Chẳng hiểu tại sao thời gian gần đây, việc kinh doanh trái phép của Quốc Triệu lại xuống dốc vô cùng nhanh chóng khiến ông ta như hóa điên.
Kẻ phản bội vẫn chưa tìm ra làm cho ông ta không thể đặt lòng tin vào bất cứ ai.
Duy chỉ có Hoàng Kha và Văn Thái là hai người duy nhất mà ông có thể tin tưởng và tín nhiệm.
Chính vì lẽ đó, cuộc làm ăn lần này nhất định chỉ có thành công, không có thất bại.
Mối quan hệ giữa Hoàng Kha và Văn Thái ban đầu đã không mấy tốt đẹp.
Cả hai xem nhau như là kẻ thù.
Vì vậy, hai người luôn cố chứng minh rằng bản thân mới là thuộc hạ trung thành nhất.
Văn Thái bước xuống nhà xe, anh lấy ra chìa khóa định mở cửa, liền nghe tiếng nói từ phía sau lưng.
- "Văn Thái, mày là nội gián đúng không?"
Ngay lập tức, Văn Thái xoay người lại, anh chỉnh lại chiếc áo vest, gương mặt có chút vênh váo, nhìn người đối diện đầy thách thức:
- "Nhưng tao lại nghĩ, nội gián chính là mày.
Thông thường, kẻ có tật thì hay giật mình."
- "Mày...."
Hoàng Kha không kìm được, ngay lập tức rút súng ra, chỉa thẳng vào chính giữa trán Văn Thái.
Tuy nhiên, sắc mặt của người đàn ông này lại vô cùng điềm tĩnh, không một chút sợ hãi.
Anh đưa tay nắm chặt đầu súng, lạnh lùng đáp:
- "Mày lên còi đi.
Bắn tao đi.
Hoàng Kha, mày đừng quên, cánh tay phải còn lại của ông chủ chính là tao.
Mày nói tao phản bội, vậy bằng chứng đâu?"
Nghe anh nói thế, sắc mặt Hoàng Kha sa sầm hẳn.
Quả thật, anh không có bằng chứng chứng minh kẻ phá hỏng toàn bộ kế hoạch làm ăn của tổ chức chính là Văn Thái.
Tuy nhiên, với cảm nhận của mình, Hoàng Kha chắc rằng kẻ đó không ai khác chính là Văn Thái bởi lẽ dạo gần đây mọi hành động của anh ta vô cùng khác lạ.
Hoàng Kha bèn hạ khẩu súng xuống, lạnh lùng đáp:
- "Tao sẽ tìm bằng chứng để chứng minh kẻ đó chính là mày."
Văn Thái nhếch môi, anh ngồi vào bên trong, sau đó lái xe rời đi trong đầu không ngừng suy nghĩ về phía Quốc Triệu.
Có lẽ đây sẽ là một cú sốc lớn nhất trong cuộc đời của ông ta.
Người mà ông ta tin tưởng cuối cùng lại chính là kẻ đưa ông ta xuống địa ngục.
...***...
Trương Kiến Thành trong lúc đến nhà hàng vô tình phát hiện Diệp Sở Nguyệt đi cùng với một người đàn ông cao tuổi.
Hắn nhanh chóng lấy menu che đi nửa gương mặt, ngồi ở bàn ăn cách đó không xa.
- "Không ngờ cô ta chẳng phải hạng người tốt lành gì.
Vừa mới chia tay mình đã quen một ông chú lớn tuổi."
- "Cái gì? Cậu muốn chia 10% cổ phần của KBS cho con sao?"
Sở Nguyệt há hốc mồm ngay khi nghe Tống Trì mở lời.
Chẳng phải ông đưa cô đến đây đơn giản là dùng bữa sao? Khi không lại quyết định giao 10% cổ phần của công ty cho cô chứ.
- "Chẳng phải khi trước, con muốn tìm hiểu về việc làm ăn của cậu sao? Chính vì thế cậu mới quyết định giao cổ phần cho con nhằm giúp cậu phát triển KBS."
Ngừng một lát, Tống Trì lại tiếp:
- "Tạm thời con cứ đến công ty học tập và trải nghiệm, sau này muốn ra ngoài lập công ty mới cũng không muộn."
Không ngờ, toàn bộ cuộc trò chuyện giữa hai người đã bị Trương Kiến Thành nghe lén.
Đôi mắt đang hiện lên một kế hoạch gì đó.
Hắn thầm trách bản thân đã làm vụt mất con cá lớn như Diệp Sở Nguyệt, lại còn nhiều lần tìm cách ép cô phá bỏ cái thai.
Thật là đáng trách.
Hàng loạt phương án hiện ra trong đầu hắn là làm sao để hàn gắn tình cảm lại với cô.
- "Diệp Sở Nguyệt, tôi sẽ không từ bỏ con cá lớn như cô đâu."
NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ MÌNH NHÉ! CẢM ƠN.