Chương 119: Khúc chung nhân tán
Editor: Mèo ™
Cuối tháng mười, thời tiết đã hết sức lạnh, tất cả các sứ thần phụ quốc cũng chuẩn bị lên đường trở về, cho nên trước khi đi, Đại Long tổ chức một buổi yến tiệc ở điện Loan Hợp để tiễn chư vị sứ thần về nước.
Hạ Hành không nói chuyện của Nhu quốc ở trước mặt Khúc Khinh Cư, nàng cũng không hỏi nhiều, mặc dù Đại Long không có quy củ hậu cung không được can chính, nhưng nàng rất thức thời, ngay cả 《binh pháp Tôn Tử》cũng không hoàn toàn hữu dụng trong mọi trường hợp, không nên đánh cược vào quyền uy hoàng thất thì hơn.
Kiếp trước nàng là một quản lý nghệ sĩ, biết rõ làm sao lợi dụng lòng người, biết làm sao đạt được lợi ích từ đối phương, đây là khôn vặt của riêng nàng, nhưng nàng cũng tự biết mình biết ta, biết mình am hiểu cái gì, không am hiểu cái gì.
Giống như ban đầu Phùng Tử Căng mượn tay Hàn Lương đệ hãm hại nàng, nàng liền tương kế tựu kế, loại bỏ nữ nhân lúc nào cũng âm mưu hãm hại mình đó. Thục Quý Thái phi lúc trước là đại thụ trong cung, sau sự kiện hãm hại lần đó, hai vị Thái hậu và nàng lại không đối phó với bà ta, nhưng cũng sẽ không cho phép Thục Quý Thái phi còn ở lại trong cung.
Ban đầu chuyện kia liên lụy đến Thục Quý Thái phi, dù có bàn tay nàng âm thầm tạo điều kiện, nhưng lớn nhất vẫn là thế lực của hai vị Thái hậu, họ chỉ đơn giản mượn tay Phùng Tử Căng và Hàn Lương đệ để kéo Thục Quý Thái phi vào vũng bùn, khiến bà ta sống không bằng chết. d 。 đ ღ l 。 q 。 đ ღ
Nàng đoán được dụng ý của hai vị Thái hậu, cho nên nàng mặc cho Phùng Tử Căng vu oan giá hoạ nàng, sau đó trơ mắt nhìn nàng ta tự chui đầu vào rọ, cuối cùng mất đi tính mạng.
Trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng tha thứ cho kẻ đã từng lấn áp mình lúc xưa chứ? Trong lịch sử có chuyện người Trệ [1] khi xưa, giờ đây thì có chuyện của Thục Quý Thái phi sờ sờ trước mắt.
[1] Người Trệ (Người heo, người ngồi xổm): Là một loại tra tấn tàn khốc. Huỷ dung, chặt đứt tay chân, móc mắt, đổ đồng nấu chảy vào tai, làm cho điếc, đổ đầy thuốc độc vào họng, cắt lưỡi, phá hủy dây thanh quản, làm cho câm, và ném vào nhà xí. Cạo sạch lông mày, lông mi, tóc, sau đó bôi thuốc vào các lỗ chân lông để tóc không bao giờ mọc lại được. Trong lúc hành hình, nếu người bị tra tấn chết, thì người hành hình sẽ bị trị tội. Đây là điển tích có thật trong lịch sử Trung hoa, xảy ra ở hậu cung nhiều triều đại: Tây Hán, Nhà Đường,... (Các bạn có thể search google để tìm hiểu rõ hơn)
Ngồi phượng liễn đi ngang qua đình nghỉ mát mà Hàn Lương đệ đã từng hát khúc, Khúc Khinh Cư ôm chặt Đồn Đồn trong ngực, ánh mắt dần bình tĩnh, nàng sẽ không bao giờ khiến mình rơi vào kết cục như Thục Quý Thái phi kia!
"Hoàng hậu nương nương đến!"
Bước vào cửa chính điện Loan Hợp, làn váy phượng bào đỏ thắm chấm đất, xẹt qua thảm tĩnh lặng không tiếng động, nàng không nhìn những đại thần và đám sứ thần đang quỳ gối hai bên, đi tới trước chín bậc thềm ngọc, thi lễ với Hạ Hành "Bái kiến hoàng thượng."
"Nào, nào." Hạ Hành đứng dậy khỏi long ỷ, nhìn thấy Khúc Khinh Cư bước lên chính bậc thềm ngọc, liền nắm tay nàng ngồi xuống. Khúc Khinh Cư quay đầu lại liếc nhìn mọi người còn đang quỳ, cất giọng nói: "Mọi người mời đứng lên."
"Tạ hoàng thượng, tạ hoàng hậu nương nương."
Khúc Khinh Cư mỉm cười gật đầu, đợi sau khi những người này đứng dậy, nàng mới thu hồi tầm mắt, quay sang nhìn Hạ Hành rồi mới nói tiếp: "Khiến chư vị chờ lâu, bổn cung tự phạt một ly." Nói xong, bưng ly rượu hoa đào trước mặt lên, lấy tay áo che mặt, ngửa đầu uống cạn.
Mọi người nào dám để hoàng hậu uống rượu bồi tội như vậy, rối rít bưng ly rượu uống theo. Hoàng thượng người ta đến sớm, cũng không có ý trách cứ gì hoàng hậu, bọn họ lại càng không có tư cách oán than.
"Mới vừa rồi, hoàng nhi trẫm khóc nháo ở cung Phúc Thọ, bất đắc dĩ hoàng hậu phải đi vòng vèo một chuyến." Khóe miệng Hạ Hành khẽ nhếch, cười nói: "Đáng thương lòng cha mẹ trong thiên hạ, đứa nhỏ này mà quậy nháo khóc la, chúng ta sao có thể ngồi yên được."
Cung Phúc Thọ là chỗ ở của Thánh mẫu Hoàng thái hậu, hoàng tử điện hạ ở đó khóc nháo không thôi, có phải là có việc gì xảy ra không? Nếu thật sự là trẻ con quấy nháo, thì cần gì hoàng hậu phải tự đích thân đến đó dỗ chứ?
Mặc dù mọi người cảm thấy chuyện này có chút không đúng, nhưng thấy sắc mặt Đế hậu như thường, hình như cũng không phải là chuyện lớn gì, liền cười cười cho qua chuyện. Chúng đại thần thường ngày không biết chăm trẻ nhỏ bây giờ đều như biến thành nhũ nương toàn năng, cứ như đứa bé là tự tay mình nuôi lớn không bằng.
Không khí trên yến tiệc nhất thời trở nên náo nhiệt hơn, ca múa cũng tiếp tục bắt đầu, mọi người cười nói cạn ly hi hi ha ha, hết sức hoà hợp.
Hạ Hành nhẹ giọng nói bên tai Khúc Khinh Cư: "Hai vị Thái hậu đều không có việc gì chứ?"
"Chỉ kinh ngạc hết hồn thôi." Khúc Khinh Cư bưng ly rượu lên, khóe miệng khẽ cười, giọng nói ra lại lạnh lẽo vô cùng: "Người bên cạnh mẫu hậu đều cẩn thận, những thứ đó còn chưa đến gần Đồn Đồn đã bị phát hiện, người của Thục quý phi giấu đồ ở nơi đúng là bí mật, ngay cả hai vị mẫu hậu cũng không phát hiện ra."
Vốn nàng đang chuẩn bị tới điện Loan Hợp dự yến tiệc, ai ngờ mới ra cửa cung liền gặp được Đinh ma ma của cung Phúc Thọ đang vội vã chạy tới báo cho nàng biết chuyện này, nàng làm gì còn tâm tình tới điện Loan Hợp nữa, lập tức quay đầu đến cung Phúc Thọ ngay.
Hai vị Thái hậu cũng là nữ nhân có thủ đoạn, rất nhanh đã phái người tra xét kĩ càng trong ngoài. Không ngờ Thục Quý Thái phi bị đưa đi thủ Hoàng Lăng, trước khi đi vẫn không cam tâm bố trí một gián điệp lợi hại như vậy.
"Đã phát hiện vật gì?" Sắc mặt Hạ Hành đã trầm xuống.
"Một ít máu đen, chắc là vết máu của người bị bệnh nặng, cũng may người mà Thục Quý Thái phi cài vào không biết, phàm là những đồ dùng của Đồn Đồn, ngay cả một chiếc khăn tay ta cũng phân phó người kiểm tra kĩ càng rồi mới được dùng.” Khúc Khinh Cư cười lạnh nói: "Nghe nói cuộc sống của Thục Quý Thái phi ở Hoàng Lăng xa hoa vô độ, sinh lòng oán trách, ta đã ra lệnh cho người giảm bớt phân lệ của bà ta, hơn nữa hàng năm ngoài tết Trung thu ra, còn lại không được có ai đến quấy nhiễu an bình của bà ta. Nữ nhân dần lớn tuổi, nếu tính khí vẫn còn nóng nảy như vậy, phải sống trong an tĩnh đạm bạc thì tâm tình mới có thể bình lặng được, ta muốn Thục Quý Thái phi biết được sống bình lặng thì sẽ tốt hơn nhiều.”
Cuộc sống nghèo khó, tất cả những người xung quanh đều là người Lung Á, nàng muốn xem thử cuộc sống sau này của Thục Quý Thái phi sẽ ra sao. Nếu để bà ta chết đi, chẳng phải là quá dễ dàng cho bà ta rồi ư, không khiến cho Thục Quý Thái phi biết thế nào là hối hận, nàng sao có thể can tâm?ĎïȅñÐān˱҉ «Łë.quý.ðôn "
Hạ Hành nghe ra ẩn ý trong lời nói của nàng, cũng không nhiều lời với chuyện này nữa, hắn biết nàng sẽ tận lực bảo hộ con mình. Như năm đó mẫu hậu bảo vệ hắn, dùng hết thủ đoạn, không người nào có thể ngăn cản được.
"Có thể thấy được thánh nhan của hoàng đế bệ hạ Đại Long tôn quý, lại thấy được vẻ phồn hoa của Đại Long, chuyến đi lần này quả thật không tệ, sứ thần Hàn quốc A Cát Tạp cung chúc Đại Long phồn vinh thịnh vượng, thiên thu vạn đại." A Cát Tạp là sứ thần Hàn quốc, biết Đại Long không quá chào đón bọn họ, cho nên lần này vào kinh thành với tư thái rất kính nể, để có thể khiến người Đại Long tin tưởng bọn họ là thật tâm thần phục Đại Long.
"Đa tạ lời chúc của A Cát Tạp đại nhân." Hạ Hành giơ ly rượu lên, nhấp một ngụm nhỏ.
A Cát Tạp thấy hắn uống rượu mình kính, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng: "Hạ thần thay mặt dân chúng Hàn quốc kính ngài một ly, Hàn quốc ta xin nguyện trung thành với Đại Long, có trời cao chứng giám." Nói xong, ngửa đầu uống cạn cả ly rượu, sau đó trút ngược ly rượu lại, cạn sạch không còn một giọt. "Nếu Hàn quốc làm trái lời thề, sẽ để trời xanh giáng thiên tai xuống trừng phạt chúng ta."
"Trẫm nhận tấm lòng trung thành của thần dân Hàn quốc.” Hạ Hành mỉm cười uống cạn ly rượu trong tay: "Lời thề của A Cát Tạp hôm nay trẫm cũng nhớ kỹ."
Sau khi A Cát Tạp ngồi xuống, còn hả hê nhướng mắt nhìn Đồ Nhĩ và Đại Dung ngồi ở phía sau mình, nhờ vào hành động ngu ngốc của công chúa Đại Dung này, Hàn quốc bọn họ vẫn chưa phải là phụ quốc hèn kém nhất trong mắt người dânĐại Long, xem ra, gã nên cảm tạ vị công chúa xinh đẹp này mới đúng.
Đại Dung thấy nụ cười hả hê của A Cát Tạp, trên mặt lộ ra một nụ cười cay đắng, nàng ta ngẩng đầu nhìn Đế hậu ngồi trên chín trên bậc thềm ngọc kia, là hai người đó khiến nàng hiểu thế nào là hối hận, thế nào là sợ, thế nào là phồn hoa.
Cuối cùng tầm mắt nàng ta rơi vào vẻ cười mỉm trên mặt Hạ Hành, đối với vị Đế vương trẻ tuổi này, thật sự nàng ta có chút động lòng, nhân hòa, quyết đoán, hơn nữa còn rất chung tình với hoàng hậu, chỉ tiếc tấm chân tình này không thuộc về nàng ta.
Đồ Nhĩ thấy muội muội còn nhìn chằm chằm Hoàng đế Đại Long, liền cau mày nói: "Muội muội, còn chưa từ bỏ sao?"
Đại Dung cười khổ nói: "Có gì mà chưa từ bỏ chứ, từ đầu tới cuối người ta cũng không hề coi trọng ta." Cũng chính người nam nhân này khiến nàng hiểu, không phải bất cứ ai cũng đều yêu thích nàng ta, có lẽ dân chúng Nhu quốc kính yêu nàng ta như vậy, ngoài dung mạo bên ngoài, còn do thân phận của nàng ta nữa.
Nàng là công chúa Nhu quốc, mặc dù tương lai sau này không nhất định sẽ trở thành Nữ vương của Nhu quốc, nhưng vẫn là hi vọng của Nhu quốc. Nàng ta được bọn họ kính yêu như vậy, thế mà lại đổi lòng tham lam vinh hoa phú quý ở Đại Long, nếu con dân Nhu quốc biết được, không biết sẽ thất vọng đến mức nào nữa?
Nàng ta nên cảm kích hoàng hậu Đại Long, nếu không phải nhờ hoàng hậu nương nương tài hoa xuất chúng này, có lẽ bây giờ nàng ta đã không thể ngồi trên đại điện này, khi trở về Nhu quốc cũng dẫn theo đại quân chinh phạt.
Đời này hồ đồ một lần như vậy đủ rồi, thân phận của nàng ta không cho phép tiếp tục hồ đồ thêm lần nào nữa, nếu không kết quả có thể sẽ khiến Nhu quốc vạn kiếp bất phục.
"Thần nữ xin kính hoàng hậu nương nương tôn quý một ly, chúc hoàng hậu nương nương cùng hoàng thượng tình vững hơn vàng, mọi chuyện như ý hài lòng." Đại Dung đứng lên, giơ ly rượu hướng về phía Khúc Khinh Cư: "Thần nữ cũng cảm tạ hoàng hậu nương nương tôn quý đã cho thần nữ cơ hội được trưởng thành, xin hoàng hậu nương nương tiếp nhận cúi đầu thành khẩn của thần nữ." Nói xong, mang theo chúc phúc và kính ý hành lễ với Khúc Khinh Cư, uống cạn rượu ngon trong ly.
Khúc Khinh Cư nhìn Đại Dung, dường như chỉ mới mấy ngày mà vị Hộ quốc công chủ này đã trưởng thành lên không ít, không còn nhìn thấy dáng vẻ ngạo mạn của những ngày qua. Giống như một tiểu cô nương được bao bọc che chở thoắt một cái biến thành nữ hán tử, thay đổi như vậy không biết có bao nhiêu người có thể làm được, có lẽ cái chết của Tần Bạch Lộ đã khiến nàng ta kinh tỉnh lại? Có lẽ là tính mạng của dân chúng Nhu quốc đã kiến nàng ta hiểu ra cái gì gọi trách nhiệm?Diễễnđàànlêêquýýđôôn
Nhưng mặc kệ như thế nào, Khúc Khinh Cư đón nhận ly rượu này của Đại Dung, nàng cười bưng ly rượu lên, mở miệng nói: "Là người thì đều có lúc sai lầm, mấu chốt ở chỗ có thể quay đầu kịp lúc hay không, có thể nghĩ thông suốt hay không. Bổn cung cũng hi vọng Đại Long và Nhu quốc hữu nghị trường tồn, cuộc sống của dân chúng Nhu quốc được an khang no đủ."
"Đa tạ lời chúc của hoàng hậu nương nương tôn quý, Nhu quốc ta đời đời kiếp kiếp cũng sẽ trung thành với Đại Long!" Hốc mắt Đại Dung ửng đỏ, nàng ta biết đây là hoàng hậu bảo đảm với mình Đại Long sẽ không dấy binh chinh phạt Nhu quốc, nàng ta đổi một ly rượu khác, không chút do dự uống cạn.
Tất cả các sứ thần phụ quốc đều rời đi hôm đó, cuối thu không khí se se lạnh, trên núi ngoại ô Kinh Thành nở đầy cúc dại, Khúc Khinh Cư và Hạ Hành đứng trên cổng thành thật cao, nhìn đám sứ thần hướng về bọn họ hành lễ tam bái cửu khấu đầu, sau đó ngồi vào xe ngựa chậm rãi rời đi. Xe ngựa dần dần càng đi càng xa, cuối cùng biến mất ở cuối chân trời.
Khúc Khinh Cư vén vài sợi tóc bị gió thổi tung ra sau tai, thở dài nói: "Khúc chung nhân tán trường, cả thành hoa nở, cũng không cô đơn lắm."
Hạ Hành thấy vẻ mặt nàng có chút tiếc, liền nắm tay nàng đi xuống cổng thành: "Có người đi thì sẽ có người đến, hai chúng ta còn ở nguyên chỗ là tốt rồi."
Khúc Khinh Cư nghiêng đầu nhìn hắn, khóe miệng dần dần lộ ra một nụ cười thanh đạm, mặc dù nhạt nhẽo, nhưng cũng rất chân thật.
Hết chương 119
--- ------oOo---- -----