từ trong lúc ngủ mơ thơm ngọt tỉnh lại, nơi ở của nữ tử lặng yên đi vào trấn Sung Phán lại lặng yên biến mất thành một mảnh tro tàn. Không bao lâu, lại truyền đến tin tức nói, nữ tử chết ở trong hỏa kia thật ra là tứ hoàng nữ, tuy rằng vị hoàng nữ này bị phế, nhưng người hoàng gia sao có thể để cho người khác hủy hoại mặt mũi, cho nên, nữ hoàng phái người tra rõ, tra ra là đại tiểu thư Hồ gia bởi vì đố kỵ tài năng, vì thế bày ra trận hỏa hoạn này. Vài ngày sau, Hồ gia bị chém đầu cả nhà.
Thành An Liễu đến chết cũng nhớ rõ trong trận hỏa hoạn lửa lớn hừng hực kia, hai mắt Vạn Cẩn Phàm âm độc, dường như trận này lửa lớn này chính là do cặp mắt kia của nàng nhóm lửa. Thành An Liễu biết nàng không chết, nhưng cũng không biết nàng đi đâu. Vị nữ tử kia, hướng tới chính là sinh hoạt bình an, nàng cần cứu rỗi. Thành An Liễu đồng tình nàng, đáng thương nàng.
Vì thế, nàng nói với nữ hoàng, lời thề son sắt nói, người gọi là Vạn Cẩn Phàm đã từng là nữ nhi thứ tư của ngươi đã chết, chết ở trong một trận lửa lớn, bị chết thê thảm.
Nữ hoàng phất tay để nàng đi ra ngoài, một thân một mình ở Bảo Sùng điện ngồi cả buổi tối.
Lần đầu tiên trong cuộc đời Thành An Liễu cảm thấy buồn bã, nàng hồi tưởng lại thời gian sống chung cùng Vạn Cẩn Phàm, nàng mới cảm thấy đoạn thời gian đó, nàng trôi qua thoải mái nhất, có cảm xúc nhất. Nàng còn chưa từng gặp được người hơn Vạn Cẩn Phàm, nhìn như chất phác, thật ra khôn khéo, bộ dáng làm chuyện gì cũng chậm rì rì, thế nhưng cuối cùng làm tất cả mọi việc đều rất tinh xảo, thật ra nàng là một người thích cố gắng đạt tới hoàn mỹ.
Ví dụ như lần mưu đồ giả chết này, cũng rất hoàn mỹ. Cướp một nhóm hàng hóa vào kinh, vu oan cho Hồ gia, sau đó cố ý thả tin tức ra cho Hồ Hiến, nói là chính mình giá họa nàng, tiếp theo ở trước mặt công chúng ngang ngược bá đạo nói chính mình coi trọng sủng hầu của Hồ Hiến, một hai phải bắt Hồ Hiến đem người hầu kia đưa cho chính mình. Tất nhiên là Hồ Hiến không chịu, cũng cho rằng Vạn Cẩn Phàm thật sự là quá càn rỡ làm càn, quyết tâm cho nàng một cái giáo huấn. Mà Vạn Cẩn Phàm lợi dụng người Hồ Hiến phái tới thu thập mình, một biển lửa khiến cho một nữ tử gọi là Vạn Cẩn Phàm vĩnh viễn mai táng ở bên trong.
Cái người lão bộc gọi là Hà thẩm kia, uống □□ tự sát ở trong trận lửa lớn. Nàng không muốn liên lụy đến Vạn Cẩn Phàm, vì không để cho hoàng gia nghi ngờ, vì không muốn trở thành gánh nặng cho Vạn Cẩn Phàm sống tự do, nàng lựa chọn dùng sinh mệnh đổi lấy một đời bình an cho Vạn Cẩn Phàm.
Cho nên, cả đời Thành An Liễu đều nhớ rõ đôi mắt châm cháy kia của Vạn Cẩn Phàm, âm độc giống như muốn hủy diệt thế giới này.
* * *
Dông tố gió rét, sóng liên tiếp nhấp nhô đánh tới.
Cột buồm nhẹ nhàng lắc lư dao động giãy giụa trên sông, giống như sẽ bị lật úp chìm bất cứ lúc nào.
"Tại sao ngươi muốn đi theo ta." Vạn Cẩn Phàm tóc tai bù xù, quần áo rách nát, gióng như một kẻ vô hồn ngồi trong một góc thuyền.
Trúc Hạ thương tiếc nhìn nàng, tạm dừng, mới nói: "Ta sợ tiểu thư sẽ không chiếu cố thân thể của mình, cho nên đi theo."
Vạn Cẩn Phàm ho nhẹ một tiếng, lặng im nửa ngày mới nói: "Ta chính là một kẻ liều mạng, ngươi đi theo ta, có lẽ chết khi nào cũng không biết."
"Trúc Hạ không sợ, mạng của ta là của tiểu thư."
Vạn Cẩn Phàm trầm thấp cười vài tiếng, không nghĩ tới lúc này còn có người nguyện ý đi theo bên cạnh nàng, nói: "Về sau khả năng ta sẽ bị ngàn người phỉ báng, để tiếng xấu muôn đời, ngươi cũng đi theo ta?"
Trúc Hạ ngồi quỳ dùng đầu gối dịch đến bên cạnh Vạn Cẩn Phàm, duỗi tay nắm tay nàng, nói: "Người tốt trong lòng người khác là của người khác, người tốt trong lòng Trúc Hạ là của Trúc Hạ."
Vạn Cẩn Phàm thật sâu liếc mắt nhìn Trúc Hạ một cái, không nói nữa, nhắm mắt im lặng.
Gió đêm thổi như muốn mạng, thuyền nhỏ kéo dài hơi tàn ở trong đêm mưa đen như mực, giống như trẻ con bị hoảng sợ run bần bật. Gió đêm thổi hiu hiu, con thuyền liêu xiêu rùng mình như một đứa trẻ sợ hãi trong đêm mưa đen. Trời gần về khuya, hơi nước buốt giá tràn vào, vòm thuyền chợt ướt lạnh, lạnh lẽo khiến cho người ta sợ hãi.
Trúc Hạ từ trong tay nải bên người lấy ra một bộ quần áo, đối với Vạn Cẩn Phàm nói: "Tiểu thư, đêm dài rất lạnh, mặc thêm quần áo đi."
Vạn Cẩn Phàm cầm quần áo, nhìn thấy là một bộ đồ mới, sau khi mặc ở trên người, đặc biệt vừa người. Muốn ngồi, cho nên rất dễ dàng thấy chỗ vạt áo có một mạt đỏ như máu. Vén vạt áo lên, ngón tay vuốt ve bên trên đóa hải đường thiết huyết nở rộ đến thịnh khí lăng nhân (*) kia, đường chỉ thêu đặc biệt tốt, trông sinh động như thật, giống như là đem toàn bộ một đóa hoa hải đường vĩnh viễn giữ lại ở một khắc kia.
(*) Thịnh khí lăng nhân: Chỉ nét mặt giận dữ khiến ai nhìn thấy cũng khiếp vía.
"Thấy tiểu thư thích hải đường thiết huyết, ta bèn thêu một đóa lên, Trúc Hạ tay vụng, còn xin tiểu thư không cần ghét bỏ." Trúc Hạ có chút ngượng ngùng, hắn chỉ muốn cho Vạn Cẩn Phàm vui vẻ chút.
"Rất.. Xinh đẹp, rất vui.. Vẻ." Âm thanh Vạn Cẩn Phàm run rẩy, nước mắt nhỏ giọt, ở bên trên đóa hải đường thiết huyết kia choáng mở.
"Tiểu thư.." Trúc Hạ luống cuống, không biết vì sao nàng sẽ khóc.
Vạn Cẩn Phàm đột nhiên ngẩng đầu, một phen giữ chặt Trúc Hạ nhỏ giọng nói: "Cùng ta tới đuôi thuyền." Nói xong bèn tắt đèn dầu, giơ tay ngăn trở bọt nước mưa gió, kéo Trúc Hạ đi ra mui thuyền.
Hai người đứng ở đuôi thuyền nâng đỡ nhau ở trong mưa rền gió dữ nỗ lực đứng thẳng, Vạn Cẩn Phàm gắt gao kéo tay Trúc Hạ, nói: "Có biết bơi hay không?"
Trúc Hạ dùng sức gật đầu, không ngừng dùng tay lau đi nước mưa trên mặt.
"Có dám nhảy xuống cùng ta hay không?" Đời này Vạn Cẩn Phàm chưa bao giờ mong đợi nhìn một người như vậy, nàng muốn đánh cược rằng kiếp này mình sẽ không đơn độc mà bước đi một mình trong bóng tối..