Thế Nào Là Hiền Thê

Chương 84: chap-84




Chương 84: Băng [1]

Editor: Gà

[1] Băng: băng trong băng hà

Trong chính điện cung Thiên Khải vô cùng oi bức, nhưng không có ai dám kêu khổ một tiếng, thậm chí cả mồ hôi trên đầu cũng không dám tùy tiện lau đi, sự chú ý của mọi người đều đặt hết trên giường rồng, nam nhân nằm trên đó trói chặt vinh nhục thậm chí là tính mạng của tất cả bọn họ.

Mấy thái y hầu như run lẩy bẩy xin bắt mạch xong, bịch một tiếng quỳ trước mặt hoàng hậu, người đứng đầu Thái Y viện mới run giọng nói: "Hoàng hậu nương nương, mạch tượng của bệ hạ yếu ớt như tơ, khi thì không có, lúc lại phập phồng, chúng thần vô năng."

"Không phải do thời tiết quá nóng nên bệ hạ trở bệnh sao?" Sắc mặt Hoàng hậu đại biến, mặc dù bà không hiểu y thuật, nhưng cũng biết bệnh nặng không trị được nên mạch tượng mới có thể yếu ớt như tơ, bà nhìn thái y này rõ ràng nóng đến xanh cả mặt, cắn răng nói: "Mặc kệ thế nào, các ngươi đều phải giúp bệ hạ tỉnh lại!"

Thái y ở đây trao đổi ánh mắt, cắn răng đáp ứng.

Hoàng hậu nhìn nam nhân mê man trên giường, lau mồ hôi trên trán ông, ngẫm nghĩ rồi triệu thái giám đưa tin đến: "Hoàng thượng bệnh nặng, dù không nên làm ầm ĩ, nhưng làm cha luôn suy nghĩ cho con, triệu Đoan Vương, Thụy vương, Thành vương, Tấn An công chúa ngoài điện vào đi. Thục quý phi và Kính quý phi cũng tiến vào điện hầu tật."

Ngoài cung Thiên Khải, con cái của nhóm phi tần còn có công chúa Vương gia đều đứng dưới ánh mặt trời chói chang chờ đợi, thật vất vả nhìn thấy có thái giám bước ra, nhất thời mắt hoa do bị phơi nắng bỗng trở nên có tinh thần không ít.

"Truyền ý chỉ của hoàng hậu, tuyên Kính quý phi, Thục quý phi, Đoan Vương Điện hạ, Thụy vương Điện hạ, Thành vương Điện hạ, Tấn An trưởng công chúa hầu tật." Thái giám truyền xong ý chỉ hoàng hậu, cũng không nhìn sắc mặt những người khác, lập tức vội vàng trở về điện.

Mặc dù những người khác không cam lòng, nhưng cũng đành chịu, hiện giờ hoàng thượng hôn mê bất tỉnh, hoàng hậu là người lớn nhất hậu cung, bà không cho ai tiến, ai dám cứng rắn xông vào?

Đoàn người vào trong điện oi bức, Thục quý phi cau mày nói: "Trong phòng oi bức như thế, vì sao không dùng băng (đá ướp lạnh)?"

Hoàng hậu lạnh lùng nhìn bà ta một cái: "Hiện giờ mạch tượng bệ hạ suy yếu, sao có thể dùng đồ lạnh, nếu Thục quý phi ngại nóng, thì trở về tẩm cung nghỉ tạm đi, ở đây hoàng thượng không thiếu người hầu tật."

Thục quý phi bị lời này của hoàng hậu đâm vào, trong lòng mặc dù không vui, nhưng ngại thân phận của đối phương, cũng chỉ phúc thân với hoàng hậu: "Tần thiếp chỉ lo lắng hoàng thượng bị nóng, mong hoàng hậu khoan dung cho sự lỡ lời của tần thiếp."

Hoàng hậu nhìn bà ta một cái, tầm mắt đảo qua Hạ Uyên bên cạnh bà ta, không quan tâm bà ta nữa, ngược lại nhìn về phía thái y đang châm cứu xoa bóp cho hoàng thượng, trầm giọng nói: "Lần này bệnh tình hoàng thượng nguy cấp, mạch tượng mỏng manh, các ngươi... nên hầu hạ thật cẩn thận."

Vài người tiến vào chợt đổi sắc, mạch tượng mỏng manh đại biểu cho điều gì trong lòng bọn họ hiểu rõ, nhưng sao có thể đột nhiên trở nên như vậy?

Đại khái Thục quý phi là người có sắc mặt khó xem nhất, tầm mắt bà ta đảo qua mọi người trong phòng, nếu hoàng thượng cứ đi như thế, vậy thì con mình có khả năng kế vị không? Nghĩ vậy, bà ta mang theo địch ý nhìn về phía Hạ Hành đang có vẻ mặt lo lắng, nếu để cho nhi tử của Vi thị trở thành Hoàng đế, triều Đại Long này còn có chỗ nào cho mẫu tử bọn họ dung thân đây?

"Tại sao có thể như vậy?" Giọng nói Thục quý phi dần lớn lên, thậm chí có chút sắc nhọn: "Ngày hôm qua hoàng thượng còn rất khỏe, sao có thể sẽ mạch tượng mỏng manh?!" Nói xong, đã bi thương khóc lên, thỉnh thoảng trong miệng còn kêu bệ hạ.

Mặc dù Kính quý phi không giống Thục quý phi, nhưng vành mắt cũng đỏ lên, yên lặng chảy nước mắt, chỉ chốc lát sau trong tay khăn tay đã thấm đẫm nước mắt, nhưng bà lại không hề hay biết, chỉ đứng bên giường rồng lặng lẽ khóc.

Hình như Khánh Đức đế nghe được một tiếng khóc sắc nhọn, tiếng khóc này làm ông đau cả đầu, vất vả mở to mắt, thì thấy một nữ nhân một thân y phục màu hồng đào quỳ gối trước mặt mình, ông chăm chú nhìn lại, đã thấy sắc mặt Thục quý phi lộ ra vui mừng mang theo nước mắt. Trong lòng ông vừa động, mở miệng định nói, bỗng nhìn thấy Kính quý phi đứng ở chân giường cúi đầu khóc, hai mắt trầm lặng sưng đỏ của bà dừng trên thân mình, rõ ràng không ai nói gì, nhưng ông có thể cảm thấy bà lo lắng và vướng bận vì ông, hơn nữa khi nhìn thấy ông tỉnh lại thì rất vui sướng.

Ông muốn ngồi dậy nói bản thân không có việc gì, mới phát hiện toàn thân không thể động đậy, ông muốn nói thêm vài câu, mới phát hiện ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn, ông chuyển mắt, nhìn nữ nhân mặc y phục tinh xảo quỳ gối bên cạnh, còn nữ nhân đứng ở cuối giường thì y phục có chút hỗn loạn, ngay cả tóc cũng không được chải chuốt gọn gàng, thật lâu sau, nhắm chặt mắt, cố gắng gượng nói: "Tuyên Đại lý tự Điền Tấn Kha, Hộ bộ Thượng thư La Trường Thanh, Thừa tướng Ngụy Văn Quảng, Lễ bộ Thượng thư Trương Trúc Thành, Thống lĩnh Cấm vệ quân Tôn Chương Vưu."

Nói liền một câu như vậy, Khánh Đức đế dứt lời bỗng thở hổn hển, lòng bàn tay của Thục quý phi quỳ trước mặt ông dần lạnh run, trực giác nói cho bà ta biết, nam nhân đã sủng ái bà ta hai mươi mấy năm này, có thể sắp bỏ bà ta mà đi rồi. Trong lòng bà ta có chút khổ sở, lại càng thêm sốt ruột, nam nhân này có còn nhớ đã từng hứa hẹn rằng, sẽ truyền ngôi vị hoàng đế cho Uyên nhi hay không?

"Hoàng thượng, ngài nhìn Uyên nhi này, nó đến thăm ngài." Thục quý phi đứng dậy kéo Hạ Uyên đến bên giường, có chút nôn nóng nói: "Ngài đã quên rồi sao, ngài đã từng nói muốn cùng leo núi, cưỡi ngựa với Uyên nhi, ngài còn chưa làm được mà, đợi ngài khỏe hẳn, nhất định phải thực hiện lời hứa này đó."

Khánh Đức đế nhìn đứa con thứ ba mà mình sủng ái nhất, thậm chí ông đã từng vì đứa nhỏ này mà thay tã cho nó, rửa kẽ chân cho nó, còn cõng nó đùa giỡn trên giường, mắt thấy đứa nhỏ này lớn lên từng ngày, trở thành một thanh niên tuấn tú.

"Phụ hoàng." Hạ Uyên quỳ trước giường Khánh Đức đế, hốc mắt đỏ lên nói: "Nhi thần nhớ mỗi một câu nói mà ngài từng nói, ngài mau khỏe lại đi."

Đúng rồi, khi đó ông nói không ít, thậm chí hứa sẽ cho con thứ ba làm Hoàng đế đời tiếp theo, nhưng những năm gần đây, ông cũng không lập thằng bé làm thái tử, tính tình Tam nhi rất kiêu ngạo, ông muốn chờ thằng bé hiểu chuyện hơn mới tốt, chờ đến bây giờ, ông đã không còn sức để chờ đợi thêm nữa rồi.

Tầm mắt hơi đục ngầu của ông lướt qua vai Hạ Uyên, nhìn con thứ hai im lặng đứng cách vài bước, đây là đứa nhỏ Vi thị đã sinh cho ông, ông nhớ được thằng bé học hành giỏi, quy củ tốt, thậm chí rất hiếu thuận, ông cũng yêu thương thưởng không ít thứ cho đứa con trai này, nhưng những điều khác thì đã không còn nhớ rõ rồi.

Hồi bé đứa nhỏ này cũng trắng trẻo mập mạp, ông còn nhớ rõ lúc trước Vi thị ôm thằng bé, thằng bé còn tự mình vươn tay gọi phụ hoàng.

Bọn nhỏ đều đã lớn, nhưng ông lại già đi.

"Hoàng thượng, các đại nhân đều đã đến." Thái giám tổng quản nhỏ giọng nói.

"Tuyên." Khánh Đức đế thu hồi tầm mắt, hữu khí vô lực nói.

Sau khi đám người Điền Tấn Kha vào đại điện, đã nhận thấy sự tình không đúng, đợi bọn họ trông thấy vẻ mặt đỏ ửng kia, thì trong lòng lộp bộp một cái, vội vàng quỳ xuống: "Chúng thần bái kiến hoàng thượng, bái kiến hoàng hậu."

Khánh Đức đế cũng không kêu đứng lên, mà nói: "Văn phòng tứ bảo [2]."

[2] Văn phòng tứ bảo: là bốn vật dụng gắn bó với người chuyên viết thư pháp, bao gồm: bút, nghiên, giấy và mực (mình kèm hình bên dưới nhé)

Thục quý phi mở to hai mắt nhìn bọn thái giám lấy văn phòng tứ bảo ra, bà ta biết hoàng thượng muốn làm gì, cả trái tim hầu như đã vọt lên đến cổ họng.

"Trẫm đọc, Điền khanh gia viết, các ngươi đều nghe." Tầm mắt Khánh Đức đế chậm rãi đảo qua mọi người phòng trong, cuối cùng lạc đến Kính quý phi đứng trong góc che miệng, rõ ràng đã khóc đến không thở nổi, nhưng không hề phát ra một chút âm thanh nào, ông nhắm mắt lại, sau một lúc lâu lại mở ra, trong mắt đã mang ý kiên quyết.

Hạ Uyên nhìn thấy ánh mắt này của phụ hoàng, ngầm cảm thấy có chút không ổn, nhịn không được nói: "Lời phụ hoàng từng nói, vẫn còn đúng không?"

Khánh Đức đế nhìn hắn ta một cái, hơi dời tầm mắt, thở hổn hển mấy hơi: "Từ lúc trẫm đăng cơ đến nay, đối nội vô trì quốc chi công, đối ngoại vô khoách cương chi năng [3], nhiên hữu tử giả [4]... Hành, sinh nhi mẫn tuệ, tâm tư thuần thiện, tề gia tu thân, có đức tiên đế, trẫm nghĩ lại, chỉ có người này mới có khả năng trị thế, nguyện truyền ngôi cho hoàng nhị tử Hành, chọn ngày lành tháng tốt đăng cơ."

[3] đối nội vô trì quốc chi công, đối ngoại vô khoách cương chi năng: không có khả năng quản lý đất nước cả đối nội và đối ngoại

[4] nhiên hữu tử giả: đại khái là ‘có đứa con là’

Nói xong, Khánh Đức đế đã thở gấp đến không ổn, cả tầm mắt đều bắt đầu mơ hồ, ông nhìn ngọc tỷ và tư ấn trình trước mặt mình, run rẩy cầm lấy ngọc tỷ, đè xuống thánh chỉ mà Điền Tấn Kha nâng lên.

"Phụ hoàng!" Hạ Uyên thấy dấu son ngọc tỷ trên thánh chỉ, không dám tin nói: "Vì sao ngài lại thay đổi chủ ý?"

Khánh Đức đế cũng không phản ứng, cố hết sức ấn lên thánh chỉ, làm xong hết thảy, dường như toàn thân ông đã mất hết sức lực, phía sau lưng xuất hiện từng cơn rét lạnh.

"Phụ hoàng, phụ hoàng, vì sao!" Hạ Uyên muốn cướp thánh chỉ, nhưng lại bị thái giám ngăn cản, ngược lại hắn ta phẫn nộ nhìn Hạ Hành: "Rốt cuộc ngươi đã dùng thủ đoạn gì, khiến phụ hoàng hạ ý chỉ như vậy?"

Hốc mắt Hạ Hành ửng đỏ nói: "Tam đệ, hiện tại đệ đừng nháo..."

"Làm bộ làm tịch, từ trước đến nay hai mẫu tử các ngươi am hiểu nhất chính là làm bộ làm tịch, người khác ăn được, còn ta chỉ thấy ghê tởm." Hạ Uyên oán hận nhìn về phía Khánh Đức đế: "Phụ hoàng, ông đối xử với ta như vậy sao?"

Dường như Khánh Đức đế không nghe được tiếng tranh cãi ầm ĩ của Hạ Uyên, ông kinh ngạc nhìn về phía cuối giường, lẩm bẩm nói: "Thiền nhi đừng khóc, Thiền nhi... Trẫm sai rồi, đã sai rồi..."

Thục quý phi bỗng dưng mở to mắt, không dám tin nhìn Khánh Đức đế, cứ như không biết người trước mắt là ai.

Trong đại điện hoàn toàn yên tĩnh, bọn họ không biết Thiền nhi trong miệng hoàng thượng là ai, cũng không biết vì sao hoàng thượng nói đã sai rồi, nhưng bọn họ biết, Đoan Vương là Hoàng đế tương lai, người kế vị đã định, ít rắc rối hơn rồi.

Không biết qua bao lâu, có lẽ chỉ một lát, Kính quý phi đã đi đến bên cạnh Khánh Đức đế, xoay người cầm tay ông.

Khánh Đức đế nhìn bà, khóe môi lộ ra một ý cười, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Ngón trỏ Kính quý phi run rẩy, tay kia nhẹ nhàng đặt vào hơi thở của Khánh Đức đế, phút chốc nước mắt bỗng rơi xuống.

"Hoàng thượng!"

Thục quý phi vội đẩy Kính quý phi ra, bổ nhào vào người Khánh Đức đế lớn tiếng khóc thét: "Hoàng thượng!"

Thái giám tổng quản phốc một tiếng quỳ xuống, hô to nói: "Hoàng thượng, băng hà rồi!"

Người trong phòng như sủi cảo đều quỳ rạp xuống, Điền Tấn Kha quỳ gối trước mặt Hạ Hành, giơ cao thánh chỉ lên nói: "Quốc gia không thể một ngày không có quân vương, xin hoàng thượng an bày mai táng Tiên đế, quỳ xin hoàng thượng nén bi thương."

"Quỳ xin hoàng thượng nén bi thương!" Mọi người cao giọng hô.

Ngoài điện người ào ạt khóc quỳ xuống, mặc kệ thật sự khổ sở hay giả khổ, lúc này khóc đến không thở nổi.

Hạ Hành chậm rãi vươn hai tay tiếp nhận thánh chỉ trong tay Điền Tấn Kha, quỳ lết đến trước mặt Khánh Đức đế, dập đầu lạy ba cái: "Tư chất nhi thần bình thường, nay được phụ hoàng thương yêu, nhất định sẽ cúc cung tận tụy, tâm hướng về thiên hạ dân chúng." Dập đầu xong, mới lảo đảo đứng lên, khóc thành tiếng.

Mấy thị vệ thái giám vốn canh giữ ngoài điện sau khi nghe nói Đoan Vương kế vị, đều thừa dịp lúc này bình tĩnh lui xuống, tựa như bọn họ chưa từng xuất hiện.

Đột nhiên, một trận sấm sét vang lên, rốt cuộc trận mưa đầu hạ đã giáng xuống.

Trong phủ Đoan Vương, Khúc Khinh Cư đứng gần cửa sổ, nhìn vương phủ chìm vào hơi nước, như có như không phe phẩy cây quạt.

Trước đó vài ngày nàng phát hiện Hạ Hành và Hạ Minh bí mật mưu đồ một chuyện, không biết bọn họ có tính đến bước Khánh Đức đế đột nhiên băng hà hay không?

Nghĩ vậy, Khúc Khinh Cư nhíu mày, sao nàng lại nghĩ đến việc Khánh Đức đế băng hà, có phải quá mơ mộng rồi không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.