Thế Sự Hoang Đường

Chương 12: Chương 12




Thời gian trôi thực nhanh, vậy nên Tô Kha Văn khi thi ra trường cũng chẳng có cảm giác gì.

Ánh mặt trời xán lạn, Trương Thiên Hâm cùng bọn đàn em ở sân bóng rổ chơi bóng, đám này là kiểu dạng ngồi thi mới được một nửa thời gian liền đã đem bài nộp, luôn chọc tức giám thị trường khác.

Anh cất bước đi hướng sân bóng rổ, Trương Thiên Hâm đang ném bóng nhìn đến anh liền trở tay ném cho người khác, chính mình thì cười đi tới hướng người trong lòng.

"Em thi thế nào rồi." Hắn vươn tay muốn ôm Tô Kha Văn, nhưng lại bị tránh đi.

———— đánh bóng rổ xong tay dơ.

Trương Thiên Hâm tự giác buông tay xuống, nhưng lại xem thái dương quá lớn, nhìn nhìn đôi mắt người yêu nheo lại, lấy ra mũ lưỡi trai trên đầu mình đội lên đầu anh.

Tô Kha Văn mặt mày giãn ra, anh mặt vô biểu tình nói: "Quá dễ, chẳng có gì đáng để thi."

[ ngài là nhất.

]

Trương Thiên Hâm cười khen anh: "Anh biết bảo bối nhà anh lợi hại mà." Nếu không phải vì anh ghét bỏ, tay kia liền sẽ nhân cơ hội yêu thương xoa đầu Tô Kha Văn.

Tô Kha Văn không hỏi Trương Thiên Hâm thi như thế nào, bởi vì hai người đã sớm cùng nhau quyết định cùng học một trường cao trung ở thành phố, bằng vào gia thế của người bạn trai giàu có của mình, muốn vô đâu học là không thành vấn đề.

Chẳng qua, có vẻ cả hai cũng không mong chờ cuộc sống ở cao trung cho lắm.

Đối với Trương Thiên Hâm mà nói, đi đâu cũng vậy, mà Tô Kha Văn, anh đã sống quá một đời người, sinh hoạt ở cao trung để ấn tượng khá sâu trong lòng anh là các loại học tập, yêu đương cùng kết bạn, nữ sinh thích làm đẹp nam sinh thích hút thuốc đánh nhau.

Sau đó là thi cuối cấp mệt chết đi sống lại.

À, còn có học sinh ban văn nghệ, thể dục cũng coi như là đặc sản ở cao trung nữa.

Vào kỳ nghỉ hè, Tô Kha Văn cùng Trương Thiên Hâm cùng nhau đi du lịch.

Bởi vì không có bằng lái, chiếc xe yêu quý của hắn không có tác dụng gì ở đây hết.

Bọn họ cùng nhau đi qua đường đất lầy lội bùn đen ở thôn trang, đi lên đỉnh núi cùng gối đầu nhau xem ánh trăng, thản nhiên thưởng thức say mê với thiên nhiên; cũng không thiếu lúc đi đến những nơi phồn hoa đô thị náo nhiệt.

Ánh trăng sau ánh nắng xuất hiện liền bốc hơi, tia sáng tỏa ra nhiều ít làm người cảm thấy nhân loại thật nhỏ bé.

Nhìn phong cảnh tốt đẹp hùng vĩ trước mặt, hai người nắm tay, có vô hạn động lực cùng nhau đi tiếp.

Còn có một tuần là đến kỳ quân huấn khai giảng.

Đều nói quân huấn xong sẽ bị đen da, Tô Kha Văn nguyên bản làn dan trắng nõn mềm mịn còn chưa bắt đầu đợt quân huấn liền đã đen đi, nhưng ngược lại cũng cao lên không ít, trước kia khó khăn lắm đầu mới đến ngực của Trương Thiên Hâm, hiện tại đã cao tới cằm.

Trước kia bị người gọi là thằng ẻo lả, hiện tại lại trở thành soái ca da lúa mạch, nói chung anh vẫn rất hài lòng.

Trương Thiên Hâm ở thành phố không ngừng có một cái bất động sản, ước mơ sống bám váy người khác của Tô Kha Văn nay đã có thể thực hiện được.

Anh mỗi ngày từ căn chung cư hơn ba mươi tầng lầu ở trung tâm thành phố nhìn từ trên xuống, nhìn đám đông từ xa như nước chảy, trong lòng thầm than —— thật là có chút chỗ cao không thắng hàn cao ngạo đâu.

[ hầy, nghĩ gì thế, bổn hệ thống xem hành vi ăn nhờ ở đậu của ngươi quá không vừa mắt đây.

]

Tô Kha Văn không có để ý hệ thống châm chọc, thái độ khác thường bình tĩnh kêu lên: "Hệ thống."

Đột nhiên bị kêu như vậy, hệ thống còn có chút ngốc [ a, hả? ]

"Ngươi lúc trước kia nói ngươi là dựa vào số liệu trung tâm phê chuẩn ta có hoàn thành nhiệm vụ hay không đúng không?"

[ đúng vậy, ngươi có thể đem trung tâm số liệu của ta cùng ta thành hai bộ môn bất đồng, nó phụ trách phê chuẩn, ta phụ trách phân tích nhiệm vụ, không ai can thiệp vào chuyện của ai, ta không có nghĩa vụ sửa chữa quyền hạn của nó, này đều là do hoàn toàn tự chủ vận hành.

]

"À......" Tô Kha Văn cười một cái, lời nói phong đột chuyển.

"Vậy hệ thống uyên bác, biết vì sao lại có nhiều tra nam tra nữ không?"

[ này......!]

"Bởi vì," từng câu từng chữ thanh âm kéo dài, Tô Kha Văn biểu tình vô cùng quỷ quyệt.

"Ham.

Thích.

Thay.

Đổi.

Thứ.

Mới.

Mẻ."

*

Trường cao trung này nằm ở trọng điểm khu đô thị, Tô Kha Văn lấy đề toàn quốc được điểm số cao nhất tiến vào ban một, cái gọi là ban của những anh tài, mà Trương Thiên Hâm tuy rằng là tuyển thủ khắc kim, nhưng bên cao giáo cũng không có khả năng cho hắn tiến vào học ở ban toàn học sinh khá giỏi, nên đành phải học ở lớp cuối cùng, ban mười tám.

Nhưng cũng không ra dự kiến rằng ban mười tám sẽ là ban thể dục.

Hai người ăn mặc cùng kiểu áo thun, chân đi giày Air Jordan cùng tiến vào cổng trường.

Thực mau hai người bọn họ bị đám người vây xem, thậm chí còn có người định lôi điện thoại ra chụp.

Mọi người sôi nổi nghị luận ——

"Oa, bọn họ đẹp trai quá đi."

"Mặc cùng một kiểu áo giống nhau, là anh em à?"

......

Tô Kha Văn nghe được một chút nội dung nghị luận, trong các loại thanh âm hâm mộ ghen tị hận mà bất đắc dĩ thở dài.

Anh kéo mũ lưỡi trai xuống che khuất gương mặt đi một ít.

"Đẹp trai quá cũng là một cái tội."

Buổi tối sáu giờ mới đóng cửa, học sinh phải toàn bộ trở về phòng học đã được phân phối.

Lúc tạm biệt nhau, Trương Thiên Hâm thật sâu hôn lên Tô Kha Văn.

"Bảo bối, tiết tự học buổi tối nhớ phải nhắn tin cho anh đấy."

"Ừ."

"Đừng cùng người khác thân mật quá......" Trương Thiên Hâm thanh âm trầm trầm thấp thấp, ngón tay vuốt ve bàn tay người yêu, trong lòng khó chịu.

Tô Kha Văn buồn cười gật đầu đáp ứng, trấn an nói; "Ở sơ trung không phải cũng không ở cùng một ban sao, buổi tối lại không phải gặp nhau."

"Ừ......"

"Được rồi được rồi, mau về phòng học đi."

Tô Kha Văn xua xua tay chính mình xoay người trước, anh biết Trương Thiên Hâm vẫn luôn đứng ở tại chỗ ánh mắt nhìn chằm chằm vào anh.

Khu học của hai người đều nằm ở chỗ khác nhau, chỉ có thể lúc ở ban công mỗi một tầng mới có thể thấy được đối phương.

Chủ nhiệm lớp ở cao trung là nữ giáo viên dạy tiếng Anh, họ Vương, bốn năm chục tuổi, khuôn mặt thực khắc nghiệt nghiêm túc.

Bảy giờ là vô lớp, cô Vương đầu tiên là nghiêm khắc nói một ít quy củ mà học sinh cao trung nên làm, sau đó mới bị giáo viên hành lang gọi ra ngoài đi họp.

Mới vừa khai giảng là rất vội.

Các bạn học cùng lớp tự tìm hiểu làm quen lẫn nhau.

Bạn ngồi cùng bàn với Tô Kha Văn là một nữ sinh lớn lên thanh tú đáng yêu, phóng khoáng yêu cười.

Nhưng anh là người tới phòng học trễ nhất, toàn bộ xung quanh lớp học chỉ còn mỗi nữ sinh này là không có ai ngồi cùng.

Không thích hợp, người như vậy hẳn là khiến mọi người đều có hảo cảm, như thế nào lại ngồi một mình thế này.

Tô Kha Văn có chút nghi hoặc.

Ngồi xuống sau mới sờ soạng tóc tai, lộ ra góc nghiêng tươi cười, bạn cùng bàn cảm giác được chút động tĩnh cũng quay ra nhìn anh.

Anh chủ động chào hỏi nói: "Hi, tôi là Tô Kha Văn, cậu tên gì?"

Cô bạn có vẻ vui mừng khi thấy có người tiến lên mở miệng nói chuyện cùng, lập tức nở nụ cười tươi rói tự giới thiệu bản thân là Lý Vũ Đồng, tốt nghiệp ở đâu, liền nhà ở chỗ nào cũng đều thành thật mà phun hết ra.

Một khi đã cùng nói chuyện với ai đó, mồm liền sẽ liên miên không dứt, đôi mắt của cô nàng tròn xoe thập phần thanh triệt, lông mi dài cong, gương mặt bởi vì hưng phấn mà hơi ửng hồng.

Xem cái miệng nhỏ kia như súng máy liên thanh mở mở đóng đóng không ngừng phun ra lời nói, Tô Kha Văn không tự chủ được mà sửng sốt một chút, Lý Vũ Đồng cũng dần nhận thấy thiếu niên ngồi cùng bàn hai mất thất thần, hoãn thần lại mới bưng kín miệng.

Cô hoảng loạn xin lỗi: "Ngại quá, tôi nói nhiều rồi." Tiếp theo mới vội vàng tìm kiếm thứ gì đó trong túi, tìm được rồi mới tươi cười sang sảng đưa cho Tô Kha Văn.

—— trong tay toàn bộ đều là kẹo ngọt vị trái cây.

"Nè, cho cậu."

Tô Kha Văn tiếp nhận, "Cảm ơn."

"Không cần cảm ơn nha " Lý Vũ Đồng xua xua tay, nhưng vẫn là thật cẩn thận mà hỏi một câu: "Tôi có làm cậu cảm thấy phiền lắm không?"

Tô Kha Văn nhướng mày "A......" Ra tiếng, anh nói: "Không có việc gì, tôi thích các bạn nữ hoạt bát năng động mà."

"Hả?"

Lý Vũ Đồng trừng lớn hai mắt, sửng sốt vài giây sau mặt lập tức đỏ bừng như quả táo, phanh phanh phanh nhảy cái không ngừng —— có ý tứ gì? Thích, thích.

Cô trộm ngắm liếc mắt nhìn anh một cái, lại lập tức cúi đầu, lại trộm ngắm liếc mắt một cái......

Bạn ngồi cùng bàn này đẹp trai thật đấy, lần đầu tiên cô thấy được có người cư nhiên có thể đẹp tới trình độ làm người mặt nóng hốc mắt nóng theo thế này.

Góc cạnh khuôn mặt rõ ràng, mũi cao thẳng đĩnh bạt, mặt mày tiêu sái đến không kiềm chế được, rõ ràng là nam sinh, nhưng lại.....!đẹp, đẹp tới nhiếp tâm phách.

Cô chân tay luống cuống mà muốn nói gì đó ——

"A."

Tô Kha Văn cười ra tiếng, không phải cười nhạo, mà là nhàn nhạt ôn hòa.

Anh nói: "Bạn học Lý Vũ Đồng, cậu thật là đáng yêu."

"A!!!"

Tan học, đám người bị dung mạo Tô Kha Văn hấp dẫn lại gần bắt chuyện với anh.

"Bạn học, cậu tên gì thế?"

"Tô Kha Văn."

"À, trường học trước kia của cậu ở đâu?"

"Trước kia ở thực nghiệm."

"Nè nè, cậu trọ ở trường hả?"

"Không, tôi học ngoại trú."

Mặt sau lại hỏi tới thành tích, ban này gần như toàn học bá, vừa nghe thấy thành tích thi của Tô Kha Văn đạt được điểm số cấp tỉnh, lập tức đều bội phục không thôi.

Sau cũng càng nhiều nữ sinh tới gần, nội dung đề tài cũng bắt đầu từ gương mặt của anh.

Trong lúc Lý Vũ Đồng từ chỗ ngồi rời đi phòng học.

—— "Da cậu đẹp thật đó "

Có người tay còn thậm chí muốn duỗi ra đi sờ mó.

Còn có người hỏi anh có phải thần tượng idol tới đây lén học không.

Tô Kha Văn tươi cười khéo léo, không có chút nào không kiên nhẫn.

Anh đều trả lời từng cái: "Ha ha, cảm ơn, làn da của cậu cũng đẹp mà.

Tiếc là tôi không phải là thần tượng đâu."

Tiếp theo anh lại bị hi hi cười hỏi:

"Cậu đẹp trai vậy, đã có bạn gái chưa?"

"Bạn gái?" Tô Kha Văn nhướng mày, bộ dáng rất là phiền não gãi gãi tóc.

Theo sau ý vị không rõ mà cười cười.

"Tôi không có bạn gái a."

Rõ ràng những lời này vừa thốt ra, mắt của các cô nàng đều sáng rỡ cả lên.

Gần tới giờ học, mà bạn ngồi cùng bàn của anh còn chưa trở về.

Anh lơ đáng liếc bàn bên cạnh một cái, liền có nữ sinh quan sát được đột ngột kêu ra tiếng.

"Tô Kha Văn, cậu biết không......"

Nữ sinh kia nói chuyện đè thấp thanh âm xuống, nhưng người chung quanh vẫn có thể rõ ràng mà nghe thấy được.

"Tôi nghe nói bạn ngồi cạnh cậu, là Lý Vũ Đồng, cô ta ——" nữ sinh cố tình kéo dài câu nói để hấp dẫn sự chú ý của người khác, theo sau mới lộ ra biểu tình chán ghét, "Thời điểm học sơ trung liền đã cùng nhiều người lên giường rồi đó."

Chung quanh người thổn thức kinh ngạc, càng ngày càng có nhiều người muốn biết nhiều sự tình hơn gia nhập cùng.

"Cái đó tôi cũng biết, cô ta, thích nhất là đi ve vãn bạn trai của người khác....."

"Hơn nữa còn là loại trà xanh tâm cơ đê tiện, luôn thích làm ra vẻ vô tội đáng thương....."

Tô Kha Văn ngồi ở chỗ ngồi lẳng lặng mà nghe, trong miệng vẫn còn nhấm nháp viên kẹo ngọt người kia cho.

Anh lại nhớ tới nụ cười cùng đôi mắt của Lý Vũ Đồng.

—— rõ ràng là thanh khiết thoải mái đến vậy cơ mà..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.