Thế Sự Hoang Đường

Chương 11: Chương 11




"Trời mưa rồi anh Hâm."

Tô Kha Văn liễm mi, sương khói xanh trắng mập mờ.

Tan học, hai người đứng ở gara để xe an tĩnh hút thuốc, ô che mưa đủ loại màu sắc giống như hoa nở trên mặt đất, vui đùa ầm ĩ náo động.

Tia sáng nhá nhem ở cổng trường, những con thiêu thân không sợ gió mưa mà chui đầu vào.

Tối nay lại mưa đột ngột, nhưng cũng dịu nhẹ, hai người đều là những kẻ sống tùy tiện, bình thường cũng chẳng phòng bị thời tiết sẽ như thế nào mà mang dù.

Tuy rằng mưa cũng không to lắm, nhưng nếu cứ thế lái xe về nhà thì chắc chắn kiểu gì cũng ướt hết cả người.

Có bị cảm hay không thì cũng khó mà nói, cả hai đều là thanh niên trai tráng, chắc là cũng không có chuyện gì đi.

Nghĩ như vậy, Tô Kha Văn ném xuống mẩu thuốc lá, thúc giục nói: "Chậc, chúng ta đi nhanh thôi, trở về tắm rửa một cái."

Trương Thiên Hâm nhíu mày: "Từ từ, để anh gọi người đưa dù đến."

Tô Kha Văn phiết miệng: "Vậy phải chờ tới khi nào, anh kêu ai tới thế?"

Trương Thiên Hâm duỗi cánh tay đi ôm anh, đem người trong lòng ngực mềm ấm nhẹ giọng dỗ dành.

Hắn nói:

"Tên là......" Tạm dừng một hồi mới nhớ tới, "Trịnh...!Thanh Đông.

Không cần phải để ý tới nó, nếu như không tới anh sẽ giáo huấn nó."

Bị cánh tay như gông cùm xiềng xích bao quanh lấy, bởi vì hai người thân cao chênh lệch nhau nên thành ra Tô Kha Văn như toàn thân bị ôm vào trong lòng ngực.

Tư thế này quá mức cảm thấy thẹn.

Anh đẩy ra vài lần nhưng tránh không thoát, vì thế mới giận dỗi quay đầu đi.

"Còn lần sau nữa là coi chừng."

"Ha hả......" Trương Thiên Hâm đáy mắt lắng đọng lại ý cười, xoa xoa đầu người yêu.

"Được."

Đại khái chờ khoảng năm phút, người học ngoại trú nhìn có vẻ đã đi hết.

Ở cổng trường có bóng người hướng bọn họ chạy tới.

Tô Kha Văn nheo mắt lại, cảm giác đã gặp người này ở đâu đó rồi.

Người tới không bung dù, trong lúc nhanh chóng chạy vội dẫm qua nhiều vũng nước, quần áo đều bị làm ướt hết.

Hắn thở hồng hộc, cong eo bung dù trong lòng ngực.

"Xin lỗi, anh Hâm, em tới trễ." Người tới kêu Trịnh Thanh Đông xác nhận đúng là hai người sau mới cúi đầu, Tô Kha Văn rõ ràng cảm nhận được tầm mắt đối phương dừng ở trên người mình vài giây, trên mặt biểu lộ ra kinh diễm.

- - thật kỳ quái, bọn họ đã từng gặp rồi sao?

Tô Kha Văn nghi hoặc, ngay sau đó một cây dù được đưa qua, không biết là cố ý hay vô tình, cây dù được đưa đến đối diện chính mặt hướng về anh.

"Cái kia, dù của tôi."

Nhưng anh cùng Trương Thiên Hâm dựa vào cùng nhau, nam sinh thì lại cúi đầu, cũng không có hoài nghi gì thêm nữa.

Tô Kha Văn bên miệng gợi lên nụ cười, đang chuẩn bị duỗi tay đi lấy, lại bị cường ngạnh siết chặt cánh tay.

"Hửm?"

Anh nghiêng mặt, khó hiểu nhìn về phía Trương Thiên Hâm.

Gương mặt anh tuấn hung ác kia giờ lại vô biểu tình, ở ban đêm tối tăm lại trông có vẻ làm người sợ hãi.

Trương Thiên Hâm duỗi tay đi tiếp.

"Phanh --"

Giây tiếp theo, nam sinh bị đá tiến vào màn mưa, thân thể run lẩy bẩy che lại bụng nằm trên nền đất dơ bẩn.

"Anh Hâm......"

Tô Kha Văn nhíu mày.

Khuynh hướng bạo lực của Trương Thiên Hâm cũng không phải ngày đầu Tô Kha Văn mới biết đến, trong quá trình yêu nhau cũng đã có rất nhiều vụ đánh nhau ẩu đả cùng với bắt nạt bạn học, những cái này anh đều có mặt ở hiện trường.

Nhưng trường hợp Trương Thiên Hâm tự mình động thủ cũng không nhiều lắm.

Người thống lĩnh toàn cục luôn có thói quen khống chế hết thảy, hoặc là không có ai đáng để ra tay, hoặc là khinh thường làm chuyện này.

Lúc này đây Trương Thiên Hâm rõ ràng tức giận, cũng không biết vì cái gì.

Đôi mắt tam bạch sắc bén nhìn nam sinh trong màn mưa, như đang xem con rệp dơ bẩn ở cống ngầm, nhăn lại lông mày, liền ánh mắt cũng không coi thêm nhiều lần nữa.

"Cút đi.

Đừng lại dùng ánh mắt kinh tởm đó nữa, nếu để tao lại tiếp tục nhìn thấy."

- - "Tao sẽ đào hai con mắt của mày ra."

Trịnh Thanh Đông thân mình run rẩy, nỗ lực bò dậy ngã trái ngã phải chạy đi.

Tô Kha Văn bình tĩnh xem bóng dáng hắn đi xa thật lâu sau, khắp nơi chỉ còn mỗi tiếng mưa rơi.

Ngay sau đó, mặt anh bị đôi bàn tay nâng lên.

Tầm mắt chậm rãi hướng lên trên di chuyển, thẳng cho đến khi đối diện với đôi mắt sắc bén ngăm đen, trong đó rõ ràng thấy được thân ảnh của anh, cũng rõ ràng thấy được tâm tình nôn nóng âm trầm.

"Em nhìn nó làm gì?" Trương Thiên Hâm chậm rãi hỏi, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt anh.

Hai người cách nhau thật sự rất gần, chóp mũi trừ bỏ ngửi được mùi tanh hôi của nền đất còn có thể ngửi được mùi hương tươi mát thanh nhã.

Tô Kha Văn biết, Trương Thiên Hâm đang tức giận.

Loại tức giận này cũng cất giấu cơn ủy khuất nhè nhẹ trong đó.

Sư tử cũng cần có lúc được vuốt ve chải lông.

Tô Kha Văn hướng Trương Thiên Hâm cười một cái, đôi mắt sáng lấp lánh, lông mi nhỏ dài đen đặc giống cây quạt nhỏ nhẹ nhấp nháy.

"Em chỉ là thấy cậu ta không mang dù thôi, hầy, anh có phải là hơi quá mức không, tự dưng đánh người ta làm gì."

Trong giọng nói là ngữ điệu thân mật, nghe tới căn bản không giống như đang phê bình trách móc.

Đó là dạng lời nói Tô Kha Văn hay dùng tới để thân mật dẫn ra ủy khuất của Trương Thiên Hâm.

Khiến anh ở trong mắt hắn bại lộ gương mặt đối xử bất đồng với người ngoài.

Sau đó mới đi tiếp thu.

Quả nhiên Trương Thiên Hâm buông mặt anh ra, ngược lại đem anh ôm thật chặt một lúc lâu.

Hồi lâu, hắn nói, giọng khàn khàn:

"Anh không muốn người khác nhìn em, ai biết được bọn chúng đang nghĩ gì trong đầu."

"Em chỉ có thể là của anh."

Nghe xong Tô Kha Văn nhìn ra bên ngoài, bên ngoài lều xe vẫn đang mưa rơi từng đợt.

Mái tóc của Tô Kha Văn còn mắng đọng hơi nước, trong mắt như chứa đầy hồ ba quang.

Anh gật đầu cười, lại giống thực trịnh trọng nói:

"Ừ, em là của anh."

Cuối cùng tính tình của hai thiếu niên đều khơi dậy.

Con người đúng là loài sinh vật kỳ quái, rõ ràng đồ vật đã đợi thật lâu mới có được, nhưng lại có thể dễ dàng đem nó vứt đi.

- - tất nhiên, người vứt ở đây là Trương Thiên Hâm.

Xe chạy như bay trong màn mưa rơi hỗn loạn, ai có thể ngờ được mưa càng lúc càng lớn đâu.

Tô Kha Văn mang theo mũ giáp ôm eo Trương Thiên Hâm hô to: "***! Đã bảo đi sớm thì không đi, con mẹ nó làm người ta bị ướt như con gà rơi vào nồi nước rồi đây! Aiss, tại sao mưa mùa hè có thể lạnh đến vậy a.

Lạnh lạnh lạnh lạnh......"

Hàm răng run lên, bọn họ đều mặc áo cộc tay lộ ra cánh tay cùng chân đều bị ướt nhẹp, cả giày vớ cũng không may mắn thoát khỏi.

Về đến nhà, giọt nước rơi lã chã, hai người sôi nổi cùng nhau cởi quần áo, vắt khô nước, chân trần đi lên sàn nhà.

Trước kia mỗi lần Tô Kha Văn về nhà đều thét to duy nhất một câu "Mở điều hòa nhanh lên!"

Hiện tại, sắc mặt kém cỏi, tóc gục xuống trán, chật vật cực kỳ.

Cả người rất nhỏ run rẩy.

"Anh Hâm, mau lấy nước ấm đi."

Trương Thiên Hâm trầm trọng gật gật đầu: "Ừ."

Tắm rửa xong cả người đều mệt mỏi, cơn buồn ngủ lập tức ập tới.

Không dự đoán được buổi sáng ngày hôm sau chính là Trương Thiên Hâm phát sốt.

"Khụ khụ......"

Trương Thiên Hâm nhắm chặt hai mắt, gương mặt hồng đến mau lấy máu, một hô một hấp đều tỏa ra nhiệt khí.

Hai mắt hắn đều bịt kín một tầng sương mù, cố hết sức chuyển đầu nhìn về phía người yêu đang đổ nước vô chậu nhỏ.

"Kha Văn......"

Tô Kha Văn đem khăn lông tẩm ướt trong chậu nhỏ đầy nước lạnh, sau đó vắt nó đi, một lần nữa gấp lại để ở trên trán Trương Thiên Hâm.

Anh tiếp lời: "Ừ, còn khó chịu không."

Trương Thiên Hâm: "Khó chịu."

Tô Kha Văn thở dài, nói: "Trong nhà không có thuốc, em chỉ có thể hạ nhiệt độ vật lý vậy cho anh.

Như thế này đi, anh ở nhà chờ em, em đi ra ngoài mua thuốc."

Tiệm thuốc cách khá gần, tuy nói bên ngoài còn đang mưa, nhưng trong nhà có dù, chỉ mất khoảng mười phút đi đi về về.

Anh nói xong liền đứng dậy chuẩn bị đi, không ngờ lại bị người giữ chặt vạt áo.

Trương Thiên Hâm thanh âm có chút ách, "Đừng đi, bên ngoài trời đang mưa."

Tô Kha Văn buồn cười nói: "Nhưng em có mang theo dù."

Người tự làm tự chịu nào đó nhắm lại miệng.

Sau khi mua xong, anh trở về làm Trương Thiên Hâm ăn bữa ăn rồi uống thuốc, xong xuôi chuyển biến tốt đẹp hết thảy hắn mới ngủ đến giữa trưa.

Bị một mùi hương hấp dẫn làm tỉnh giấc, mí mắt hơi động, Trương Thiên Hâm cánh mũi mấp máy.

Rau xanh, hàm hương......!Cùng với mùi tiêu nồng -- hắn lập tức mở mắt ra, thậm chí ngồi dậy.

Tô Kha Văn xuất hiện ở cửa phòng riêng tới xem hắn tỉnh hay chưa, vẻ mặt an tâm.

"Anh tỉnh rồi, thấy đỡ mệt một chút rồi thì mau ra đây ăn cơm."

Mà Trương Thiên Hâm biểu tình như thấy quỷ dường như.

"Bảo bảo bảo, bối, em đang mặc......"

Là tạp dề, hắn không nhìn lầm đi!?

Tô Kha Văn cúi đầu nhìn nhìn, nháy mắt hiểu rõ mà ngẩng đầu, mặt vô biểu tình nói:

"Sao, là em làm cơm cho anh đấy, còn không mau dậy mà ăn."

Thân thể sau khi tỉnh ngủ vẫn như cũ vô lực, nhưng rốt cuộc tố chất thân thể rõ ràng dễ dàng vượt qua, đi được vài bước nhìn cũng không khác người thường là bao.

Mâm cơm hồi lâu chưa ai đụng tới chỉ có một đĩa trứng chiên ố vàng, một chén cháo, vài món lúc trước còn thừa khi gọi thức ăn bên ngoài.

- - đơn sơ dị thường.

Tô Kha Văn đáy lòng vẫn là xấu hổ, không nghĩ được trù nghệ của bản thân tệ hại như vậy, sớm biết thì đã đi ra tiệm cơm mua về, Trương Thiên Hâm chính là người bị bệnh a!

[ nhưng cũng đâu có gây hại tới thân thể đâu, chỉ là trứng thì cháy, cháo thì mặn thôi mà.

]

Hệ thống dùng âm nhấn mạnh trọng điểm, Tô Kha Văn chán nản, nhưng cũng yên tâm.

Trương Thiên Hâm nhưng thật ra ăn thực vui sướng, trên mặt là ngăn không được mà toát ra toàn là ý cười.

Tô Kha Văn ngồi ở đối diện hắn, chống đầu hỏi:

"Ăn ngon không."

Trương Thiên Hâm gật đầu: "Ăn ngon."

"Thế thì tốt." Tô Kha Văn biểu tình đột nhiên nghiêm túc.

"Vậy anh mau đi theo giáo viên giải thích tại sao có người ở ban sáu lại đột nhiên sinh bệnh, tại sao có người ở ban một gọi điện thoại xin nghỉ, đến giờ cả hai cũng chưa tới trường đi."

Trương Thiên Hâm:.......


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.