Nhưng không đẹp bằng Tam ca ca.
Phương Cẩn Chi dừng lại, hơi do dự rồi xoay người nhìn hắn. Thấy hắn vịn vào núi giả run run rẩy rẩy đứng lên, nhưng vừa nhấc chân, lại nặng nề ngã xuống lần nữa. "Phịch" một tiếng, Phương Cẩn Chi nghe thôi đã thấy đau.
Lần này, hắn không gấp gáp đứng dậy, chỉ ngơ ngác ngồi dưới đất.
Phương Cẩn Chi nghĩ có lẽ đã bị dọa sợ, bé vội vàng sai A Tinh đến đỡ hắn, một mặt sai A Nguyệt trở về báo chuyện này cho Nhập Phanh.
"Tránh ra! Lấy bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra!" Tiểu thiếu gia hung ác trợn mắt nhìn A Tinh.
Có lẽ vì đã quen với sự yêu thích sạch sẽ kinh khủng của Lục Vô Nghiên, nên đối với thái độ của vị tiểu thiếu gia có ngoại hình giống Lục Vô Nghiên đến mấy phần này, Phương Cẩn Chi cũng không quá bất ngờ.
Phương Cẩn Chi vẫy tay với A Tinh, bảo nàng ta trở lại. Phương Cẩn Chi cũng không lập tức bỏ đi, mà đứng lại chờ Nhập Phanh đến.
Tiểu thiếu gia rõ ràng cũng không có ý đứng lên, hắn ngồi xếp bằng, tùy tiện chỉ chỉ vào Phương Cẩn Chi: "Này, này, ngươi đó! Ngươi là ai? Tên gì? Nhà của ai? Ở chỗ này làm gì?"
Phương Cẩn Chi nhìn hắn bằng ánh mắt cổ quái, nhỏ giọng lầm bầm một tiếng: "Thật không hiểu nổi".
Nếu không phải hắn có ngoại hình giống Tam ca ca đến mấy phần, Phương Cẩn Chi cảm thấy hắn là thân thích của Tam ca ca, thì bé cũng chẳng thèm quan tâm hắn làm gì. Phương Cẩn Chi không khỏi vụng trộm nhìn hắn hai lần.
Ngũ quan thật sự rất giống Tam ca ca, ngay cả khí chất cao ngạo cũng giống như vậy. Hắn nhìn mới mười hơn tuổi, giống như thứ bậc nhỏ hơn Lục Vô Nghiên. Phương Cẩn Chi đang suy đoán vị tiểu thiếu gia này là thân thích như thế nào với Tam ca ca, thì A Tinh đã đưa Nhập Phanh đến.
Khiến Phương Cẩn Chi bất ngờ chính là, Nhập Phanh không đến một mình, mà Lục Vô Nghiên cũng tới.
"Tam ca ca!" Phương Cẩn Chi vội vã chạy đến đón Lục Vô Nghiên.
"Ừ." Lục Vô Nghiên gật đầu một cái.
Lục Vô Nghiên nhìn về phía tiểu thiếu gia đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, lông mày nhíu lại, nói: "Giống bộ dạng gì đây, đứng lên!"
"Kéo ta!" Hắn chìa bàn tay về phía Lục Vô Nghiên.
Lục Vô Nghiên đứng không nhúc nhích.
Tiểu thiếu gia run rẩy "khụ khụ" mấy tiếng, ôm ngực không ngừng kêu đau: "Ai ui, đau quá đi, ngực khó chịu quá, không thở được, bệnh cũ lại tái phát nữa rồi!"
Phương Cẩn Chi bật cười "Hì hì" mấy tiếng, kỹ thuật diễn xuất của hắn cũng quá kém, dù sao cũng không bằng bé.
"Ngươi cười cái gì!" Hắn lập tức ngừng kêu đau, hung tợn trợn mắt nhìn Phương Cẩn Chi. Rồi quay sang nhìn Lục Vô Nghiên, tội nghiệp nói: "Phủ Quốc Công ngay cả một cái xẻng xúc băng cũng không có. Trơn như thế này, sao đứng lên được!"
Lục Vô Nghiên liếc mắt nhìn băng tuyết trên mặt đất, cuối cùng vẫn đi tới kéo hắn lên.
Như thế lại khiến Phương Cẩn Chi khá bất ngờ, Tam ca ca vậy mà lại thỏa hiệp. Bé càng hiếu kỳ hơn, rốt cuộc người này là ai.
"Buông tay." Sau khi kéo hắn đứng lên, Lục Vô Nghiên liếc mắt nhìn ống tay áo đang bị hắn níu lấy.
"Ta không!" Tiểu thiếu gia thuận tay quẹt một cái lên núi giả. Sau đó dùng bàn tay bẩn thỉu đầy bụi, nhiệt tình chà xát lên ống tay áo trắng tinh của Lục Vô Nghiên.
Lục Vô Nghiên nhìn vết bẩn trên tay áo, không động đậy.
Phương Cẩn Chi sợ choáng váng, đừng nói chi đến Nhập Phanh, A Tinh và A Nguyệt. Tất cả mọi người đứng ở đó, khiếp sợ nhìn một màn vừa rồi.
Lục Vô Nghiên chậm rãi ngẩng đầu, hắn bất ngờ túm lấy ngực áo của tiểu thiếu gia, tung người nhảy lên núi giả. Ngọn núi giả cực cao, trên đỉnh lại được chạm trổ hình một con gà trống. Lục Vô Nghiên đặt hắn ở trên đầu gà, sau đó tung người nhảy xuống, xoay người bỏ đi.
"Vô Nghiên! Đừng ném ta ở đây mà...... Ta sợ độ cao! Ta sợ độ cao! Cứu mạng!"
Phương Cẩn Chi nghe được hắn thật sự sợ hãi, bởi vì giọng nói của hắn run rẩy, thậm chí có chút nức nở.
"Đi nào." Lục Vô Nghiên gõ vào đầu Phương Cẩn Chi một cái, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của bé.
"Dạ......" Phương Cẩn Chi đi theo Lục Vô Nghiên rời đi, vẫn không nhịn được quay đầu lại nhìn con người nhỏ bé trên núi giả.
Đối diện bất ngờ xuất hiện rất nhiều người, dẫn đầu là phụ thân của Lục Vô Nghiên và Trưởng Công Chúa. Phương Cẩn Chi không khỏi kinh ngạc, nàng biết phụ mẫu của Tam ca ca không hòa hợp, có thể nhìn thấy hai người bọn họ đi chung với nhau quả thật là hiếm có.
"Ai cho phép đệ tự tiện xuất cung hả!" Trưởng Công Chúa hét to.
Phương Cẩn Chi ngây dại. Xuất cung? Chẳng lẽ người có ngoại hình giống Tam ca ca đến mấy phần đó chính là...... Tiểu Hoàng Đế?
Sở Hoài Xuyên vốn sợ độ cao, hai chân run rẩy đứng trên núi giả, lại bị Trưởng Công Chúa hét to như vậy, sợ quá lảo đảo một cái, ngã thẳng từ trên núi giả xuống.
Cả đám người hoảng sợ hét lên. Lục Vô Nghiên lại rất tỉnh táo, bởi vì hắn biết Sở Hoài Xuyên chẳng có việc gì.
Trưởng Công Chúa rút mũi tên bên hông Lục Thân Ky ra chỉ trong nháy mắt, dựng cung tên lên bắn, lưu loát một mạch.
Phương Cẩn Chi chớp chớp mắt mấy cái, nghi ngờ nhìn sang, liền nhìn thấy cổ áo của vị tiểu thiếu gia kia bị mũi tên ghim lên trên núi giả, cả người treo ngược trên đó. Hai thị nữ bên cạnh Trưởng Công Chúa phi thân lên, cứu người xuống.
"Oa, tài bắn cung của Trưởng Công Chúa thật lợi hại!" Phương Cẩn Chi không khỏi than thở.
"Hừ!" Lục Thân Ky hừ lạnh một tiếng, lầm bầm một câu. "Còn không phải học từ ta."
Phương Cẩn Chi ngậm miệng, bé cũng không muốn trở thành mồi dẫn hỏa cho cuộc tranh cãi của bọn họ.
Trưởng Công Chúa trả lại cung cho Lục Thân Ky, sải bước về phía Sở Hoài Xuyên đang bị mang tới. Sắc mặt Sở Hoài Xuyên tái nhợt, hiển nhiên là đã thật sự bị dọa sợ. Trưởng Công Chúa vươn tay lấy một chiếc lá khô vướng trên tóc hắn.
"Đệ nên nhớ kỹ thân phận của mình thời thời khắc khắc!" Bà dùng ngón trỏ đâm vào ngực Sở Hoài Xuyên, khiến Sở Hoài Xuyên buộc phải lui về phía sau hai bước.
Sở Hoài Xuyên đảo mắt một cái, vội vàng nói: "Hoàng tỷ, tỷ không thể thiên vị! Vô Nghiên ném đệ lên núi giả, tỷ phải phạt hắn trước khi giáo huấn đệ. Hắn phạm phải chuyện lớn hơn đệ!"
"Đệ có thể có chút......" Trưởng Công Chúa hít một hơi thật sâu, nuốt hai chữ "tiền đồ" trở về. Dù sao cũng là quân chủ một nước, dù sao cũng ở trước mặt nhiều người như vậy, bà phải nỗ lực đè nén tâm trạng của mình, cho hắn một chút thể diện.
Bà chỉ chỉ vào Nhập Y và Nhập Tửu, phân phó: "Đưa Bệ Hạ hồi cung, ngay lập tức!"
"Vâng!"
"Ta không đi! Đây.... Đây là thánh chỉ, hai ngươi ai dám kháng chỉ bất tuân!" Sở Hoài Xuyên trừng mắt nhìn Nhập Y và Nhập Tửu.
Nhập Tửu và Nhập Y lập tức quỳ xuống, tiến lùi đều khó.
Thế nhưng Trưởng Công Chúa vì những lời này của hắn mà hòa hoãn đi một ít.
"Hoàng tỷ, tỷ không thể đuổi đệ đi! Đệ tới là để mừng sinh thần của Vô Nghiên mà! Vô Nghiên! Vô Nghiên! Vô Nghiên!"
Lục Vô Nghiên không thèm ngẩng đầu lên, nói: "Đa tạ, không cần."
"Được được được...... Đệ nói thật, đệ sợ ở trong cung có một mình! Đệ.... đệ còn nằm mơ thấy bọn họ muốn giết đệ! Rất nhiều người, tất cả cung nữ, thái giám đều là người xấu! Bọn họ đều muốn giết đệ!"
Nếu là lúc trước, nghe hắn nói như vậy, Trưởng Công Chúa sẽ mềm lòng. Nhưng vừa nghĩ tới hắn sắp mười ba tuổi rồi, Trưởng Công Chúa không thể không hạ quyết tâm. Lúc hắn sinh ra, trên người đã mang bệnh tật, mấy năm qua đều dựa vào thuốc để giữ mạng. Cũng bởi vì bệnh tật yếu ớt, rõ ràng gần mười ba tuổi rồi, đầu óc cũng không phát triển, cứ như một hài tử mười tuổi.
Tính tình cũng..... mềm yếu, tùy hứng, nhát gan.
"Không cần nói nhiều, lập tức trở về cung!"
"Hoàng tỷ......"
"Kể từ hôm nay, tự mình phê tấu chương, cho dù có đưa tới đây ta cũng sẽ không giúp đệ!"
Sở Hoài Xuyên trợn mắt, khiếp sợ nhìn Trưởng Công Chúa, sắc mặt hắn cực kém chạy đến bên cạnh Trưởng Công Chúa.
"Hoàng tỷ! Vô Nghiên nói ngày mười lăm tỷ mới hồi cung! Tỷ không cần đệ sao!" Hắn gắt gao nắm lấy tay áo Trưởng Công Chúa, sắc mặt tái nhợt.
Trưởng Công Chúa hất tay hắn ra, nhẫn tâm nói: "Không về!"
"Hoàng tỷ! Đệ không muốn làm Hoàng Đế nữa! Ai thích làm thì làm đi! Đừng để mình đệ trong hoàng cung u ám......" Sở Hoài Xuyên khựng lại, sau đó không ngừng ho kịch liệt.
Gần như không thở nổi.
"Bệ Hạ!" Nhập Y vội vàng chạy tới, từ trong tay áo lấy ra một bình sứ trắng, đổ ra hai viên thuốc bằng ngón tay út rồi đưa cho hắn.
"Cút ngay!" Sở Hoài Xuyên một cước đá văng Nhập Y, hắn vọt tới trước mặt Lục Thân Ky, nắm vạt áo Lục Thân Ky, khóc lóc: "Tỷ phu, giúp đệ đi, giúp đệ nói một câu đi!"
"Nam tử hán đại trượng phu khóc lóc cái gì!" Lục Thân Ky ngồi xổm xuống, dùng sức lau nước mắt trên mặt hắn. Rồi nhận lấy hai viên thuốc trên tay Nhập Y, không nói tiếng nào nhét vào trong miệng hắn, lại tiếp nhập nước ấm trong tay một nha hoàn đang vội vàng chạy tới, đút cho hắn uống.
Uống thuốc xong, sắc mặt Sở Hoài Xuyên mới khá hơn.
Vẫn đứng ở một bên quan sát, Phương Cẩn Chi nhìn thấy cảnh này lại cảm thấy có chút quỷ dị, không nói thân phận Tiểu Hoàng Đế tôn quý. Biểu hiện của hắn ở trước mặt Trưởng Công Chúa và Lục Thân Ky, giống như là hài tử của hai người bọn họ.....
Lục Thân Ky kề sát vào lỗ tai Sở Hoài Xuyên nhỏ giọng nói đôi ba câu, đầu tiên Sở Hoài Xuyên lộ ra vẻ hoài nghi, sau đó mạnh mẽ gật đầu một cái. Hắn xoay người đi về phía Trưởng Công Chúa, ngước đầu lên nhìn bà, hết sức thành khẩn nói: "Hoàng tỷ, Xuyên Nhi biết sai rồi. Đợi qua sinh thần ngày mai của Vô Nghiên, đệ sẽ lập tức hồi cung. Sau này đệ sẽ ngoan ngoãn làm Hoàng Đế, không bao giờ cáu kỉnh vứt bỏ trọng trách nữa!"
Mặc dù biết rõ những câu này là do Lục Thân Ky dạy hắn nói, nhưng trong lòng Trưởng Công Chúa cũng thoải mái hơn một chút. Bà gật đầu một cái.
Sở Hoài Xuyên cảm kích nhìn Lục Thân Ky.
Lục Thân Ky cười đứng dậy, đi tới bên cạnh Sở Hoài Xuyên, nói: "Đi, chúng ta đi xem hí kịch nào!"
"Được!"
Trưởng Công Chúa muốn dặn dò Lục Thân Ky mấy câu, nhưng suy nghĩ một lúc rồi lại thôi, chỉ liếc mắt ra hiệu cho Nhập Tửu, để nàng ấy phái người âm thầm bảo vệ.
Lục Vô Nghiên có chút mờ mịt nhìn theo bóng lưng Sở Hoài Xuyên theo phụ thân rời đi, mặc dù sống lại một lần nữa, nhưng hắn cũng không biết nên cứu mạng Sở Hoài Xuyên như thế nào. Cho dù tất cả mọi người đều biết tính mạng của hắn ta vốn rất ngắn, nhưng khi nhìn hắn ta từ từ khô héo ở lứa tuổi tốt đẹp như thế này, vẫn đau lòng không chịu đựng nổi.
Nhìn Sở Hoài Xuyên tùy hứng khóc lóc hôm nay, Lục Vô Nghiên không khỏi nhớ lại dáng vẻ suy nhược trước khi qua đời của hắn ở kiếp trước. Hắn gầy yếu đứng dưới ánh nắng mặt trời, cười đến rất đáng thương.
Hắn nói: "Vô Nghiên, ta nói cả đời không muốn làm vị Hoàng Đế này, nhưng không ai tin ta."
Hắn nói: "Ta biết rất rõ ta là Hoàng Đế vô năng, bao nhiêu năm làm Hoàng đế, ta đã để Hoàng tỷ thất vọng bấy nhiêu năm. Bây giờ ta giao ngôi vị Hoàng Đế này cho ngươi, giao Đại Liêu cho ngươi. Vô Nghiên, thay ta, thay Hoàng tỷ bảo vệ tốt mảnh giang sơn này......"
Lục Vô Nghiên đột nhiên cảm thấy trong ngực mình vô cùng khó chịu. Hắn xoay người, bước nhanh về phía trước.
Nếu sống lại một lần nữa, vẫn không thể cứu được số mệnh của những người bên cạnh mình, hà cớ gì lại để hắn sống lại? Loại cảm giác cô tịch khi đứng trên cao quay đầu nhìn lại chỉ thấy mười dặm bóng cờ đó, nó giống như băng đá lạnh thấu xương đâm sâu vào trong xương tủy.
Phụ mẫu, Hoài Xuyên, Phương Cẩn Chi, thậm chí tất cả người của Lục gia, hình ảnh của bọn họ khi chết ở kiếp trước, chính là cơn ác mộng mà Lục Vô Nghiên vĩnh viễn không thể nào thoát khỏi.
Không biết đã đi bao lâu, Lục Vô Nghiên bất ngờ dừng lại. Hắn xoay người, nhìn tiểu cô nương đang thở hổn hển phía sau mình, hỏi: "Tại sao đi theo ta?"
Lục Vô Nghiên đi rất nhanh, Phương Cẩn Chi phải chạy mới đuổi kịp hắn. Bé thở không ra hơi nói: "Muội...muội nhìn....nhìn thấy...Tam ca ca... Tam ca ca không vui...."
Tầm mắt Lục Vô Nghiên rơi vào chân Phương Cẩn Chi.
Phương Cẩn Chi nghi hoặc cúi đầu, lúc này mới phát hiện bé đã chạy quá nhanh đến nỗi rơi mất một chiếc giầy, hơn nữa bé cũng không hề hay biết.
Lục Vô Nghiên ôm Phương Cẩn Chi, cẩn thận bế bé đặt lên một cành cây dương liễu vắt ngang qua.
"Ở đây chờ ta." Lục Vô Nghiên xoay người, đi dọc trở lại con đường lúc nãy hai người đi qua, rốt cuộc nhặt được chiếc giày Phương Cẩn Chi đánh rơi cách đó không xa. Chiếc giầy be bé màu xanh nhạt bên trên có thêu đóa hoa dâm bụt nhàn nhạt.
Hắn trở lại bên cạnh Phương Cẩn Chi lần nữa, nâng chân con bé lên.
"Muội...muội tự mang...." Phương Cẩn Chi ngại ngùng muốn rụt chân lại. Bởi vì lúc bé chạy tới đây, vớ gấm đã thấm nước bùn dơ bẩn, bé lo lắng Lục Vô Nghiên sẽ chán ghét.
Lục Vô Nghiên nắm chặt mắc cá chân của bé, cự tuyệt bé giãy giụa. Sau đó cởi bỏ vớ gấm bẩn thỉu ra, rồi mang giầy thêu vào cho bé.
"Cẩn Chi."
"Dạ?"
"Tam ca ca hơi lạnh."
Phương Cẩn Chi muốn cởi áo choàng của mình cho Lục Vô Nghiên, bé tháo dây buộc áo choàng trước ngực, nhưng lập tức nhớ lại y phục của mình quá nhỏ, Lục Vô Nghiên hoàn toàn không mặc được. Bé hơi bối rối, nhất thời không biết nên làm thế nào mới tốt.
Lục Vô Nghiên đã tiến lên trước một bước, ôm lấy Phương Cẩn Chi. Phương Cẩn Chi có chút sửng sốt, nhưng vội vàng vòng cánh tay nhỏ bé của mình, ôm chặt lấy hông của Lục Vô Nghiên, nói: "Đúng rồi, ôm ôm Tam ca ca sẽ không lạnh!"
"Ừ." Lục Vô Nghiên chậm rãi nhắm mắt lại.
Đời này, hắn sẽ dồn hết tất cả sức lực của mình để bảo vệ mọi người thật tốt.