Thế Thân Đi Nuôi Heo - Vinh Tiểu Hiên

Chương 46: Tôi yêu cảm giác quen thuộc này.




Đoạn đường xảy ra tai nạn xe cộ không ở trong thành phố, hiển nhiên lúc ấy người vợ đang mang theo đứa con ra khỏi thành phố, đường nhỏ đó đúng là đường đến nhà cha mẹ ở trấn nhỏ ngoài thành phố. Xe ra khỏi quốc lộ, dùng tốc độ cực nhanh chạy vào khu rừng bên cạnh, đầu xe đụng vào cây.

Chuyện xảy ra cũng đã bảy năm, đến nay ông vẫn không biết vì sao vợ ông người luôn lái xe cẩn thận lại xảy ra ra tai nạn xe cộ, càng không biết đứa con gái ba tuổi của bọn họ năm ấy còn sống hay chết. Bảy năm nay ông vẫn luôn tự trách và hối hận, ông đối với những cảm xúc tiêu cực này thật ra đã chấp nhận tất cả, bởi vì ông cảm thấy đây là sự trừng phạt ông đáng phải chịu

Nhưng trước sau gì ông vẫn không thể nguôi ngoai nỗi thống khổ khi vợ qua đời, và đứa con không biết tung tích. Ông vì thế bôn ba bảy năm, không buông tha bất luận thứ gì có khả năng là manh mối, nhưng hiện thực thì, đoạn đường kia vừa hẻo lánh lại không được theo dõi, cũng không có người chứng kiến, đây dường như là một bi kịch mà không ai biết chuyện gì đã xảy ra.

Ông cho rằng bản thân sẽ mang theo nghi vấn, cùng sự hối hận và tự trách cả đời này, nhưng mấy ngày hôm trước chuyện đôi vợ chồng họ Cao thông qua đứa con trai báo mộng tìm được hài cốt rất nổi tiếng, sau đó lại đã xảy ra vụ bê bối đôi vợ chồng họ Văn mượn cái chết của con gái để xin tiền quyên góp. Nhưng việc Trần Dương Hi hành đông và nói năng quái dị, cũng làm không ít người hoài nghi cậu ta có phải có vấn đề gì hay không, hơn nữa những lời của Lâm Mộ Vân sau đó, càng làm vô số người chú ý đến nhất cử nhất động của Trần Dương Hi.

Không ít người đều kiến nghị ông tới tìm Trần Dương Hi, ông biết đa số mọi người thật ra chỉ muốn hóng chuyện, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, cuối cùng ông vẫn tới.

Ước chừng khoảng nửa giờ, Tôn Gia Khanh nói xong vấn đề của mình, lúc ông nói xong, bản thân cũng kinh ngạc hồi lâu. Thân là một nhà tâm lý học, phòng tuyến tâm lý của ông đã được tiềm thức không ngừng củng cố, rất khó mở lòng với người khác.

Nhưng hôm nay, ông vậy mà lại nói nhiều như vậy, và cùng một bệnh nhân tâm thần nói nhiều như vậy. Thời điểm Tôn Gia Khanh còn đang kinh ngạc, Trần Dương Hi đối diện đã crack crak gặm xong một mâm cải thìa ướp lạnh.

Nuốt xuống miếng cải thìa cuối cùng, Tiểu Thất phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn,cảm giác vừa nghe kể chuyện, vừa ngặm cải thìa thật đã quá, "Cho nên ngài muốn biết chân tướng năm đó?"

"Đúng vậy." Sau khi Tôn Gia Khanh gật đầu, mới ý thức được, bản tân ông thế nhưng thật sự đặt hy vọng lên Trần Dương Hi, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, nhưng mà khi đã mở miệng, lại chỉ đơn giản nói đến cùng, "Tôi còn muốn biết tung tích của con gái chúng tôi."

Nghe xong, Trần Dương Hi đối diện lộ vẻ mặt khó xử, tìm người khó khăn hơn tìm ma quỷ, ma quỷ nhân tồn tại vì chấp niệm, người lại dễ quên và thay đổi, rất khó có một chấp niệm cố định, đương nhiên cũng sẽ không lưu luyến một nơi cố định, "Thật ra không tìm được tung tích mới là tin tốt." Tìm không thấy nghĩa là người vẫn chưa chết, hoặc là không có chấp niệm, đã vào luân hồi.

Tôn Gia Khanh nghe xong sửng sốt một chút, mới ý thức được Trần Dương Hi nói với thân phận là một nhà ngoại cảm, tìm không thấy nghĩa là con gái bọn họ có khả năng còn sống.

"Ngài còn muốn tìm không?" Tiểu Thất lại xác nhận với Tôn Gian Khanh một lần nữa.

Lần này Tôn Gia Khanh do dự thật lâu, nhưng vẫn gật gật đầu.

"Vậy được, có đồ hai người đó đã từng sử dụng không? Tốt nhất là mang theo đồ họ thường xuyên chạm vào." Tiểu Thất ngồi ngay ngắn lai, tư thái như một cao nhân.

Tôn Gia Khanhthật sự đã lấy ra hai món đồ từ chiếc túi mang theo bên mình, một cái khăn quàng cổ cùng một con thú bông đồ chơi, hiển nhiên đã chuẩn bị trước khi tới đây, ông tuy rằng không có điều tra về Trần Dương Hi, nhưng lại tra xét một ít chuyện về nhà ngoại cảm.

Tiểu Thất nhận lấy hai món đồ, sau đó tiếp tục nói một cách khó hiểu, "Mời ngài trở về chờ tin tức."

Tôn Gia Khanh ngây ngẩn cả người, "Cái gì?"

"Mời ngài trở về chờ tin tức." Tiểu Thất lặp lại một lần nữa.

Câu trả lời như vậy hiển nhiên không nằm trong dự kiến của Tôn Gia Khanh, ông có chút do dự mà mở miệng, "Tôi phải đợi bao lâu?"

"Việc này phải xem duyên phận."

Tôn Gia Khanh chưa từng gặp mặt các nhà ngoại cảm khác, nhưng cứ cảm giác trình tự hiện tại không đúng lắm, dù không tính thể hiện một chút tài năng ngay tại hiện trường, cũng nên đưa một cái hẹn cụ thể, chứ không phải giống như hiện tại, cảm thấy đã đi một chuyến vô ích, lại còn phải thêm cả khăn quàng cổ và thú bông đồ chơi.

Tuy nhiên với phẩm chất tốt đẹp, hơn nữa sau này khả năng còn sẽ tiếp tục xem bệnh cho Trần Dương Hi, cuối cùng Tôn Gia Khanh vẫn không hỏi lại nhiều, sau khi từ biệt Lâm Mộ Vân và Thư Liên liền rời khỏi biệt thự. Từ trong biệt thự đi ra, nói không thất vọng là không thể, nhưng mà trong lòng nhiều thêm cảm giác quả nhiên là như thế, trên thế giới nào có cái gì gọi là nhà ngoại cảm, bất quá chỉ là trùng hợp nên mọi người tự an ủi bản thân thôi.

Thư Liên và Lâm Mộ Vân thông qua máy theo dõi nhìn thấy hết thảy cũng an lòng không ít, ý tưởng ban đầu của Lâm Mộ Vân là hối lộ một nhà tâm lý học lại đây, kế hoạch thay đổi đột ngột vốn còn lo lắng không thôi, không nghĩ tới kết quả còn thuận lợi cực kỳ, như thế càng tốt, Tôn Gia Khanh và hắn cũng không quen biết, càng sẽ không có người hoài nghi hắn.

"Xem ra Trần Dương Hi đúng thật là điên rồi, hơn nữa ngoại cảm gì đó phỏng chừng chỉ là trùng hợp." Thư Liên sờ sờ chiếc vòng trên cổ, không khỏi có chút tiếc nuối, "Đúng rồi Mộ Vân, cảm ơn anh đã cầu cho em bùa bình an."

"Em an tâm là được." Lâm Mộ Vân cười nói, vòng cổ phù triện là hắn đã tốn số tiền lớn để mua, hắn không tin nó có tác dụng gì, chỉ hy vọng thứ này có thể có chút tác dụng an ủi tâm lý.

Sắc mặt Thư Liên ửng đỏ, sau đó nhón chân lên hôn một cái, hai người thuần thục mà ôm nhau. Mấy ngày nay Trần Dương Hi thường xuyên nhốt bản thân ở trong phòng nổi điên, hai người dần làm càng nhiều hơn.

Từ cửa sổ nhìn bóng dáng Tôn Gia Khanh rời đi, Tiểu Thất cao thâm khó đoán đột nhiên a một tiếng.

M bẹp đầu tò mò dò hỏi, "Anh làm sao vậy?"

"Quên hỏi vợ và con gái ông ấy tên là gì rồi."Tiểu Thất dùng nắm đấm đánh vào lòng bàn tay, "Ốc sên tính sai rồi!"

"Không sao đâu, chúng ta còn có khăn cổ và đồ chơi mà." Ma lưỡi dài có chút lớn tiếng mở miệng, cảm thấy vấn đề không lớn.

"Đúng vậy, bước tiếp theo chúng ta nên làm cái gì?" Là xem bói, bài trận hay là chiêu hồn? Mẹp đầu tràn đầy nhiệt huyết, đối với tri thức mới cảm thấy rất là hứng thú.

Tiểu Thất giơ một ngón tay chỉ thế giới rộng lớn bên ngoài, "Tìm chó!"

"Gì?" Ma lưỡi dài quỷ suýt từ trên đèn thượng rơi xuống.

"Tìm chó đó, tìm một con ma chó, loại có cái mũi rất tốt, tôi biết động vật có chấp niệm thành ma rất ít, nhưng thú cưng có linh tính cao hơn một ít, xem duyên phận đi." Tiểu Thất đem khăn quàng cổ cùng món đồ chơi tránh xa anh trai ma một chút, tránh cho ám mùi.

Mấy ngày kế tiếp, ma trong biệt thự đều bắt đầu rồi lang thang khắp nơi du đãng, vì nhiệm vụ tìm ma chó. Về phần Tiểu Thất thì tìm tin tức về vợ của Tôn Gia Khanh trên mạng, vợ của Tôn Gia Khanh tên là Tân Nhiễm, con gái tên Tôn Tử Linh, sau đó đi đến hiện trường sự cố.

Đã qua bảy năm, nơi này dân cư vẫn thưa thớt như cũ, Tiểu Thất ở nơi gần chỗ xảy ra sự cố dán một thông báo tìm ma quỷ, viết rõ người cung cấp tin tức, phần thưởng là một cây cải thìa ướp lạnh, nghĩ nghĩ một chút, viết lại phần thường là một giọt nước mắt của thi sâm. Nhìn thông báo tìm ma quỷ, Tiểu Thất vừa lòng gật gật đầu, lúc này mới rời đi.

Có thể tưởng tượng, tờ thông báo tìm ma quỷ này rất nhanh đã nổi tiếng trên mạng.

Không ít người đều cảm thấy Trần Dương Hi đại khái điên thật rồi, đặc biệt mấy ngày nay Lâm Mộ Vân mơ hồ tiết lộ chứng hoang tưởng và ảo giác của Trần Dương Hi càng thêm nghiêm trọng, đã ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường.

【 Đáng tiếc, tôi còn tưởng rằng thật sự xuất hiện nhà ngoại cảm gì đó. 】

【 Hy vọng truyện tranh của anh ấy vẫn ra bình thường, tôi không tin anh ấy bệnh nghiêm trọng như vậy! 】

【Đến cả chiêu thông báo tìm ma quỷ cũng có thể nghĩ ra được, đây là điều nhà ngoại cảm bình thường sẽ làm sao? Có phải hết chiêu rồi không. 】

【 Tôi có một phát hiện lớn ở đây, nhưng mà còn phải đợi chờ. 】

【 Lầu trên có cái gì vậy! 】

【 Tôi đã sớm nói nhà ngoại cảm gì đó khẳng định là gạt người, bất quá là trùng hợp thôi! 】

Thông báo tìm ma quỷ xuất hiện dường như đều làm mọi người tin Trần Dương Hi sinh bệnh, cho dù không tới mức tinh thần điên loạn, nhưng rõ ràng cũng không quá bình thường, thậm chí có không ít người chỉ trích hành vi mặc kệ Trần Dương Hi tự ra ngoài một mình của Lâm Mộ Vân, trong mắt của đại chúng, Trần Dương Hi đang dần dần biến thành một kẻ điên.

Tôn Gia Khanh đương nhiên cũng thấy được cái gọi là thông báo tìm ma quỷ, ông không cảm thấy tức giận, một là do năm đó ông đã dán thông báp tìm người đến chết lặng, hơn nữa thông tin cá nhân trên thông báo tìm kiếm ma quỷ đều là công khai. Nhưng sau khi nhìn thông báo tìm ma quỷ, Tôn Gia Khanh đã liên hệ với Lâm Mộ Vân, hẹn thời gian gặp mặt tiếp theo, ông tính đi lấy đồ của vợ và con gái về, hơn nữa quyết định về sau sẽ tìm loại nhà ngoại cảm có hành vi không đáng tin này nữa.

Hôm nay, đám ma ra ngoài đã lục tục trở về, hai tay vẫn trống trơn như cũ, hiển nhiên không tìm được ma chó. Vào khoảnh khắc Tiểu Thất khoảnh khắc, tiếng sủa gâu gâu từ ngoài biệt thự truyền tới, rất nhanh, anh trai ma đã mang theo một con chó nhỏ vào biệt thự.

"Ồ wow ~ nhìn thấy không ~ anh trai tôi vẫn là anh trai tôi!" Tiểu Thất hưng phấn khẳng định, thế giới này tuy rằng đầu óc của anh trai ma không quá tốt, nhưng năng lực vẫn phải có.

Mà gần như cùng thời gian, ngoài biệt thự xuất hiện một con ma lang thang, con ma kia nhìn xung quanh hồi lâu, cuối cùng vẫn vào biệt thự, thấy nhiều con ma như vậy có chút kinh ngạc.

"Hôm nay là ngày gì mà may mắn thế!" Mắt Tiểu Thất lập tức sáng lên, vậy mà còn có một con ma chủ động giao hàng tận nhà, thông minh thì cho trồng rau, không thông minh thì làm thành phân bón trồng cây!

Con ma kia run rẩy một chút, nhanh chóng mở miệng, "Tôi thấy được thông báo tìm ma quỷ, tôi đã thấy Tân Nhiễm!"

Móng vuốt của Tiểu Thất ngừng lại, sau đó chuyển hướng về phía Tiểu Thập.

Tiểu Thập đột nhiên bị nâng lên cảm thấy khó hiểu, "Làm gì? Bắt tao làm gì?"

"Mày muốn tự mình khóc ra nước mắt, hay là muốn ốc sên hỗ trợ?" Tiểu Thất cười dịu dàng.

Tiểu Thập "......" Sau khi hiểu ra mọi chuyện, tức khắc gào khóc, "Thế giới này không có sâm tính, bắt nạt sâm quá! Sâm vốn dĩ đã khô cứng, không có nước mắt!"

Tiểu Thất bưng chén hứng hai giọt nước mắt, chia một giọt cho con ma tới báo tin, còn lại một giọt cho anh trai ma, rồi nói, "Đúng vậy đúng vậy, khóc lâu như vậy mà chỉ có hai giọt nước mắt, yêu cầu bổ sung nước."

Tiểu Thập tuổi thân thút tha thút thít kéo quần áo ma lưỡi dài để xì mũi, xì mũi còn xong còn nói với ma lưỡi dài, "Đừng lãng phí, là đồ tốt."

Ma lưỡi dài, "......"

Đêm đó, một đám ma lũ lượt theo sau chú chó nhỏ và ma báo tin để đến địa điểm mục tiêu, ma báo tin chỉ biết phạm vi đại khái, còn chú chó nhỏ nhờ vào khăn quàng cổ xuyên qua phố đi vào hẻm, cuối cùng tới một khu chung cư.

Không đợi Tiểu Thất vào chung cư tìm kiếm, thì đột nhiên có một người đàn ông từ trên trời giáng xuống, rầm một tiếng nện trên mặt đất, khi người đàn ông xuống, trên mặt còn lưu lại biểu tình hoảng sợ cực độ.

Hộ gia đình ở tầng dưới của chung cư ló đầu ra, sau khi phát hiện có người ngã lầu thì thét chói tai, rất nhanh dưới lầu đã có một đám người tụ tập, có người gọi điện thoại, có người thảo luận về thân phận của người ngã lầu.

Ma lưỡi dài run bần bật, núp phía sau  Tiểu Thất, ma bẹp đầu cũng cố gắn núp phía sau anh trai ma. Anh trai cười khờ khạo, chắn trước người Tiểu Thất.

Tiểu Thất ngửa đầu, nhìn một hộ có cửa sổ mở rộng ở trên lầu, một nữ quỷ cả người trắng bệch, cả người lại mặc quần áo màu đỏ đứng ở cửa sổ, ma nữ kia hiển nhiên cũng phát hiện Tiểu Thất, lộ ra một nụ cười tràn ngập ác ý với cậu, sau đó biến mất.

"Ồ wow, lâu rồi chưa được thấy ác quỷ, có chút nhớ, chờ em chút." Tiểu Thất xoa tay hầm hè, sau đó mang theo tiểu chú chó nhỏ trực tiếp đi vào chung cư.

Chú chó nhỏ rất nhanh đã xác định được vị trí của ác quỷ, nhe răng trợn mắt phát ra âm thanh gầm nhẹ trong cổ họng.

Nữ quỷ khinh miệt mà nhìn thoáng qua chú chó nhỏ, đột nhiên một bóng dáng chợt lóe lên xuất hiện ngay trước mặt, đang giơ tay định bóp cổ chú chí nhỏ, kết quả chú chó nhỏ lại bị một đôi đôi tay nhanh hơn xách đi mất. Ác quỷ hơi hơi kinh ngạc một chút, lúc này mới nhìn Tiểu Thất, "Mày......"

Lời còn chưa dứt, đột nhiên đã bị Tiểu Thất duỗi tay bắt được, ngay sau đó cơ thể bị kéo dãn, quấn chặt, thắt, một cái nơ bướm hoàn mỹ liền xuất hiện.

Tiểu Thất vui sướng mà vỗ vỗ tay, "Chính là cảm giác này!"

Đám ma bởi vì lo lắng nên đuổi theo thấy vậy đồng loạt lui về phía sau hai bước, "......" Ông chủ vẫn là ông chủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.