The Khải Huyền

Chương 8




-Mày theo dõi tụi tao 1 bao lâu rồi?

-Tôi húng hắng ho rồi đáp: Dạ 3 ngày.

-Sao mày không giết tụi tao?

-Em đâu có lý do gì để giết tụi anh, em thấy tụi anh cầm súng nên sợ không dám lại.

Câu chuyện đang dở dang thì thằng Đại lại mò vào cùng 2 thằng kia.

-Mày có chắc tụi kia xài AK không? hắn hỏi thằng To

-Chắc anh! thằng này nó xài súng gì của mỹ. Em vừa trèo lên chỗ nó rình, nó không giết mình chứ không thì đã giết rồi.

-Đậu má! ai mà biết được cái thằng l** này!

Vậy là chúng nó đang nghi ngờ cái giả thuyết ban đầu của tụi nó đó là tôi đã phá hoại căn cứ của chúng, thứ 1 là tôi đi 1 mình trong khi hắn bị tấn công bởi 1 nhóm, thứ 2 là tôi đem theo cây MP5 với ống ngắm và giảm thanh, nếu giết tụi hắn tôi đã giết rồi. Thứ 3 là cái đêm hắn bị tấn công thì tiếng súng là của vài khẩu AK. Tôi bắt đầu lóe lên 1 tia hy vọng, ít ra chúng đã thôi gán cho tôi cái tội tày đình đó dù đúng thế thật nhưng chưa mừng được bao lâu thì thằng Mập lại phá bĩnh.

-Đéo nó thì còn ai vào đây, thằng chó này nó muốn chơi cho anh em mình chết chùm chứ bắn tỉa làm mẹ gì.

– Mày im đi Cư, thằng To lên tiếng quát.

Chúng cứ nói qua nói lại 1 hồi, thằng To và ốm thì cho rằng tôi vô hại trong khi thằng Mập chó chết kia cứ khăn khăn đổ hết cho tôi, hắn cứ theo cái luận điệu không phải tôi thì ai. Thằng Đại lắng nghe 1 hồi, suy nghĩ 1 hồi rồi lại nắm đầu tôi hỏi:

-Mày dẫn tụi tao tới chỗ mày ở, nếu mà mày ở 1 mình thì tao còn coi lại nếu không nó bắn nát sọ mày ra.

-Dạ được anh!

Thế là 4 thằng nó lôi tôi lên chiếc xe Ford everest rồi nhắm hướng căn nhà cũ theo chỉ dẫn của tôi mà chạy. Gần đến nơi chúng đi chậm lại rồi ngó nghiên sợ phục kích, ban đầu tôi đã định chỉ chúng chạy vào đường có gắn bẫy lựu đạn. 2 trái lựu đạn được gắn trong chiếc xe honda trên đường, sợi dây bẫy được cài cách đó hơn 30 mét. Xe cán đứt dây theo vận tốc tầm chừng 40km/h khi chạy qua sẽ bị lựu đạn nổ hất tung lên. Nhưng quả thật quá mạo hiểm cho tính mạng của tôi vì tôi đang bị trói, thêm phần nữa căn nhà cũ cũng chẳng có gì để mà sợ chúng tìm thấy.

-Căn này bữa mình vô tìm thấy súng á đại ca! thằng Tùy là thằng nhỏ con lên tiếng.

Cả bọn ngó nghiêng 1 hồi rồi lôi đầu tôi xuống xe giục vào trước.

Tôi bình tĩnh dẫn chúng vào, soi mói chán chê hắn mới nói

-Hóa ra nhà này là của mày! cũng nhiều đồ phết nhỉ? còn không thì nôn ra.

-Dạ bữa tụi anh lấy hết rồi còn đâu, em còn đủ sống tới bây giờ.

Bỗng hắn đi ra ngoài suy nghĩ gì đó trong khi cả 3 thằng kia đá thúng đụng nia xem còn gì ăn không. Tôi hồi hộp lo sợ, chỗ này khá gần chỗ tôi xơi 3 thằng đệ của hắn, hắn mà nhớ ra coi như toi.

-Thằng kia mày ra đây, hắn quắc tôi ra ngoài

-Dạ anh

-Bữa mày có thấy 3 thằng nào sang đây không?

-Dạ có thấy chiếc xe màu đen

-Tụi nó đi đâu?

-Dạ em không biết, em thấy 2 chiếc xe màu đen với màu trắng rượt nhau bắn nhau dữ quá nên em nấp trong nhà không dám ra. Hôm sau em sợ bị văng miểng quá nên mới bỏ nhà đi trốn ít ngày, lúc về thì tụi anh đã vào lấy hết đồ.

Hắn chả nói gì, gọi cả 3 thằng quay ra rồi lôi tôi về lại căn biệt thự. Tôi không chắc chắn là hắn đang suy nghĩ gì trong đầu, có phải hắn đang nghi ngờ liệu 1 thằng loắt choắt như tôi có thể giết 3 mạng người và quét bay cái ổ của hắn đi hay không?

Thằng Tuy thỉnh thoảng vẫn cho tôi miếng cơm miếng nước, miệng tôi đau không nói gì nhiều được.Nó cũng lặng lẽ đôi khi nói vài câu, đại khái là gia đình nó cũng chết cả rồi, 3 thằng kia đều là giang hồ quận Tư riêng nó thì là thợ sửa xe. Nó bảo cũng chả biết thằng Đại sẽ làm gì tôi nhưng hắn thấy thằng Đại giết nhiều người rồi.

Tôi cũng chỉ ậm ờ cho qua, bây giờ cũng lắm thằng Đại cũng sẽ cho tôi ăn 1 viên đạn rồi vứt ra ngoài cho bọn rab là cùng chứ gì. Vì dù tôi không có làm gì hắn đi chăng nữa kẻ tàn bạo như hắn cũng chẳng để tôi đi. Đến chiều tôi đã được cho nằm dưới sàn nhà, cả người đau nhức, nằm xuống mà nghe xương cốt muốn vỡ vụn ra.

-Cởi trói ra!

Giọng hắn vang vang từ ngoài cửa, thằng Tùy lúi húi làm theo, thằng Mập thì cứ hỏi đi hỏi lại can ngăn thằng Đại. Thằng mập ôn vật này nó vẫn muốn cho tôi chết phức cho xong và tôi cũng chẳng biết vì sao.

-Giờ tao cho mày cơ hội cuối, 1 là mày chỉ chổ để lương thực súng ống của mày, tao sẽ cho mày đi.Bằng không tao sẽ tống mày ra ngoài cho bọn chó dại kia ăn thịt.

-Em hết thật rồi anh ơi, anh qua lấy sạch sẽ. Còn bao nhiêu em đem theo người đó thôi.

-Tao nhắc lại lần cuối, mày chỉ hoặc mày chết!

Ở căn nhà dự phòng tôi còn hơn 1 ngàn rưỡi viên đạn, một đống súng và lựu đạn cũng như hàng tá đồ nghề đã giúp tôi thực hiện vụ đánh úp hôm rồi. Dẫn hắn về không khác gì tự tự nên tôi tuyệt đối không khai. Tôi vẫn lắc đầu tỏ vẻ không biết và mếu máo van xin.

Hắn lên đạn rồi kê khẩu AK lên đầu tôi tỏ ý dọa dẫm. Tôi lúc này đang quỳ dưới đất, tôi toan xô hắn rồi bỏ chạy nhưng thân thể tôi chẳng còn chút sức lực nào, có chạy cũng chẳng được bao xa khi bọn nó có tới 4 thằng khỏe mạnh. Thôi đành để cho số phận quyết định.

Mắt hắn vẫn trừng trừng nhìn tôi theo cái kiểu “tao sẽ bóp cò thật đấy”, quả thật lúc đó tôi cũng hoản sợ thật sự, thế là xong. Không phải chết vì dịch hay vì bọn rab mà là vì hắn, vì lương tâm của mình. Tôi nhắm mắt và nhíu mày đợi phát đạn.

Tóch…!

Súng không có đạn. hắn cười Ha ha vang cả căn phòng, cả thằng mập cũng vậy duy chỉ có 2 thằng kia là chưa hiểu gì. Hắn thử tôi.

-Cởi trói!

-Đậu má chú em, cứng vãi! cho nó ăn cái gì đi rồi mai tao tính.

Tôi bị thử nên quê độ cúi mặt lui vào góc phòng ngồi. 4 thằng nó bỏ ra, lúc sau có mang cho tôi 1 tô cơm trắng với ít nước mắm và nước. Tôi ăn ngon lành rồi nằm xuống đất, vậy là hắn đã bị tôi lừa nhưng hắn sẽ làm gì tiếp theo, cho tôi vào nhóm chắc? Không đời nào, tôi cũng không thể hạ sát chúng được vì thằng Tuy nó là người tốt, thằng to to cũng vậy. Nằm suy nghĩ hồi lâu tôi mới tìm cách trốn thoát. Trời đã bắt đầu tối, nếu tôi bỏ đi bây giờ thì bọn chúng sẽ không dám đuổi vì sợ rab, bằng không thì ngày mai không biết sẽ có chuyện gì xảy ra.

Căn phòng này nằm ở lầu 3, cửa bên ngoài đã khóa và thằng Tuy hay ai đó đang gác ở ngoài. Cách duy nhất thoát ra là qua cửa sổ thông với giếng trời. Tôi đứng dậy ngó nghiên phần tích 1 hồi nhưng vẫn bó tay vì khổ nổi cái giếng trời có lưới sắt và tấm panel nhựa ở trên còn từ cửa sổ xuống trệt cả chục mét không thể đu xuống được. Nhưng tôi bỗng nảy ra 1 ý, tôi chạy lại cái giường nhẹ nhàng lật nó xuống, tháo tấm ra trải giường rồi xoắn lại thành 1 sợi dây. Tôi đang líu quíu cột chúng vào cái lưới sắt ở giếng trời thì có tiếng bước chân. Hoản hồn tôi đóng cửa số lại và leo lên giường nằm. Là thằng mập.

-Mầy lừa được 3 thằng kia chứ sao lừa được tao, đm mai ổng không bắn mày chết tao cũng bắn. Má mầy, 3 thằng trước kia toàn huynh đệ của tao! con bé Yến là ghệ của tao! đm mày chơi tao xong muốn đi là đi hả!

Vừa mắng nhiếc hằn vừa gõ vào đầu tôi cóc cóc, hóa ra là vậy. Do tôi nên con ghệ của hắn mới bỏ đi còn hắn thì không dám bỏ thằng Đại. Tối nghiến răng chịu đựng từng câu xóc óc của hắn, từng cú vã bôm bốp của hắn.

CHọc phá chán chê hắn bỏ ra ngoài, tôi thì quay lại công việc. sau khi cột dây xong tôi lôi cái bàn học trong phòng lại rồi cột nó vào sợi dây tự chế. khởi động tay chân 1 hồi tôi bắt đầu hành động. Khệ nệ khiên cái bàn kê lên thành cửa sổ rồi leo lên đó, tôi liều mạng xô cái bàn xuống dưới. Cái bàn nặng cả năm bảy chục ký rơi thẳng xuống giếng trời và kéo bay luôn phần lưới khiên nó lủng 1 lỗ vừa người chui. Tôi bắt đầu đu lên mấy mảnh lưới còn sót lại và dùng tay đục miếng nhựa để thoát ra.

Thằng Tùy gác ở ngoài xô cửa xông vào nhưng tôi đã chèn cửa bằng cái giường, nó bắt đầu la lên kêu mấy thằng kia, tiếng bước chân và văng tục vang lên đầy nhà. Tôi vẫn kiên trì 1 tay bám vào miếng lưới, 2 chân đạp vào tường còn 1 tay đấm cho lủng miếng nhựa. Tiếng xô cửa càng lúc càng mạnh và cái giường cũng sẽ chẳng chịu được bao lâu nữa, miếng nhựa đã lủng mà chưa đủ to. Tôi liều mạng thò cả 2 tay ra nắm thật chặt rồi đu hẳn lên nó, nhờ trọng lượng của tôi mà nó đã rách toạc 1 miếng rất to. Tôi chới với kê lại chân lên cửa sổ và trèo ra ngoài.

Lúc tôi đã ở trên mái nhà thì 3 thằng mới xông được vào phòng, nhanh chân tôi khiên cái cục nóng máy lạnh chèn cửa ra sân thượng rồi mới ngó xung quanh tìm đường xuống. Căn biệt thự này ở riêng lẻ nên không phi từ nhà này sang nhà khác được, duy nhất chỉ có 1 cách là nhảy xuống mái che cửa sổ rồi đu xuống lan can 2 tầng tiếp theo. Trời thì đã tối hẳn, bọn rab đã đi lại khắp nơi, có con thấy tôi và bắt đầu bu lại hàng rào chờ chực. Đang do dự xem có mạo hiểm quá không thì mấy tiếng súng đanh thép nổ lên làm cho ổ khóa cửa sân thượng bể tung ra. Đã vào thế đường cùng tôi đành liều mạng trèo xuống.

Cứ lần lượt nhảy lên miếng bê tông trên cửa sổ rồi đu xuống lan can. qua 2 lần tôi đã xuống được đất và mau chân trốn vào đám cây trong vườn. Mấy thằng kia thì đã ra ngoài sân thượng và la ó tìm tôi. Biết chắc kiểu gì bọn nó cũng sẽ xuống đất lùng nhưng giờ tôi đang ở thế bí, trong nhà thì tụi nó, bên ngoài thì tụi rab chỉ cách có cái hàng rào. Mấy tiếng súng mới nãy còn khiến chúng bâu lại đông hơn trong khi tôi đã khá mệt và tay không 1 tấc sắt.

Cũng may trong lúc mò mẫm thì tôi nhặt được 1 cây xà beng nhỏ loại để cạy bể nước, lúc này bọn nó cũng đã chạy ra trước sân nên tôi đành liều mình phi qua hàng rào vậy. Chỉ chờ có thế, mấy con rab thấy tôi bắt đầu bâu lại, tôi cầm xà ben gõ lên đầu 2-3 còn để dọn đường rồi cắm cổ mà chạy trong khi bọn chúng bắt đầu đuổi theo. Chỗ chung cư xây dở tôi còn giấu 1 khẩu AK bán gấp trong thùng phuy, định bụng sẽ chạy ra đó lấy rồi tính nhưng chưa kịp cua vào thì ánh sáng từ đèn xe đã pha sau đít in bóng tôi rõ mồn một trên đường.

Rồi xong, bọn nó đã đuổi theo. Tôi liều mạng tiếp tục chạy, cũng may là nhờ ánh sáng đèn xe làm cho lũ rab tản ra khiến tôi dễ thoát hiểm hơn. Bọn hắn bắt đàu chửi, bắt đầu dọa bắn và chúng bắn thật, còn 20 mét nữa là đến chỗ chung cư. Tiếng súng nổ và đạn găm xuống đường làm tôi loạng choạng nhưng cứ ráng. Cuối cùng tôi cũng phi vào được khu chung cư, trên đường bỏ chạy tôi thấy chiếc xe máy của tôi vẫn còn bỏ lại bên ngoài nên định sẽ ra lấy sau. Bọn hắn dừng xe, lăm lăm súng ống nhảy vào chung cư. Bọn rab từng đàn vẫn kéo tới, nấp sau 1 cái máy trộn xi măng tôi nghe rõ thằng Mập đang la ó đòi về vì sợ nhưng thằng Đại cứ lăm lăm tiến vào, quan sát quả thật địa hình quá trống trải chỉ có vài cái cột và thùng phuy nên tôi trèo luôn vào cái bể trộn xi măng.

Tụi nó tiến vào thêm ít bước nữa, và bắt đầu lên cầu thang. Cũng chỉ chờ có thế tôt lanh lẹ vọt ra ngoài rồi nhảy lên chiếc xe máy của mình rồi bỏ chạy. Thấy động tụi nó chạy xuống bắn với theo mấy phát, tiếp đó là hàng loạt đạn dài chắc là bắn bọn rab. Tôi cắm cổ vít ga nhắm hướng bẫy lựu đạn mà chạy, chưa được bao xa thì bọn đồng hành đã tới. Tôi chạy xe máy nên có chút linh động hơn chúng, tôi lạng lách qua cả đống rab trên đường rồi cả né đạn trong khi bọn nó vẫn kiên trì bám theo. Cua vào con đường có bẫy tôi nhả ga chậm lại, khi bắt đầu thấy ánh đèn xe lóe lên sau lưng tôi mới lên ga chạy thằng, có điều tôi phải leo lên lề nếu không tôi sẽ dính bẫy trước. Và vẫn bản cũ soạn lại, chiếc oto hùng hổ lao đến chưa được bao xa thì lựu đạn nổ đẩy nó văng sang 1 bên. Phân nửa chiếc xe bị sức ép và mảnh đạn cắm vào móp méo và lủng lỗ chổ, tôi dừng lại nhìn vài giây rồi định chạy tiếp nhưng tôi chợt thấy thằng Tuy nó bật cửa xe ngã nhào ra ngoài, đằng sau thì cả đàn rab đang lao tới. Cứu hay không cứu nó? Tôi đang do dự thì thấy nó với tay về phía tôi 1 cách van nài, tôi quay xe chạy lại.

Thằng Đại và thằng Mập ở phía bên kia xe nên ăn đủ, mảnh cắm chi chít và máu me đầy người, 1 thằng bất tỉnh nhân sự còn 1 thằng mở mắt trừng trừng nhìn tôi nhưng không nói được. Tôi thò tay vào lấy khẩu súng bắn về phía lũ rab xong đỡ thằng Tùy dậy, vừa lúc đó thằng Háo cũng xô cửa ngả ra ngoài, tôi chỉa súng về phía hắn, hắn cũng chỉ nhìn tôi và không nói gì coi như số phận đã định đoạt.

Hoặc là tôi bỏ chạy, hoặc là tôi phải cứu cả 2 thằng, tôi vừa căng đầu suy nghĩ vừa nã đạn về phía lũ rab. Trong phút chốc tôi chợt hành động 1 cách không suy nghĩ, tôi quăng súng cho thằng Tùy rồi bảo nó bắn, phần mình thì mở cửa xe tìm cái balo của mình. Lúc sáng tôi vẫn thấy chúng nó bỏ balo tôi trong xe và cũng may nó còn đó. Tôi bảo 2 thằng kia nhắm mắt lại rồi quăng cả 2 quả flash về 2 đầu đường. Tiếng nổ đanh thép vang lên, tụi rab bị choáng và đui mắt bắt đầu đị lại liển xiển. Thằng Tùy lúc này đã đứng dậy được, tôi đỡ cái thân xác cả 80 ký lô của thằng Háo lên rồi dìu nó ra nắp capo xe.

Tôi giật lại khẩu súng rồi không nói không rằng quăng chìa khóa xe cho 2 đứa nó. 2 thằng coi bộ đã hiểu ý tôi nên dìu nhau lại chiếc xe máy.

-Tao cảm ơn! thằng Tùy nói

-2 ông đi đi, càng xa càng tốt.

-Mày chạy kiểu gì?

-Khỏi lo cho tao, tôi khoát balo, xách súng lên và bắt đầu bỏ chạy.

Bọn rab mới lúc này cũng đã đổ xô đến, 2 thằng kia thì đã đề máy xe chạy thẳng. Tôi chạy được ít chục mét thì nhảy qua cổng của 1 căn nhà rồi leo lên lan can ngồi im. Bọn rab thì đã bâu lại chiếc xe hơi, chúng lôi cả thằng Đại và thằng Mập ra ăn ngấu nghiến, thằng mập coi bộ lúc này đã tỉnh nên giãy dụa dữ lắm. Tôi cũng chỉ biết nhìn.

Đục vỡ cửa kính thò tay vào mở khóa tôi chui vào nhà, ngoài kia tụi rab vẫn cứ xô nhau vào xí phần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.