Ta cười nói: "Tất nhiên cũng có tác dụng, chỉ là màn diễn sẽ không suôn sẻ chu toàn như vậy thôi, phải xem Hoàng thượng gặp chiêu phá chiêu như thế nào thôi."
Mộc Đàn nhìn ta: "Hoàng thượng sẽ phá chiêu như thế nào? Hoàng thượng sẽ thắng sao?"
Ta buồn cười: "Chuyện này thì sao ta biết được? Ta chỉ biết Võ Uy Hầu không muốn tạo phản, hoàng thượng cũng không muốn ép ông ta tạo phản, cho nên hai bên có thể thương lượng được."
Mộc Đàn nhíu mày: "Nhưng mà nương nương, Hoàng thượng đuổi đến Hữu Tướng phủ, không phải là muốn đoạt quân quyền sao?"
Ta cười cười: "Không phải, Hoàng thượng chỉ muốn khiến Thái hậu mất đi quyền điều khiển quân quyền."
Mộc Đà giật mình: "Sao Hoàng thượng không đoạt lấy quân quyền luôn?"
"Bởi vì Bắc Ngụy đã liên tục tấn công, Võ Uy Hầu là tuyến phòng thủ trấn giữ biên cảnh tốt nhất, Hoàng thượng muốn sống những ngày tháng yên bình thì không thể gi*t Võ Uy Hầu đoạt quyền. Nhưng Hoàng thượng lại không muốn Thái hậu nắm giữ quân quyền, cho nên hắn ta mới đến Hữu Tướng phủ, là muốn thương lượng lấy nửa miếng hổ phù từ trong tay Võ Uy Hầu."
"Nửa miếng hổ phù?"
"Hoàng thượng muốn trong quan chỉ nhận thành chỉ, nhưng lại không tiện trở mặt với Thái hậu, cho nên lấy nửa miếng hổ phù là kế sách tốt nhất để điều hòa."
Bán Hạ nhìn ta: "Nô tỳ cũng u mê."
Ta cười nói: "Ngoài hổ phù thì Tiên đế còn dùng thêm thánh chỉ để điều binh, ban đầu ý chỉ của thái hậu cũng dùng như vậy, sau này khi Ngụy Tề đại chiến, bởi vì tất cả quân thần cầm nửa miếng hổ phù điều binh không tiện nên từ đó cả miếng hổ phù mới rơi vào tay Võ Uy Hầu."
"Võ Uy Hầu và Thái hậu tỷ đệ tình thâm, nhưng nửa miếng quân phù kia lại chưa từng trả lại cho Thái hậu, cho nên nói Võ Uy Hầu thô lỗ cũng rất đáng để bàn bạc."
Mộc Đàn nói: "Võ Uy Hầu kia chịu giao hổ phù cho Hoàng thượng sao?"
Ta nở nụ cười vui vẻ: "Võ Uy Hầu trọng tình tỷ đệ, cũng có thể trọng tình cữu sanh, nơi nào cho nhiều kẹo thì tình cảm ở nơi đó sẽ càng thêm sâu sắc. Nghe nói tình cảm của Võ Uy Hầu và Hữu Tướng cũng rất sâu đậm, không biết có thể vì vị trí Vương hầu cho đích tử của huynh trưởng mình mà giao nửa miếng hổ phù không."
Bán Hạ nói: "Triệu Chỉ được phong Vương cũng rất có lợi cho Võ Uy Hầu, nhưng nửa miếng hổ phù cũng gần như giao nửa quân quyền, tất nhiên Võ Uy Hầu cũng khó là dứt bỏ."
Ta cười nói: "Đáng tiếc ta không thể tận mắt chứng kiến màn kịch ở Hữu Tướng phủ tối nay, kết quả tệ nhất chính là Hoàng thượng gi*t Võ Uy Hầu đoạt hổ phù, Hoàng hậu giương cao cờ, để đại quân ngoài thành tiến vào gi*t Hoàng đế."
Mộc Đàn lạnh run.
Bán Hạ nhìn ta: "Nếu Hoàng hậu gi*t Hoàng thượng, nàng ta sẽ..."
Ta xoa bụng dưới cười nhẹ: "Tất nhiên là sẽ thúc giục ta và Mộc Đàn sinh, sau đó chiêu cáo thiên hạ là Hoàng thượng chết, nâng Tân Đế lên đăng cơ." Ta thấy Mộc Đàn khẽ run, đổi lời: "Đó chỉ là kết quả tệ nhất thôi, chỉ cần Hoàng thượng không vạch mặt với Võ Uy Hầu, Hoàng hậu sẽ không làm đến mức đó. Mặc dù nàng ta có ý định tạo phản, cũng sẽ chờ sau khi ngươi sinh hài tử ra đã. Kỳ thật cái thai này của ngươi có thể giữ lại, cũng may mắn vì Hoàng Hậu và Võ Uy Hầu có lòng tạo phản."
Mộc Đàn ngã ngồi trên nhuyễn tháp.
Ta cười nhẹ: "Ngươi không thấy khi chúng ta có thai, Hoàng hậu quá dễ dãi sao? Những năm qua nàng ta thanh trừng Hoàng tử trong hậu cung luôn cứ ra tay là gi*t, sao đột nhiên lại phát từ bi mà tha cho ngươi và ta?"
Mộc Đàn hoảng sợ: "Hoàng hậu có phải vẫn định gi*t c.h.ế.t con của ta không?"
"Không đâu." Ta cười: "Hoàng hậu cho ngươi vị trí Mỹ nhân, nhưng vẫn không để ngươi làm chủ vị của một cung, điều đó cho thấy nàng ta thực sự định giữ lại đứa con này của ngươi. Hữu Tướng Triệu Trác qua đời, con đường của Hoàng hậu hẹp đi, nàng ta cấp bách cần một Hoàng tử để tính toán cho tương lai. Vì vậy thân mẫu của đứa trẻ là ngươi phải là phi tần của Hoàng thượng, như thế đứa trẻ mới danh chính ngôn thuận, nhưng địa vị của ngươi lại không nên quá cao, nên ngươi chỉ là một Mỹ nhân. Chỉ cần nàng ta không thăng vị cho ngươi, nàng ta sẽ không có ý định gi*t ngươi."