Thế Hôn

Chương 7




“A Dung, con ở phía sau làm gì vậy?” Đào thị thấy Lâm Cẩn Dung đi cùng Hoàng di nương ở phía sau chụm đầu nói nhỏ, không chú ý bước theo mình, vô cùng mất hứng, quay đầu giận dỗi nhướn mày trừng mắt nhìn Hoàng di nương, bộ dáng dường như sợ Hoàng di nương dụ dỗ Lâm Cẩn Dung vậy.

Mẫu thân nhà mình lòng dạ hẹp hòi, tính cách trẻ con, bao che khuyết điểm lại có tính chiếm hữu a, Lâm Cẩn Dung cười rộ lên, nắm tay Lâm Thận Chi chạy chậm về phía Đào thị: “Di nương nói muốn làm hai đôi hài cho con.” Hoàng di nương làm hài trình độ hàng đầu, đặc biệt là hài của nữ tử, quả thực vô cùng tinh xảo, vừa đẹp mắt vừa thoải mái, không ai có thể phủ nhận.

Tứ tiểu thư này, đúng là thành tinh mà. Bảo nàng làm hai đôi hài sao? Sáng sớm ngày hôm nay Hoàng di nương hoàn toàn đảo điên vì lỡ đánh giá sai về Tứ tiểu thư trước đây, nàng sờ sờ vành tai, đơn giản khẳng khái nói: “Tì thiếp cũng muốn hiếu kính phu nhân hai đôi, không biết phu nhân có ban cho tì thiếp thể diện này không?”

Đào thị hừ một tiếng, lỗ mũi hướng lên trời: “Hài của ta phải là đồ hiếm có.” Hồ ly tinh mà làm hài nàng sao thèm dùng chứ.

Lâm Cẩn Dung quay đầu hướng Hoàng di nương cười, trong lòng cả hai đều biết rõ ràng, vì thân phận địa vị khác biệt, hai người vĩnh viễn cũng không thể trở thành tri kỷ tri tâm, bất quá vẫn có thể trao đổi lợi ích theo như nhu cầu mua bán. Trong quá trình thử hợp tác này, chỉ một chút vô ý sẽ thất bại, bởi vậy hai người đều thật cẩn thận. Hiện tại mới chỉ là mở đầu, nếu muốn hợp tác lâu dài, còn phải xem về sau thế nào.

Đào thị thấp giọng mắng Lâm Cẩn Dung: “Đừng cùng nàng lui tới quá nhiều, nàng ta cũng không phải người tốt, nếu rắp tâm hại con, con cũng không thể biết được. Nói cũng đừng nói gì với nàng ta cả!”

Lâm Cẩn Dung hàm chứa ý cười, tùy ý Đào thị nói gì cũng đều đáp vâng. Nàng phải làm, chính là tận lực khiến Đào thị khoan khoái một chút, cần gì phải cãi lại khiến người không vui?

Đào thị nói vài câu, thấy nàng thái độ vâng lời, cũng quăng chuyện này sang một bên, lại lặng lẽ nói với Ngô thị: “Trước đó vài ngày Phượng Đường thật sự một mình dẫn mọi người xuất môn một chuyến kia?”

Ngô thị cười đến mặt mày loan loan: “Đúng vậy.” Sau đó ghé vào sát tai Đào thị thấp giọng nói: “Dùng lương thực cùng ti quyên

(vải vóc làm từ tơ tằm)

đổi lấy rất nhiều mật sáp cùng xạ tề, hoa hồng, này nọ vừa vận chuyển trở về Thanh châu không đến một ngày đã bán hết sạch. Giá cả rất khá, Đại ca của muội vô cùng vừa lòng. Ta cũng chỉ nói với muội, sợ người bên ngoài biết sẽ chê cười.”

Đào gia ở Thanh Châu cách Bình Châu khá xa, nơi đó khá gần Đại Vinh quốc cùng các khu vực biên giới của Triều Đại. Đại Vinh cùng Triều Đại nhiều năm vô chiến sự, mậu dịch lui tới thường xuyên, nhưng tại khu vực biên giới chịu các mặt hạn chế, cũng không thể thỏa mãn nhu cầu lẫn nhau. Vì thế các thương nhân tự mình kinh doanh, chẳng những giao dịch vật phẩm không có sự trông coi của quan lại, còn vụng trộm giao dịch tư doanh vật phẩm không kê theo số lượng xác minh của quan viên trông coi, rất nhiều người bởi vậy mà phát tài.

Con người luôn luôn trục lợi, Bình Châu và Thanh châu là nơi chiếm thiên thời địa lợi nhân hoà, tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội kiếm tiền này, bất luận là thi thư gia truyền, hay là quan viên, hay là thương nhân, đều có người với lá gan lớn phiêu lưu vụng trộm làm ăn. Nhưng tính tình là do trời sinh mà thành, có những người thích hợp làm việc này, có người lại thích hợp làm việc kia, nhưng kiếm tiền theo cách này khá nhanh, lại dễ dàng, có vẻ như ai làm cũng có thể kiếm chác rất khá.

Người bình thường làm sinh ý này, trừ bỏ lá gan to, biết chịu khổ, nhìn chuẩn, còn phải tìm được đầu vào, đầu ra, sau lưng còn phải có người chống đỡ, thập phần không dễ; Giống như quan lại hay người xuất thân thi thư gia truyền, cũng không cần tự mình ra mặt, chỉ bỏ ra tiền vốn, sau đó tìm người đáng tin cậy có năng lực xuất đầu lộ diện làm việc, vừa kiếm được tiền lại giữ được thể diện, nhưng gia chủ cũng không thể không biết gì, nếu không bị người ta trêu chọc lừa gạt cũng không biết được, phá sản là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Đào Phượng Đường tương lai là Đào gia gia chủ, muốn đích thân chạy đến nơi buôn bán để biết quá trình thực hiện, hắn đã làm rất tốt, Ngô thị tất nhiên vạn phần vui mừng.

Tuy nói là người đọc sách chạy tới chạy lui làm thương hành không phải là việc đàng hoàng, không có thể diện, nhưng Đào thị vốn lớn lên ở một gia đình tương đối thoải mái như Đào gia, đầu óc không cổ hủ cứng nhắc như người ở Lâm gia, cũng thấy tương lai hiền tế kiêm chất nhi có tiền đồ thập phần cao hứng, thấp giọng nói:“Như vậy mới tốt, làm người không cần quá cứng nhắc, hơn hẳn những người miệng ăn núi lở lại chỉ biết nói đạo lý suông.” Nàng đang mắng chính là nam nhân của Lâm gia, hai nữ nhân hiểu ý cười nhẹ. Cười càng ra vẻ trước mặt Hoàng di nương, nghĩ đến các nàng cố ý giả bộ cho mình xem, đơn giản đi càng chậm lại, cách xa mấy người một chút.

Lâm Cẩn Dung cách hai người khá gần, hai người vẫn cho rằng nàng chỉ là một tiểu hài tử không hiểu chuyện, cho nên nàng nghe thấy rất rõ, từng chữ lọt vào tai, từng chữ dừng ở trong lòng, đôi mắt cũng chợt sáng lên. Nàng từ lúc trọng sinh tới nay, trong mấy ngày đầu cố gắng vượt qua uể oải phẫn hận thương tâm, mà thương tâm qua đi, chính là trầm tư suy nghĩ nàng vì sao lại rơi vào kết cục thê thảm như vậy.

Tục ngữ nói đúng, có nguyên nhân mới có kết quả, vì sao người khác không bắt nạt người bên ngoài, mà chuyên bắt nạt một mình nàng? Vì sao nàng toàn tâm toàn ý đối tốt với người Lục gia, cuối cùng ngược lại trở thành người bị vứt bỏ đầu tiên? Càng nghĩ, trừ bỏ rất nhiều nguyên nhân ra, có một nguyên nhân căn bản chính vì nàng không có bản sự, mọi chuyện cần phải nhờ vả người khác, mọi chuyện đều yêu cầu người khác, cho nên nàng dù đối tốt với họ, trong mắt họ nàng cũng không đáng giá một xu hào. Tỷ như nói ngươi trong tay có ngàn vạn vàng bạc châu báu, có người cho ngươi một đồng tiền, ngươi không thấy kỳ quái coi thường sao? Tất nhiên sẽ không quý trọng nó.

Muốn người ta để mắt đến mình, chính mình phải có bản lĩnh, có phân lượng! Không dựa vào người, không cầu người, mới có thể nói được làm được, làm chủ bản thân mình, khiến người khác dựa vào, khiến người khác cầu mình! Muốn làm được điều đó, đầu tiên phải có tiền. Lần trước nàng lấy đồ cưới ra dùng là nàng không biết tự bảo vệ, nhưng lần này khẳng định sẽ không để vấn đề này phát sinh lần nữa, dù thế nào nàng cũng sẽ không tùy tiện bị người khác dụ dỗ, bị người khác lừa gạt, tùy tiện lấy ra dùng.

Cách giải quyết duy nhất, là phải có nhiều tiền, nhưng tiền kiếm từ đâu đây? Lâm gia gia đạo sa sút, đồ cưới tuy có, nhưng từng hành động cử chỉ đều bị hạn chế, nữ tử không thể dễ dàng xuất đầu lộ diện, nàng muốn kiếm rất nhiều rất nhiều tiền đúng là nói dễ hơn làm? Vấn đề này thật sự phức tạp khiến nàng đau đầu nhiều ngày, giờ phút này nghe Đào thị cùng Ngô thị nói ra một câu như vậy, nàng đột nhiên có cảm giác tỉnh ngộ, giống như đang lạc đường trong bụi gai rốt cục đã tìm thấy đường ra.

Tuy rằng chưa biết bước tiếp theo cụ thể nên đi như thế nào, nhưng tốt xấu đã có phương hướng, không còn chân tay luống cuống ngồi suy tưởng, như khốn thú tìm không thấy đường ra. Nàng có thể chậm rãi lên kế hoạch, nàng biết rất nhiều chuyện mà người bên ngoài không biết, nàng biết tương lai sẽ phát sinh chuyện gì, bên người nàng còn có rất nhiều thân nhân yêu thương, đau lòng vì nàng, chỉ cần bắt lấy cơ hội, sử dụng thích đáng…… Lâm Cẩn Dung đang cao hứng miên man suy nghĩ, bỗng nghe thấy có người kêu lên: “Cô cô!”

Lâm Cẩn Dung ghé mắt nhìn, đã thấy Ngô Tương vốn nên cùng ở một chỗ với đám Lục Luân từ sau rừng cây phong bước ra, cười dài hành lễ vấn an Ngô thị, sau đó thi lễ với Đào thị, Lâm Cẩn Dung.

“Ngô nhị ca, sao huynh lại ở đây?” Lâm Cẩn Dung tâm tình đang tốt, tươi cười cũng phá lệ sáng lạn.

Ngô Tương cười nói: “Ta cùng Lục thế huynh ở phía sau đầu đình chơi cờ tướng.” Lời còn chưa dứt, chỉ thấy một thiếu niên cao gầy im lặng mặc áo choàng trúc diệp thanh sắc đạm nhạt, bình tĩnh bước ra khỏi rừng cây phong, một đôi mắt trầm tĩnh như mặt hồ hướng về phía mọi người thoải mái quét một vòng, mây bay nước chảy lưu loát sinh động hành lễ, thanh đạm nói: “Tiểu chất Lục Giam, vấn an hai mợ.” Gió trời đem áo choàng viên lĩnh trúc diệp thanh thổi bay hơi hơi rung động, hắn đứng thẳng thân mình, nhẹ nhàng phất áo choàng một cái, dáng người như trúc như tùng, thân thể vừa cường tráng lại phong nhã đến cực hạn.

Trong lòng giống như sợi chỉ vốn đã thả lỏng đột nhiên như bị ai đó kéo mạnh, đột ngột đến mức thiếu chút nữa đứt đoạn, Lâm Cẩn Dung nhất thời tay chân lạnh lẽo, trên mặt tươi cười cứng đờ, quên cả hô hấp. Sau đó Đào thị, Ngô thị cùng Lục Giam hàn huyên thế nào nàng không biết, cũng không hề nghe thấy.

Đầu óc nàng một mảnh hỗn loạn, tâm thần đều đang suy nghĩ Lục Giam sao lại ở đây?! Lần đầu tiên nàng và hắn gặp mặt, không phải là tình cảnh như vậy! Lúc này, hắn không phải đang ngồi với Lâm lão thái thái nói chuyện rất hoà thuận vui vẻ hay sao, sau đó dưới ý tứ của Lâm Ngọc Trân, trước mặt nhóm nữ quyến muôn hình muôn vẻ biểu diễn phong độ và văn nhã thi thư của hắn hay sao? Chẳng lẽ, bởi vì nàng trọng sinh, cho nên có một số việc cũng đã xảy ra lệch lạc? Như vậy lệch lạc này sẽ lệch lạc đến mức nào? Là tốt hay là xấu? Sự tình khác biệt có thể cũng sẽ phát sinh chuyển biến hay không?

Thiếu niên trước mắt đứng dưới ánh nắng mùa thu sáng lạn, gió nhẹ phơ phất, cười đến thanh thanh nhợt nhạt hòa vào cùng với màn trời tuyết trắng bay bay, giá rét đông lạnh, người trên đường cùng bóng người trên mặt đất như đan vào một chỗ, làm cho người ta không thể nhận ra người nào mới là thật, người nào mới là cái bóng, làm cho nàng muốn khóc cũng không khóc được, muốn cười cũng không cười nổi. Nàng muốn hỏi hắn vì sao, nhưng không thể thốt nên lời, còn sót lại một tia lý trí cường ngạnh áp chế nàng.

Nàng đứng đó hồi tưởng lại quá khứ bi thương phẫn hận, cứng ngắc đến cực điểm, trong mắt người bên ngoài, chính là nàng đang nhìn ngắm Lục Giam, nhìn đến mức hồn bay phách lạc.

Cho nên nói, Lục Nhị thiếu gia nhân tài phong thái đều là đứng thứ nhất, một khối mật đường thơm ngào ngạt đặt đó, chẳng lẽ ong mật cùng bươm bướm đều mù hay sao, không ngửi không thấy mùi mật hay sao? Hoàng di nương đắc ý nở nụ cười, Đào thị cùng Ngô thị thì nhíu mày, Ngô Tương vẫn cười vân đạm phong khinh, Lục Giam thì hạ rèm mi vẻ mặt không chút thay đổi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.