The Khải Huyền

Chương 54




Lựa chọn xong bãi tập kết, tôi nhờ Hoàng cùng vài người nữa trở về bến tàu để ra hiệu cho anh em tiến sang, không quên dặn di chuyển cận thận.

5 phút rồi 10 phút, bộ đàm vang lên:

-Minh ra cầu cảng gấp! Giọng tay Hòa

-Có chuyện gì?

-Hàng rào trên cầu sắp sập rồi, giờ mà vào là chạm trán ngay.

-Các anh ở nguyên dưới xuồng đi, chúng tôi tới liền.

Nói xong tôi chạy nhanh ra ngoài men theo vỉa hè để quay lại cầu cảng. Đêm tối dù nhìn không rõ nhưng từ xa đã thấy trên cầu lấp loáng bóng lũ rab đang đùn lên như mối, chẳng mấy chốc nữa là có thể xô đổ lớp hàng rào cuối cùng. Trải dài mấy trăm mét trên cầu bọn chúng cũng đang ngổn ngang đi lại không biết bao nhiêu mà kể cho siết. Nếu chúng tôi có sang hết bên đây để cố thủ chắc cũng không trụ vững.

Khốn nạn! tôi lầm bầm, sao lúc vào không tính trước nhỉ. Giờ vào cũng không được rút ra cũng không xong. Tay Luân đứng cạnh cũng nhăn tráng suy nghĩ có vẻ lung lắm:

-Hay đánh sập cầu luôn đi.

-Không! cả Đà Nẵng giờ còn có 2 cây cầu, đánh sập 1 cây sau này muốn di tản ra ngoài cũng không được, vạn lần không nên.

-Giờ chúng ta rút ra còn kịp, đợi chúng vào coi như là mất đường lui đó. Ai đó đề nghị.

Tôi lúc này hơi rối loạn vì tiến thoái lưỡng nan, ở dưới sông 3 con thuyền chở đầy lính đang đợi, bên cạnh là chục mạng đang trông chờ quyết định của tôi khiến tôi nhất thời cảm thấy áp lực mà chưa làm gì được.

Tôi đứng chống nạnh thở hắt ra xong nhìn quanh tìm cách rồi gọi cho Hòa:

-Trên nóc khách sạn còn ai không?

-Còn nửa tiểu đội bắn tỉa của cậu Toàn.

-Nối máy cho tôi.

-Toàn ơi! gấp quá, bọn chúng sắp tràng sang cầu rồi, giờ tôi cần Toàn giương đông kích tây, thu hút bọn chúng quay trở lại bờ sông, chúng tôi cần thêm ít thời gian để gia cố hàng rào trên cầu.

-Được nhưng chúng tôi phải làm sao, chúng tôi chỉ còn 7 người thôi.

-Chúng tôi có vận chuyển vào sảnh khách sạn nhiều súng đạn và bộc phá, các cậu dùng chúng bắn phá 1 số nơi sát bờ sông để nhử bọn chúng tới, chỉ cần độ mười – mười lăm phút là được.

-Tôi hiểu rồi..

Nói xong tôi lại chuyển tần số gọi cho Hòa.

-Các anh đợi bên cậu Toàn nhử bọn chúng ra khỏi cầu thì nhanh chóng cập vào cầu cảng, càng nhanh càng tốt,tôi sẽ đón bên này.

Cả nhóm nghe tôi điện đài xong cũng hiểu sắp phải làm gì, Hàng rào trên cầu vốn đã mong manh, giờ không thể dùng tay chân mà gia cố kịp nhưng quanh đây có nhiều xe quân sự bị bỏ lại, nếu đẩy chúng ra tạm thời cũng chặn được bọn rab thêm ít lâu.

Chúng tôi di chuyển nhanh về cầu cảng, tôi chọn vài tay xạ thủ bố trí trên cao, từ xa xa dưới gầm cầu mấy chiếc xuồng cũng đang từ từ tiến lại, giữa đêm tối ngoài tiếng hàng rào kẽo kẹt và gầm gừ bỗng nhiên trên nóc khách sạn xa xa 1 tiếng hú chói tai, tiếng đạn nổ vang lên rồi đèn đóm ở đâu chiếu sáng rực 1 góc trời cứ như là hải đăng.

Chúng tôi dù đã chuẩn bị trước nhưng cũng không khỏi giật mình trước cảnh tượng đang diễn ra. Tay Luân há mồm kinh ngạc nhìn cả 1 vùng yên ắng bỗng nhiên náo loạn cả lên.Hóa ra trên chốt họ có bố trí nhiều còi báo động cùng đèn pha để phòng trước trường hợp này nhưng tối qua bị ngắt liên lạc nên không thể hỗ trợ lực lượng bảo vệ vành đai được.

Vừa nghe tiếng còi, tiếng súng và ánh sáng bọn rab lập tức quay đầu lừ đừ quay ngược lại phía bên kia sông, dù chưa thông thoáng hẳn nhưng đã đủ để lực lượng dưới sông đổ bộ an toàn. Chúng tôi nhanh chóng chạy xuống cầu cảng để đón họ nhưng chắn ngang đường là mấy con rab phía bên này cũng đang lò mò tiến lại cầu. Không ai nói ai chúng tôi phải dùng dao nhanh chóng kết liễu bọn chúng.

Vì đông anh em, xuồng phải quay lại 1 lần nữa mới đưa hết lực lượng sang được sông nhưng chúng tôi không có nhiều thời gian như thế, lớp đầu vừa cập bến liền được huy động lên cầu gia cố hàng rào.

Lúc này bọn rab đã quay lưng bỏ đi, chưa sạch sẽ hẳn nhưng trong đêm tối hành động cẩn mật chắc cũng sẽ không sao. Chúng tôi chạy lại Hàng rào dùng bao cát của lô cốt, hòm đạn, rồi cả kéo thêm thép gai lèn chặt mọi kẽ hở, tiếp đó đẩy 2 chiếc xe tải quân sự lại chống đỡ hàng rào rồi cẩn thận rút êm.

Sau khi bên tôi tập kết đông đủ tôi gọi cho Toàn, nhóm của cậu ấy từ nãy cũng đã rút xuống cống ngầm dẫn ra sông, tôi cho xuồng quay lại đón 1 lần nữa, tình thế bây giờ đã tạm ổn nhưng chúng tôi vẫn còn cách khu trung tâm xa, hành quân vào trong đó cũng là 1 vấn đề lớn nhưng quan trọng nhất vẫn phải liên lạc được với bên trong.

Chúng tôi tập trung trong khu xây dựng chấn chỉnh đội hình, xem lại bản đồ, bàn tính phương án thì cách hành quân dọc theo bãi tắm Phạm Văn Đồng là khả thi nhất vì ở đây có 1 bờ kè cao ngăn cách lòng đường với bãi biển và có nhiều cây cối che chắng, chỉ cần đi thấp dưới bãi cát là có thể an toàn tiến sâu vào trong.

Chúng tôi lại xốc balô lên đường, dọc đường cũng đụng độ nhiều toán rab, 1 số mặc quân phục hay đồng phục lao động chứng tỏ phán đoán dịch bệnh phát từ trong ra của chúng tôi không sai, tôi dò sóng bộ đàm liên tục nhưng tiến vào gần tới nơi mới liên lạc được với bên trong.

Vẫn cái cung cách cũ, đầu tiên chỉ huy bên đó xạc cho chúng tôi 1 trận vì việc bỏ Bà Nà táo bạo hành quân về đây, tiếp đó lại yêu cầu chung tôi khẩn trương thiết lập lại vành đai bảo vệ bên ngoài và mở đường ra để họ bình định bên trong, cụ thể là tái chiếm khu chỉ huy và 2 phân khu dân cư – sản xuất đang bị nhiễm bệnh nhưng lực lượng của chúng tôi quá mỏng, không dễ gì hành động được.

Tôi thông báo cho họ biết về dịch bệnh phát tán từ nhóm bệnh binh từ Bà Nà về và cơ chế lây lang cho nên dù họ có cô lập 3 phân khu đang nhiễm bệnh đi chăng nữa thì cũng không thể nào ngăn chặn hoàn toàn được. Bên đó nghe tin thì mới hiểu chuyện vì họ vẫn còn đang vất vả đối phó với những người bất thình lình lên cơn, hiện giờ đường ra cũng không còn nên tạm thời họ đang bị cô lập. Lúc này việc cấp bách nhất là chúng tôi vẫn phải vào trong chiếm bằng được khu chỉ huy trung tâm để mở đường cho họ di tản bớt xuống núi vì càng tập trung đông, khả năng lây lan càng nhanh. Ngoài ra liên lạc với bên ngoài đã bị ngắt do mất thiết bị liên lạc ở trung tâm,họ đang phải thông qua các đơn vị hải quân trợ giúp. Đà Nẵng là căn cứ lớn nhất ở Miền Trung, một khi bị tấn công không thể huy động kịp thời lực lượng từ các nơi khác đến trong 1 sớm 1 chiều nên chúng tôi vẫn phải từ tìm cách tự bình ổn tình hình.

Nhiệm vụ thế là đã rõ, phải chiếm lại phân khu chỉ huy là nơi phát tán dịch, thực ra tôi cũng muốn vào đây trước vì nóng lòng tìm thằng Vinh, hy vọng nó không trở thành 1 con rab dật dờ nào đó.

Chúng tôi bây giờ đã được quyền nổ súng nên cũng dễ chịu hơn, bây giờ đã là 3 giờ 40 sáng tôi tạm cho mọi người nghỉ đợi đến khi mặt trời lên vì khác với đột nhập, khi tấn công lại cần tầm quan sát nên không vội được.

Đến sáng, Rời bãi biển chúng tôi chỉnh trang lại súng ống triển khai đội hình tiến công theo hình cánh cung rồi dàn lực lượng trên đường tiến vào trong. Đây là đội hình tiến công cổ điển hay còn gọi là 2 trước 1 sau, gồm có cánh trái, cảnh phải và bọc hậu, mục đích là di chuyển an toàn với 1 nơi cố định nào đó.

Cánh cổng khu chỉ huy ở phía trước với vài cái bóng khù khờ đang vẩn vơ đi lại, thấy toán lính lố nhổ bọn chúng đã lao ra, mục đích của chúng tôi là tiêu diệt càng nhiều rab càng tốt nên từ xa đã phải bắn để dẫn dụ chúng ra ngoài vùng quang đãng.

Hàng loạt tiếng súng nổ, chục con rab đổ gục ngay cổng, tôi giữ nguyên đội hình vì biết chắc sẽ còn nhiều rab đổ ra nhưng không phải vậy 1 phút rồi 2 phút bên trong lớp thép gai dày đặc kia vẫn không có động tĩnh gì.

-Hay vào luôn đi! thằng Hoàng nói nhỏ.

-Từ từ, 2 anh em mình lên trước! Tôi quay lại bảo mọi người chờ đợi rồi cũng nó lò dò vào trong.

Trên con lộ lớn, 2 cái bóng của chúng tôi trải dài trên mặt đường, khoản cách có hơn trăm mét mà đi càng xa tôi lại càng thấy lạnh tóc gáy vì không biết cái gì đang chờ đợi chúng tôi ở bên trong kia, chân thấp chân cao mãi tôi cũng tới cánh cổng bằng thép cao rộng đang hé mở, nghé đầu nhìn vào trong, 4 chốt gác 4 góc bị dính đạn pháo tối hôm qua vỡ cháy nham nhở, trên sân la liệt thi thể mất đầu mất chân. Tôi tự nhủ không lẽ bọn nó trúng pháo chết cả rồi? Thằng Hoàng lúc này mới đánh liều bước vào trong.

-Sao rồi…? tiếng bộ đàm rè rè vang lên, không rõ là ai hỏi, tôi vội bảo cứ bình tĩnh rồi ngắt bộ đàm đi, họ mà gọi lúc đang gặp rab thì lúc này khó bề mà xoay sở.

2 chúng tôi từ từ tiến vào trong, súng giương lên, tay để lên cò. Như đã mô tả trước đây, cổng vào khu an toàn là 1 chuỗi sân hình chữ nhật, cứ vào 1 khoản sân là có 1 lớp cổng thép cao và dày, 4 góc có 4 chốt gác, ở 2 khoản sân đầu tiên này chỉ có mươi con rab bị chúng tôi bắn hạ và nhiều thi thể từ trận pháo kích tối hôm qua nên tạm coi như an toàn.

Thằng Hoàng hất hàm bảo tôi vào kiểm tra lớp cửa thứ 3 nhưng tôi chỉ tay lên tháp canh, ý bảo leo lên đó quan sát thì dễ hơn. 2 thằng lội qua đống bê tông đổ nát lẫn lộn với máu thịt chui vào tháp canh, thằng trước thằng sau leo thang lên trên rồi nghé mắt qua ô cửa kính vỡ nát nhìn vào bên trong thì hỡi ơi, hằng hà xa số con rab đang đi lại rồi cấu xé ăn những mảnh thi thể không còn hình dạng, cả đoạn đường từ cổng vào tới khu chỉ huy và bệnh viện sẫm 1 màu máu đen lẫn với đất đá do đạn pháo cày tung lên.

Tình hình như thế này thì phải dụ chúng ra ngoài xử lý mới ổn được nhưng trước hết là phải mở được cánh cổng thép này, cái cổng vốn được nối với ròng rọc trong tháp canh nhưng bánh quay đã bị bắn hỏng, tôi dù cố dùng tay kéo sợi xích mấy lần vẫn không được, giờ chỉ còn cách dùng thuốc nổ thôi.

Thằng Hoàng không nói cũng hiểu, nó đang định xách đít chạy ra lấy thuốc nổ thì tôi gọi lại bảo nó kêu người mang vào cho nhanh, chạy ra chạy vào vài vòng lại chửi đông đổng lên.

Gọi xong đợi 1 lúc thì 1 toán 4 thằng chạy vào, tôi bảo mang vào mấy cái kíp nổ và 1 ký thuốc mà tụi nó vác vào phải cả hai chục cân. Cánh cổng này có 4 bản lề muốn phá chỉ cần gài 4 góc vài lạng là xong nhưng sập cả cánh cổng chúng nó trào ra ào ạt lại khó bề xoay sở nên chúng tôi chỉ gài 1 góc, định bụng chỉ đánh sập 1 khoản đủ vài người đi lọt.

Cài cắm xong xuôi, tôi châm dây cháy chậm rồi kéo cả bọn chạy ra ngoài trận địa. 6 thằng phải nói là chạy hộc cả máu mồm vì sợ nổ sớm quá, bọn rab chạy ra thì quân mình lại bắn phải quân ta. Toán lính bên ngoai kia thấy chúng tôi chạy ra cũng nhốn nháo chờ đợi, súng ống chỉa thằng vào mặt, tôi vốn sợ ăn đạn lạc nên cứ phải hét toán lên bảo cứ từ từ.

Chúng tôi chạy tới nơi thở không ra hơi nhưng cũng vào đội hình chuẩn bị, bấy giớ hơn 80 tay súng xếp làm 3 hàng, hàng đầu là xạ thủ nằm dưới đất dùng trung liên chống càng để giảm giật, hàng thứ 2 và 3 là các hỏa lực khác vừa quỳ vừa đứng chuẩn bị để đón lỏng bọn chúng. Ở trong cảnh cổng khói của dây cháy chậm vẫn bốc lên nhưng quoái lạ là sao lại chưa nổ:

-Nãy mày gài bao nhiêu mét dây thế?

-3 mét

-Mày tính cho nó cháy đến tối hay sao gài 3 mét?

2 thằng pháo binh sốt ruột chửi nhau ỏm tỏi cả lên, mà cũng đúng thôi, lúc này ai cũng sốt ruột, chỉ chờ đùng 1 cái rồi xử chúng nó thôi.

Vài phút trôi qua Khói bên trong cháy 1 hồi rồi tan mất vẫn chẳng thấy nổ gì, lúc này thì chúng tôi mất kiên nhẫn thật, tay Hòa điên máu lùa 4 thằng gài thuốc nổ ra chửi om sòm rồi bắt chúng nó vào kiểm tra lại xem kiếp nổ có xì không nhưng tôi can lại, bảo để tôi đi rồi gom mấy cái kíp nhét vào túi quần, đang định chạy tới thì bỗng Bòm 1 cái đinh cả tai rồi nghe tiếng cổng sắt đổ sập.

Toán lính nãy giờ chán nản nhốn nháo liền bật dậy trở vào đội hình, từ bên trong từng con rab bắt đầu xuất hiện, ban đầu chúng chỉ chạy ra nhìn quanh ngáo ngơ, đến lúc thấy chúng tôi thì điên cuồng lao lại. Tôi bấy giờ giơ tay lên cao chuẩn bị hạ lệnh.

1 toán rồi 2 toán chẳng biết bao nhiêu con mà kể lao ra khỏi cổng chạy thình thịch trên lòng đường, phút chốc đã tạo thành làn sóng người nhốn nháo đổ xô tới chỗ chúng tôi, vài người sốt ruột bảo tôi hạ lệnh nhưng bọn rab này rất ranh mãnh, nếu ào ạt mà hạ chúng ngay từ đầu biết đâu chúng lại rút vào trong, lúc đó thì khó khăn hơn nhiều nên cứ để bọn chúng đổ ra càng nhiều càng tốt đã.

Rồi thời điểm cũng đến, còn đâu gần trăm mét tôi hạ lệnh, đạn từ mấy khẩu trung liên dưới đất khạc ra rào rạt thổi đất cát bay tung lên mù mịt rung cả mặt đất, đàn rab phía trước lập tức ngã khụy xuống hết lớp này đến lớp kia.

-Thay Đạn! 1 tay xạ thủ hét lớn!

Lập tức hàng thứ 2 và 3 nổ súng, vì không có lượng đạn dồi dào như trung liên nên anh em phải bắn điểm xạ 2-3 phát 1 nhịp nhưng cả thảy mấy chục người nên tiếng nổ vẫn đinh tai nhức óc. Giữa cái nắng sớm mai, mùi thuốc súng, tiếng đạn nổ, tiếng chốt an toàn và thay đạn lách cách khiến cho máu trong thanh quản từng người sôi sùng sục, chúng tôi cứ nã đạn như vãi không chút thương tiết vào những sinh vật kia.

-Thay đạn! ai đó hét lên! lúc này thì anh em hàng thứ hai liền gỡ hộp tiếp đạn ra lạch cạch, trung liên dưới đất thì đã nạp đạn xong nên lại bắn giòn giã.

Chúng tôi phải phối hợp nhịp nhàng như vậy để duy trì hỏa lực liên tục, không cho tụi rab cơ hội tiếp cận tuy nhiên bọn chúng quá đông, chúng tôi bắn liên tục vài nhịp vẫn chưa diệt được là bao, từ sau cổng từng tốp một vẫn đổ ra, thây xác bọn chúng thì đã bắt đầu đùn lên thành từng đống nhưng da thịt nào có lại với sắt thép. Sau 1 hồi bắn đỏ cả nòng súng bọn rab cũng đã vơi đi, vài con còn lại hoảng sợ lẩn vào trong.

-Lên! Tôi nói

Cả đội hình bắt đầu dàn hàng di chuyển tới, bọn rab bị trúng đạn nhiều con chưa chết hẳn vẫn đang ngắc ngoải gầm gừ hoặc cố bò tới chỗ bọn tôi, lúc này thì chúng tôi bắn tự do, phải giết cho chết hẳn, gót giày chúng dẫm lên từng dòng máu đỏ nhòe nhoẹt. Cả con đường đỏ 1 màu máu như 1 trận thảm sát kinh hoàng với hàng trăm thi thể. Toán rab này chủ yếu là người trong khu an toàn, nhiều con vẫn con mặc đồng phục an ninh hoặc đồ lao động sản xuất, có cả y tá và bác sĩ, chứng tỏ sự vụ hồi tối hôm trước rõ ràng là rất kinh khủng. Tôi với thằng Hoàng vừa đi vừa nhìn mà toát cả mồ hôi hột, căng mắt ra mà tìm xem liệu thằng Vinh què có nằm lẫn trong đây nhưng may mắn là không thấy.

Di chuyển 1 hồi chúng tôi đã tới được cánh cổng, khác với lúc nãy, để tiến vào chung tôi cần tầm nhìn 1 cách thông thoáng nhất nên tôi gọi mọi người lại phá cổng, 4 anh em vác 4 khẩu chống tăng B40 ra thổi vào làm lớp cửa sập xuống, vài con rab ẩn mình mai phục ở sau cũng bị thổi văng đi.

Cánh cổng thứ 3 vốn bị đặt mìn thì đã đổ sập từ nãy, nên từ đây chúng tôi đã có thể nhìn thẳng vào trong khu chỉ huy. Bọn rab vẫn còn vài con túa ra liền bị bắn hạ, nhưng tôi biết chắc từ đây vào trong không hề đơn giản.

Đứng trước cổng tôi cho gọi mọi người chuẩn bị lại lần nữa, tra thêm đạn vào ổ tiếp và phân chia lại các tiểu đội để đột kích. Phân khu trung tâm này có 4 khu vực quan trọng, bộ chỉ huy và liên lạc, bệnh viện, khu nhà ở của sĩ quan và tổng kho hậu cần – phương tiện, bây giờ chúng tôi phải triển khai vào “dọn dẹp từng khu vực 1”.

Mỗi toán gồm 2 tiểu đổi được phân chia nhiệm vụ rõ ràng, tuy là phải dọn cho sạch nhưng vẫn phải tuân thủ khẩu lệnh “hỏi trước bắn sau” tức là trước khi đột kích vào phải hét cho thật to, nếu là rab chúng sẽ xông ra, còn là người sống sót phải cẩn trọng để khỏi bắn nhầm. Ngoài ra phải bố trí lực lượng theo phương án 7 trước 3 sau, tức là cứ 10 người thì chỉ được để 7 người tiên phong, 3 người phải bọc hậu tránh trường hợp bất ngờ bị vây hãm. Hòa, Luân và 1 sĩ quan khác nhận nhiệm vụ chỉ huy 3 đội đột kích còn Tôi với Hoàng dẫn 1 đội nhắm thằng hưởng bệnh viện mà đi.

Lúc này trời đã sáng hành động không khó khăn gì mấy nhưng cẩn thận vẫn không thừa, chúng tôi đi từ từ đi vào trong dọc theo đại lộ kinh hoàng rồi chia ra từng nhóm đổ vào từng khu. Bệnh viện chắc chắn là nơi phát tán dịch đầu tiên nên nếu có bọn rab sừng sỏ ở đây cũng không có gì lạ nhưng chủ đích của tôi với thằng Hoàng là tìm thằng Vinh cho bằng được.

Bước lên bậc thềm thấm đẫm máu đen, phải cố lắm cả toán mới tránh dấm phải đống thịt bầy nhầy dười nền. Trên tường và cửa kính, vết cào cấu, dấu máu văng khắp nơi không khác gì 1 tòa nhà bị quỷ ám. Bệnh viện vốn là 1 trường học cái tạo lại nên bố trí cũng thông thoáng, không có nhiều phòng ốc và ngóc nghách. chúng tôi kiểm tra từng phòng bệnh đều thấy trống trải.

Tôi và thằng Hoàng sau khi hét vài tiếng lớn thì xô cửa xông vào phòng chấn thương chỉnh hình, 1 con rab ngắc ngoải từ dưới gầm giường lập tức bò ra, thằng Hoàng bắn cái đùng khiến óc con vật văng khắp nền nhà, tôi đi lại cái giường bệnh của thằng Vinh thấy trống trơn không có dấu máu. Cặp nạn kê đầu giường cũng biến đâu mất chứng tỏ thằng ôn vật đã kịp đào tẩu.

-Nó trốn được ah?

-Ừ, không thấy cặp nạn đâu cả.

-Có lần theo được dấu nó không?

-Từ từ để anh xem.

Vì nó què 1 chân nên phải chống nạn, dấu về để lại sẽ là 1 dấu chân và 2 dấu chấm của cặp nạn tuy nhiên máu me văng khắp nền nhà thế này mà không thấy dấu vết di chuyên của nó chứng tỏ nó đã kịp rời đi trước khi bọn rab tới đây.Tôi tự hỏi thằng này sao mà tài thế?

Đang suy nghĩ thì tiếng súng rồi đạn bay chí chóe ở phòng bên cạnh vang lên dồn dập làm tôi giật cả mình, 2 thằng nhanh chóng chạy sang thì sự việc đã vào hồi kết. 1 cậu lính vào trong phòng phẫu thuật mà không để ý tấm màn che sau cửa nên 1 con rab cắn vào tay, mấy người đồng đội đang cố băng bắp tay lại để chặt cánh tay đi nhưng tôi cản lại:

-Có chặt cũng không cứu được đâu. Đưa cậu ấy ra ngoài đi!

Nghe tôi nói mấy người đồng đội ai cũng thở dài, còn cậu lính trẻ kia tất nhiên là đã thất thần mặt cắt không còn hột máu. Mấy người họ dìu dắt nhau ra trước sân, tôi gọi số còn lại tiếp tục kiểm tra cho xong, đi được mấy bước thì nghe đùng 1 cái chát chúa, có lẽ cậu ấy đã tự vẫn rồi.

Tôi cùng 1 toán lính khác tiếp tục đi dọc hành lang bệnh viện để kiểm tra, đến phòng chứa thuốc và trang thiết bị thì thấy phòng này bị khóa từ phía trong. Ở cái thời buổi loạn lạc này thuốc thang không khác gì vàng nên căn phòng này được gia cố cửa bằng sắt dày muốn phá ra cũng không dễ gì.

2 cậu lính trẻ vác súng ra định kê vào bản lề bắn cho vỡ tung ra nhưng tôi không đồng ý:

-Bên trong có nhiều thuốc thang và thiết bị,bắn vào thì hỏng hết. Đem xà beng lại đây.

Tôi dùng tay đập mạnh vào cửa xem bên trong có gì không,1 hồi không thấy động tĩnh gì mới nhường chỗ cho mấy cậu kia cạy cửa, số còn lại súng ống sẵn sàng. Hò hét mấy bận,vận hết lực cánh cửa mới mở tung ra, bên tối đen chỉ thấy mấy chục dãy kệ sắt chứa thuốc im lìm. Chúng tôi giương súng lên khẽ khẽ tiến vào, trong ánh sáng hắt từ cánh cửa tôi thấy phía cuối căn phòng có gì đó bất thường liền bật đèn pin rọi tới thì thấy 3 người 2 nữ 1 nam nằm sóng xoài dưới đất.

Cả bọn cũng biết có chuyện nên lập đội hình vòng cung tiền lại, Hoàng nó cất tiếng gọi lớn:

-Này! Ai đấy!

Đáp lại vẫn chỉ là 1 sự im lặng nhưng tôi lờ mờ thấy có 1 người đang còn cử động chứng tỏ chưa chết, chỉ có điều không biết là người hay rab.

-Từ từ! tôi gọi khẽ rồi cả bọn tiếp tục đi tới. Tôi rọi đèn pin vào thì thấy là 2 y tá và 1 bác sĩ, ở dưới đất có mấy tuýp thuốc vương vãi.

Tôi dặn cả bọn cứ sẵn sàng còn mình thì đi lại kiểm tra, cả 3 đều không có dấu hiệu nhiễm bệnh nhưng thần sắc không còn, môi nứt nẻ, dưới đất là mấy ống nước cất dùng để tiêm đã bị bẻ ra uống hết. Chắc là họ trốn vào đây rồi mất nước ngất đi khi nào không hay.

-Không sao đâu! Đem nước lại đây! tôi gọi mọi người rồi mau chóng đổ nước vào miệng từng người, dù được tiếp nước nhưng họ cũng chỉ mở được mắt rồi mấp máy môi chứ chưa tỉnh hẳn. Cả bọn lúc này đưa họ ra ngoài sáng rồi gọi y tá của bên tôi đến truyền nước biển để phục hồi, tôi định hỏi xem có thấy thằng Vinh đâu không nhưng tình hình sức khỏe mấy người này quá kém, không thể điều tra gì được nhưng dù sao cứu được vài người còn sống cũng là tốt rồi.

Bệnh viện cơ bản đã được dọn xong, bây giờ đã là 9 giờ sáng, từ tối hôm qua chúng tôi không ăn gì nên ai cũng đói, tôi để lại vài người canh gác cổng và hàng rào, số còn lại đi về sau bếp ăn xem có gì bỏ bụng. Bếp ăn của bệnh viện là 1 căn nhà cấp 4 nhỏ nằm ở phía sau, trước đây có lẽ là phòng giám hiệu hay là gì đó, căn bếp không khóa, bên trong có mấy chiếc nồi và chảo lớn, dưới đất la liệt rau củ và gạo dùng để nấu cháo và mấy chiếc tủ sắt loại to. Cả bọn lắc đầu ngao ngán vì không có gì ăn ngay được, 1 tay láu táu thế nào mà chạy lại mở tủ ra xem thì bất thình lình bên trong đổ vật ra 1 con thú đen trùi trũi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.