Tiểu Thất ngoan ngoãn vừa muốn trả lời, Tiểu Thập bên cạnh lại bắt đầu nhảy nhót, "Tăng giá! Tăng giá! Tăng giá! Ba......"
"Ba cây cải thìa và ba củ cải! Không chém giá!" Tiểu Thất lập tức hiểu ý, bắt đầu ra giá.
Tiểu Thập thiếu chút nữa lại lần nữa bổ nhào vào, sau đó nháy mắt nhảy dựng lên, "Là ba trăm vạn mà! Ba trăm vạn!"
【 Ba trăm vạn cây cải thìa? Không được, sẽ không còn tươi. 】 Tiểu Thất kiên quyết nói. Tiểu Thập lại trầm mặc lần nữa, nhảy đến góc tường im lặng.
Tôn Gia Khanh tuy rằng bị cái giá này làm hoang mang một chút, nhưng vẫn đồng ý, hiện tại đừng nói muốn cải củ cải, muốn cả nhà của anh ta cũng không có vấn đề gì.
"Tuyệt lắm, uống cái này đi." Tiểu Thất đưa đến một cái chén, trong chén là huyết lệ tối hôm qua của Tân Nhiễm.
Tôn Gia Khanh nhận lấy chén, "Nhưng nó trống không."
"Đúng, chỉ có người thông minh có thể thấy." Tiểu Thất bình tĩnh mở miệng.
Tôn Gia Khanh nghi bản thân đang bị châm chọc nhưng chỉ có thể bưng chén uống, sau đó anh ta kinh ngạc phát hiện, dường như thật sự có thứ gì đó chảy vào trong miệng, hương vị chua xót rất khó có thể hình dung.
Dần dần, anh ta cảm thấy tầm nhìn của mình dần thay đổi, thế giới dường như bị bao phủ bởi một tấm màn mỏng màu máu, nhìn cái gì đều là màu của máu, anh ta chớp chớp mắt, sau đó ý thức được, không phải là thế giới thay đổi, mà là đôi mắt của anh ta thay đổi.
Anh ta còn chưa kịp kinh ngạc đã hoảng sợ phát hiện tình hình trong phòng hoàn toàn thay đổi, bên cạnh anh, là một con chó nhỏ ngồi xổmcòn đang nhàm chán vẫy đuôi, tại ban công có một thiếu niên với cái đầu bẹp đang đọc sách, khủng bố nhất chính là trên đèn trong phòng có một con ma đang thắt cổ.
Sau khi phát hiện mình đang nhìn nó, ma thắt cổ vậy mà nhếch miệng nởi một nụ cười đáng sợ với anh ta. Tuy là Tôn Gia Khanh đang khá bình tĩnh nhưng cũng sốc đến mức mất đi khả năng ngôn ngữ, anh ta thậm chí bắt đầu hoài nghi mình có phải đang mơ hay không. Nhưng nếu là mơ, anh ta có phải có hy được gặp mặt gia đình mình không.
Anh ta cuống quít nhìn quanh bốn phía, nhưng không nhìn thấy bóng dáng khác ở trong phòng, thật ra góc tường có một củ nhìn khá kỳ quái, thứ đó cùng loại với nhân sâm đang dùng lá cây vẽ vòng xoắn ốc, Tôn Gia Khanh ngây ngốc, chẳng lẽ vợ của mình biến thành cái dạng này?
Anh ta có chút lảo đảo đi đến góc tường, sau đó nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, có chút chần chờ lại có chút xúc động mà nói, "Nhiễm Nhiễm, là em sao?"
Tiểu Thập đang ở vẽ vòng xoắn ốc mờ mịt quay đầu, nhìn nhân loại kì lạ phía sau đột nhiên rơi lệ, "Làm gì vậy? Chưa thấy qua thi sâm à! Kích động đến khóc?"
Tôn Gia Khanh, "......" Nước mắt đang ứa ra lại nghẹn về, anh ta cũng ý thức được ý nghĩ của mình tựa hồ có vẻ quá hoang đường, nhưng thiếu niên đầu bẹp và ma thắt cổ rõ ràng không phải vợ của anh ta mà!
Nhưng sự thật chứng minh, không phải ý nghĩ của anh ta quá hoang đường, mà là ý nghĩ của anh ta chưa đủ hoang đường, Trần Dương Hi cởi cái bóng bay hình nơ bướm cột trên ghế xuống đi tới đưa cho anh ta, "Đây, vợ của anh."
Vẻ mặt của Tôn Gia Khanh có chút khó hiểu mà nhận lấy nơ bướm đang bay trong không trung, biểu tình không biết đã xảy ra chuyện gì.
Thẳng đến khi nơ bướm đột nhiên mở miệng nói chuyện, "Gia Khanh......"
Tôn Gia Khanh, "......" Hắn biết vợ đã gặp tai nạn xe cộ, bề ngoài khẳng định sẽ không hoàn chỉnh, nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới, vậy mà tai nạn xe cộ có thể đâm linh hồn con người thành hình nơ bướm.
Trong phòng yên tĩnh hồi lâu, Tôn Gia Khanh mới khó có thể tin mà mở miệng, "Nhiễm Nhiễm?"
"Là em." Nơ bướm gật gật đầu.
Tôn Gia Khanh đột nhiên cảm thấy bản thân mình không nên buồn bã nữa, nhưng uất ức trong vẫn luôn vây quanh anh ta, anh ta nhẹ nhàng mà ôm nơ bướm vào trong lòng ngực, hồi lâu mới mở miệng nói, "Anh rất nhớ em."
Nơ bướm nhẹ nhàng quấn lấy Tôn Gia Khanh, "Em cũng vậy."
Vợ chồng hai người gặp lại nhau lần nữa, nhưng cũng không nhiều lời, chỉ lẳng lặng mà ôm nhau.
Ma lưỡi dài lau nước mắt, quay đầu nhìn về Tiểu Thất phía bên cạnh, "Đại tiên, không thể tháo nơ bướm ra sao?"
Tiểu Thất buông tay, "Tôi sớm đã tháo rồi, nhưng bản thân cô ta lại không muốn tháo."
"Vì sao chứ?" Ma lưỡi dài cực kỳ khó hiểu.
"Có lẽ là cảm thấy tôi thắt nơ bướm trong cực hoàn mỹ!" Hơn nữa có lẽ, Tân Nhiễm cảm thấy bộ dạng lệ quỷ của mình còn không bằng bộ dạng hình nơ bướm.
Bên này vợ chồng hai người trình diễn tiết mục gặp lại nhau đầy cảm động, tuy rằng tạo hình của Tân Nhiễm làm Tôn Gia Khanh vô cùng khó xử, nhưng anh ta đã chấp nhận người vợ nơ bướm này rồi, thậm chí từ đầu đến cuối cũng không hỏi nguyên nhân và biện pháp giải quyết, sợ khiến cho Tân Nhiễm khó chịu.
Cuối cùng, dưới sự quan tâm mà không lộ liễu này, Tân Nhiễm buông phòng bị hóa thành hình người, cô mặc một thân váy đỏ, hai mắt màu đỏ tươi, những chiếc móng sắc nhọn dài đến mức khiến Tiểu Thất muốn thắt chúng thành nơ bướm. Tân Nhiễm cúi đầu, tựa hồ không muốn để Tôn Gia Khanh thấy bộ dạng của mình.
Nhưng đối với Tôn Gia Khanh mà nói, trạng thái này của Tân Nhiễm so với nơ bướm tốt hơn một chút. Hai vợ chồng tiến đến góc phòng khác để nói chuyện, thời gian bảy năm cũng đủ để bọn họ cùng nhau chia sẻ hồi ức, chẳng qua Tân Nhiễm rất ít khi mở miệng, phần lớn thời gian đều là nghe.
Bầu không khí ấm áp như thế Tam Lang dưới gầm giường hiển nhiên là không cảm nhận được, hắn chỉ cảm nhận được không khí kỳ lạ nặng nề, sau Trần Dương Hi, thì tới nhà tâm lý học Tôn Gia Khanh vậy mà cũng bắt đầu lầm bầm lầu bầu, hơn nữa còn đến một góc tường lầm bầm lầu bầu, biểu tình lúc thì vui lúc thì buồn, ngẫu nhiên bật cười ngẫu nhiên khóc thút thít, Tam Lang dưới gầm giường bắt đầu hoài nghi Trần Dương Hi có phải đã đưa Tôn Gia Khanh ăn cái gì kỳ quái hay không.
Người xem phòng phát sóng trực tiếp cũng hoang mang giống vậy, mọi người trơ mắt mà nhìn Tôn Gia Khanh nói điên là điên, chẳng lẽ bị Trần Dương Hi lây bệnh.
Là một con ốc sên ngoan ngoãn tôn trọng sự riêng tư của người khác, Tiểu Thất đã rời khỏi phòng, trước khi đi còn cố ý kéo củ cải dại ở góc tường đang vẽ vòng xoắn óc đi. Củ cải dại đối với cách làm thô bạo của Tiểu Thất tỏ vẻ bất mãn, Tiểu Thất vui vẻ tiếp thu, sau đó thắt lá củ cải thành một cái nơ bướm phức tạp để tỏ vẻ xin lỗi, vì thế củ cải dại lại lâm vào công việc nhức óc là giải mã những chiếc lá.
Tam Lang ở trong phòng có chút sốt ruột, nhân vật chính nói đi là đi, để lại một nhà tâm ký học thần kinh ở trong phòng, việc này làm cho hắn cảm thấy có chút nguy hiểm. Nhưng đang ban ngày, hắn hiển nhiên không thể tùy tiện di chuyển, chỉ có thể nhắn tin cho hai người khác, nhắc nhở bọn họ Trần Dương Hi đã ra ngoài.
Nhị Lang và Đại Lang rất nhanh đã quay được bóng dánh của Trần Dương Hi, cậu để mặc Tôn Gia Khanh nổi điên một mình, bản thân vậy mà ra ngoài bắt đầu nhàn nhã tưới rau, kiểm tra xong lầu ba và lầu hai, sau đó là lầu một. Bởi vì chỗ trốn bất đồng, chỉ có Đại Lang quay được cảnh tượng Trần Dương Hi sửa sang lại ban công.
Tam Lang trốn dưới gầm giường còn tưởng rằng mình ít nhất có thể quay được cảnh Tôn Gia Khanh nổi, nhưng không lâu sau, Tôn Gia Khanh đã ngủ quên ở góc tường rồi.
Tam Lang cảm thấy vận số năm nay của mình không may mắn lắm cũng chỉ có thể nhàm chán nằm ngẩn ngơ, trơ mắt nhìn số lượng người xem ở phòng phát sóng trực tiếp của mình giảm đi.
Mà lúc này Tôn Gia Khanh lại bắt đầu nằm mơ, chén huyết lệ kia hiển nhiên không chỉ đơn giản là giúp nhìn thấy ma quỷ, huyết lệ còn ẩn chứa nỗi oán hận và sự không cam lòng của chủ nhân.
Trong mơ, anh dường như trở thành vợ mình, thậm chí anh ta có thể cảm nhận được lúc ấy sau khi bọn họ khắc khẩu Tân Nhiễm đã tức giận và đau lòng thế nào, cô đi đón con gái, chuẩn bị đến nhà cha mẹ nghỉ vào cuối tuần, nhưng mà nửa đường lại gặp được một đám người chạy xe máy, đó là một đám người nam nữ không biết đã trưởng thành hay chưa, quần áo táo bạo, trang điểm và phụ kiện khoa trương. Cùng với tiếng động cơ nổ vang thật lớn, bọn họ láy xe máy chạy nhanh.
Tân Nhiễm theo bản năng đi chậm sang bên cạnh, cuộc sống của cô hiển nhiên không giao thoa với đám thanh niên này, nhưng rất nhanh cô đã phát hiện, đám thanh niên kia cũng chậm lại, thậm chí còn hi hi ha ha bày ra các loại cử chỉ với cô, còn ác ý mà ném một ít rác.
Con gái cô ngồi nghế trẻ em đã chịu kinh sợ bắt đầu khóc lóc kêu mama, Tân Nhiễm hoảng loạn và bực bội, loại tình huống này lại không dám dừng xe, cô muốn gọi điện thoại cho Tôn Gia Khanh, nhưng đám thanh niên kia lại bắt đầu chủ động tiến lại gần xe, tựa hồ đang thách thức xem ai có thể lại gần hơn.
Vừa an ủi con gái ba tuổi, vừa dẫm chân ga để tăng tốc, cố gắng thoát khỏi đám than niên nam nữ đang nổi điên chung quanh.
Nhưng việc Tân Nhiễm tăng tốc tựa hồ làm đám thanh niên càng thêm hưng phấn, bọn họ cũng tăng tốc nhanh hơn, hai bên bắt đầu rượt đuổi nhau trên con đường quốc lộ này. Càng về sau, Tân Nhiễm muốn giảm tốc độ cũng không được, bởi vì xe máy phía sau bắt đầu chủ động đá xe.
Cuối cùng ở một khúc cua gấp, vốn là tốc độ xe quá nhanh hơn nữa một chiếc xe máy lại cố tình tới gần, Tân Nhiễm theo bản năng đánh tay lái, sau đó chạy ra khỏi quốc lộ.
Một khắc kia Tôn Gia Khanh cảm thấy trái tim của mình như thắt lại, đau đến không thể hô hấp, anh muốn lớn tiếng kêu cứu, lại chỉ có thể cảm nhận được choáng váng và cơn đau kịch liệt sau cú va chạm.
Chờ Tân Nhiễm từ trong choáng váng hoàn hồn, phát hiện bản thân bị cành cây gãy đâm xuyên qua người, thân xe biến dạng và thân cây đè chặt khiến cô không thể động đậy, may mắn thay, cô có thể nghe được tiếng khóc của con gái ở phía sau, sau khi dò hỏi biết được con gái cũng không có vết thương nào nghiêm trọng.
Đám thanh niên kia dường như cũng nhận thấy bản thân gây ra họa, đồng loạt đi lên, Tân Nhiễm nhìn không thấy di động của mình, cũng không có cuộc gọi phản hồi, cô dùng giọng nói yếu ớt cầu cứu đám thanh niên nam nữ đang vây quanh.
Nhưng mà, đám người này đang không ngừng tranh chấp đúng sai, cùng với có nên gọi điện hay không, thời gian quý giá trôi đi.
Kết quả cuối cùng của cuộc tranh luận là, không thể để Tân Nhiễm sống sót, nếu không đương nhiên bọn họ sẽ gánh trách nhiệm. Tân Nhiễm cầu xin với giọng khàn khàn như thể phổi bị thủng, "Tôi có thể chết, nhưng xin hãy cứu con gái cô ấy."
"Đúng rồi, còn một đứa trẻ nữa."
"Bạn nhỏ à, em năm nay mấy tuổi?"
"Ba tuổi à, ba tuổi có phải đã nhớ được mọi chuyện rồi không?."
"Nên làm sao bây giờ?"
"Nếu lạc trong vùng núi hoang vu này, thì một đứa trẻ có phải sẽ rất khó sống không."
"Vậy chẳng phải là giết người sao! Tao không làm!"
"Nghe nói có chỗ mua con dâu nuôi từ bé, nếu không hay chúng ta bán nó đi, có thể kiếm được một số tiền, cũng không tính là giết người!"
"......"
Âm thanh nghị luận vẫn còn tiếp tục, Tân Nhiễm lại dần dần nghe không thấy nữa, cô nỗ lực muốn hô hấp, ý thức lại càng ngày càng mơ hồ, khoảnh khắc hấp hối, cô nhìn thấy những người đó mang con cô đi. Tuyệt vọng che trời lấp đất, đôi mắt cô đỏ hoe vì phẫn nộ và không cam lòng.
Nhưng vào lúc này, cô phát hiện trong tầm nhìn của mình có một cô gái đang trốn, rõ ràng đã thấy hết thảy, trong mắt Tân Nhiễm lại lần nữa cháy lên hy vọng, "Cầu...... Cầu xin cô...... A...... Cứu...... Cứu cứu...... Nó......A......"
Cô gái trốn ở nơi đó không có tiến lên, chỉ đứng ở xa, cuối cùng chần chờ mà gật đầu.
Cứ như vậy, Tân Nhiễm trút hơi thở cuối cùng. Nhưng cuối cùng cô vẫn không thể buông bỏ, cũng không thể an giấc ngàn thu. Không biết qua bao lâu, linh hồn cô bắt đầu lang thang quanh nơi xảy ra tai nạn, sau đó thấy được Tôn Gia Khanh phát tờ thong báo tìm người. Cô mới biết được, con gái của cô không được cứu, thậm chí tung tích cũng không rõ, trong nháy mắt, một thân quần áo bị nhuộm thành màu đỏ, oán khí tận trời, hóa thành lệ quỷ.
Tôn Gia Khanh đột nhiên bừng tỉnh, anh ngồi dậy từ trên mặt đất, vài giây sau hoàn hồn lại, anh nhanh chóng đứng lên, nhìn quanh một vòng lại không nhìn thấy bóng dáng vợ mình, gọi vài tiếng cũng không được đáp lại.
Thời điểm anh muốn lao ra khỏi phòng tìm Trần Dương Hi, Trần Dương Hi đẩy cửa ra đi vào.
"Cậu Trần, tôi không thấy vợ mình! Không thấy Nhiễm Nhiễm!" Tôn Gia Khanh vọt tới trước mặt Trần Dương Hi, ngữ khí hoảng loạn.
Tiểu Thất nhìn quanh một vòng, sau đó à một tiếng, "Cô ấy đi báo thù rồi, một lát là trở về."
Tôn Gia Khanh ngơ ngác mà nhìn Trần Dương Hi nhẹ nhàng bình thản, một lát sau chần chờ hỏi, "Vậy cậu Trần không ngăn cản sao?" Phim truyền hình không phải đều diễn như vậy sao? Hơn nữa cứ tiếp diễn như vậy, có sinh ra hậu quả nghiêm trọng nào đối với Nhiễm Nhiễm hay không.
"Vì sao phải ngăn cản?" Tiểu Thất cảm thấy không thể hiểu được, những người đó không phải người nhà của ốc sên mà.
"Nhưng nếu tiếp diễn, Nhiễm Nhiễm có chịu ảnh hưởng gì hay không?" Tôn Gia Khanh có chút nôn nóng mà đi tới đi lui.
"Đương nhiên có." Tỷ như quần áo càng đỏ, móng tay càng dài, hiệu quả của nước mắt càng tốt.
"Cậu Trần có thể cứu Nhiễm Nhiễm không? Tiền công tôi trả, tội nghiệt tôi chịu." Tôn Gia Khanh tựa hồ đã hạ quyết tâm.
"Cô ấy không bị gì, vì sao lại muốn tôi cứu? Tội nghiệt là chuyện người sống nói, người chết chỉ chú trọng thực lực, yên tâm, vợ anh rất lợi hại." Tiểu Thất trấn an nói, "Đi, ăn cơm."
Tôn Gia Khanh nhận ra, nhà ngoại cảm này không suy nghĩ giống với những nhà ngoại cảm thông thường, hiện tại anh có chút nôn nóng, sợ tội Tân Nhiễm gánh càng nhiều, "Đã giữa trưa rồi sao? Cậu Trần có biết Nhiễm Nhiễm đi đâu không?"
"Không phải đâu, giờ là buổi tối. Tôi không biết cô ấy đi đâu, nhưng cô ấy khẳng định chắc chắn sẽ trở về." Bởi vì Tân Nhiễm vẫn còn một khúc mắc ở chỗ này, chính là người đã thấy hết thảy, đáp ứng Tân Nhiễm sẽ gọi điện cứu người, cuối cùng lại nuốt lời Thư Liên.
Hơn nữa dựa theo cốt truyện mà nói, sự việc này được đưa ra ánh sáng là do Thư Liên, là nhân vật chính của quyển sách, cô chẳng những cùng chồng chăm sóc bệnh nhân tâm thần Trần Dương Hi, mà còn lần theo dấu vết của những đứa trẻ bất hạnh bị bán về nông thôn làm con dâu nuôi từ bé, là một nhà từ thiện vĩ đại đã hỗ trợ nhiều gia đình tìm kiếm những đứa trẻ mất tích.
Chỉ là hiện giờ trình tự cốt truyện đã bị đảo lộn, kết quả có vẻ khác xa nhau.
Đối mặt với thành phố to như vậy, Tôn Gia Khanh cũng không biết nên đi nơi nào, chỉ có thể ở trong biệt thự chờ đợi, nhưng anh cũng kinh ngạc với bản thân vậy mà có thể ngủ cả ngày, lắc đầu có chút choáng váng, đi theo Trần Dương Hi chuẩn bị xuống lầu. Người phía lại đột nhiên quay đầu lại nói, "Không cần nói những việc này cho Mộ Vân và bà Thư Liên đâu, lá gan bọn họ khá là nhỏ."
"Tôi biết rồi." Tôn Gia Khanh cười khổ một tiếng, dù anh ta có nói, cũng sẽ không có người tin, thậm chí còn sẽ coi anh ta giống như một bệnh tâm thần, rốt cuộc trước đó, anh cũng đã nghĩ như vậy.
Với tâm trạng bất an, bữa tối phong phú cũng trở nên vô vị, sau khi ăn xong Thư Liên và Lâm Mộ Vân tự nhiên tiến đến hỏi thăm tình hình của Trần Dương Hi. Sau khi suy nghĩ, Tôn Gia Khanh đưa ra một chẩn đoán thận trọng, Trần Dương Hi có chứng rối loạn hoang tưởng, kèm theo một số ảo giác thị giác và thính giác, không có tính công kích, sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường, có thể tĩnh dưỡng, không cần uống thuốc. Nhìn quanh bốn phía lại liên tưởng đến tạo hình nơ bướm của vợ, nên bổ sung một câu, đương nhiên, còn có một ít chứng ám ảnh cưỡng chế làm người khác khó chịu.
Sở dĩ nói như vậy, cũng là suy xét đến thân phận nhà ngoại cảm của Trần Dương Hi, khả năng sau này sẽ có một vài hành động khác hẳn với người thường. Tôn Gia Khanh nghĩ tới nghĩ lui, kết quả như vậy cũng sẽ không gây ra ảnh hưởng gì đối với Trần Dương Hi. Nhưng hiển nhiên, không phải tất cả mọi người đều nghĩ vậy, bọn họ muốn nghe năm chữ: Trần Dương Hi có bệnh!