Vài ngày sau, Sở Nguyệt cũng đã xuất viện.
Ngay khi tỉnh lại, cô chỉ thấy bản thân ở trên giường bệnh, chỉ nghe y tá kể lại rằng có người đàn ông đã đưa cô đến đây.
Sở Nguyệt cũng không suy nghĩ gì nhiều.
Chắc là người đi đường vô tình phát hiện mà kịp thời đưa cô đến bệnh viện.
Ngay khi cô vừa đặt chân ra đến cánh cửa bệnh viện, bất ngờ, một dáng người cao to đã chắn ngay phía trước:
- "Anh là ai?"
Người đàn ông quan sát thái độ lạnh lùng, có chút cảnh giác của cô mà nhoẻn miệng cười, một lúc sau mới lên tiếng:
- "Cô không nói một câu cảm ơn tôi sao? Tôi là ân nhân cứu mạng mẹ con cô đấy."
Lý Nhậm Vũ nhìn người trước mặt.
Anh biết rõ người này là ai cho nên vẫn không để cô biết được thân phận thật sự của mình là gì.
Nhớ lại vài ngày trước, ngay khi Nhậm Vũ vô tình phát hiện gương mặt cô vô cùng giống với em dâu mình cho nên đã lấy mẫu tóc làm xét nghiệm.
Sau một tuần chờ đợi, cuối cùng anh cũng biết được sự thật.
Hai người quả thật là chị em ruột.
Kết quả xét nghiệm ADN từ sợi tóc của người phụ nữ này hoàn toàn giống với mẫu tóc mà anh đã lén lấy trên chiếc lược chải tóc của em dâu.
Suốt một đêm, Lý Nhậm Vũ trầm ngâm suy nghĩ rằng tại sao Sở Nguyệt chưa từng nhắc đến rằng cô có chị gái sinh đôi? Rốt cuộc, cô đang giấu anh và Nhậm Bằng chuyện gì?
Sở Nguyệt đứng hình vài giây, lúc sau mới hiểu ra vấn đề.
Thì ra, người đàn ông đưa cô đến bệnh viện chính là anh.
Lập tức, thái độ cảnh giác đã thay thành nụ cười thân thiện, cô vui vẻ đáp:
- "Thật xin lỗi.
Hóa ra người cứu tôi chính là anh."
Thấy cô thay đổi thái độ nhanh như gió khiến Nhậm Vũ cảm thấy cô gái này có nét gì đó đặc biệt khác hẳn so với cô em dâu ở nhà.
Dường như cô gái này đã trải qua nhiều chuyện không vui, trông cô giống như một con nhím, luôn xù bộ gai của mình ra trước tất cả mọi người.
Sợ ai khác đến gần mình.
Với bản tính vô cùng điềm tĩnh trước mọi vấn đề, ngay lập tức, Nhậm Vũ hỏi tên người trước mặt:
- "Xin hỏi tên cô là gì?"
Sở Nguyệt không chút nghi ngờ liền nhanh chóng vui vẻ trả lời:
- "Tôi tên Diệp Sở Nguyệt.
Còn anh?"
Lúc này, Nhậm Vũ hoàn toàn nhận ra sự thật.
Diệp Sở Nguyệt đứng trước mặt anh, vậy còn người ở nhà là ai? Bàn tay anh siết chặt, tuy nhiên, gương mặt vẫn không hề thay đổi.
Kể từ giây phút này, anh phải tiếp cận người con gái này để biết rõ mọi chuyện.
Còn việc người đang vui vẻ sống trong Lý gia, anh sẽ tính sau.
- "Tôi tên Lâm Hàn Vũ, một nhân viên nhỏ của tập đoàn Bình Thăng."
Để người con gái này không chút đề phòng, cho nên anh cố tình bịa ra một thân phận để dễ dàng làm bạn với cô.
Hơn nữa, anh nghĩ rằng Diệp Sở Nguyệt này chắc chắn phần nào đã biết vài điều về Nhậm Bằng.
...***...
Xoảng....
Trong một căn phòng, bên dưới sàn là nhiều mảnh thủy tinh vỡ vụng, một người đàn ông trên tay cầm một tấm ảnh nhỏ, tay còn lại đang siết chặt cổ cô gái khiến cô như muốn tắt thở đến nơi.
- "Tại sao...tại sao mày vẫn còn muốn qua lại với tên đó?"
Quốc Triệu tức giận ngay khi phát hiện Châu Minh Mỹ đang tìm cách quay lại với Lý Nhậm Bằng, hơn nữa cô vẫn còn giữ lại tấm ảnh chụp chung giữa hai người.
Châu Minh Mỹ tuy bị bóp cổ nhưng vẫn cố vùng người, khó khăn nói gằng từng chữ:
- "Ông cho người theo dõi tôi sao?"
Ông ta chẳng khác gì con cáo già khiến cô càng muốn mau chóng thoát khỏi.
Tuy nhiên hiện tại mẹ của cô vẫn còn trong tay ông ta.
Tạm thời, cô chỉ có thể nghiến răng mà nghe lời.
Nếu có cơ hội, cô sẽ lật tẩy bộ mặt cáo già này, để ông ta phải trả giá cho tội ác của mình.
NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ MÌNH NHÉ! CẢM ƠN.