-Này! Lọ pê nê xi lin của ông đâu?
-Gì? Pê nê gì? tôi ngạc nhiên hỏi.
-Đây này, không có ah? Anh ta móc trong cổ áo ra 1 sợi dây, trên sợi dây cột 1 cái lọ bé tý như lọ vắc xin, bên trong có mấy mảnh giấy.
-Ối giời ông ngố tàu ơi, không có thì chết sao mà tìm được xác. Cậu kia thêm vào.
-Ờ nhỉ, vội quá tớ quên bén đi mất. Tôi tự bào chữa
Lính trận thường đeo 1 cái thẻ bài gọi là dog tag, gồm tên tuổi,nhóm máu, ngày sinh, quê quán để hy sinh còn nhận diện được. Quân đội Việt Nam chưa áp dụng cái này nên lính toàn phải tự chế “lọ-tag” như thế.
-Ông đưa cái bi đông đây!
-Tên gì?
-Quê?
-Ngày sinh?
-Đơn vị?
-Không có đơn vị thì thôi……
Vừa hỏi cậu ta vừa khắc nghuệch ngoặc thông tin của tôi lên cái bi đông, Nghĩ cũng đúng, trận mạc thế này chết lúc nào không hay, mà đã chết nằm lại chốn đồng không mông quạnh thế này ai mà tìm được. 2 cậu này 1 cậu người Bắc tên Huy còn 1 cậu người Nam tên Tôn, 1 già 1 trẻ mà coi bộ thân nhau lắm.
Đang định trò chuyện thêm ít câu thì tiếng bộ đàm bên hố cá nhân của tôi lại rồ rồ lên, cảm ơn 2 đồng chí ấy tôi bò về lại chỗ của mình.
-Minh, do you copy?over! Cậu nghe rõ không? Là Christ.
-I copy.
-The conference just started few minutes ago, how’re you doing? Cuộc họp đã bắt đầu từ ít phút trước? cậu sao rồi?
-We doing well here, we stop 2 waves from them. Chúng tôi tốt, đã chặn được 2 đợt tiến công của bọn chúng.
-Ok but we have a bad news. Our satellite recognize several aircrafts from south Cambodia approaching to your location. Tốt nhưng tôi có tin xấu đây, Vệ tinh phát hiện có vài chiếc máy bay từ nam campuchia đang bay về vị trí của cậu đấy.
-Can you evaluate their speed? Anh ước lượng được tốc độ của bọn chúng không?
– Average speed is 280 kilometers per hour, Choppers i guess! Tầm 280 km một giờ, tôi đoán là trực thăng vũ trang.
-Got it. We’ll handle that. Keep in touch, update information for me if there is anything new. Được rồi, chúng tôi lo được, giữ liên lạc nhé, nhớ thông báo thường xuyên đấy.
-Hey! Mary want to talk to you? Mà này, Mary muốn nói gì với cậu này.
-What? Gì cơ? tôi hỏi lại
-Anh sao rồi? Giọng cô nàng.
-Ổn!
-Gì cơ? vài người tụi anh chống lại cả sư đoàn mà gọi là ổn hả?
-Ừ a còn sống sờ sờ đấy thôi.
-Anh lo cho cái mạng của anh đấy….lại còn nạt nộ cơ ah tôi ngoác mồm ra ngạc nhiên..
-Rồi… biết rồi…
Rè…rè….rè….
-Alo? Mary!!!
-Alo….alo…
Tôi cân chỉnh lại bộ đàm thì thấy sóng cứ chập chờn, có lúc mất hẳn.
-Minh! PLA jam..m..ing our sign..al … Minh! Quân TQ đa…n…g..làm…nhiê…ũ…s…ó…o..ng. Giọng Christ trong bộ đàm nhưng câu được câu mất, dõng tai lên tôi mới ráp lại được cho thành câu.
-Ok! tôi hét to cố cho bên kia nghe.
-Wee…w.i..i…l c.om…e….whe…n …..th..ey…. re…ac..h agreement..rè rè….( we will come when they reach agreement)
Chúng tôi…sẽ.e.e..t.ớ.iii…. khi ….có …..lệ…nh…..rèeeeeee…
Vậy là mất sóng hoàn toàn, nhìn lên trời 1 chiếc máy bay không người lái bé tí như con muỗi đang bay chậm chậm ở trên đầu chúng tôi. Bọn chúng đang sự dụng thiết bị phá sóng để gây nhiễu điện tử nhằm ngắt liên lạc của chúng tôi với bên ngoài
Linh cảm bọn chúng sắp đánh mạnh, tôi đổi qua bộ đàm nội bộ để liên lạc với anh Nam thì cũng không được nốt. Bảo 1 trong 2 cậu lính gần đó sang gác phụ tôi tìm đường sang vị trí của anh Nam.
Hầm chỉ huy nằm sâu bên trong trảng cỏ ở giữa 2 đường băng, gọi là hầm chỉ huy cho oai chứ nó cũng chỉ rộng chừng 6m2 và sâu hơn 1 mét, nóc hầm được che cẩn thận bằng mấy tấm thép loại lót đường băng dã chiến để chống mảnh phảo, ở giữa hầm có kê mấy thùng đạn kiêm luôn cái bàn. Sát bên vách dựng nhiều loại súng mà tùy trường hợp có thể phải dùng đến.
Nghe tiếng tôi loạt xoạt từ xa tay Hòa đã lên tiếng hỏi vọng ra.
-Em! Minh…Tôi đáp rồi thò chân xuống hầm.
Anh Nam thấy tôi bước vào nhưng không hỏi gì vì đang cần bận sửa cái bộ đàm đang kêu rè rè như ve. Tôi thấy thế thì bảo anh ngưng lại vì có sửa nữa cũng hoài công, tiện thể báo luôn để anh em chuẩn bị ứng chiến vì chúng đang triển khai trực thăng tới đây.
-Không biết là chúng sẽ tấn công hay đổ bộ nhỉ? Anh Nam hỏi vu vơ.
-Chắc chắn là tấn công, trong lòng đường băng tuy trống trải nhưng chúng biết chắc chúng ta mai phục nên sẽ không liều mạng đổ bộ.Tay Hòa lập luận
-Em cũng nghĩ là tấn công, Quân TQ nổi tiếng lấy thịt đè người, đến giờ vẫn chưa pháo kích hay ném boom là sợ hỏng đường băng nên điều trực thăng vũ trang tới càng quét.
-Được rồi, ta nên Triển khai tên lửa vác vai và yêu cầu khẩu đội phòng không chuẩn bị.
Vì không chuẩn bị điện đài liên lạc bằng dây nên chúng tôi phải truyền tin bằng mồm, lệnh của anh nam được truyền qua hết nhóm này đến nhóm khác bằng cách gào lên thật to cho đến khi có người gào lên y như thế thì thôi.
Trước khi về vị trí tôi lôi đám chỉ huy ra chỉ con máy bay không người lái cho họ xem, 1 anh liền vác tên lửa A72 tầm nhiệt ra nhắm nhưng không khóa mục tiêu được. Máy bay này có lẽ sử dụng năng lượng điện không thải ra nhiệt nên chúng tôi đành bất lực dù phía bắc sân bay có 2 trận địa cao xạ và phòng không, tuy nhiên chúng tôi chưa thế sử dụng vì phải đợi bầy trực thăng tới.
Vạch đám cỏ tôi lội về vị trí không quên ôm theo mấy băng đạn dự phòng, vốn tính cận thận nên vừa nhảy xuống hố cá nhân của mình tôi đã bẻ thêm mấy cành cây phủ lên trên, bộ binh địch thì không ngán chứ bọn không quân thì không biết đường nào mà lần.
12h33
Vừa xong chưa kịp uống ngụm nước thì tiếng ầm ầm đã vang vọng lại,ban đầu còn nhỏ nhưng sau đó thì to dần rồi nghe như sát bên tai. Lực lượng chúng tôi cầm súng sẵn sàng nhưng không thấy trực thăng địch từ hướng nào bay tới.
Tôi dõng tai lên nghe nghóng rồi đảo mắt tìm kiếm nhưng vẫn không thấy chúng ở đâu, quoái!!!
Và rồi chúng xuất hiện, từ hướng Tây-Nam 3 chiếc trực thăng Z10 tách đội hình chữ V bổ ra 3 hướng chúi đầu nhắm tới chỗ chúng tôi. Thì ra suốt từ nãy giờ chúng giữ độ cao thấp bay quoanh sân bay để phân tích địa hình trước khi tấn không làm cho chúng tôi không thấy được.
1 Chiếc đầu đàn bay giữa mở màn cuộc tấn công bằng 1 loạt rocket cày vào giữa trảng cỏ, tiếng rocket rít lên trong gió nghe chói tai, tiếp đến là hàng loạt tiếng nổ liên tiếp mà không sao đếm xuể. 2 chiếc bên sường sau khi bay rộng ra 2 cánh cũng bắt đầu bắn phá
Tôi lúc này đang nằm trong tầm bay của 1 chiếc phía nam phi đội, đưa mắt nhìn thấy con quoái thú màu đen đang phành phạch vỗ cánh bay tới phun rocket rào rào làm tôi thất kinh hồn vía nằm cắm mặt xuống hố, 2 tay thì ôm lấy đầu mặc cho lúc trước còn tránh né đám bùn nhão.
ẦM…. ẦM.. ẦM…. ẦM…. ẦM.. ẦM!!!
Hàng loạt tiếng nổ vang lên sát bên tai như muốn đục thủng màn nhĩ, đất đá bị xới tung lên văng khắp nơi rớt xuống người tôi nghe lộp bộp.Chiếc trực thăng vụt qua cái ào rồi tiếp tục bắn phá mọi thứ trên đường đi của nó, tôi trồi đầu lên vớ lấy súng định bắn theo nhưng không kịp, nó đã lạng đi khuất tầm mắt.
Trong đợt tấn công đầu tiên bên tôi không ai nổ súng, cũng không thấy 1 quả tên lửa nào được phóng lên như lệnh truyền đi từ trước, hay là anh em trúng rocket cả rồi???
-Ê! đằng ấy có sao không? Tôi hỏi vọng qua bên kia
-Không! Mẹ!!! sao không thằng nào bắn rụng nó đi?
-Tớ không có tên lửa! Tôi đáp.
-Cần đeck gì tên lửa, đợi nó quay lại cứ nã đi…. Mấy tay bên kia máu chiến bảo tôi.
3 con quỷ đen bắn phá dọc 2 bên đường băng 1 hồi đã bay quá mục tiêu nên đảo mình quay lại.
Lần này chúng không chỉ bắn rocket mà còn sử dụng súng máy gắn trên máy bay bắn xuống, chắc là có thiết bị nhắm hồng ngoại lên chúng cày sát rạt hầm hào của chúng tôi, tuy đã bàn trước với nhau là sẽ cho chúng biết tay nhưng nghe tiếng đạn đì đùng cày xới sát bên tôi lại phải ôm đầu nằm im như con sâu đo.
Trong những tiếng nổ hỗn loạn tôi nghe có mấy loạt súng vọng lên, chắc là quân ta bắn trả. Ngay lập tức mấy tiếng nổ cũng im bặt, máy bay địch thấy bị bắn liền đảo cánh lách ra ngoài không phận trước khi trở lại để trả đũa.
Lần này chúng lại tập hợp thành đội hình chữ V lù lù bay lại, vẫn là chiếc cầm đầu. Lần này chúng không bắn rocket nữa mà phóng liền 2 quả tên lửa chống tăng bên hông, 2 quả tên lửa xoay tít xé gió lao xuống hào nước là nơi chúng tôi giấu xe thiết giáp.
Có lẽ anh em nào đó nóng ruột đã dùng súng trên xe bắn máy bay làm lộ vị trí, 2 quả tên lửa phi qua đầu tôi cách mặt đất chỉ chừng vài mét rồi tiếp đó 2 tiếng nổ lớn vang lên.
Nhìn quả cầu lửa cao ngút kéo theo cả loạt khói đen tôi biết chắc quân mình đã trúng đạn. Mẹ nó chứ! tôi cáu tiết mà không biết làm gì được…
Ấy vậy mà bên ta cũng không phải vừa, đáp lại loạt đạn của địch 1 quả tên lửa dưới đất được phóng lên nhắm hướng chính diện vào đội hình chúng nó. Tôi đưa mắt dõi theo cầu cho trúng 1 phát chết cả lũ chúng nó đi.
Nhưng xui thay, bởi vì bắn chính diện nên cả 3 chiếc máy bay đã thấy được liền nhả mồi bẫy ( flare – 1 loại pháo phát ra nhiệt lớn đánh lừa tên lửa) rồi tách đội hình tránh quả tên lửa kia.
Hụt!!!
Tôi chưa kịp văng tục thì bên kia 2 đồng chí đã chửi đông đổng.
-Chúng nó đâu rồi? 1 ông hét to
-Đậu má! phía Bắc kìa, nằm xuống! tôi nói.
-Nằm cục C**!
Tôi nghe 2 thằng cha chửi như thế chắc tính làm liều nên định can lại, chưa kịp thì trực thăng địch đã quay lại tiếp tục bắn phá làm tôi lại phải nấp.
Bên kia vang lên tiếng tít tít liên hồi rồi phụt 1 cái, 1 quả tên lửa xé gió lao lên trời để lại sau đuôi 1 quần lửa thổi cháy cả cây cỏ.
Lần này thì hết thoát, chiếc máy bay chỉ vừa vụt qua bị nhắm bắn ngang hông nên không kịp phản xạ. Đầu đạn xuyên qua đuôi chiếc máy bay ngọt sớt làm nó gãy đuôi cháy rừng rực rồi quay mòng mòng rụng xuống thân 1 nơi đuôi 1 nơi.
-MÁ! ĐÃ BÂY! ai đó hét lên.
Lần này tới lượt chúng tôi phản công, chiến thắng đầu tiên đã lấy lại phong độ cho cả lực lượng, tiếng súng nổ lên rần rần kéo theo đó là mấy loạt tên lửa nữa nhưng vẫn chưa hạ được 2 chiếc còn lại.
Vì thấy được vị trí của chúng tôi nên địch cũng ngoan cố hạ cho bằng được, chúng phóng nốt những loạt rocket còn lại rồi dùng súng cày cả loạt dài. Tuy nhiên ở độ cao và tốc độ như vậy xác định được mục tiêu trong đám cỏ cây rồi bắn trúng không phải dễ.
2 chiếc máy bay sau mấy lần hút chết đã cẩn trọng hơn, thay vì tung hoành ngang dọc sân bay như trước giờ chúng chia làm 2 hướng bay lảng vảng ở vòng ngoài rồi bắn vào.
Đoán trước được sớm muộn gì chúng cũng sẽ hết đạn rồi rút đi nên tôi cứ nằm yên vị trí nhưng lính đặc công quả thật rất máu chiến. Họ cho 1 chiếc xe tăng chạy lên đường băng bắn đại liên dí theo đuôi 1 chiếc máy bay, chiếc này bị bắn bất ngờ nên lạng ra khỏi không phận.
Tôi không hiểu họ định làm gì, chúng sẽ quay lại bắn đạn chống tăng thổi bay chiếc xe mất, đúng như dự đoán 2 chiếc máy bay lại hợp thành đội hình từ xa rồi quay lại.Chiếc T54 bên ta vẫn kiên cường chạy dọc đường băng rồi bắn lên ào ào.
1 loạt tiếng nổ lại vang lên, tôi đinh ninh là tiếng địch bắn tên lửa nhưng không phải, 1 chiếc trong đội hình địch loạng choạng rồi bốc khỏi tụt về sau trong khi chiếc kia bốc cao đầu bỏ chạy 1 mạch.
Hóa ra là quân ta dùng chiếc xe tăng nhử địch tập trung rồi dùng súng phòng không bắn hạ. Chiếc máy bay trúng đạn cố lết ra ngoài 1 đoạn xa nhưng tôi chắc chắn nó sẽ rớt xuống đâu đó, chiếc còn lại thì đã bay mất hút.
1h04 phút chiều
Máy bay địch chưa rút đi lâu thì tiếng súng tiểu liên lại nổ lên, lần này không bãi đáp quen thuộc mà ở nơi nào đó, địch đã lợi dụng lúc máy bay càng quét rồi đưa quân đột kích ở hướng khác làm chúng tôi bất ngờ.
-Đi đi mau…! 1 đồng chí gọi vọng qua bên tôi.
-Nhưng đi đâu?
-Địch đánh sâu vào hướng nam rồi…
Tôi nghe có thế liền xách súng chạy sang, 3 anh em luồn lách qua đám cỏ cây chạy bạt mạng về hướng súng nổ, trên đường đi thấy có mấy anh em trúng rocket hy sinh trong hào thương lắm mà không dừng lại được. Địch bắn rocket hủy diệt, trong mỗi quả rocket có hàng ngàn cây đinh nhỏ, khi phát nổ thì phóng đi khắp nơi, ai nằm trong tầm sát thương của nó thì trúng cùng lúc hàng trăm cây đinh không cách gì cứu chữa được.
-Quân ta, đừng bắn…! Tôi hét to
Chiến hào đã ở trước mặt, 3 thằng phi xuống đưa súng lên ngắm vào đám cây cỏ bên kia đường băng mà chẳng thấy gì trong khi cậu kia vẫn bắn liên hồi.
-Ê, địch đâu? địch đâu? tôi hỏi.
-Bắn đại mẹ nó đi, bọn biệt kích cam bốt nó luồn vào từ nãy mà không biết. –
-Sao để nó luồn vào mà không biết? Huy hỏi vặn lại
-Đánh đầm loạn xạ bố ai biết đường nào mà lần, cậu ta nhắn nhó rồi lại bắn tắc cú cầm hơi để địch khỏi vượt sang.
3 thằng tôi nhìn nhau chưa biết thế nào thì đạn bên kia dội lại bay vun vút qua đầu, hoản quá 3 thằng bắn trả ào ào vào những vị trí nghi ngờ có địch.
-Quân campuchia mà ghê thế? Tôi thất thần hỏi
-Bọn biệt kích chuyên đánh du kích trong rừng rậm, trước đây do chính quân ta đào tạo chứ đâu. Thằng Tôn đáp.
Hóa ra là vậy, Bọn TQ cả buổi sáng dùng số lượng áp đảo vẫn không đánh vào được nên đưa biệt kích campuchia vào, Trước khi ngả về phía TQ quân campuchia vẫn gửi sĩ quan và lực lượng đặc biệt sang ta học tập kỹ thuật, không ngờ lại có ngày trả ơn chúng ta thế này.
Đạn bên kia vẫn bắn qua từng hồi, nếu lúc trước chúng tôi làm chủ 3 trảng cỏ dọc 2 bên đường băng thì bây giờ chỉ còn giữ được 2 phần rưỡi. Biệt kích địch lén lút đổ vào chiếm mất 1 phần, giờ thì muốn đẩy chúng ra rất khó khăn vì chúng cũng nấp trong cỏ cây như chúng tôi làm chúng tôi không xác định được.
Tôi thò đầu lên căng mắt nhìn xem bọn khốn đó ở đâu nhưng vô vọng, thỉnh thoảng những loạt súng bên đó lại nổ lên kiềm không cho chúng tôi qua, anh em bên kia chắc hẳn đã hy sinh 1 phần nên địch mới đổ vào chiếm giữ như vậy được.
-Như thế này thì không ổn, dằn co vậy chúng ta sẽ hết đạn trước mất…Tôi nói
-Chứ làm sao đây? đường băng trống quá không vượt qua được còn ngồi đây đâu có thấy gì. Thằng Tôn nãn lòng đáp
-Mình có lựu đạn khói không?
-Có!
-Quăng lên rồi lao qua.Tôi đề nghị…
-Không được, địch chớp thời cơ lao qua sẽ hỗn loạn đội hình. Tay Huy phản đối
-1 số ở lại bảo vệ vị trí, 1 số đi…
-Không! ta không qua được thì địch cũng không qua được, ai qua trước thì chết trước, chúng ta chỉ cần bảo vệ được 1 phần đường băng là đủ.
Tôi nghe cũng có lý, nếu nóng ruột lao qua địch đón lõng thì toi. Mấy anh em lại bắn cầm hơi còn tôi đang ngồi thở rồi lấy lại bình tĩnh. Chúng tôi cứ vần nhau như thế cả giờ đồng hồ, không bên nào chịu bên nào.
Địch rất khôn ngoan, lại đổ thêm quân vào bãi đáp lúc sáng để lấn vào, cũng may anh em phát hiện kịp thời cầm chân lại được. Lúc này chúng tôi bị tấn công cả 2 hướng và có thể sẽ còn tiếp tục bị tấn công.
Tôi mượn cớ đi lấy thêm đạn nên bò về hầm chỉ huy tuy nhiên không có ai ở đó, tôi vơ vội mấy hộp đạn rồi chạy ra ngoài tìm quoanh thì thấy anh Nam đang ở dưới hào nước chuẩn bị cho xe thiết giáp tiến công.
-Anh đi quét chúng nó ra ah? Tôi hấp tấp.
-Để lâu không được, địch đang lấn ta từ các cánh.
-Nhưng mà tiến công có lợi không hay chỉ cần phòng thủ đến tối.
-Địch mà bổ vào 2 hướng nữa thì không cầm được tới tối đâu …! Anh nhăn tráng đáp.
Dưới hào 2 chiếc M113 bắt đầu nổ máy chạy dọc hào để tới gần điểm tấn công, xe chở hơn chục đồng chí trong thùng theo sau là 1 tiểu đội nữa yểm trợ để tấn công vào.
Tôi ôm đống đạn chạy về, gần tới nơi thì gào lên thật to cho mấy đồng chí dưới hào bắn yểm trợ không thì địch nó quạt cho 1 loạt lại ngất mất.
-Chuẩn bị nhanh, ta sắp đánh sang.
-Ai bảo? Tay Huy hỏi
-Lão Nam đang đem xe từ sau lên.
-Thế mình có đi không? Thằng Tôn chen vào.
-Đi cái đầu mày! ai yểm trợ mà đi! tay Huy nạt.
2h22 Chiều
Tiếng xe từ xa xa đã vọng lại rồi gầm lên để vượt qua hào, địch quân có lẽ cũng đã nghe nên không thấy bắn trả nữa. 2 chiếc xe dàn hàn ngang ủi xuyên qua trảng cỏ rồi chuẩn bị vượt đường băng đánh sang bên kia. Vừa tới chỗ tôi thì 2 tay xạ thủ trồi lên bắn đại liên quét ngang dọc vào chiến tuyến của địch thổi bạt cả cây cỏ lên trời.
Tiểu đội lính yểm trợ trường tới gần chỗ của chúng tôi thì nằm im chờ đợi cho xong loạt đạn đầu sẽ tiến đánh. Không biết là vì máu chiến hay vì ngu mà tôi vừa nghe tiếng hô xung phong của anh cũng xách súng lao lên, chỉ tội mỗi thằng Tôn.
-XUNG PHONG!!! Thằng Tôn hét lên rồi nhảy ra khỏi hào, nhưng mà xui cho nó, nó chưa kịp rút cẳng chân để phi đi như đồng đội của mình thì tay Huy lại níu gấu quần nó lại.
Ạch!!! nó ngã đập mặt ngay mép hào, tôi thấy nó té toan lôi nó dậy mà thấy tay Huy kéo chân nó về nên lại thôi.
2 chiếc thiết giáp tiến lên phía trước, chúng tôi lúi húi thấp mình theo sau, đại liên bắn giòn giã còn chúng tôi vẫn
bắn từng loạt vì thú thật vẫn chưa thấy địch đâu.
Choang…Choang…Choang…mấy loạt đạn liên tiếp găm vào thép xe nghe lạnh người. Chiếc xe lúc này đang ở giữa đường băng khựng lại.
Chúng tôi thấy bị phản công thì rạp mình nằm xuống, không may có mấy người bị trúng đạn ngã ngửa ra phi đạo, đồng đội tôi nhanh mắt xác định được vị trí địch thì nã đạn liên hồi vào, thậm chí còn ném thêm lựu đạn vào quyết bắt chúng im lặng.
Thấy quân ta bị hạ, chúng tôi đẩy nhanh tiến độ, 2 chiếc xe lao nhanh qua trảng cỏ của địch rồi đổ quân lấn vào, Bọn biệt kích cam bốt có lẽ không ngờ lại bị đánh vỗ mặt bằng xe thiết giáp nên bỏ chạy khỏi hầm hào rút ra xa đường băng.
Quyết không cho chúng nó thoát chúng tôi truy kích cho bằng được, 2 chiếc xe sau khi đổ quân xong thì tiếp tục cày nát trảng cỏ trong khi chúng tôi nhảy xuống những dãy hào vừa giành lại được đẻ cố thủ, cây cối tù mù cao quá đầu nên không biết đâu là địch đâu là ta, khi đã yên vị trong hào thì tôi cứ móc hết lựu đạn ném lên phía trước.
1 anh đồng đội không rõ tên nhảy lên khỏi hào nhưng mới chạy được dăm bước liền bị 1 tên biệt kích địch phi từ trong bụi rậm ra ngã quật xuống, tôi thấy thế hoản quá đưa súng lên ngắm nhưng cả 2 đang vật nhau làm tôi không nhắm được.
Rút con dao dưới giày tôi nhảy lên để giải cứu đồng đội của mình, tên biệt kích đen thui nhỏ thó nhưng “cứng” thôi rồi, hắn cố vật đồng đội tôi xuống rồi bẻ cổ nhưng gặp phải cao thủ nên đang vất vả khóa tay.
Tôi chạy lại nắm lấy mớ tóc thưa của hắn rồi đưa dao cứa cổ ngọt sớt, máu phun ra ướt đẫm cả anh bạn nằm dưới.
không kịp nhận lời cảm ơn thì anh ta xoay mình quay giò lái dạp vào bắp chân làm tôi ngã úp mặt xuống đất, chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì anh ta đã bật dậy tung 1 cước vào 1 tên biệt kích khác đang cầm dao lao tới.
Khốn nạn, vì biết không đấu lại hỏa lực nên chúng ém mình bẫy chúng tôi vào để phục kích đánh tay đôi. Thấy con dao sáng loáng vung vẫy khắp nơi tôi không dám liều mình nhảy vào mà để cho anh ta xử lý.
Sau khi nhận 1 đạp hắn tụt về sau rồi lại bật lên chém ngang dọc, anh đặc công né liền 2 đường rồi đánh vào bắp tay để tước con dao nhưng không được, hắn móc ngược con dao nhắm thẳng yết hầu anh ta. Con dao sáng loáng chạy xượt mang tai, cũng vì quá đà nên hắn liền bị khóa tay rồi tiếp đó bị vật nằm ngửa ra đất.
Tôi chưa kịp chạy tới cướp công thì anh đồng đội đã bẻ cổ cái rắc nghe lạnh xương sống. Giữa vàm cỏ sau 1 hồi đánh nhau giờ chỉ còn có 2 chúng tôi, tiếng súng nổ và la lét vẫn đâu đây nhưng cỏ cây cao quá không thấy được gì, nhặt súng lên 2 anh em quỳ xuống định hướng rồi chờ đợi.
Bên cánh trái bỗng có tiếng chân xào sạt, 2 anh em bổ nhào theo bám đuôi. Qua lớp cỏ dày tôi chỉ thấy cái bóng lao đi mà không biết là địch hay ta. Anh đồng đội vượt lên cả mấy mét cố bám cho bằng được trong khi tôi vẫn đang vừa chạy vừa nhắm chỉ cần thấy rõ là địch thì hạ ngay.
Thấy bị bám đuôi cái bóng bỏ chạy càng nhanh, và rồi hắn quay lại nhìn, trong giây phút tích tắc tôi nhìn vào ánh mắt của hắn, con mắt đen tối đầy hoản sợ.
-ĐÙNG!!!…bịch…!
Trúng lưng hắn ngã xuống, tôi hấp tấp chạy lại lật hắn lên, hắn ộc cả máu ra đằng miệng ấy vậy mà vẫn thò tay xuống lưng quần định rút chốt lựu đạn. Đồng đội tôi liền nhanh chân đạp lên cổ tay hắn rồi bắn thêm 1 phát xuyên qua đầu.
Tiếng súng trong vàm cỏ ngớt dần rồi tắt hẳn, chúng tôi chạy về hướng động cơ xe thì thấy anh em đang tải thương vào trong, lại hy sinh vài người. Có người bị bọn man rợ phục kích cắt lìa cả đầu ra khỏi cổ, anh em ức quá nói không nên lời nên không thèm nghỉ mà chạy ngược về hướng bên kia để tiếp tục đánh địch.
13.3
4H05 chiều.
Khói lửa đặc quoánh, trận địa vẫn nóng lên từng hồi, suốt từ khi chúng tôi đẩy lui được bọn biệt kích cam bốt địch quân vẫn kiên trì tấn công. Sau khi sử dụng cả không quân lẫn biệt kích mà vẫn vô dụng chúng đổi hoàn toàn chiến lượt đó là sử dụng lực lượng áp đảo và tiến công dai dẳn nhằm bào mòn sinh lực ta và sự thật là chiến lược của chúng đang hiệu quả.
Chúng dùng hỏa lực mạnh bắn vào trận địa như mưa, chúng không tấn công tổng lực để tái chiếm ngay lập tức mà dùng từng trung đội đánh vào các điểm khác nhau liên tục làm chúng tôi phải phân chia lực lượng dù lực lượng đã rất mỏng. Nếu lúc trước chúng ở thể bị động không biết chúng tôi ở đâu thì bây giờ tình thế đã đảo ngược. Chúng tôi không biết chúng sẽ tấn công ở đâu.
Cả sân bay rộng hàng ngàn hecta 4 bề cỏ lá rất khó bao quát nên chúng dễ dàng tiến từ nhiều phía vào sân bay và nếu gặp kháng cự lập tức kêu gọi hỏa lực hỗ trợ giáng trả rồi rút ra. Chúng cẩn trọng hơn rất nhiều và tinh vi như những con sói đang vờn đuổi con mồi của mình.
Về phía chúng tôi sau hơn 8 giờ đồng hồ giao tranh quyết liệt phần nhiều đã mệt lử lại thêm phải di chuyển liên tục để bắt đón địch, sau đó rút thật nhanh trước khi bị pháo cối giã nên khá đuối sức, đạn dược cũng bắt đầu cạn kiệt dần, anh em bắn từng phát đạn phải tính toán để chắc chắn đổi được mạng 1 tên địch mới bắn.
Tôi từ lúc đánh sang trảng cỏ đuổi tụi cam bốt thì không gặp 2 anh bạn mới là Huy với Tôn nữa vì họ mật phục ở cánh khác, về phần mình tôi vẫn bám trụ ở vị trí ban đầu. Khu vực này bằng phẳng và là cửa tử nên địch không đánh mạnh, thỉnh thoảng chỉ dội cối vào hoặc tung 2-3 tiểu đội vào giữ chân mà thôi.
Quân tôi hy sinh 1 thì quân Trung Quốc phải hy sinh tới 3-4 lần, không phải vì chúng yếu hèn mà là vì chỉ huy của chúng quá tự cao. Cứ mỗi giây mỗi phút chưa chiếm được sân bay là thêm 1 phút hắn nhục nhã nên hắn liên tiếp đẩy quân vào trận địa, Quân Trung Quốc tung hoành khắp Nam Á ít nhiều đã có kinh nghiệm nhưng gặp lực lượng đặc biệt của chúng tôi với cách đánh vô thưởng vô phạt nên nhiều khi phải bất lực.
Ví như ít phút trước chúng đưa 1 trung đội từ ga quốc tế chạy tới đường băng, quân ta mật phục không nổ 1 phát súng mà ngụy trang chờ đợi, địch sợ bị phát hiện nên vượt qua thật nhanh mà không hề biết chúng tôi nằm ngay dưới những cái hố vuông vắn phủ đầy cỏ đã chuẩn bị trước đó, Địch còn cách hơn 20 mét chúng tôi bắn chỉ thiên vài phát khiến chúng liền nằm rạp xuống không biết đâu mà lần, chưa kịp định hình thì anh em trồi lên quăng lựu đạn rồi càng quét chết sạch.
Nhưng có những đợt chúng đông quá, hết lượt lính này tới lượt lính kia được đưa vào trận địa, chúng có đông quân tới nỗi trung đội này thiệt hại chưa kịp tải thương ra đã tung trung đội khác vào tiếp chiến nên chúng tôi đánh không xuể.
Về quân ta thì thiệt hại đã quá nữa, chỉ còn hơn 40 anh em có lẽ là đủ hoàn toàn sức chiến đấu. Tay Nam sốt ruột muốn bỏ trận địa liên tục kêu tôi kiểm tra điện đài nhưng sóng sánh vẫn chập chờn, chúng tôi mãi mới bắn hạ được 1 chiếc Jamming UAV thì chiếc khác đã được phóng lên, có khi có tới 3 chiếc bay lòng vòng trên cái không phận chưa đầy 8 cây số vuông.
Trời về chiều mà nắng vẫn gắt, nắng hắt lên tay lên mặt nghe muốn cháy, người tôi khét rẹt mùi thuốc súng, dưới chân vỏ đạn đồng đã vuông lên thành từng đống lấp cả bùn đất. Tôi 1 thân 1 mình 3 khẩu súng, địch ở xa thì cứ SVD (Dragunov) mà nhắm, ở tầm trung thì AK còn gần hơn nữa thì MP5 giảm thanh để khỏi bị phát hiện.
Quân Trung Quốc thì liều mạng, cứ chạy ra nổ súng ì xèo rồi phóng lên, chúng tôi có lúc phòng thủ không kịp vì thiếu quân lẫn thiếu đạn nên nhiều khi chỉ xém chút nữa là phải đánh tay đôi.
5h30
Trời đã về tây đỏ hừng hực, tôi siết cò khẩu súng nhắm chậm rãi. Mấy tên địch lô nhô đằng sau cổng tiếp vận thỉnh thoảng thò súng ra siết cò, súng nhảy tưng tưng quét ngang quét dọc mà chẳng trúng ai. Mấy đợt trước chúng chạy ra nhiều, tôi thay súng liên tục mới “Cân” xuể, sau mấy đợt thất bại chỉ dám núp bắn ra từ đằng xa.
Khẩu súng nhắm quả thật rất khó bắn, không có kinh nghiệm nhiều nên họa may lắm tôi mới bắn trúng được 1 tên. Súng đời cũ nên giật, địch đã vào tâm mà không cầm súng cho chặt thì siết cò nó sẽ nảy lên trời, chưa kể xa 300-400 mét mà tôi không biết chỉnh tầm súng rồi đo hướng gió thì đường đạn sẽ lệch cả nửa mét, nhanh tay nhắm lại thì may ra trúng.
Không biết mạng tôi lớn hay do tôi nhát chết mà bấy giờ ngoài mấy vết xướt do lăn lộn còn lại vẫn lành lặn. Nhiều khi vị trí của tôi bị lộ, cối giã ào ào mà may sao vẫn không trúng, có lần vừa hụp đầu xuống thì mảnh đạn phang qua cắt mấy cành cây ở trên ngọt sớt. Lần khác nữa thì tên dịch còn cách tôi chục mét, thay đạn không kịp, hoảng quá chưa biết làm sao thì đồng đội bên cánh đã bắn hạ, cứ như thế bao nhiêu lần không biết chúng tối sát cánh bên nhau rồi chia lửa quyết tử thủ cho bằng được.
-Minh! Minh…!
-Minh rõ!
-Anh Hòa bảo ra hầm chỉ huy gấp!
Tôi nghe đồng đội truyền lệnh xong lấy làm lạ, trước giờ tay này ghét tôi như quỷ cớ sao lần nào lại gọi trực tiếp gọi tôi, hay lão Nam có chuyện gì rồi? Quan sát một hồi không thấy địch lên nữa, tôi bảo mấy cậu ở bên kia gác hộ rồi băng cỏ chạy về hầm.
-Các anh gọi em! Vừa thở tôi vừa nói.
-Cậu kiểm tra thử xem có còn kích nổ được hay không. Tay Hòa nói trong khi anh Nam ngồi 1 góc chẳng thèm nhìn.
Có vẻ 2 cha này mới cãi nhau xong, tay hòa thì muốn cho nổ boom nguyên tử còn anh Nam thì thương lính nên không chịu nhưng quyền hạn thấp hơn phải chấp nhận
Tôi cần thận mở cái cặp bằng thép ra, trong cặp có 1 màn hình cảm ứng, 2 lỗ khóa và 1 nút kích nổ, tay Hòa tra cả 2 chìa vào rồi nhờ tồi bật cũng lúc, màn hình sáng lên toàn tiếng anh nên mới phải nhờ tôi.
Máy yêu cầu password, tay Hòa cũng tự nay nhập lấy, 6 ký tự của hắn và 6 ký tự của anh Nam, Nhấn enter bỗng nhiên màn hình báo lỗi …..
– Sao vậy? tay Hòa sốt sắng hỏi.
-Không có gì, sóng hơi yếu nhưng vẫn có thể kích nổ được. Tôi thao tác rồi đáp.
-Cậu chắc không?
-Chắc! a có thế thấy đồng hồ đếm ngược còn hơn 2 tiếng nữa sẽ tự hủy đây này.
-Các anh định…..
-Không phải việc của cậu! Hắn tỏ vẻ khó chịu trong khi tôi vừa giúp hắn xong.
Tôi nghe vậy đành lảng qua chỗ anh Nam, vai a trúng mảnh đạn phải băng lại nhưng máu đã ướt đẫm lưng áo, anh ngồi trầm ngâm tra thêm đạn vào ổ.
-Anh đừng lo…chắc sẽ được mà…
-Chỉ còn 2 tiếng nữa, em đi đi còn kịp…
-Em chẳng đi đâu cả, em đã bảo anh sẽ kịp mà.
Anh ta thở dài không nói gì nữa, vớ lấy súng rồi đi ra ngoài. Tôi cũng vậy, lo chạy về vị trí, lúc khỏi hầm mới thấy 1 điều lạ là tiếng súng đã tắt từ bao giờ. Cả trận địa im lìm vắng lặng như tờ, trời đã tối nên chỉ thấy vài đám lửa cháy lay lắt ở đâu đó hắt ánh sáng lại.
-Có gì không ổn rồi, tôi bảo anh Nam
-Đúng vậy, chúng rút hết như thế chắc chắn là không ổn.
-Không lẽ chúng định thả boom? Tôi hỏi
-Không! Đêm tối thế nay chúng thể không xác định được ta mà thả boom.
Thôi!nhanh về vị trí đi. Nếu mất vị trí tất cả rút về hướng Bắc nghe không?
-Em rõ rỗi, tôi gật gật xong lao nhanh về chỗ cũ.
6h20 Tối
Không biết là do trời tối hay do cả ngày nay đánh đấm ì sèo mà tôi thấy lạnh xương sống, đâu đó có cơ gió nhẹ vút qua càng làm cho không khí trở nên lạnh lẽo.
Trước mặt tôi chỉ ít mét là liệt là thây xác, có mấy tên chết không kịp chớp mắt trợn tròng lên nhìn tôi chằm chằm. 1 mình ngồi trong cái hồ lòm bõm là nước giữa trời tối mù làm tôi thấy sợ sợ. Kiểm tra lại súng ống 1 lần nữa rồi dáo dác nhìn ra ngoài, tối quá tôi không thấy gì…
Mưa…
Mưa phùn phùn rồi bắt đầu rả rich rơi xuống vai áo lộp độp, tôi vớ tấm tăng (tấm bạt nilông quân dụng)quấn quanh người, mưa rơi ước tóc chảy ròng ròng xuống mặt. Mấy đám lửa le lói cũng đã bị mưa dập tắt khiến cho sân bay đã u ám nay còn mù mờ hơn nữa.
Bỗng …Đùng đùng đùng………Rồi hàng loạt tiếng súng ở đâu đó vang lên liên tiếp làm tôi giật thót mình. Không lẽ lại là biệt kích, tôi í ới gọi đồng đội để kiểm tra nhưng không ai thấy gì. Lo lắng và hoảng loạn tôi kê súng lên vai lùng sục mục tiêu nhưng tất cả chỉ là 1 màn đêm đen đặc.
Thêm mấy tiếng rít chói tai lại vang rồi lền bụp…bụp….bụp…..Cả sân bay sáng chói lòa như ban ngày, là địch phóng pháo sáng. Tôi nhíu mày rồi đưa tay lên che mắt lại vì đã quen với bóng tối lại bỗng nhiên sáng rực cả lên.
Anh em bên cánh tự nhiên bắn ào ạt tôi làm tôi quáng quàng trồi lên, ngay trên bãi đáp và đường băng là hằng hà xa số cả ngàn con rab đang chạy lại.
Chúng tôi bắn xối xả mà không cần phải nhắm vì chúng quá đông, đông tới nỗi thành tầng tầng lớp lớp mà chỉ cần lia súng là trúng, bọn rab nghe tiếng súng nổ lại càng điên loạn lao tới.
Giữa đám rab lố nhố có 1 con to hơn cả, nó cao chắc phải hơn 2 mét, thân hình mập mỡ tới nỗi phải chống 2 tay xuống chạy tới như đười ươi. Tôi nhắm ngay đầu nó cố bắn, viên đạn lao đi trúng ngay đầu nhưng chỉ thấy chóe lửa mà nó không hề hấn gì, đầu nó được bọc bằng sắt chỉ chừa ra 2 con mắt mà thôi. Loại quoái thai gì đây không biết….
Khốn nạn! tôi đổi mục tiêu tiếp tục bắn hạ những con khác nhưng chúng quá đông, hạ được lớp này lớp khác đã chạy đè lên bè bè lũ lũ không thể nào ngăn cản nỗi.
Tôi thay đạn liên tục, bắn tới nỗi nòng súng đỏ lòm, những hạt mưa vừa rơi xuống đã bốc hơi bay lên lèo xèo.
Bọn chúng chỉ còn cách hơn trăm mét dù cả trận địa bắn dồn dã nhưng cũng chỉ như muối bỏ bể, tôi bắt đầu lo sợ hét lên:
-LÀM SAO ĐÂY? HẾT ĐẠN MẤT!
-BẮN ĐẠI ĐI! ai đó trả lời.
Không, như thế này thì không được, tôi thầm nghĩ. Càng bắn chúng lại càng lao tới đông và hung tợn hơn, như thế này thì chỉ mươi phút nữa là mất sân bay.
Nghĩ như thế nhưng vẫn phải siết cò súng vì không có cách nào khác. Địch thả rab vào ở tất cả các mặt vây chúng tôi lại nên không có đường nào khác.
80 mét rồi 70 mét bóng bọn chúng nhốn nhào dưới mưa, gót giày gõ lộp cộp xuống nền đường nhựa vả cả tiếng súng nổ nghe rộn ràng như tiếng trống hội của thần chết.
May thay mấy quả pháo sáng khi nãy đã lụi dần rồi tắt hẳn tôi cứ ở đây nắm chắc phần chết nên toan bỏ chạy. Kiểm tra bao xe chỉ còn hơn trăm rưỡi viên, nếu phá vòng vây ra chắc còn kịp.
Bụp..bụp…tiếng pháo sáng lại nổ.
Chưa kịp trèo lên khỏi hố thì bọn rab đã sát trước mặt chỉ còn mấy chục mét. Anh em vẫn bắn quyết liệt, chúng đổ rào rào nhưng vẫn không có các nào cảng được, ở đây tệ phải cả vạn con rab là ít.
Con rab quoái thú mới nãy chạy vượt lên xô ngã và dậm nát những con ngán chân nó nhắm chỗ tôi mà lao tới. Tôi định thần kéo liền 1 loạt vào ngực nó làm nó chựng lại nhưng không hề hần gì.
Tôi lúc này đã hoảng thật sự nên bắn nốt những viên đạn còn lại 1 cách vô vọng cho tới khi tiếng “cách” khô khốc vang lên.
20 mét….
Chạy cũng không kịp nên tôi móc lựu đạn choáng qua quăng đại xem sao, quả lựu đạn lăn loang choang rồi nổ 1 phát đinh tai. Bọn rab bị shock nên chững lại, nắm lấy thời cơ tôi rút liền 2 quả lựu đạn nữa nhắm con quoái thú mà ném.
ẦM! ẦM!….2 tiếng nổ vang lên con quái thú bị sức ép thổi bật ngửa ra sau còn mấy con lâu la thì bay mất xác.
Âý vậy mà nó vẫn ngoan cố ngồi dậy dù bộ lòng đã xổ tung ra ngoài loằng quoằng máu me dưới đất. Cái mũ thép của nó đã văn đi từ bao giờ nên tôi nhắm vào giữa đôi mắt đen như quạ của nó điểm xạ 1 phát duy nhất, trúng đạn, nó chạy thêm ít bước nữa rồi cắm đầu xuống đất.
Bầy rab táo tợn vẫn không lấy đó mà nãn chí, chúng trào qua cái xác phụng phệ kia. Chỉ còn mươi mét tôi bật chạy, đàn rab bổ nhào vào chiến hào bắt đầu càng quét, những bàn tay gân guốc, những con mắt đục ngầu màu máu chới với, đôi chân thì cật lực chạy như điên dại.
Tôi cất bước chạy, 2 tay vạch bụi gai mà lao đi trong bóng đêm. Ấy vậy mà sau lưng vẫn vang lên tiếng súng, tiếng la hét của đồng đội. Ai đó hét lên:
-Cứu! rút! rút mau!
Tôi chùng chân dừng lại, thở dốc, không! phải cứu anh em, tôi thay đạn rồi cắm đầu quay lại.
Những cái bóng đen cứ len lỏi vào bụi cây tù mù, chúng bị móc lại, bị vướng chân rồi té cắm mặt mà vẫn bò trường tới. Tôi vừa chạy vừa bắn để tới chỗ đồng đội, 1 con rab ở đâu bang sang rồi ngán đường.
Tạch!hết đạn tôi nhảy lên phi 1 cước vào ngực nó, chả để ý nó đã gục hay chưa tôi vẫn lao lại chỗ đồng đội mình nhưng không được, n trước mắt ê hề là rab, bần thần chưa biết làm sao thì tứ bề đã là rab, chúng vây tôi thành 1 vòng tròn.
Trong giây phút đó tôi hành động không suy nghĩ, khẩu súng CM901 đã hết đạn nên tôi lật ngược cây súng lại,2 tay nắm lấy nòng súng mặc cho bao tay đang cháy khét lên vì nhiệt, tôi lấy hết sức bình sinh mà bổ bán súng vào đầu những con rab đang bủa vây gần mình.
Cây súng không đạn nặng cả 6 ký lô giờ trở thành vũ khí hữu hiệu, tôi quăng nó lên rồi phang ngang phang dọc, cái bán sắt va vào mồm những con thú tóe máu, có con dính vào đầu tới lún sọ, tôi có thể cảm thấy được những mảnh xương của chúng vỡ răng rắc qua những lần vung tay. Bọn rab thấy bị phản công thì dè chừng rồi tản ra nhưng vẫn còn đông qúa.
Tôi chưa biết làm sao thì bỗng nhiên trời tối sầm lại, mấy quả pháo sáng đã lụi đi. Chớp thời cơ tôi lao qua cái đám hỗn tạp trước mặt. Có 1 con bá vai tôi lại giật ngược về sau, bị bắt thì chết mất nên tôi bấm nút tụt cả bao xe đựng đạn ra ngoài rồi tiếp tục lao qua những con rab đang mò mẫm trong đêm.
Cái hào đã ở trước mặt, 1 đám rab đang lố nhố xâu xé gì đó. Tôi rút súng lục ra bắn hết cả băng mới lôi được cả đám tụi nó ra ngoài.
Cậu đồng đội hy sinh, không còn được mấy mảnh nhưng còn những người khác đâu. Nghe tiếng súng của tôi bọn rab lại khật khưỡng đi tới, lại phải bỏ chạy. Lần này tôi chạy thẳng ra ngoài bãi đáp vì ở ngoài đó đang trống trải hơn trong này, cũng chỉ nghĩ được có thế, tôi chỉ cần thoát khỏi đấm lùng bùng này là được. Vậy mà mới ra ngoài được 3 bước thì tiếng đạn rít gió từ ngoài lao tới.
Tôi nằm rạp xuống cố nấp sau mấy cái xác. Hóa ra là địch nãy giờ vẫn đợi ở ngoài….