Chương 58: Bị ám sát?
Editor: Gà
Thành vương bị thích khách thương tổn cánh tay là chuyện mọi người đều biết, tuy miệng vết thương đã khôi phục, nhưng thái y nói rất có thể lưu lại di chứng, đến mùa đông sẽ chịu đau đớn khó nhịn, vì thế có thái y đã đưa ra một chủ ý, nếu Thành vương không có việc gì thì có thể đi ngâm suối nước nóng, như vậy sẽ có lợi cho xương cốt.
Nhưng biệt trang của Hạ Minh không nhiều lắm, hơn nữa cũng không có ôn tuyền, lúc này y vừa vặn nghe nói nhị ca đi biệt trang ngâm nước nóng, tức thời vỗ tay, tự mình hạ bái thiếp, nói rõ bản thân muốn đến sơn trang Phúc Lang ngâm suối nước nóng.
Việc này trong mắt người khác, có lẽ chỉ là trùng hợp, nhưng trong mắt người có lòng lại hiểu rõ, Thành vương điện hạ hồi kinh mới mấy ngày, sao không ai đề nghị chạy đến suối nước nóng vậy, cứ nhằm vào lúc có chuyện thì mới đề nghị?
Hoài nghi thì hoài nghi, dù sao Thành vương không tham gia vào tranh giành đế vị, từ trước đến nay lá gan cũng không lớn, mọi người trong triều đình cũng không thèm để ý, dồn tinh lực vào kỳ thi xuân và tên hung thủ ám sát, về phần đối tượng bị ám sát, bởi vì hoàng thượng không xem trọng, nên đã bị bọn họ cùng nhau xem nhẹ rồi.
Hạ Hành nhận được bái thiếp của Hạ Minh ở cửa cung, bái thiếp của Hạ Minh cũng như con người y, quy củ đoan chính, mặc dù không có cảm giác phong lưu, nhưng sẽ không làm người ta phản cảm, Hạ Hành giao bái thiếp cho Minh Hòa: "Ngươi tự mình đến phủ Thành vương một chuyến, nói bổn vương là huynh trưởng, chắc chắn sẽ quét dọn giường chiếu đón chào đệ đệ."
Minh Hòa gật đầu, xoay người cưỡi lên một con ngựa, cấp tốc chạy đến phủ Thành vương.
Hạ Hành nhìn hướng Minh Hòa rời đi, ngẩng đầu nhìn trời, nhíu mày nói: "Sắc trời này trông không tốt lắm, nhanh vậy đã có sương mù, chúng ta nên nhanh chóng trở về sơn trang."
Tiền Thường Tín tiến lên giúp Hạ Hành ngồi vào xe ngựa rồi che mành, quay đầu ra hiệu bằng mắt cho thị vệ đánh xe, ý bảo hắn ta đi mau.
Xe ngựa đạp đá ra khỏi cửa thành, sương mù đã dần dần nhiều hơn, ngay cả sắc trời cũng âm u, bất chợt có từng trận gió lạnh thổi đến, Tiền Thường Tín sờ cánh tay, hít một hơi, cái rét tháng ba này cũng quá lợi hại rồi, hôm nay còn lạnh hơn mấy ngày trước đây rất nhiều.
Hắn cẩn thận nhìn phía trước, bỗng nhiên thấy bụi cỏ bên cạnh khẽ giật, lập tức bảo xe ngựa dừng lại, xe ngựa còn chưa ngừng ổn định, hắn đã xoay người đứng trước rèm xe, giọng the thé nói: "Hộ giá!"
Tiếng thét chói tai vang lên trong màn sương mênh mông, làm bọn thị vệ nhịn không được run lẩy bẩy, vừa phản ứng kịp, đã thấy trong bụi cỏ lộ ra gần 20 tên lực lưỡng cầm đao, không nói hai lời đã chém vào xe ngựa của Vương gia.
Trong rừng bất chợt còn có tên bay ra, nhưng may mà bên vách tường trong xe ngựa có lót tường thiết đồng, Tiền Thường Tín lại đúng lúc kéo cửa xe ngựa xuống, mới khiến toàn bộ mũi tên rớt ở bên ngoài xe ngựa, nhưng vẫn là có một mũi tên thừa dịp Tiền Thường Tín đóng cửa lại, nhanh chóng đâm vào.
"Mau bảo hộ Vương gia." Tiền Thường Tín rút đại đao trên lưng ngựa kéo xe ra, ngăn chặn thích khách bay đến cạnh xe ngựa.
Trong lòng bọn thị vệ rõ ràng, nếu Vương Gia thật sự xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng không cần sống nữa, đành phải cắn răng đánh bừa, nếu không chết, thì mai sau sẽ hạnh phúc đến cuối đời, nếu chết rồi, thì cũng là tận trung vì chủ.
Bởi vì không ai ngờ được sẽ có người gan to như thế, dám ám sát Vương gia trên đường lớn, hơn nữa Hạ Hành mang thị vệ cũng không nhiều, lâu dần đã rơi vào thế hạ phong.
Tôn thống lĩnh cảm thấy năm nay bản thân chắc chắn đã phạm vào Thái tuế, tùy ý mang theo cấm vệ quân đến Kinh Giao tuần tra, có thể gặp được sự kiện ám sát, người bị ám sát còn là Đoan Vương điện hạ, gã nhìn thấy màn chênh lệch này thì trừng mắt nhìn, lệnh cho thủ hạ hỗ trợ.
Bọn thích khách không ngờ rằng từ trước đến nay cấm vệ quân chỉ thích tuần tra ở trong thành lại xuất hiện ở đây, sửng sốt một chút, thì ào ạt rút lui, chỉ còn lại vài thi thể bị thị vệ giết chết.
"Vi thần cứu giá chậm trễ, xin hỏi Đoan Vương điện hạ có bị thương không?" Tôn thống lĩnh thấy bọn thích khách rút lui, vẫy tay bảo thủ hạ tiếp tục truy đuổi, bản thân xoay người xuống ngựa quỳ một gối ở trước xe ngựa của Hạ Hành.
Tiền Thường Tín cũng xuống xe ngựa, quỳ gối trước xe ngựa: "Chúng tiểu nhân vô năng, đã kinh động Vương gia."
Cửa trước của xe ngựa được chậm rãi kéo ra, Hạ Hành đi ra trong ánh mắt lo lắng hoảng loạn của mọi người, Tiền Thường Tín thấy ống tay áo phải của hắn bị nhuốm máu, bị dọa đến chân mềm nhũn: "Vương gia, ngài bị thương rồi?!"
Tôn thống lĩnh nghe thế, mồ hôi trán bỗng chảy xuống, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy tay áo trái của Đoan Vương đã bị nhuốm máu đỏ, tay phải đang cầm một mũi tên dính máu.
"Chỉ bị trầy da thôi, không thương tổn đến gân cốt." Nói xong, đưa mũi tên cho Tiền Thường Tín: "Mũi tên này bổn vương đã giữ lại sau khi bị thích khách tổn thương, hi vọng có ích cho Tôn thống lĩnh."
Tôn thống lĩnh nhận mũi tên từ tay Tiền Thường Tín, phát hiện đây chỉ là một mũi tên lông vũ bình thường, đầu tên dùng sắt thông thường tạo thành, lông chim ở đuôi tên cũng không có gì đặc biệt.
"Xin Vương gia yên tâm, vi thần chắc chắn sẽ nghiêm tra việc này." Nói xong, Tôn thống lĩnh lại bảo thủ hạ khiêng thi thể trên đất đi, hơn nữa nhặt lên tàn kiếm đoạn đao và tên rớt bốn phía trên đất, hi vọng có thể tìm được manh mối.
Lúc này Minh Hòa vừa từ trong thành quay lại, thì phát hiện Vương gia gặp chuyện, hơn nữa còn bị thương, đành phải quay ngựa lại đến Thái Y viện mời thái y.
Đợi sau khi Tôn thống lĩnh rời đi, Hạ Hành xử lý miệng vết thương đơn giản, rồi nói với mọi người: "Hôm nay mọi người ở đây đều có công ban thưởng, hôm nay bổn vương có thể toàn thân mà lui, tất cả đều là công lao của chư vị."
Bọn thị vệ ào ạt hành lễ bái tạ, trong lòng càng nhiệt huyết vài phần, Vương gia không vì gặp chuyện bị thương mà trách phạt bọn họ, ngược lại còn có thưởng, cuối cùng vẫn không uổng phí bọn họ quên mình liều mạng đánh trận này.
Đợi sau khi Hạ Hành ngồi lại xe ngựa một lần nữa, hắn ôm vết thương, trên mặt không có nửa phần hoảng sợ và phẫn nộ sau khi bị ám sát.
Bò lên từ Thang Tuyền, Khúc Khinh Cư thay y phục mới, bỗng cảm thấy phía sau lưng chợt lạnh, cất bước đi ra khỏi nội thất, nói với đám người Mộc Cận canh giữ ở bên ngoài: "Vương gia trở về trang rồi hả?"
"Bẩm vương phi, vẫn chưa nghe cấp dưới báo lại." Mộc Cận thấy tóc vương phi còn rối bù, thậm chí lọn tóc nhỏ nước, thì lấy một khăn vải bông giúp Khúc Khinh Cư chà lau, vừa mới lau vài cái, đã thấy Hoàng Dương vội vàng đi đến, thấy nàng đang lau tóc, do dự một chút rồi nói: "Vương phi, nô tài nghe nói Vương gia bị ám sát, lúc này vừa mới trở về sơn trang."
"Bị ám sát?!" Khúc Khinh Cư đề cao âm thanh, đứng dậy nói: "Các ngươi đi theo ta." Nói xong, vội vàng ra cửa.
Mộc Cận sửng sốt, lập tức ném khăn bông qua một bên, cầm lấy một cây lược gỗ đàn đi theo, lúc này tóc vương phi vẫn còn nhỏ nước, rối tung đi ra ngoài như vậy, để hạ nhân nhìn thấy cũng không tốt lắm.
Trong lòng Khúc Khinh Cư rất rõ ràng, người như Hạ Hành vậy, không thể bị người dễ dàng thương tổn, đường đi từ cửa thành đến sơn trang đều là đường lớn, vậy thì dạng người gì có can đảm và quyết đoán như vậy, dám chọn nơi thế này động thủ ám sát?
"Vương gia, Vương phi đến đây." Tiền Thường Tín vừa dứt lời, Hạ Hành đã thấy Khúc Khinh Cư đi vào từ bên ngoài, hắn thấy trên người nàng chỉ mặc một chiếc váy dài bó eo màu xanh biển đơn giản, tóc càng rối tung ở phía sau, trông có vẻ chưa lau khô.
"Vương gia, chàng sao rồi?" Khúc Khinh Cư đi đến trước mặt Hạ Hành, thấy hắn ngồi trước bàn, buổi sáng ra cửa mặc áo choàng màu sáng đã đổi thành áo dài tơ lụa màu lam, cánh tay trái còn quấn vải lụa trắng.
"Không có việc gì, ngồi xuống đi." Hắn vỗ vị trí bên cạnh, ý bảo Khúc Khinh Cư ngồi xuống cạnh mình.
Sau khi Khúc Khinh Cư ngồi xuống, ánh mắt lại nhìn vết thương của hắn, lụa trắng đã che miệng vết thương: "Được lắm, sao có thể có thích khách xuất hiện, cuối cùng là người phương nào lớn mật như thế?" Nói xong, nàng cau mày: "Miệng vết thương thế nào, thái y nói sao?"
"Không thương tổn đến gân cốt, chỉ bị đầu tên làm trầy da thôi." Hạ Hành khẽ cười: "Thái y sắp đến rồi."
Đang nói, Minh Hòa đã dẫn theo thái y vào, nhìn thấy tóc vương phi rối bù, đầu tiên là sửng sốt, lập tức phản ứng kịp, hành lễ nói: "Vương Gia, Vương phi, Viện phán Thái Y viện đến."
"Vi thần bái kiến Vương gia, Vương phi." Tuổi của Viện phán Thái Y viện trên năm mươi, nhưng vô cùng có tinh thần, ông thấy Vương gia và vương phi gần gũi như vậy, bỗng chốc hiểu được, bên ngoài truyền tình cảm phu thê Đoan Vương rất tốt, ông vốn cho rằng chỉ là đồn đãi, hôm nay nhìn thật sự là đúng rồi.
"Viện phán xin đứng lên, ngươi giúp bổn vương xem vết thương đi, tránh để vương phi lo lắng thấp thỏm: " Hạ Hành đưa cánh tay trái ra ngoài, cười nhạt nói: "Nhưng đừng cố ý nói quá lời."
"Vâng." Viện Phán cẩn thận mở lụa trắng che vết thương ra, chỉ thấy miệng vết thương trên cổ tay Đoan Vương rất dài, quả thật bị đầu tên làm trầy da, mặc dù trông rất ghê, nhưng vẫn chưa thương tổn đến gân cốt.
Khúc Khinh Cư hít vào một ngụm khí lạnh, chỉ thấy thái y thuần thục xử lý vết máu trên miệng vết thương, sau đó bắt đầu bôi thuốc trị thương, rồi quấn miệng vết thương lại.
"Vương gia, tuy vết thương của ngài chưa thương tổn đến gân cốt, nhưng miệng vết thương khá lớn, cần dưỡng một khoảng thời gian, mấy ngày gần đây càng không thể đụng vào nước." Nhớ đến Vương gia này đến sơn trang vì muốn ngâm nước nóng, Viện phán cảm thấy có chút đồng tình với đối phương.
Cuối cùng vì sao Đoan Vương bị ám sát, lại là ai sai sử, đối với ông mà nói, cũng không quan trọng, quan trọng là ông không cần phải bị dính vào thì tốt rồi. Viện phán chuẩn bị xong hết thảy, rồi đứng dậy cáo từ.
Minh Hòa tự mình tiễn ông ra ngoài, còn dâng không ít tiền chẩn bệnh: "Viện phán đại nhân, ngài nói miệng vết thương của Vương gia, có nên an tĩnh tu dưỡng mấy ngày hay không?"
An tĩnh?
Viện phán trầm ngâm một chút, lập tức cười nói: "Đương nhiên nên yên tĩnh tu dưỡng mấy ngày, ngày thường Vương gia sự vụ bận rộn, chỉ sợ mấy ngày sau phải rảnh rỗi rồi."
"Tại hạ rõ rồi, làm phiền Viện phán đại nhân, đại nhân, mời." Minh Hòa cúi người thi lễ, lập tức cười làm ra tư thế mời.
"Minh công công không cần khách khí, không cần tiễn tiếp, cáo từ." Viện phán trả nửa lễ, mới cười ngồi vào xe la rời khỏi sơn trang.
Minh Hòa nhìn xe la đi xa, cười một tiếng, rồi xoay người trở về Ngọc Vân lâu.
"Ai da, ta để đầu thế này đi ra ngoài à?" Khúc Khinh Cư đột nhiên từ trên ghế đứng lên, nàng đỡ tóc của mình, vội vàng nói: "Vương gia, ta về phòng trước." Xoay người nói thầm: "Thật sự xấu hổ chết đi được."
Hạ Hành nhớ đến dáng vẻ vừa rồi của nàng, nhịn không được cười thành tiếng.
Trong phòng, Khúc Khinh Cư khẽ nhíu mày, hình như chuyện này có vẻ không thích hợp.
Nhưng mà, chi tiết quyết định thành bại, bản thân gấp đến độ để tóc nhỏ nước như vậy đến quan tâm Hạ Hành, loại quan tâm này, rất toát ra vẻ chân thành phải không?
Nghĩ đến miệng vết thương dữ tợn kia, Khúc Khinh Cư nhíu mày, lập tức lại nghĩ, thích khách đó cũng thật đủ ngu xuẩn, trên tên lại không tẩm độc, lãng phí một cơ hội tốt như vậy.