Chương 108: Tranh Đế sủng không bằng tranh Hậu sủng
Editor: Gà
Hoàng trưởng tử Điện hạ là đứa con nối dòng duy nhất hiện nay của hoàng thượng, tất cả mọi người đều biết, vị trí hoàng trưởng tử này có ý nghĩa quan trọng thế nào, cho nên lễ tắm ba ngày của hoàng trưởng tử Điện hạ, những người tham dự đều chuẩn bị thêm bồn ngụ ý Cát Tường, tỏ vẻ bọn họ xem trọng hoàng trưởng tử.
Bởi vì hoàng hậu còn đang trong tháng, nên hoàng trưởng tử do hai vị Thái hậu tự mình ôm ra, mà hoàng thượng cũng ngồi từ đầu tới cuối, ai cũng nhìn ra được những người đứng đầu trong cung xem trọng hoàng trưởng tử.
Sau lễ tắm ba ngày, một số mệnh phụ có thân phận may mắn nhìn thấy hoàng trưởng tử vài lần, khi ra cung liên tục tán thưởng dáng vẻ hoàng trưởng tử tốt thế nào, tướng mạo có phúc khí ra sao.
Người không có thân phận đến bên cạnh thái hậu cũng tán thưởng theo, tựa như nói chậm sẽ đắc tội với ai vậy.
Trong kinh càng ngày càng nhiều người bắt đầu tâng bốc người Điền gia, nhưng làm người ta ngoài ý muốn là, Điền gia càng ngày càng thấp, ngay cả phu gia của thứ nữ Điền gia đã xuất giá cũng thấp. Sau khi hành động lần này của Điền gia truyền vào tai Hạ Hành, ngược lại hắn càng có cách nhìn tốt về Điền gia, không lâu sau đã mượn một cơ hội thưởng cho Điền gia vài thứ, ám chỉ hắn vô cùng hài lòng với hành động của người Điền gia.
Từ trước đến nay Kinh thành là nơi phồn hoa, hai bên ngã tư đường cũng không thể thiếu người bày quầy buôn bán, cho nên nhóm chủ quán nhìn thấy một xe ngựa vải tơ màu vàng sáng cao to chạy như bay qua, đã biết đây là người trong cung tuyên chỉ, ngẫu nhiên nói với khách thêm vài câu.
"Sau khi hoàng hậu nương nương sinh hạ hoàng trưởng tử, Kinh thành chúng ta cũng náo nhiệt lên." Ông chủ một quán bánh bao cười hề hề lấy lá sen bọc bánh bao hấp, đưa cho khách trước mắt: "Chúng ta cũng có thể dính chút không khí vui mừng."
Tâm trạng Khúc Vọng Chi phức tạp nhìn bánh bao nhân cải trắng trong tay, quay đầu nhìn tuấn mã đã đi xa, nghi hoặc nói: "Con hẻm đó hình như là phủ Trung Nghĩa công?"
"Đúng vậy, Trung Nghĩa công là một quan tốt, lại là người nhà mẹ đẻ của hoàng hậu nương nương, trong cung có ban gì đó cho phủ Trung Nghĩa công, không phải rất bình thường sao?" Ông chủ bỏ bánh bao vào lồng hấp, cúi đầu nhìn lửa trong bếp lò, đắc ý nói: "Hoàng hậu nương nương còn từng mua trứng mặn [1] đại tỷ ta bán đấy, hiện giờ trong kinh không ít quý nhân đến nếm thử trứng mặn của đại tỷ nhà ta, đều khen ngợi hương vị trứng mặn của đại tỷ nhà ta, nếu vị khách quan này có hứng thú, cũng đi mua hai cái nếm thử đi." Ông chỉ sạp trứng mặn phố đối diện, vẻ mặt vinh dự.
[1] trứng mặn卤蛋,: là một món ăn nhé, mình kèm hình bên dưới. https://www.xinshipu.com/zuofa/65164
Khúc Vọng Chi quay đầu nhìn lại, quả thật thấy không ít người vây quanh cái sạp đó mua trứng mặn, thậm chí còn có mấy người gã từng gặp qua, hình như là vài quản gia trong các thế gia.
"A, đây không phải là Khúc đại thiếu gia sao?" Một học trò thiếu niên mặc áo bào thư viện Đông Sơn nhởn nhơ ngồi trên lưng ngựa, từ trên cao nhìn xuống Khúc Vọng Chi, trên mặt lộ ra ý cười trào phúng: "Hôm nay là ngày lành gì đây, ta lại có vinh hạnh nhìn thấy Khúc thiếu gia tự mình đến mua bánh bao?"
Gã sai vặt kéo dây cương ngựa của thiếu niên quy củ chắp tay nói: "Tiểu nhân bái kiến Khúc thiếu gia."
Khúc Vọng Chi nhận ra người thiếu niên này chính là con trai của thứ muội Trung Nghĩa công, tức thời lại cảm thấy trên mặt mình nóng bừng hốt hoảng, gã cười khan một tiếng chắp tay nói: "Chào Trần thiếu gia."
"Không nhận nổi lễ này của Khúc thiếu gia." Thiếu niên thẳng tắp ngồi trên lưng ngựa, cười lạnh nói: "Quý phủ nhà người ta phú quý ngay cả hoàng hậu nương nương cũng không để vào mắt, chúng ta hàn môn nhà nghèo đâu nhận nổi lễ như vậy." Năm đó lễ cập kê của hoàng hậu nương nương, Lương thị chỉ cười nhạo mẫu thân hắn, mẫu thân tức giận đến mức sau khi hồi phủ thì khóc một trận, cuối cùng còn bệnh nặng. Nếu không phải nửa tháng sau thánh thượng hạ chỉ tứ hôn cho biểu tỷ, chỉ sợ mẫu thân còn phải thương tâm thêm nữa.
Mặc dù hắn chưa gặp qua dì, nhưng nghe mẫu thân nói dì rất chiếu cố bà, cũng không vì mẫu thân là thứ nữ mà ỷ thế hiếp người, cho nên việc đã qua hơn mười năm, khi mẫu thân đề cập đến dì cũng chỉ liên tục thở dài.
Nhớ đến người một nhà phủ Xương Đức công, hắn lại cảm thấy có chút ghê tởm, tốt xấu vẫn là một phủ công gia, làm ra chuyện không bằng cả nhà bình thường. Còn có vị Khúc đại thiếu này ngày xưa ở thư viện Đông Sơn cũng tự cho mình rất cao, mỗi khi nhìn thấy hắn đều ra vẻ mũi hếch lên trời, hiện giờ nhìn thấy Khúc Vọng Chi này nghèo túng, hắn chỉ cảm thấy đây đều là báo ứng.
"Trần thiếu gia nói đùa rồi." Ý cười trên mặt Khúc Vọng Chi đã không nặn ra nổi nữa, thậm chí gã cảm thấy ánh mắt của nhóm chủ quán xung quanh nhìn gã cũng đầy dị nghị, điều này làm cho vẻ mặt hoà nhã từ trước đến nay của gã không chịu được, lung tung chắp tay nói: "Tại hạ còn có việc, đi trước một bước, Trần thiếu gia tùy tiện."
Đám người chen lách xem náo nhiệt, ngay cả bánh bao trong tay gã cũng bị bản thân vô thức bóp méo, bước chân càng lúc càng nhanh, cuối cùng thậm chí là chạy, đến khi không có người nào nhìn gã, gã mới thở phào tìm được một tiệm bán thuốc, cầm lấy một bao dược chầm chập ra ngoài thành.
Sau khi phụ thân được đặc xá, bởi vì ở trong lao bị phong hàn, nên đầu gối đã hỏng rồi, hiện tại cả ngày chỉ có thể nằm trên giường, mẫu thân vì tỷ tỷ mất cũng ngày ngày nỉ non, không lâu sau rốt cuộc tổ mẫu chịu không nổi mà ra đi, tang lễ vẫn do nhị tỷ bỏ bạc ra làm, nghĩ lại chỉ muốn oán trách phụ mẫu, gã muốn xoay người rời đi, không bao giờ trở lại cái thôn cũ nát này nữa.
"Ông dựa vào cái gì trách tôi, năm đó do ông cầu hôn tôi vào phủ, chính ông mặc kệ nữ nhi mình, hiện tại trách tôi khắt khe nó, ông cũng không ngẫm lại trước kia bản thân làm chuyện gì?!"
"Bà là một độc phụ, năm đó tôi thật không nên thú bà, nếu không phải bà, hiện giờ tôi đã là quốc trượng gia, đều là do độc phụ như bà..."
Nghe tiếng tranh cãi trong phòng, trên mặt Khúc Vọng Chi lộ ra phiền chán, cuối cùng đặt bánh bao và dược liệu trước cửa, xoay người nhanh chóng cách xa nơi tranh cãi ầm ĩ này.
Hậu điện cung Thiên Khải, rốt cuộc Khúc Khinh Cư cũng ra tháng, thoải mái tắm rửa, thay một bộ quần lụa mỏng xinh đẹp, ngồi bên giường chậm rãi phe phẩy quạt cho con trai đang ngủ say, rốt cuộc không nhẫn nại được hôn một cái vào miệng nhi tử.
Mộc Cận nhìn thấy hành động này của hoàng hậu nương nương, trên mặt lộ ra một nụ cười, đi đến bên giường nhìn hoàng tử nắm tay nhỏ lại ngủ, nhỏ giọng nói: "Nương nương, Hiền phi nương nương vội đến chào ngài."
"Hiền phi đến đây?" Khúc Khinh Cư đưa ánh mắt dời khỏi người người nhi tử, ra lệnh cho nhũ mẫu chăm sóc hoàng tử xong, mới đứng dậy nói: "Đi thôi, đi xem."
Giang Vịnh Nhứ vốn ngồi trên ghế uống trà, vừa thấy Khúc Khinh Cư đến, lập tức đặt chén trà xuống, đứng dậy thi lễ với nàng.
"Hiền phi không cần đa lễ." Khúc Khinh Cư cười ngồi xuống ghế trên cao: "Mau mời ngồi, hôm nay vừa vào tháng sáu, nóng không chịu được, sao ngươi lại đến đây?"
"Ngày thường tần thiếp cũng không có chuyện gì, nên làm chút y phục cho hoàng tử Điện Hạ mặc, không biết có thích hợp hay không." Giang Vịnh Nhứ từ tay Ngải Lục cầm lấy chồng y phục trẻ con: "Mong hoàng hậu nương nương đừng ghét bỏ tay nghề của tần thiếp."
Khúc Khinh Cư tiếp nhận y phục rồi ngắm nghía, tán thưởng nói: "Tay nghề Hiền phi thật tinh xảo, bản cung khó thể sánh bằng ngươi." Nàng ý bảo Mộc Cận nhận đồ: "Thật sự làm khó ngươi rồi, trời nóng như vậy còn cố chịu đựng để làm này nọ."
Giang Vịnh Nhứ vội nói: "Chẳng qua chỉ là mấy thứ của tiểu hài tử, không tốn sức lực. Nói vượt qua khuôn phép, tần thiếp vừa thấy hoàng tử Điện Hạ đã thích đến không nhịn được, có thể may y phục cho hoàng tử Điện Hạ, trong lòng tần thiếp rất vui."
"Sau này y phục của Đại hoàng tử phải phiền toái ngươi rồi." Khúc Khinh Cư vui vẻ: "Việc này sẽ làm bản cung thoải mái hơn."
Sau khi Giang Vịnh Nhứ nghe được những lời này của Khúc Khinh Cư, ý cười trên mặt càng rõ ràng hơn, nhưng nàng là người rất có chừng mực, biết giờ phút này hoàng thượng sắp đến, nên nhanh chóng đứng dậy cáo lui, hiện giờ nàng chỉ có ý muốn đi theo hoàng hậu sống qua ngày, nếu gặp được hoàng thượng, đây thành cái gì rồi hả?
Mộc Cận đưa Hiền phi trở về xong, cùng kẻ dưới kiểm tra mấy thứ Hiền phi đưa đến xong, mới nói: "Mấy thứ này đều dùng vật liệu tốt nhất, không có vấn đề gì."
"Ừm." Khúc Khinh Cư cũng không bất ngờ, nàng biết rõ người như Giang Vịnh Nhứ tuyệt đối sẽ không làm việc thuận người bất lợi cho mình, cho nên tùy tay cầm lấy một cái yếm trẻ con, đoán hẳn là dùng tơ lụa tốt nhất, sờ lên nhẵn nhụi bóng loáng, mặc dù mùa hè nóng bức, nhưng mặc sẽ rất sảng khoái, chỉ sợ Hiền phi lấy mấy món vải tốt nhất nơi đó của nàng ấy dệt ra thứ này, vỗ về cái yếm có hình lão hổ, cười nói: "Đợi lát nữa tắm rửa cho Điện hạ xong, thì thay vào."
Mộc Cận do dự một lát nói: "Nương nương, vì sao ngài đối tốt với Hiền phi như vậy?"
"Nàng chưa từng hại ta, hơn nữa lại có ý cầu tốt, sao ta phải khó xử nàng ấy." Khúc Khinh Cư xem đôi y phục tiểu hài tử này, cũng không biết những bộ y phục sạch sẽ này, phải làm bao lâu mới xong: "Đều là nữ nhân, tội gì ta phải khó xử nàng."
Mộc Cận hơi sững sờ, lập tức hiểu rõ ý của hoàng hậu, nhớ đến hành vi thường ngày của Hiền phi, có chút nghi hoặc nói: "Hiền phi không vì thế mà mượn cơ hội để đoạt sự chú ý của hoàng thượng, thật làm người ta có chút bất ngờ."
"Nàng hiểu rõ bản thân muốn gì." Khúc Khinh Cư buông cái yếm trong tay, khẽ cười: "Nàng là người thông minh, cho nên ta mới đối xử với nàng như vậy."
Hạ Hành vào hậu điện cung Thiên Khải, chỉ thấy Khinh Cư đang đùa nghịch với một đống y phục trẻ con, đi đến trước mặt nàng cầm lấy một cái áo ngắn: "Con dơi thêu trên bề mặt này không tệ."
"Ừm, Hiền phi thêu cho hoàng nhi." Khúc Khinh Cư nhìn hắn một cái: "Những y phục này đều được may rất khéo."
Buông áo choàng ngắn trong tay, Hạ Hành hỏi ngược lại: "Hoàng nhi vẫn đang ngủ?"
"Ngủ được một canh giờ, chắc sắp tỉnh rồi." Khúc Khinh Cư kéo hắn đến bên giường nhìn nhi tử, chỉ vào dáng vẻ tứ chi mở rộng của nhi tử nói: "Giống heo con thật đấy."
"Tướng ngủ của con ta rất khí phách." Hạ Hành cười đến thỏa mãn nhìn nhi tử từ trên xuống dưới, nhân tiện còn kéo tấm chăn nhỏ trên bụng nhi tử: "Xem tướng ngủ của nó, không bằng đặt nhũ danh là Đồn nhi (heo con), tên xấu dễ nuôi."
Khúc Khinh Cư nghe được tên này, đầu tiên nghĩ đến đó là cá heo hay cá nóc hoặc các loại vật nhỏ như vậy, nhưng nhìn xuống thấy tướng ngủ của con trai mình khó thể móc nối với loại động vật ấy, nàng lại liếc mắt nhìn tấm chăn mỏng trên cái bụng tròn nhỏ, chẳng khác gì heo con.
"Không thích?" Hạ Hành thấy nàng nghi hoặc, cho rằng nàng không vui, lập tức chỉ vào bụng nhi tử nói: "Xem bụng này, không khác heo là mấy."
Hóa ra có nghĩa là heo sữa, nàng cười khan một tiếng: "Gọi Đồn Đồn, ta thích."
Có thể bị tiếng nói chuyện của phụ mẫu không đáng tin đánh thức, Đồn Đồn mím miệng mở to mắt, sau khi ngửi được mùi hương của mẫu thân, hừ hừ hai tiếng nhưng không khóc, ngay sau đó Hạ Hành ôm lấy bé, nước tiểu đồng tử ấm ấm rơi xuống áo choàng của Hạ Hành.
Nhóm nhũ mẫu bên cạnh sợ đến mức biến sắc, nhưng Khúc Khinh Cư thấy thế cười lên, chỉ vào từng giọt tí tách nhỏ xuống áo choàng của Hạ Hành: "Hoàng thượng thật may, nước tiểu đồng tử là thứ tốt để trừ tà, năm nay Đại Long chúng ta sẽ mưa thuận gió hoà."
Đồn Đồn ở trên người phụ thân bé ừ một tiếng, bé có vẻ đồng ý với cách nói của mẫu thân, Hạ Hành bất đắc dĩ sờ mông nhi tử nhà mình, đưa đứa bé cho nhóm nhũ mẫu, để các nàng mang đứa nhỏ đi xuống bú sữa, rồi xoay người ngồi bên cạnh Khúc Khinh Cư.
"Đừng đến đây, cả người ẩm ướt." Khúc Khinh Cư đưa tay cản lại, nhưng bị Hạ Hành đè trên giường cọ vài cái.
"Sao có thể để một mình ta hưởng thụ nước tiểu đồng tử của nhi tử chứ, Khinh Cư cũng nên trừ tà đi." Hạ Hành đè người dưới thân, đưa tay sờ eo đã khôi phục rất khá: "Đều nói nữ tử sinh xong sau lưng sẽ trở nên thô, sao vòng eo Khinh Cư vẫn mềm mại như thế?" Nói xong, hôn trộm lên mặt Khúc Khinh Cư một cái.
Khúc Khinh Cư giơ tay cản hắn, ngược lại bị một bàn tay hắn ngăn lại, tay kia thì nhân cơ hội chui vào vạt áo của nàng.
Ở bên ngoài đám người Mộc Cận Tiền Thường Tín chờ khi trong phòng truyền đến tiếng cười đùa của hai vị chủ tử, ý bảo hầu hạ nhân lui ra ngoài cửa, sau đó cúi đầu ngắm hoa văn trên mặt đất.
Ước chừng hơn nửa canh giờ sau, hoàng thượng và hoàng hậu mới đi ra một lần nữa, hai người đều thay bộ y phục mới, thoạt nhìn tâm tình rất không tệ.
Đám người Tiền Thường Tín vội hầu hạ dâng bữa trưa lên, hắn ta thấy hôm nay hoàng thượng tự mình ân cần gắp thức ăn cho hoàng hậu nương nương, ngẫm nghĩ, đại nhân tiền triều chỉ sợ không ai có thể tưởng được hoàng thượng sẽ có một mặt như vậy đâu nhỉ?
Nhìn hoàng hậu nương nương yên tâm thoải mái hưởng thụ sự hầu hạ của hoàng thượng, song thế gian khó tìm thấy một nữ nhân nào xem hoàng thượng như người thường, hoàng hậu xem như là thế gian hiếm có rồi.
Mặt trời chiều ngã về tây, trong cung Ngọc Bình rất náo nhiệt, hóa ra hoàng thượng và hoàng hậu nương nương thưởng không ít thứ, khiến trên dưới trong cung đều vô cùng vui sướng.
Giang Vịnh Nhứ nhìn những vật quý hiếm này, cười thưởng vài thứ cho hạ nhân hầu hạ bên cạnh, sau đó bảo Ngải Lục cất mấy thứ đó vào tư khố, rốt cuộc tảng đá trong lòng đã thật sự rơi xuống đất.
Xem ra hoàng hậu nương nương đã chấp nhận mình, sau này nàng ở trong cung xem như đã có chỗ để dựa vào rồi.
"Thật không ngờ hoàng thượng sẽ thưởng nhiều như vậy." Ngải Lục có chút vui vẻ nói: "Xem ra trong lòng hoàng thượng vẫn có chủ tử ngài."
"Nha đầu ngốc này, hoàng thượng đang khích lệ ta thức thời." Khóe môi Giang Vịnh Nhứ nâng lên: "Đừng suy nghĩ mấy chuyện vô dụng này nữa, đi truyền bữa tối lên đi."
Thậm chí hôm nay hoàng thượng còn hạ chỉ ân chuẩn cho nàng có phòng bếp nhỏ của riêng mình, cái này đại biểu cho hiện tại nàng đã chân chính trở thành người đứng đầu một cung.
Cứ khăng khăng tranh Đế sủng không bao giờ đến thì có ý nghĩa gì, không bằng đi tranh sủng ái của hoàng hậu, mỗi ngày có thể thanh nhàn, còn có thể an ủi, cớ sao không làm?