The Price Of Pleasure

Chương 18




Đôi môi Tori cong lên ngay khi mắt cô hé ra trước ánh mặt trời bình minh. Cô duỗi người, sự đau rát càng nụ cười cô càng tươi hơn. Cô đã được ái ân một cách đầy đủ. Ôi, những việc Grant đã làm với cô... Cô chưa bao giờ cảm nhận được những hành động và lời nói lạ lùng và kích thích đến thế.

Cô rùng mình sung sướng. Và giờ thì họ sẽ cưới. Chồng tương lai của cô có một trí tưởng tượng rất phong phú - và một cơ thể mạnh mẽ, giỏi giang. Nhớ lại hai điều tuyệt vời của Grant làm sự thỏa mãn tràn ngập trong cô. Cô có thể tự thú nhận với bản thân rằng mình đã đổ gục trước Grant. Hoàn toàn.

Khi cô cuối cùng cũng thay đồ và gặp Cammy, họ thưởng thức bữa trưa với trứng, cơm, táo và nước quả, hợp với thực đơn đặc biệt mới của Cammy. Cả hai đều rất hào hứng về sức khỏe của chị ấy, họ cười khúc khích về cả những chuyện nhỏ nhất.

Nhưng đến chiều muộn hôm đó, khi Grant vẫn không chịu vác mặt đến, sự thỏa mãn và tự tin của Tori đã lung lay. Sao anh ta dám không đến chứ? Sau một đêm như đêm qua, cô nghĩ lẽ ra cô phải cảm thấy bị lợi dụng, nhưng thế có nghĩa là cô đã phải cho đi cái gì đó. Thay vì thế cô lại cảm thấy mình nhận được một thứ gì đó. Và đó là lý do tại sao cô thấy bực bội. Cô muốn được... nhận một lần nữa!

Đêm đó, chút kiên nhẫn còn lại của cô rốt cục cũng đã tả tơi. Ngay khi Cammy vừa thiếp đi, Tori rón rén ra khỏi cửa và vội vàng tới chỗ chiếc Keveral. Những người canh gác trên boong nhìn liếc qua cô rồi lui đi, cười với vẻ lo lắng khi bóng chiếc váy của cô lướt qua bên họ. Cô tiến thẳng tới cabin của Grant và giật mở cánh cửa. Chẳng thấy anh đâu. Cô lại quay ra chỗ phòng khách và nghe giọng anh. Tốt. Cô không thể chờ để giải phóng cái cảm giác này trong lồng ngực.

Khi cô đến gần cánh cửa, cô nghe thấy cả tiếng Ian.

"Có phải anh định nói với tôi lần nữa là sẽ không có khả năng cô ấy đang mang trong mình đứa trẻ của anh? Bởi vì lần này, tôi không - "

"Không, có quá đủ khả năng." Lời nói của Grant như nhịu lại.

Tại sao họ lại nói về chuyện này?

"Ian, bỏ qua chuyện này đi."

"Chỉ bởi vì anh bị cám dỗ? Nó chẳng làm tôi chùn bước đâu. Nghe rõ tôi nói đây, anh họ. Tôi đã để cho anh tự giải quyết việc này, để xem anh có làm cho mọi việc ổn thỏa được không, nhưng anh không làm được. Tori đã trở nên giống như một cô em gái của tôi và tôi sắp hành động như một ông anh trai."

"Là sao?"

"Tôi sắp dùng cái mặt anh để lau sàn, nếu anh không hứa thu xếp ổn thỏa cho cô ấy. Khỉ thật, anh giai, tôi cứ nghĩ không biết Emma hay Sadie sẽ cảm thấy thế nào trong tình cảnh của cô ấy. Họ cũng sàn sàn tuổi nhau, Grant. Tôi sẽ hy vọng có ai đó đứng về phía họ như thế này nếu họ cần đến."

"Anh chẳng có gì phải sợ hết. Mặc dù bài thuyết giảng này thật quái dị vì nó phát ra từ miệng anh, nhưng có vẻ là tôi sẽ làm cái việc xứng đáng với lòng tự trọng và cưới con nhóc đó." Cô nghe anh gõ cái chai vào một cái ly. "Thế nên, chúc tôi điều tốt lành đi."

Con nhóc? Ừm, anh ấy đã nói anh sẽ cưới cô. Một nụ cười hiện ra trên gương mặt cô.

Cô có thể thề cô đã nghe thấy Ian thở ra. "Tốt, cuối cùng thì anh cũng tìm lại được lý trí của mình rồi."

"Không, rốt cục chỉ là tôi đã làm một việc mà tôi không thể đảo ngược được, và tôi phải trả giá. Tôi sẽ giải quyết những sai lầm của mình."

Sai lầm?

Ian như lặp lại ý nghĩ của cô. "Sai lầm? Sao việc này có thể là một sai lầm chứ?"

"Cô ấy không có những thứ tôi cần ở một người vợ. Cô ấy không hề tôn trọng các quy tắc. Tôi muốn một người có ích ở bên mình - sự bừa bãi của cô ấy sẽ luôn là gánh nặng. Tôi rủn cả người khi nghĩ đến cách cô ấy sẽ xử sự ở London."

Tori giật lui đầu ra phía sau như thể vừa bị tát. Sự hổ thẹn nóng bỏng chảy qua người cô, tìm đến mọi ngóc ngách. Hơi thở của cô gấp gáp. Giờ thì mọi thứ đã rõ ràng rồi. Cô đã làm anh thấy xấu hổ. Anh thấy hổ thẹn vì cô. Ân ái với cô là một sai lầm?

Tất cả những gì cô đã chia sẻ với anh giờ đây sao có vẻ rẻ rúng và bẩn thỉu. Sự bừa bãi của cô? Phải chăng cô đã cư xử không đúng cách với anh? Đã làm gì đó không thể chấp nhận nổi trên chiếc giường của anh? Ôi, Chúa ơi. Sự nhục nhã thật nặng nề đến mức cô cảm thấy nó đang trồi lên trên cổ. Cô lao ra phía cầu tàu và nôn mửa.

Quệt tay lên mặt, cô dựa người vào thành cầu, úp mặt trong hai bàn tay. Một cô gái thô thiển. Một phụ nữ đáng thương, tội nghiệp, đi theo anh như một con cún lẽo đẽo theo sau gót chủ nhân. Cô chính là người đã không nhìn thấy những gì hiển hiện trước mắt. Cô nhớ lại lời khuyên của Cammy: Đừng nhầm lẫn giữa tình yêu và dục vọng.

Quay lại thành phố, cô quệt những giọt nước mắt bằng mu bàn tay cho đến khi chúng tuôn xối xả và làm việc này trở nên vô ích. Việc này chưa bao giờ thực sự chinh phục được anh, chỉ là cố gắng hơn một chút để lôi kéo sự chú ý của anh. Cô chưa bao giờ có cơ hội.

Đó là lý do anh không muốn làm tình với cô. Đó là lý do anh cảm thấy thật tội lỗi sau đó - bởi vì anh cảm thấy anh đã tự hạ thấp bản thân vì nó.

Ôi, Chúa ơi.

Cô suýt không thể nhận ra đường với đôi mắt đẫm nước mắt, lật bật trở lại khách sạn. Thuyền trưởng Sutherland sẽ không bao giờ còn phải lo cô làm phiền anh ta nữa.

"Grant, anh là thằng ngốc. Sai lầm, gánh nặng? Anh có nghe thấy những gì anh đang - "

"Nếu cô ấy lại muốn một người khác thì sao?" Giọng anh thập thấp, vẻ đau đớn.

"Vậy ra tất cả những thứ vừa rồi là vì thế?"

"Không, còn những điều khác" - anh xua tay và cố tìm lời để nói - "ừm, còn nhiều vấn đề nữa." Anh lầm bẩm câu cuối. "Khỉ thật, tôi sắp biến cô ấy thành của tôi, cho cô ấy tất cả những gì tôi có, vậy mà có thể tôi lại đang làm cô ấy bị thiệt thòi. Tôi không thể không nghĩ, biết đâu cô ấy nên có cơ hội để tìm một người chồng theo cách tự nhiên, với nhiều lựa chọn hơn. Tôi nghĩ cô ấy quyết định với tôi bởi vì tôi là người đàn ông đầu tiên cô ấy thấy với con mắt của một người đàn bà."

"Anh thực sự có phải một đám tệ đâu."

"Về mặt tiền bạc, nhưng tôi không phải người cô ấy thực sự cần. Cô ấy cần ai đó gần với tuổi cô ấy hơn. Một ai đó cũng vui vẻ và vô tư như cô ấy, chứ không phải cái tên hay làm cụt hứng như cô ấy nghĩ về tôi. Nếu tôi không thể làm cô ấy hạnh phúc thì sao?" Grant nhìn chằm chằm xuống cốc nước của anh. "Chúa ơi, nếu cô ấy lại muốn một người khác thì sao?"

Ian lắc đầu rất mạnh. "Anh phải chấp nhận rủi ro đó với tất cả phụ nữ - "

"Không, còn tệ hơn thế," anh nói, ngẩng mặt lên, không thèm để ý rằng Ian đã thấy sự đau khổ của anh. "Anh biết phụ nữ thường bị đổ lỗi vì đã trói buộc đàn ông bằng hôn nhân? Tôi nghĩ... tôi nghĩ một phần trong tôi cuối cùng đã chịu thua bởi vì tôi muốn cô ấy phải gắn bó với tôi. Tôi không muốn cô ấy được lựa chọn khi trở về." Lồng ngực Grant như quặn lên khi anh nói ra điều anh đã làm. "Tôi đã trói buộc Victoria."

"Em không nghĩ chị vẫn còn thức," Tori nói như hát khi cô bước vào phòng của họ trong khách sạn.

"Ồ, chị vừa mới uống một chút nươ- Tori, có chuyện gì vậy? Em vừa ở đâu?"

Tori cố xua cái ý muốn nói cho cô ấy biết về điều cô vừa được nghe. Cái tin này vẫn còn quá mới, và nếu cô nói ra câu "Anh ấy thấy hổ thẹn vì em," cô nghĩ cô sẽ lại sụp xuống mất. Cô chưa bao giờ thấy tủi nhục như thế này, và giờ đây người đàn ông đó đã làm cô cảm nhận điều đó thật sâu sắc, đến mức cô nghĩ cô sẽ ngạt thở vì nó mất.

"Chẳng có gì. Em chỉ hơi ủy mị một chút khi nghĩ đến hòn đảo thôi."

Cammy có vẻ đã bớt căng thẳng. "Có lúc chị cũng thế."

Họ ngồi cả tiếng sau đó để ôn lại thời gian ở đó, nhắc lại những kỷ niệm đẹp, nhưng sâu trong tâm trí cô, Tori nhận ra một điều cô đã bỏ qua. Anh sắp cầu hôn cô. Ý thức trách nhiệm của anh đòi hỏi điều đó. Cô không nghĩ anh sẽ dễ dàng từ bỏ nếu anh đã quyết và danh dự của anh có thể bị ảnh hưởng. Phải nói gì với anh ta để từ chối đây? Làm thế nào để có thể cứu vãn niềm kiêu hãnh của cô bây giờ? Một ý tưởng đang hình thành.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.