Thế Thân Từ Chối Chuyển Chính Thức

Chương 58: Mẹ Đến Rồi




Chương 58: Mẹ đến rồi

Edit + Beta: Ruby

- -------------------

Cuối xuân đầu hè, thời tiết càng ngày càng nóng.

Cuối tuần, sáng sớm Hình Vân đã xin phép Tiết Doanh Song, hy vọng Tiết Doanh Song bỏ sách vở xuống một đêm, tối nay bọn họ cùng nhau làm một bữa tiệc lớn tại nhà, xem phim, thư giãn một chút.

Tiết Doanh Song đã thông qua đơn xin phép của hắn, đẩy tiến độ học tập lên buổi sáng, buổi chiều Hình Vân lái xe, hai người cùng nhau ra ngoài mua thức ăn.

Bình thường để thuận tiện lẫn tiết kiệm thời gian, Tiết Doanh Song sẽ đi mua thức ăn tại siêu thị gần nhà.

Nhưng Tiết Doanh Song thích nhất, luôn là siêu thị nhỏ thường xuyên giảm giá, còn có chợ bán thức ăn.

Hôm nay Tiết Doanh Song muốn đi, là siêu thị cách nhà rất xa.

"Thẻ lương giao hết cho em rồi, tụi mình có thể mua nguyên liệu nấu ăn mắc hơn một chút." Trên xe, Hình Vân nói.

"Lần sau em có thể tự đi xe bus đi." Tiết Doanh Song nói.

"Không phải anh không chở em!" Hình Vân oan quá mà, "Anh thích nhất chở em! Anh chỉ cảm thấy, có đôi khi em quá tiết kiệm tiền, em có thể phung phí một chút."

Đó là tiền anh kiếm, em dựa vào gì mà phung phí chứ...!Tiết Doanh Song đè suy nghĩ này xuống, trả lời: "Em chỉ là cảm thấy, có nhiều thứ đắt tiền và rẻ tiền ăn chẳng khác gì nhau, dùng cái rẻ là được."

Hình Vân nói: "Nếu như ai cũng nghĩ như em vậy, vậy cái siêu thị nhập khẩu gần nhà tụi mình nên dẹp tiệm rồi."

Tiết Doanh Song cười: "Nhà tư bản mở siêu thị tuyệt đối không thiếu chút tiền của tụi mình đâu."

Hình Vân: "Đâu có giống."

Về điểm này, quan điểm Hình Vân và Tiết Doanh Song không giống nhau.

Tiết Doanh Song vĩnh viễn đứng ở góc độ giai cấp công nhân, cảm thấy những kẻ có tiền đó không thiếu chút tiền của tụi mình, những thứ giá cao thì chất lượng tốt, nhưng mà chất lượng kém một chút cũng không thể không dùng được, sao không tiết kiệm tiền một chút để dùng vào chỗ nên dùng.

Mà Hình Vân chính là một nhà tư bản, cảm thấy mỗi người đều nên tiêu tiền, chỉ có tiêu tiền mới có thể thúc đẩy kinh tế phát triển, mọi người mới có thể kiếm tiền.

Hai người ý kiến bất hoà, tranh luận qua lại vài câu.

Nói đến một nửa, bỗng nhiên Tiết Doanh Song bật cười.

Hình Vân lập tức im lặng, nhíu mày nhìn cậu.

Tiết Doanh Song lại không nói gì, chỉ là lắc đầu cười.

Đây có lẽ xem như là "trận cãi nhau" đầu tiên của cậu và Hình Vân nhỉ.

Trước đây mẹ Hình Vân đã từng nói, hai người bọn họ sớm muộn gì sẽ vì quan điểm bất đồng mà bắt đầu tranh cãi, đây có lẽ chính là những gì bà dự đoán.

Chẳng qua là ngoài dự kiến của Tiết Doanh Song, cuộc đối thoại của hai người họ vừa nãy thật ra cũng không gọi là cãi nhau được, chỉ là anh nói cái gì, tui sẽ nghĩ cách phản bác lại, anh nói tui đáp, khẩu khí cũng không kịch liệt cho lắm.

Nghĩ tới lúc trước mình nghe Hình Vân mắng người, còn sợ Hình Vân bị đội bắt chó tưởng lầm là chó điên hốt đi, Tiết Doanh Song nhận ra Hình Vân thay đổi rất nhiều.

Hình Vân là một người rất dễ nói chuyện, cho dù hai người bọn họ có vài cách nghĩ quả thực không hợp, nhưng có sao chứ?

Dù sao Hình Vân cũng không phải cậu, cậu cũng không phải là Hình Vân, bọn họ không thể có cách nghĩ giống nhau như đúc.

Nghĩ vậy, tâm tình Tiết Doanh Song bỗng dưng tốt lên, chỉ cảm thấy có một số việc lại sáng tỏ thêm một chút.

"Anh nghĩ ra được một cách giải quyết, " Hình Vân đột nhiên nói, "Cách vẹn toàn đôi đường."

Tiết Doanh Song: "?"

Hình Vân vừa lái xe, vừa nghiêm túc nói: "Anh muốn tiêu tiền, mà em không muốn để nhà tư bản kiếm tiền, cho nên không tiêu tiền.

Thế này nha, tụi mình vẫn tiêu tiền, nhưng không cho bọn họ kiếm lời."

Tiết Doanh Song không hiểu: "Làm thế nào?"

Hình Vân cười nói: "Là quyên tiền.

Dù sao cũng là tiêu tiền, không bằng tiêu trên người thật sự cần tiền."

Tiết Doanh Song sững sờ, lập tức nở nụ cười.

Hình Vân nói: "Đầu tiên quyên cái gì đây...!Anh nghĩ..."

"Chó lang thang." Tiết Doanh Song cùng Hình Vân đồng thanh, tiếp đó cùng nhau cười lên.

"Ngoại trừ chó lang thang, còn phải quyên tiền cho những trẻ em nghèo khó." Hình Vân nói, "Nghĩ đến có người cũng vất vả như Song Song nhà mình, anh liền đau lòng, Song Song nhà mình quá đáng thương."

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu lên nửa gương mặt Hình Vân, ánh lên nét mặt Hình Vân ôn nhu lại càng thêm dịu dàng.

Tiết Doanh Song nhìn chăm chú gò má Hình Vân, trong lòng không nhịn được nghĩ.

Quen biết Hình Vân càng lâu, cậu càng hiểu rõ Hình Vân, đồng thời cũng càng nhận ra Hình Vân thật sự là một người rất tốt, rất tốt.

Mình thật sự rất thích Hình Vân.

*

Mua thức ăn xong, Hình Vân lái xe chở Tiết Doanh Song đi loanh quanh.

Chạy đến một nơi, bỗng nhiên Tiết Doanh Song "ôi" một tiếng, nói với Hình Vân: "Đầu đường phía trên quẹo trái."

Hình Vân không hiểu cậu muốn làm gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo.

Quẹo trái xong, Tiết Doanh Song lại chỉ vài con đường, cuối cùng đi vào một con phố.

Tiết Doanh Song nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, nói khẽ: "Nơi này thay đổi thật nhiều."

Hình Vân: "Đây là đâu?"

Tiết Doanh Song đáp: "Nhà em lúc trước ở gần đây, đi vào con hẻm này là gặp."

Hình Vân lái xe vào con hẻm, Tiết Doanh Song nhìn xem hai bên, nói: "Con hẻm này cũng thay đổi thật nhiều, mở rộng ra không ít."

Tiết Doanh Song nói rồi chỉ đến một nơi: "Em nhớ trước đây có hàng xóm nuôi chó, thỉnh thoảng tan học về là em chơi với nó."

Hình Vân lạnh nhạt nói một câu: "Em còn chơi với chó á?"

Tiết Doanh Song cười: "Nếu có anh ở đây, đương nhiên không chơi với nó đâu, chỉ chơi với anh."

Xe chạy đến cuối hẻm, là một tiểu khu.

Tiểu khu thoạt nhìn rất mới, hiển nhiên không phải là nhà của Tiết Doanh Song.

Tiết Doanh Song nói: "Quy hoạch rồi, không ở nhà cũ nữa."

Hình Vân không lên tiếng, Tiết Doanh Song quay đầu nhìn hắn cười: "Chẳng qua là quy hoạch chẳng liên quan gì tới nhà em nha, em không cầm được nửa xu, nhà cũ rất lâu về trước đã bị ba mẹ em bán trừ nợ rồi."

"Nếu bọn họ chờ thêm vài năm nữa..." Hình Vân nói đến đây, bỗng nhiên ngừng lại, hắn nhận ra mình không nên nói những lời này.

Tiết Doanh Song cũng không quá để ý, chỉ cười cười: "Nếu để bọn lấy được tiền đền bù, có lẽ chưa đầy hai năm cũng thua sạch thôi, giống nhau cả mà, có đôi khi kết quả ra sao, vận mệnh đã sớm được an bài sẵn rồi."

Nhưng qua hai năm nữa, em có thể tốt nghiệp trung học.

Hình Vân suy nghĩ trong lòng, nhưng không nói ra miệng.

Rời khỏi tiểu khu, Hình Vân lái xe ra vùng ngoại ô.

Tiết Doanh Song vốn cho là hắn chỉ muốn đi hóng gió, nhưng chạy một hồi, vậy mà đến một tiểu khu khác.

Trong tiểu khu không có nhà cao tầng, chỉ có từng ngôi biệt thự riêng biệt.

Hình Vân lái xe đến trước một căn biệt thự, biệt thự này còn lớn hơn cả những căn nhìn thấy lúc nãy, cao ba tầng, ga ra thoạt nhìn có thể đậu ít nhất ba chiếc ô tô.

Khoảng sân cũng vô cùng lớn, được bao quanh bởi một bức tường cao chót vót.

Hình Vân chỉ vào một ô cửa sổ sát đất trên tầng ba, nói: "Trước kia anh sống ở đây."

Căn nhà nhìn có vẻ như không có người ở, Tiết Doanh Song hỏi: "Bây giờ không ở đây nữa sao?"

Hình Vân đáp: "Dọn đi rồi."

Cả Bạch Khiêm Dịch và Mã Bội Loan cũng từng nói, Hình Vân trước đây sống không tốt lắm, nhưng Hình Vân vẫn không đề cập đến chuyện quá khứ.

Khó khăn lắm mới có cơ hội, Tiết Doanh Song nói: "Em chưa từng nghe anh kể về chuyện trước đây."

"Cái đó thì có gì hay chứ?" Hình Vân quay lại, nhìn Tiết Doanh Song mỉm cười, "Cũng không có việc gì hay ho, trôi qua cả rồi."

Tiết Doanh Song yên lặng nhìn hắn.

Nụ cười Hình Vân thật hoàn hảo, không nhìn ra bất kỳ sự khác biệt nào.

Hắn nói: "Chính là rất hạnh phúc, mỗi bước trong cuộc đời đều được định sẵn ngày nào đó sẽ gặp được em."

Hình Vân tự nói rồi nở nụ cười, Tiết Doanh Song nhìn ra được tâm tình hắn rất tốt.

Hình Vân lại chỉ cho Tiết Doanh Song: "Từ cửa sổ phòng anh nhìn ra ngoài, có thể nhìn thấy mảnh sân nhà đối điện."

Tiết Doanh Song nhìn sang, bên nhà đối diện có một chiếc xe đạp trẻ em đậu ngoài ga ra.

Hình Vân nói: "Nhà bọn họ nuôi một con Golden nhỏ, tên là Đâu Đâu, rất đáng yêu."

Đây là lần đầu tiên Hình Vân khen một con chó khác đáng yêu, Tiết Doanh Song có chút ngạc nhiên.

"Mọi người đều thích Đâu Đâu, ngay cả cha anh cũng rất thích." Hình Vân nói đến đây, bất chợt dừng lại, "Đâu Đâu thích chơi bóng, bảo bối của nó là một quả bóng, anh thường nhìn nó chơi đá bóng trong sân."

"Vậy anh thích nó chứ?"

"Anh? Chưa từng chơi cùng nó, không biết."

Ngay lúc này, cửa nhà nọ mở ra, chủ nhà dắt một con Golden ra đi dạo.

Golden nhỏ Đâu Đâu mà Hình Vân kể, đã lớn thành một chú chó to rồi.

Hai người cứ ngồi trên nhìn Đâu Đâu được chủ dắt đi, Tiết Doanh Song chú ý đến Hình Vân nhìn chằm chằm không thôi, nét mặt dường như có chút hâm mộ.

Tiết Doanh Song vươn tay nắm tay Hình Vân, cười nói: "Được rồi, đừng nhìn nữa, có gì để hâm mộ chứ? Thứ Đâu Đâu nhà người ta có, Vân Vân nhà tụi mình cũng có, tí nữa về nhà em "dắt" anh cả đêm."

Hình Vân: "?"

Hình Vân ngầm hiểu ý, lập tức lái xe về nhà.

*

Ăn tối xong, Tiết Doanh Song không dắt Hình Vân liền.

Hai người thu dọn nhà bếp xong, chuẩn bị chọn phim cùng nhau xem.

Lại nói, sau khi yêu nhau, Tiết Doanh Song mới phát hiện gu Hình Vân cũng chẳng cao thâm như cậu tưởng tượng.

Những bộ phim họ không thích sẽ ngủ quên cùng nhau, phim mà hai người thích sẽ cùng nhau cười không ngớt, gu cực kỳ nhất quán.

"Muốn xem gì đây?" Hình Vân đang lựa phim.

"Anh chọn đi, " Tiết Doanh Song nói, "Em đi chuẩn bị hoa quả."

Hình Vân chưa chọn xong đĩa phim, chuông cửa đã vang lên.

Ai vậy? Tiết Doanh Song gọi thức ăn ngoài à?

Vừa nghĩ chắc là Tiết Doanh Song muốn gọi đồ ăn cho hắn, Hình Vân không nghi ngờ gì, la lên "Anh ra mở cửa", rồi đi đến cửa chính.

Cửa mở ra, chỉ thấy mẹ hắn lạnh mặt đứng đó.

"Sao mẹ lại tới đây?" Hình Vân sững sờ, "Bây giờ đã sắp chín giờ rồi!"

"Sao mẹ không thể tới?" Mã Bội Loan trừng Hình Vân, "Mẹ đến nhà con trai cần xin phép à? Cần gửi báo cáo cho con không?"

Trên tay Mã Bội Loan ngoại trừ túi xách hàng high-end, bên cạnh còn có một túi xách Louis Vuitton kinh điển cùng nhãn hiệu.

Hình Vân lập tức đã có dự cảm xấu, nhìn điệu bộ này, mẹ hắn là định ngủ qua đêm.

"Còn không để mẹ vào à?" Mã Bội Loan nhíu mày.

"Mẹ nói trước, mẹ tới làm gì." Hình Vân ngăn trước mặt bà.

"Tới xem mấy việc mèo mả gà đồng của con!" Mã Bội Loan vươn tay, đẩy Hình Vân ra, tự mình vào nhà.

Lúc Mã Bội Loan vào cửa, vừa lúc Tiết Doanh Song bưng dĩa hoa quả ra.

Cậu hoàn toàn không ngờ sẽ gặp được bà vào lúc này, nhất thời lại càng hoảng sợ.

Mã Bội Loan nhìn hết phản ứng của cậu, cười lạnh: "Sao nào? Không hoan nghênh?"

"Đúng, chính là không hoan nghênh!" Hình Vân nói tiếp, "Nào có ai không nói một lời đã..."

"Đương nhiên là hoan nghênh." Tiết Doanh Song liếc nhìn Hình Vân, bảo hắn không được nói nữa.

Tiết Doanh Song vội vàng đặt hoa quả xuống, đi lên nhận túi trên tay Mã Bội Loan, nói: "Phu nhân chịu đến thăm Hình Vân thì còn gì bằng, con giúp ngài để hành lý vào phòng."

Tiết Doanh Song nhận túi, vội vàng đi đến phòng khách.

Hình Vân theo phía sau, vừa vào phòng khách, bèn đóng cửa lại.

"Em để bà ấy ở lại làm gì!" Hình Vân thấp giọng.

"Đó là mẹ anh!" Tiết Doanh Song nói, "Bà tới thăm anh, anh mừng còn không kịp!"

"Há? Bà ấy đến chậm xíu nữa là sẽ bắt gặp em dắt anh rồi!" Hình Vân nói.

"Đừng mà ở đó lén la lén lút!" Cửa phòng khách đột ngột bị mở ra, Mã Bội Loan quát: "Ra đây!".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.