Thế Thân Đi Nuôi Heo - Vinh Tiểu Hiên

Chương 47: Không ra hình người.




Xách theo quả bóng bay hình nơ bướm bằng quỷ mới ra lò, Tiểu Thất lãnh đạo một đám ma đàn em thở hồng hộc trở về biệt thự. Tuy rằng đã tìm được vợ của Tôn Gia Khanh là Tân Nhiễm, nhưng vẫn chưa có tin tức về Tôn Tử Linh, Tiểu Thất tính toán chờ thêm ba ngày, nếu vẫn không có tin tức, sẽ bảo Tôn Gia Khanh mang theo cải thìa và củ cải tiến đến để thanh toán.

Đẩy cửa biệt thự ra, Thư Liên và Lâm Mộ Vân đang ở phòng khách, thấy Trần Dương Hi trở về, Lâm Mộ Vân lập tức có chút lo lắng tiến lên, "Đã trễ thế này rồi, Dương Dương em đi đâu vậy?"

"Đi bắt bóng bay." Trần Dương Hi đi vào cửa, nhưng không lập tức đóng cửa, mà là đỡ cửa đợi một hồi, cứ như phía sau cậu còn có người không thể nhìn thấy đi theo sau, hành động như vậy hiển nhiên làm Lâm Mộ Vân và Thư Liên cảm thấy có chút không thoải mái.

"Vậy bóng bay đâu?" Lâm Mộ Vân lờ đi từ kì quái, vừa đi qua đóng cửa vừa hỏi.

Nhưng mà sau khi đóng cửa lại, Trần Dương Hi cũng không đáp lại, Lâm Mộ Vân quay đầu nhìn lại, phát hiện Trần Dương Hi đang cau mày nhìn chằm chằm cánh cửa, Lâm Mộ Vân cảm thấy cực kỳ khó hiểu, "Sao vậy?"

Trần Dương Hi lắc đầu, "Không có gì, không có lá củ cải bị kẹp đâu, à, được rút ra rồi."

Khi Tiểu Thập dùng chiếc lá khác rút chiếc lá bị kẹp ra, cả củ cải cũng rơi xuống đất với một tiếng bịch.

Ma lưỡi dài bay ở cuối đội qua cửa thấy thế không khỏi cảm khái, ma mà có thể bị cửa kẹp, có thể thấy là cao cấp hơn so với nó.

Lâm Mộ Vân nhìn quanh bốn phía, mặt lộ vẻ khó hiểu, cái gì mà lá củ cải, chẳng lẽ bệnh tình của Trần Dương Hi lại nặng hơn? Thư Liên chà xát tay, cười gượng hai tiếng, nhanh chóng nói sang chuyện khác, "Cậu Trần bóng bay cậu bắt được đâu?"

"Đây ạ." Tiểu Thất đưa tay phải lên cho hai người xem.

Nhưng mà trong tay cậu trống không, cái gì cũng không có, hai người nhìn nhau, sau đó trong lòng cùng đưa ra một kết luận, đúng thật là bệnh của Trần Dương Hi càng ngày càng nghiêm trọng.

"Dương Dương hôm nay có uống thuốc không?"

"Cậu Trần cậu có chắc không? Tôi không thấy cái gì cả."

Trần Dương Hi lộ ra một nụ cười bao dung ấm áp, "Chỉ có người thông minh mới có thể thấy bóng bay."

Thư Liên và Lâm Mộ Vân, "......" Thôi, không thể giảng đạo lý với bệnh nhân tâm thần. Dưới ánh nhìn chăm chú của hai người, Trần Dương Hi ngâng nga, tâm tình cực kỳ sung sướng mà đi lên lầu.

Trở lại phòng ngủ, Tiểu Thất buộc bóng bay Tân Nhiễm bằng linh lực vào đầu giường, lúc này mới đi rửa mặt.

"Mày là ai? Vì sao lại bắt tao!"

"Thả tao ra, thả tao ra!"

"Mày muốn cái gì? Mày là do những người đó tìm tới sao?" Một giọng nói đầy ác ý vang vọng trong phòng ngủ, đồng thời, nhiệt độ trong phòng cũng giảm đi vài độ, rất thích hợp với mùa hạ oi bức.

Chờ Tiểu Thất rửa mặt xong, nơ bướm trong phòng ngủ vẫn còn ở lải nhải, "Cô khát không?"

Tân Nhiễm bị thắt thành nơ bướm tuy rằng mặt không biểu tình, nhưng cô ta vẫn cảnh giác như cũ rồi bay sang bên, "Khát." Quỷ sao có thể khát, nhưng cô ta thật sự tò mò người này sẽ đáp lại như thế nào.

"Vậy để tôi đổi cách trói khác cho cô." Nói xong, giơ tay nắm lấy nơ bướm, sau một thao tác làm người ta hoa cả mắt, Tân Nhiễm biến thành một cái nơ bướm khác càng phức tạp hơn, "Thế nào? Có phải hết khác rồi hay không?"

Tân Nhiễm, "......" Cô ta có lý do nghi ngờ người trước mặt người này chỉ đang lấy cớ để thắt cái nơ khác mà thôi.

"Rốt cuộc mày muốn cái gì?" Trạng thái hiện giờ của Tân Nhiễm đã mặc người khác xâu xé cô ý thức được mình không phải đối thủ của người trước mắt, nhưng nếu cứ biến mất như vậy thì oán khí của cô ta không thể trút bỏ được, cô ta không cam lòng! Từng giọt tùng giọt huyết lệ chảy xuống.

Tiểu Thất lấy ra một cái chén đặt ở phía dưới hứng nước mắt, nước mắt của lệ quỷ cũng là loại phân bón tốt nhất để nuôi dưỡng cải thìa dưới Hoàng Tuyền.

Tân Nhiễm, "......" Đột nhiên không muốn khóc nữa.

Thấy vậy, Tiểu Thất chỉ có thể tiếc nuối mà thu lại chén, cũng mở miệng nói, "Khi nào cô muốn khóc nhớ kêu tôi."

Nơ bướm không có đáp lại, dường như đã chấp nhận vận mệnh.

Tiểu Thất thấy thế thì nằm như thi thể chuẩn bị đi vào giấc ngủ, Tiểu Thập nhảy lên giường, ngồi dưới đèn nghiêm túc kiểm tra lá cây bị cửa kẹp của mình một chút, sau khi xác định lá cây không thành bị gì mới dùng lá chống nạnh, nghĩ nên báo đáp quỹ Lâm Mộ Vân như thế nào. Đột nhiên, Tiểu Thập đạp hai lá vào nhau, nghĩ ra một ý kiến hay.

Đêm đó, sau khi Lâm Mộ Vân đi vào giấc ngủ, mơ thấy bị một củ nhâm sâm to lớn đuổi theo không ngừng rồi bị đè dẹp lép, không chỉ như thế, trong khoảnh khoắc mơ mơ màng màng, hắn cứ cảm thấy có người bay trên đầu giường thở dài.

Người và các loại ma quỷ trong biệt thự ngủ say cùng với tiếng BGM kì lạ, ngoài biệt thự cũng đã có người đã lén lẻn vào.

Sau thời gian dài quan sát, đội bốn người phát sóng trực tiếp tính vào biệt thự thám hiểm cũng đã bắt đầu hành động, bọn họ thăm dò thời gian  mọi người làm việc và nghỉ ngơi trong biệt thự, cũng thông qua kính viễn vọng xác định được đại khái cấu tạo bên trong biệt thự, bước đầu định tìm chỗ để bản thân ẩn núp.

Nếu lẻn vào, bọn họ tính sẽ chơi lớn, bước đầu của kế hoạch là ẩn núp trong ít nhất hai ngày, hơn nữa căn cứ vào thông tin mà bọn họ có được, ngày mai Tôn Gia Khanh cũng tới, đây là một cơ hội tuyệt hảo để nổi chỉ trong một đêm.

Bốn người cũng không lẻn vào biệt thự hết toàn bộ, để lại một người ở bên ngoài để ứng phó, ba người còn lại sau khi lẻn vào thì từng người sẽ phụ trách công việc quay một tầng, cũng lấy cho mình mật danh tương ứng.

Cùng lúc đó, buổi phát sóng trực tiếp của ba người đã mở trên kênh dành riêng cho fans, do là kênh nội bộ hơn nữa thời gian là đêm khuya, người xem chỉ có hai ba người mất ngủ hoặc là cú đêm.

"Chào, đây là phòng phát sóng trực tiếp của anh em bốn biển, các anh em, hôm nay anh em bốn biển chúng tôi đã lẻn vào biệt thự Trần Dương Hi đang sống, vị này chính là nhà ngoại cảm đang nổi, rốt cuộc là điên rồi hay là thực sự có năng lực đặt biệt, chúng tôi sẽ tìm hiểu đến cùng." Nói xong, ba người lẻn làm động tác đưa tay lên cổ đặt trưng trước ống kính, sau đó điều chỉnh cameras, bắt đầu lẻn vào biệt thự.

Buổi phát sóng trực tiếp mới hoàn toàn hiển nhiên được người xem hoan nghênh, cho dù là không khí quỷ dị đêm khuya, người xem cũng không muốn rời đi.

Khi ba người đầy tham vọng trèo vào biệt thự qua cửa sổ đã định sẵn, đều đồng loạt đứng yên tại chỗ.

Tiếng gọi "Trần ~ Dương ~ Hi ~ ~ Trần ~ Dương ~ Hi ~"  quỷ dị như có như không, mơ hồ quanh quẩn trong biệt thự trung.

Ba người nhìn nhau, sau đó đồng loạt nuốt nước bọt, tình huống này là sao? Người trong biệt thự sẽ không biến thái đến mức dùng loại này âm thanh này làm bài hát ru ngủ chứ.

Nghe xong một lát lại không phát sinh chuyện gì khác, một người nhóm vẫy vẫy tay ý bảo tiếp tục, nhưng mà mới vừa bước một bước.

"Ô oa oa oa......" Tiếng khóc trẻ con khóc chợt vang lên ầm ĩ, ba người sợ tới mức thiếu chút nữa phá cửa mà chạy, các này cũng dọa người quá rồi!

Ba người dựa chặt vào nhau, nhưng  sau một lúc lâu, mọi chuyện vẫn như cũ không có gì xảy ra, lần này ba người ít nhiều gì cũng có chút nơm nớp lo sợ, suy nghĩ vì sao biệt trong thự lại có tiếng khóc của trẻ con? Còn có tiếng gọi ầm ĩ kia là gì nữa?

Đội ba người đang lẻn vào có chút hoảng, người xem trong phòng phát sóng trực tiếp cũng rất sợ, đã hơn ửa đêm, âm thanh như vậy thực sự khiến người nghe tỉnh táo hơn, bọn họ vẫn rất cẩn thận mà bình luận tỏ vẻ mình nghe được những âm thanh kỳ quái. Nhưng rất nhanh, bọn họ phát hiện mọi người đều nghe được, tuy rằng không biết vì sao, nhưng việc này ít nhiều cũng giúp cho bọn họ thêm vài phần can đảm.

Ba streamer cũng thấy được những bình luận không nhiều lắm trong phòng phát sóng trực tiếp, nên cũng cổ vũ lẫn nhau, sau đó bắt đầu dựa theo kế hoạch từ trước bắt đầu chia nhau ra. Đầu tiên là thừa dịp đêm khuya cố làm quen với cấu tạo của biệt thự một chút, sau đó tự tìm nơi thích hợp để trốn.

Tam Lang người được chp là có lá gan lớn nhất mới vừa bước lên thang lầu đã dừng lại, hắn nín thở nghe, sau đó xác định là bản thân nghe được tiếng bước chân, hắn sợ tới mức vội vàng trốn vào chỗ ngoặt gần nhất, nhưng chờ một lát, tiếng bước chân vẫn còn ở kéo dài kéo dài mãi, nhưng không thấy có người bước ra.

Tam Lang nghi hoặc hoảng loạn, cái này biệt thự đứng thật không bình thường, vì sao lại có tiếng vang quỷ dị như vậy! Sau khi trấn an trái tim đang đập nhanh của mình, hắn cực kỳ cẩn thận chạm vào cánh cửa của căn phòng truyền đến truyền tiếng bước chân với đầu đổ đầy mồ hôi lạnh.

Dán ở trên cửa nghe một lát, sau đó cắn răng mở cửa một cách nhẹ nhàng. Cạch một tiếng nhỏ, tất cả ma quỷ trong phòng bừng tỉnh, chúng nó nhìn cửa phòng, sau đó kinh ngạc nhìn một người xa lạ thò đầu vào xem xét một vòng, sau đó càng nghênh ngang đi vào, trốn ở dưới giường.

Số lượng người xem trong phòng phát sóng trực tiếp không nhiều lắm đang điên cuồng bình luận *tuyệt vời, quá siêu, hơn nữa còn tặng quà, hiển nhiên một loạt hành động của streamer đã khiến bọn họ kinh ngạc!

[*Gốc là 666, trong ngôn ngữ mạng của Trung Quốc nghĩa là "tuyệt vời, đỉnh cao". Vì  số "6" phát âm là "liù" (六), nghe giống từ "溜" (liù), có nghĩa là "trơn tru" hoặc "thuần thục". Khi một điều gì đó được thực hiện một cách mượt mà, ấn tượng, hoặc thành công, người ta sẽ dùng "666" để khen ngợi. Nguồn Chat GPT]

Tam Lang không phát hiện được nơi phát ra tiếng bước chân ở trong phòng, nhưng hắn biết thời gian ban ngày Trần Dương Hi  đa phần đều sẽ ngây ngốc ở phòng này, cho nên hắn vẫn là cố  đè nén cơn khủng hoảng trốn vào vào. Nói thật, thời điểm trước kkhi dùng kính viễn vọng quan sát, chưa bao giờ nghĩ tới biệt thự này có nhiều chỗ kỳ quái như vậ, hiện giờ khi tự mình trải nghiệm, nói không sợ hãi là giả, nhưng đồng thời hưng phấn cũng sự thật.

Sở dĩ bốn người bọn chuyên vạch trần các loại địa điểm thần bí, ngoại trừ vì lưu lượng, còn vì bản thân cũng cảm thấy hứng thú với việc này, chỉ tiếc là lâu như vậy, bọn họ chưa từng phát hiện ra bất kỳ sự kiện siêu nhiên nào thực sự và rõ ràng.

Bởi sau đó sẽ phải chờ đợi rất lâu, nên Tam Lang đã chào hỏi người xem, rồi tắt buổi phát sóng trực tiếp. Khán giả chưa đã thèm, đồng loạt quyết định sáng mai sẽ ngồi xổm xem phát sóng trực tiếp.

Trong phòng cho khách, ma lưỡi dài, ma bẹp đầu, anh trai ma sớm cũng đều đã trốn dưới giường, thấy hết hành động của Tam Lang, ba con ma thương lượng với nhau một chút, quyết định sáng mai sẽ báp cáo cho ông chủ chuyện có người xông vào. Tam Lang dưới gầm giường không khỏi run run, suy nghĩ điều hòa của căn phòng cho khách này có phải mở quá thấp rồi không, nhiệt độ thực sự có chút lạnh.

Ngày hôm sau khi trời sáng hơn một chút, BGM trong biệt thự rốt cuộc ngừng, ba streamer dường như đã thức cả một đều thở nhẹ ra. Sau đó nâng cao tinh thần, chuẩn bị bắt đầu phát sóng trực tiếp.

Tiểu Thất mới vừa tỉnh, liền nghe được ba con ma báo cáo về kẻ xâm nhập, đặc biệt là hôm sau khi đi dạo một vòng, phát hiện kẻ xâm nhập vậy mà lên đến ba người, lại còn có đang phát sóng trực tiếp. Tiểu Thất nghe xong, gật đầu xác nhận, "Được rồi! Không cần phải xen vào."

Ba con ma nhìn nhau, quyết định nghe lời ông chủ, sau đó đồng loạt rời đi, tưới nước thì tưới nước, thắt cổ thì thắt cổ, kéo lá củ cải thì kéo lá củ cải.

Tiểu Thất như bình thường tới đánh thức Lâm Mộ Vân và Thư Liên ra ngoài chạy bộ, Trần Hoa cũng bắt đầu chuẩn bị bữa sáng. Ba người ở tại biệt thự trộm phát sóng trực tiếp không khỏi nghi hoặc, chẳng lẽ bọn họ nghe không nghe thấy những âm thanh quỷ dị tối hôm qua sao? Bằng không vì sao hôm nay vẫn có tinh thần như vậy? Đặc biệt là Trần Dương Hi, quả thực có thể dùng từ rạng rỡ để hình dung.

Buổi sáng sau khi phòng phát sóng trực tiếp được mở, số lượng người xem trong phòng cũng bắt đầu gia tăng, nhưng vì là kênh nội bộ, tính bảo mật tương đối cao, số lượng người xem cũng không quá ngàn người. Đợi gần một giờ, Đại Lang ở lầu một mới quay đến ba người vừa về, bước chân của Trần Dương Hi nhẹ nhàng, nhưng bộ dáng của Lâm Mộ Vân và Thư Liên ở phía sau thì như muốn tắt thở.

Ăn cơm sáng xong, Lâm Mộ Vân không đi làm, hiển nhiên đang đợi Tôn Gia Khanh tới, Thư Liên thì trở về phòng nghỉ ngơi. Bởi vì chưa bao giờ nghĩ tới buổi tối sẽ có người lẻn vào, Thư Liên cũng không có xem máy theo dõi tối hôm qua, lúc này cô đang hưng phấn chờ đợi Tôn Gia Khanh tới để phán án tử cho Trần Dương Hi, đồng thời cô cũng đăng video theo dõi gần đây mà mình đã cắt ghép tỉ mỉ, như vậy Trần Dương Hi sẽ hoàn toàn bị đóng đinh vào cái mác bệnh nhân tâm thần.

Trong sự chờ mong của mọi người, buổi sáng 9 giờ, Tôn Gia Khanh đến gõ cửa biệt thự, sau đó lịch sự hàn huyên với Lâm Mộ Vân, Thư Liên, rồi mới lên lầu 3 tìm Trần Dương Hi,  ngoại trừ chẩn đoán bệnh tình ngoại, quan trọng nhất chính là lấy về đồ của vợ con.

Mà lúc này trong phòng họp hàng ngày, Tiểu Thất đang tiếp đãi một con ma khác đến vì thông báo tìm ma quỷ, con ma này mang đến tin tức về Tôn Tử Linh.

Vì vậy Tam Lang đang trốn ở gầm giường đã quay lại được một màn quỷ dị này, đương nhiên, chịu sự hạn chế về địa điểm, chỉ có thể quay được nửa người dưới. Trong màn hình, Trần Dương Hi ngồi trên mặt đất, sau đó bắt đầu đối với không khí nói chuyện, "Tin tức từ khi nào?"

"Thôn Minh Dương, huyện Lân Dương, được, tôi biết rồi."

"Sau khi chờ xác minh sẽ đưa cậu nước mắt đúng hẹn."

"Tiểu Thổ, nhóc đừng cắn giày anh!"

"Nghiến răng đi, nghiến răng cắn củ cải dại."

"Đầu Nhỏ, tiễn khách."

Tam Lang dưới gầm giường, "......" Nếu không phải đề cập đến quá nhiều nhân vật, hắn sẽ cho rằng Trần Dương Hi đang gọi điện thoại. Chẳng lẽ Trần Dương Hi thật sự điên rồi? Đúng lúc này, cửa phòng vang lên tiếng gõ, "Cậu Trần, tôi là Tôn Gia Khanh."

Tam Lang lập nâng cao tinh thần,, vất vả cả một đêm, chính là vì lúc này.

"Mời vào." Giọng của Trần Dương Hi truyền đến.

Tôn Gia Khanh đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy Trần Dương Hi đang ngồi trên mặt đất cũng không lộ ra biểu cảm kinh ngạc, ngược lại nhập gia tùy tục mà ngồi xuống bên cạnh.

Tiểu Thất có chút kinh ngạc, "Sao anh lại tới đây?"

Tôn Gia Khanh cười khổ một chút, "Cậu Trần, tôi muốn lấy về đồ của vợ và con gái."

"Anh không tìm nữa?" Tiểu Thất ôm ngực, cải thìa và củ cải đến miệng lại để vụt mất!

"Đúng vậy." Nhìn biểu cảm của Trần Dương Hi như chịu đả kích, trong nháy mắt Tôn Gia Khanh có chút không đành lòng, nhưng rất nhanh lý trí lại chiếm thế thượng phong.

Nghe xong Tiểu Thất cũng không muốn cưỡng cầu, "Được rồi, không thấy cũng tốt, bộ dạng của cô ấy hiện tại đúng là có chút không tiện gặp người khác." Nói xong, Tiểu Thất liền đứng dậy đi lấy khăn quàng cổ cùng món đồ chơi.

Tôn Gia Khanh lại ngây ngẩn cả người, thẳng đến khi Trần Dương Hi đem đồ đưa tới trước mặt anh ta, anh ta mới đột nhiên hoàn hồn, "Cậu Trần, cậu vừa mới nói cái gì? Cậu tìm được cô ấy rồi, cô ấy ở đâu, vì sao không tiện gặp người khác?"

Hàng loạt câu hỏi không chờ nổi mà buột miệng thốt ra, Tôn Gia Khanh kích động đến trực tiếp đứng lên.

Tiểu Thất đem món đồ chơi cùng khăn quàng cổ bị thắt thành nơ bướm đưa qua, "Đúng vậy, tìm được rồi, đang ở trong phòng này, bởi vì không ra hình người."

Tôn Gia Khanh ngây người một lát, tiếp thu từng câu trả lời của Trần Dương Hi, sau đó nước mắt liền chảy ra, "Tôi có thể nhìn cô ấy không? Tôi biết cô ấy chịu khổ, nhưng không sao, mặc kệ cô ấy biến thành bộ dáng gì, trong lòng tôi cô ấy vĩnh viễn là đẹp nhất." Anh ta đã xem qua ảnh chụp hiện trường tai nạn xe cộ, đương nhiên biết tính nghiêm trọng của nó.

---

Lời editor: Xin phép đổi xưng hô một tí, những chương trước mình có gọi Tôn Gia Khanh là ông, vì lúc đó mình đọc thấy là chuyên gia tâm lý nên mình nghĩ sẽ hơi lớn tuổi, nhưng chương trước thấy con gái Tôn Gia Khanh mới 10 tuổi, vì vậy mình nghĩ chắc chưa lớn tới mức gọi ông, nên mình sẽ sửa lại là anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.