Ở nhà với đám nơ bướm vây quanh, Thư Liên vốn đã nghỉ ngơi không tốt lại càng thêm cáu kỉnh, cuối cùng dưới yêu cầu mạnh mẽ của cô, thời gian Tôn Gia Khanh đến được dời lên nhanh nhất có thể, bởi vì Thư Liên sợ tiếp tục đợi, Trần Dương Hi chưa bị gì, thì trước đó cô đã chịu không nổi đến điên luôn rồi.
Lâm Mộ Vân tuy rằng cảm thấy hơi gấp gáp, nhưng nhìn thấy nơ bướm khắp nhà cũng có chút hoảng, cảm thấy hiện giờ trạng thái của Trần Dương Hi đúng thật không tính là bình thường, vì thế Tôn Gia Khanh dễ dàng hẹn được thời gian tới thăm gần nhất.
Vì để đạt được hiệu quả tốt nhất, Lâm Mộ Vân và Thư Liên cũng không nói với Trần Dương Hi là cụ thể khi nào chuyên gia tâm lý đến thăm, thậm chí bắt đầu tính xuống tay tạo ra càng nhiều sự kiền kì bí ở biệt thự, để tạo áp lực cho tinh thần của Trần Dương Hi.
Bởi vậy nên rất nhanh, Tiểu Thất đã phát hiện biệt thự càng thêm náo nhiệt, tỷ như hiện tại, ba người đang ăn cơm chiều, đột nhiên bức tranh treo ở trên tường không hề báo trước mà rớt xuống dưới. Hơn nữa ba người đang ăn cơm cộng thêm Trần Hoa đang dọn dẹp nhà nhìn sang, trên mặt đều mang theo kinh ngạc.
Thư Liên run rẩy một chút, hạ giọng hỏi, "Vì sao bức tranh lại ơi xuống?"
Lâm Mộ Vân vội vàng an ủi nói, "Có lẽ là do đinh đóng lỏng thôi, đừng tự dọa bản thân."
Trần Hoa bên cạnh vội vàng mở miệng, "Không đâu, mấy ngày hôm trước dì mới vừa tìm nhân viên sửa lại, hơn nữa mấy ngày nay không biết sao lại thế này, dì luôn cảm thấy biệt thự cứ quái quái."
Tiểu Thất tức khắc cảnh giác, "Nào có cái gì quái quái! Tuyệt đối không có thứ gì kì quái đồ sống ở đây đâu, mọi người suy nghĩ nhiều rồi!"
Ba người đang cố gắng xây dựng bầu không khí, "......" Tự nhiên lại muốn suy nghĩ nhiều là sao nhỉ?
Qua bữa cơm chiều, ba người ở trong phòng khách xem TV hoặc chơi di động, đột nhiên, một tiếng gọi có chút khàn khàn từ trên lầu truyền đến, giọng nói kia cứ như bị khói đốt hỏng, gọi tên Trần Dương Hi với một giọng nói khiến người khác cảm thấy rất khó chịu.
Tiểu Thất khó hiểu ngẩng đầu, nhưng không thấy người gọi tên mình, vì thế ngửa đầu nhìn xung quanh.
Lâm Mộ Vân bên cạnh thấy thế mở miệng, "Dương Dương, em đang nhìn cái gì vậy?"
Tiểu Thất hoài nghi là củ cải dại, hoặc là anh trai ma đang gọi mình nên lập tức điên cuồng lắc đầu, "Không thấy gì cả! Có cái gì ạ?"
Lâm Mộ Vân đã sơm chuẩn bị lời an ủi, "......"
Nhưng mà cũng may Trần Dương Hi không làm cho bọn họ thất vọng, rất nhanh đã tìm cái cớ lên lầu, dường như tính tự mình đi xem xét nơi phát ra tiếng gọi. Tiểu Thất đi lên lầu hai, phát hiện tiếng gọi ầm ĩ ở tầng trên, vì thế đi lên lầu 3, đẩy đám ma hằng ngày tụ tập trong phòng ra, liền thấy được Tiểu Thập và anh trai ma đang giằng xé nhau.
Vóc dáng Tiểu Thập không lớn, nhưng lá củ cải lại cực kỳ linh hoạt, cho dù bị nắm chặt ở trong tay cũng giống như râu bạch tuộc khó có thể đối phó. Chỉ thấy nó dùng lá cây lôi kéo mái tóc dài của anh trai ma, anh trai ma túm dây tua củ cải của Tiểu Thập, biểu tình hai bên đều vặn vẹo đến phi thường , hiển nhiên đều dùng sức lực rất lớn . Hai người bị giằng xé nhau quay lại nhìn về phía cửa, Trong mắt có chút nghi hoặc, tựa hồ đang hỏi có việc gì sao?
Tiểu Thất nhìn xung quanh một chút, ma lưỡi dài và ma bẹp đầu không ở trong phòng, vì thế xua xua tay, "Không có việc gì, hai người cứ tiếp tục." Nói xong còn ân cần đóng cửa lại. Cậu cũng không biết vì sao, anh trai ma mùi cải thìa và Tiểu Thập vậy mà cứ như nước với lửa, anh trai ma rõ ràng đầu óc không tốt lắm, lại vẫn có thể phát hiện chuẩn xác vấn đề, cũng chạy tới tìm cậu cáo trạng, tỷ như hôm nay củ cại dại trộm ăn nhiều hơn một chén đất, tỷ như củ cải dại chửi rủa cái nơ bướm nào đó buộc trong quá khó coi.
Tiểu Thất rộng lượng đương nhiên sẽ không để ý đến vấn đề nhỏ này, chỉ là mỗi ngày kể chuyện trước khi ngủ cho Tiểu Thập lâu thêm một chút. Tiểu Thập sau khi biết được ngọn nguồn của mọi chuyện tức giận cực kỳ, nhưng lại bị Tiểu Thất ra lệnh cấm làm tổn thương anh trai ma, vì thế hai con ma cũng chỉ có thể thực hiện hành vi gây tổn thương ở mức độ thấp như nhổ xả, phun nước bọt.
Phát hiện không phải Tiểu Thập với anh trai ma gọi mình, Tiểu Thất lại đi phòng khác tìm các con ma còn lại, phát hiện một con đang thắt cổ ngủ, một con đang nghiên cứu cách phòng ngừa một trăm loại bệnh thường thấy ở cải thìa.
Tiếng gọi ầm ĩ còn quanh quẩn ở lầu 3, Tiểu Thất gãi đầu đi xuống lầu, nếu không phải đám ma gọi, thì là ai đang gọi mình đây?
"Làm sao vậy?" Thấy Trần Dương Hi mang vẻ mặt hoang mang, Thư Liên giả vờ tò mò hỏi thăm.
"Cháu nghe được có người đang gọi cháu, lại không tìm thấy ai, hai người có nghe được không?" Tiểu Thất hoang mang mở miệng.
Hai người đang chờ giây phút này, Thư Liên lộ ra thần sắc kinh ngạc, "Không có mà, chỉ có tiếng TV đang phát, Mộ Vân anh có nghe được cái gì không?"
Lâm Mộ Vân cũng lắc lắc đầu, "Dương Dương, em có uống thuốc đúng giờ không?"
Tiểu Thất ngoan ngoãn gật đầu, "Có ăn đúng giờ."
Lâm Mộ Vân nghe xong trầm tư một chút, "Không có việc gì, ngày mai anh lại đi hỏi bác sĩ một chút, Dương Dương nếu không thì em nghỉ ngơi trước đi, không chừng là do hôm nay quá mệt thôi."
Tiểu Thất vui vẻ đồng ý, xoay người lên lầu, đột nhiên, củ cải dại bị ném xuống từ lầu 3, trúng chính xác chiếc cốc nước trên bàn trà.
Cho nên ba người liền trơ mắt mà nhìn ly nước không bị ai đụng chạm đột nhiên từ trên bàn trà lăn xuống, sau đó nện ở trên thảm.
Thư Liên và Lâm Mộ Vân nhìn nhau, trong mắt đều là nghi vấn, bọn họ không thiết kế trò này.
Tiểu Thất thấy thế vội vàng mở miệng, "Đừng nghĩ nhiều, khẳng định là cái ly tự trượt đi, không phải do thứ gì đó kỳ kỳ quái quái chạm vào."
Thư Liên và Lâm Mộ Vân, "......"
Dưới ánh mắt hoài nghi của hai người, Tiểu Thất duỗi eo một cái thật lớn, sau đó ngáp cái mới rời đi, vừa lên lầu vừa nhắc mãi, "Hôm nay mình quá mệt mỏi, hôm naymình cái gì cũng không nhìn thấy, hôm nay mình cái gì cũng không nghe thấy."
Tiểu Thập đã bị Tiểu Thất đang duỗi người nắm lá cây xách ở trong tay, sau đó lắc lư mà bị xách theo lên lầu, trước khi rời đi, Tiểu Thập thấy cái ly lăn xuống trên mặt đất còn có chút ngượng ngùng, nhanh chóng kéo dài lá cây qua, đỡ ly nước bị đỗ lên.
Thư Liên sợ tới mức thét một tiếng chói tai trực tiếp đứng ở trên sô pha, Lâm Mộ Vân cũng sợ tới mức từ trên sô pha đứng lên, nhưng mà lúc này Trần Dương Hi vừa nhắc mãi mình cái gì cũng không nghe thấy, vừa biến mất ở chỗ ngoặt lầu hai.
Phòng khách lầu một phòng im lặng thật lâu, Thư Liên cười gượng hai tiếng dò hỏi, "Mộ Vân, cái ly nước này thật ra cũng là do anh đã chuẩn bị trước đúng không."
Nhìn bộ dạng Thư Liên như sắp sụp đổ, câu phủ định đã đến miệng của Lâm Mộ Vân lại bị nuốt xuống, hắn gật gật đầu, "Đúng vậy."
"Làm em sợ muốn chết, lần sau ít nhất anh nên nói trước cho em một tiếng." Thư Liên vỗ vỗ ngực, có chút trách cứ mà mở miệng.
Không lâu lúc sau, Thư Liên cũng trở về ngủ, chỉ còn lại Lâm Mộ Vân nhìn ly nước ngây ngốc, chẳng lẽ biệt thự thật sự có thứ khác tồn tại sao? Nhưng mà sau đấy hắn lắc đầu thật mạnh, sao hắn lại nghĩ như vậy, chẳng lẽ hắn cũng điên rồi.
Khẽ cười một tiếng, Lâm Mộ Vân khom lưng nhặt ly nước lên, đặt ly nước lên bàn trà một lần nữa, sau đó cũng trở về phòng.
Lúc sau Tiểu Thất sống một cuộc sống đầy màu sắc với tiếng bước chân, tiếng cười tiếng khóc của trẻ con, cùng tiếng gọi ầm ĩ, nhưng mà dù vậy, cậu vẫn ngủ ngon lành như cũ, mỗi ngày thần thái sáng láng, Lâm Mộ Vân và Thư Liên thì ngược lại, hiển nhiên không thể thích ứng với BGM phong phú như thế, chất lượng giấc ngủ ngày càng giảm xuống, cộng với việc chạy bộ buổi sáng cường độ cao, thấy rõ cả người đã gầy đi.
Cho nên khi ngày hẹn đến, thời điểm Tôn Gia Khanh tới cửa, nhìn thấy Lâm Mộ Vân mở cửa lập tức lịch sự tiến lên bắt tay, "Chào cậu Trần, họ Tôn tôi vì danh cậu mà đến, mong rằng cậu có thể giúp một tay, nhưng nhất thời cũng không cần quá vội vàng, cậu có thể nghỉ ngơi trước để hồi phục sức khỏe."
Lâm Mộ Vân nở nụ cười cứng đờ, "Bác sĩ Tôn, tôi là Lâm Mộ Vân."
Tôn Gia Khanh phát hiện bản thân đã nhận nhầm người vội vàng xin lỗi, "Xin lỗi, xem ra tình trạng của bệnh nhân đã ảnh hưởng rất lớn đến cậu."
"Mời anh vào." Lâm Mộ Vân lộ ra một nụ cười bất đắt dĩ, sau đó mời Tôn Gia Khanh vào.
Vào biệt thự, hai người mới vừa trò chuyện hai câu, Thư Liên đã từ trên lầu xuống, cô treo nụ cười lễ phép bước đến, "Bác sĩ Tôn, chào anh."
Tôn Gia Khanh đứng lên, bắt tay với Thư Liên, "Xin chào, đã sớm nghe nói đến đại danh của cô, thật sự rất xin lỗi, tôi còn tưởng rằng Trần Dương Hi là nam cơ."
Thư Liên???
Lâm Mộ Vân vội vàng giải thích, "Vị này chính là cô Thư Liên, Dương Dương còn ở trên lầu."
Tôn Gia Khanh liên tiếp nhận nhầm người cười xấu hổ, "Xem ra bệnh tình của cậu Trần rất nghiêm trọng nhỉ, cũng ảnh hưởng đến cuộc sống của cô đây."
Thư Liên thở dài, "Đúng vậy, nhưng dù có khó, chúng tôi cũng sẽ không từ bỏ."
Nghe được câu phản hồi như vậy, Tôn Gia Khanh có vẻ hơi bối rối về mối quan hệ này, nhưng anh ta lại liên tiếp nhận nhầm người nên cũng không hỏi kĩ càng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, "Cậu Trần có ở nhà hay không? Không biết có tiện gặp một lần được không."
"Có." Thư Liên vội vàng mở miệng, trước khi ra khỏi phòng ngủ cô đã cố ý nhìn, tên bệnh tâm thần Trần Dương Hi kia đang ở phòng cho khách tại lầu 3 cầm quyển sách lầm bầm lầu bầu, lúc này đúng là cơ hội tốt để chuyên gia tâm lý bắt gặp, "Để tôi đưa anh lên."
Tôn Gia Khanh đương nhiên là đồng ý, đi lên lầu cùng Thư Liên và Lâm Mộ Vân, trong quá trình lên lầu, Thư Liên còn ở dùng giọng điệu lo lắng nói, "Hiện tại trạng thái của cậu Trần không tốt lắm, luôn nghi ngờ biệt thự có mấy thứ không sạch sẽ, còn thường xuyên gặp ảo giác, gần đây hình như càng nghiêm trọng, bắt đầu buộc nơ bướm khắp nhà......"
"Cô Thư." Tôn Gia Khanh cắt ngang việc Thư Liên đang phổ cập khoa học.
"Mời anh." Thư Liên cười mở miệng.
"Trước khi tôi gặp được bệnh nhân, thông thường sẽ không tìm hiểu về bệnh nhân bằng bất kỳ cách nào, bênh tình cụ thể xin để sau khi tôi gặp được bệnh nhân lại thảo luận." Tôn Gia Khanh tiếp tục nói, "Rối loạn tâm thần khác với các bệnh khác, nó có tính chủ quan nhất định, mong cô hiểu điều đó."
Nụ cười tươi của Thư Liên không khỏi có chút cứng đờ, cô cũng đã nghe nói về một số điều kỳ quặc của Tôn Gia Khanh khi điều trị cho bệnh nhân, không nghĩ tới lại là trực tiếp như vậy, với một chuyên gia tâm lý như người này, EQ xem ra cũng không cao.
"Bác sĩ Tôn đừng để ý, cô Thư cũng là vì sốt ruột." Thấy có chút im lặng, Lâm Mộ Vân vội vàng tới sửa sai.
Cuối cùng, ba người xấu hổ đi đến lầu 3, vừa đến trước cửa, liền nghe được động tĩnh bên trong.
"Đúng! Không sai! Đề tiếp theo, cải thìa thích hợp sinh trưởng trong nhiệt độ bao nhiêu? Bắt đầu!"
"Thí sinh số 1 xin trả lời!"
"Đúng vậy! Là từ 5 đến 25 độ, cộng thêm một điểm!"
"Bạn củ cải dại, xin đừng cạo chân!"
"Cạo râu cũng không được! Có vấn đề thì dùng lá cây, không được giật tóc bạn Bạch!"
Tình hình bên trong cánh cửa dường như rất náo nhiệt, nhưng từ đầu đến cuối đều chỉ có giọng của một mình Trần Dương Hi.
Ba người ngoài cửa, "..."
Tôn Gia Khanh còn tương đối bình tĩnh, giơ tay gõ gõ cửa. Bên trong cánh cửa yên tĩnh một lát, sau đó truyền đến tiếng mời vào. Đẩy cửa phòng ra, trong phòng quả nhiên chỉ có một mình Trần Dương Hi, biểu tình của Tôn Gia Khanh vẫn như thường, tiến lên tự giới thiệu.
Rốt cuộc lần này đã nhận đúng người rồi, Tiểu Thất lễ phép mà bắt tay với ông, sau đó có chút tò mò, "Anh chính là chuyên gia tâm lý xem bệnh cho tôi?"
"Đúng vậy, nhưng cậu cũng có thể xem tôi như một người tới tìm cậu để xin giúp đỡ." Tôn Gia Khanh mở miệng, "Cậu muốn cùng tôi tâm sự vấn đề của cậu trước, hay là muốn nghe tôi tâm sự vấn đề của mình?"
Tiểu Thất vừa muốn mở miệng, củ cại dại bên cạnh liền bắt đầu nhảy múa chung quanh cậu, "Công việc tới cửa! Nói giá trước! Nói giá!"
Vì thế, Tiểu Thất mở miệng nói, "Chúng ta tâm sự vấn đề giá cả trước đi."
Tôn Gia Khanh, "......"
Lâm Mộ Vân vàThư Liên ở cửa, "......"
"Được, nên vậy." Sau một lúc ngây ngẩn, Tôn Gia Khanh mở miệng, "Không biết cậu Trần định giá như thế nào?" Đối với mức thu phí tiêu chuẩn của những nhà ngoại cảm này, anh ta cũng đã nghe thấy, nghĩ đến số tiền tiết kiệm nhiều năm của mình hẳn vẫn trả nổi.
"Hai cây cải thìa, không chém giá!" Ngữ khí của Tiểu Thất rất kiên định.
Tiểu Thập đang nhảy nhót! Nện một cái trên mặt đất, lá củ cải khô héo dán trên mặt đất, sau đó nó đột nhiên nhảy dựng lên, "Trong mắt mày chỉ có cải thìa sao!"
Tiểu Thất đảo mắt một cái, "Lại thêm hai củ cải!"
Tôn Gia Khanh, "......" Xem ra hôm nay mình chỉ là tới xem bệnh.
Thư Liên thiếu chút nữa cười ra tiếng, đây là lỗi của chính Trần Dương Hi, không bị bệnh tâm thần mới là lạ, Lâm Mộ Vân hiển nhiên cũng có ý nghĩ tương tự, cho nên thời điểm Tôn Gia Khanh đưa ra đề nghị nói chuyện riêng với Trần Dương Hi, hai người cũng vui vẻ đồng ý, sảng khoái rời khỏi phòng, dù sao nếu bọn họ muốn nhìn cũng có thể xem máy theo dõi.
Trong phòng, hai người đã đạt được thỏa thuận về vấn đề tính phí, lúc này mới bắt đầu nói chuyện chính sự.
"Vậy cậu Trần hiện tại muốn tâm sự vấn đề của mình sao?" Tôn Gia Khanh dò hỏi.
"Tôi?" Tiểu Thất vừa định nói mình không có vấn đề gì, trong đầu liền truyền đến tiếng nhắc nhở của 5000 về cốt truyện, yêu cầu phối hợp với chuyên gia tâm lý hoàn thành buổi tư vấn tâm lý, "Vấn đề của tôi có chút nhiều, tôi hoài nghi cải thìa tôi trồng ở ban công có một cây thành tinh, có đôi khi có thể nghe được tiếng cười, mấy ngày gần đây còn học được cách gọi tên của tôi......"
Tôn Gia Khanh kiên nhẫn nghe kể lại, càng nghe không khỏi thấy có chút kỳ quái, từ cách kể chuyện của Trần Dương Hi, tư duy rõ ràng, logic lưu loát, chỉ là nội dung có chút không hợp lí, trạng thái cả người nhìn qua có thể thấy bình thường nhiều so với hai người dưới lầu kia, nhưng nội dung này, sao càng nghe càng thấy kỳ ảo, hiển nhiên không thuộc về phạm vi bình thường.
"Cơ bản là vậy đó." Nghe âm thanh nhắc nhở đã hoàn thành cốt truyện trong đầu, Tiểu Thất ngừng kể, bưng ly nước bên cạnh lên uống một ngụm, nói nhiều như vậy, ốc sên có chút khát, "Được rồi, anh có thể bắt đầu nói về vấn đề của mình."
Kết thúc đột ngột, nhân vật thay đổi cũng rất đột ngột, Tôn Gia Khanh thiếu chút nữa không phản ứng kịp, ngẩng đầu nhìn Trần Dương Hi đã sẵng sàng lắng nghe, Tôn Gia Khanh cũng bắt đầu kể lại chuyện của anh ta. Sự tình tuy rằng rất đáng buồn, nhưng thật ra cũng không phức tạp, là việc người vợ bị tai nạn giao thông trên đường về đón con về nhà.
Nhưng thứ khiến anh ta không thể quên đi chính là, ngày đó bọn họ vừa mới cãi nhau, mà ngày đó lẽ ra phải là anh ta đón con, hơn nữa vì cãi nhau, dù vợ và con tuy đã trễ vẫn không về nên a anh ta cho rằng hai người đang ở nhà cha mẹ.
Lúc sau báo cáo khám nghiệm cho thấy, người vợ chết vì mất máu quá nhiều, quá trình tử vong đau đớn kéo dài, còn đứa con vậy mà lại mất tích một cách khó hiểu, đến nay vẫn chưa rõ tung tích.