Thế Hôn

Chương 457




Sự tình phát sinh, biến cố tới quá mau quá nhanh!

Thời điểm người Lục gia thấy Lục Kiến Tân bị ngã ngựa, mấy quan binh kia đã chạy xa, thậm chí ngay cả bộ dạng người đã đả thương kia cũng không thể thấy rõ ràng. Lục Giam kéo Lục Kiến Trung xuống, cưỡi con ngựa già đuổi theo la lớn: “Các ngươi làm gì vậy?”

Trả lời của hắn chỉ có tiếng vó ngựa càng ngày càng xa. Ngựa già thở hổn hển, chạy vài chục trượng cũng không nhúc nhích về phái trước, chỉ chuyển vòng tại chỗ, không kiên nhẫn thở phì phì dậm dậm chân. Lục Giam ngây người một lát, thất bại quay trở về.

Lục Kiến Tân đã được đám người Lục Kinh đỡ nằm trên mặt đất, vừa rồi roi ngựa kia chỉ làm rách miên bào của hắn, chưa từng làm tổn thương da thịt, cũng không thấy có chỗ nào chảy nào, chỉ có sắc mặt trắng bệch, bất tỉnh nhân sự. Hoàn hoàn chỉnh chỉnh như vậy lại không có bộ dạng tức giận dọa người, Lục lão phu nhân lão lệ tung hoành, đám người Hà di nương khóc kêu, Lâm Ngọc Trân chỉ để ý dùng sức ấn nhân trung của hắn, la lớn: “Chàng tỉnh a, chàng không ổn chỗ nào?” Nói xong vừa muốn đỡ hắn ngồi dậy.

Lục Giam gào to một tiếng: “Đừng lộn xộn!” Người ngay lập tức ngã xuống, không thương cân động cốt cũng khó, Lục Kiến Tân không có ngoại thương lại bất tỉnh nhân sự, xác định chắc chắn có nội thương. Nếu đỡ người, động vào làm bị thương gân cốt nghiêm trọng hơn thì phải làm sao bây giờ?

Lâm Ngọc Trân bị hắn rống, ngây người ngẩn ngơ, đang định muốn rống lại, đã thấy Lục Giam vẻ mặt nghiêm túc, vén áo choàng ngồi xổm xuống sờ mạch môn của Lục Kiến Tân, lại cẩn thận kiểm tra xương cốt, cũng không dám nhiều lời, chỉ hàm chứa nước mắt nhẹ giọng nói: “Cũng không thể cứ để hắn nằm trên bùn như vậy……”

Lâm Cẩn Dung đỡ nàng, thấp giọng nói: “Sẽ không, Nhị lang có ý tưởng mà.”

“Trời giết, trời giết a…” Không chết trong tay phản tặc, ngược lại chết trong tay nhóm quan binh mà bọn họ vẫn ôm hy vọng, nếu Lục Kiến Tân cứ như vậy mà mất đi, đích tôn phải làm sao bây giờ? Nàng phải làm sao bây giờ? Lâm Ngọc Trân tuyệt vọng bất an đến cực điểm, tựa vào vai Lâm Cẩn Dung không tiếng động nức nở, chỉ cảm thấy trời đất một mảnh hôn ám. Một bàn tay nhỏ bé ấm áp bắt lấy tay nàng nhẹ nhàng lắc lắc, nàng có chút không kiên nhẫn, đang muốn đẩy ra, chợt nghe thấy Nghị Lang mềm mại, cực kỳ nhỏ giọng gọi một tiếng: “Tổ mẫu.”

Lâm Ngọc Trân giương mắt nhìn, chỉ thấy Đậu Nhi bế Nghị Lang đứng ở một bên, Nghị Lang một tay nắm tay nàng, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn nàng, cặp mắt vừa đen vừa sáng, giống ánh mắt của Lục Giam tràn đầy đồng tình cùng sầu lo không chút nào giả bộ. Thấy nàng nhìn hắn, còn săn sóc vươn tay vỗ vỗ lưng nàng, học bộ dạng ngày thường người lớn dỗ dành hắn, nhẹ giọng nói: “Tổ mẫu ngoan, không khóc….”

Hài tử ấm áp này! Lâm Ngọc Trân nước mắt mãnh liệt trào ra, đem khăn tay bưng kín mắt, nằm ở trên vai Lâm Cẩn Dung kịch liệt run rẩy. Nghị Lang bị dọa sợ, mếu miệng muốn khóc, Lâm Cẩn Dung vội ôn nhu nói: “Suỵt… tổ mẫu lo lắng cho tổ phụ rất thương tâm, Nghị Lang lại gọi tổ mẫu đi?”

Nghị Lang trong mắt hàm chứa lệ, sầu lo nhìn Lâm Ngọc Trân, lại nhìn Lâm Cẩn Dung, vươn tay muốn Lâm Cẩn Dung bế. Lâm Cẩn Dung nhẹ giọng nói: “Con xem, tổ mẫu cần người dỗ, nương không thể buông ta, cần Nghị Lang hỗ trợ đây.” Vừa nói, vừa ý bảo hắn ôm cổ Lâm Ngọc Trân.

Nghị Lang trầm mặc một lát, rồi vươn tay vòng ôm cổ Lâm Ngọc Trân, dựa sát khuôn mặt nhỏ nhắn, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Tổ mẫu……”

Lục lão phu nhân được Sa ma ma giúp đỡ run rẩy đi tới, lau lão lệ, leng keng hữu lực nói: “Trưởng tức, còn chưa tới thời điểm khóc lóc!” Lập tức hỏi Lục Giam: “Nhị lang, phụ thân của con bị thương thế nào?”

Lâm Ngọc Trân cắn răng lau lệ, đau lòng bế Nghị Lang, đứng thẳng thân mình xem Lục Giam nói như thế nào.

Hắn không phải là đại phu, làm sao hiểu được? Bất quá sờ sờ xương cốt không thấy bị gãy. Lục Giam thở dài, nhẹ giọng nói: “Tay và chân không có vấn đề gì, những cái khác thì không biết. Trước hết nghĩ biện pháp đưa lên xe, lại nghĩ cách tìm đại phu khám.”

Mọi người lại lần nữa trở lại trạng thái ủ rũ, đem Lục Kiến Tân đưa lên xe sẽ tốn không ít thời gian. Mấy đứa Phúc nương vừa lạnh lại đói, cầm lương khô lại không có nước, mấy đứa đều ăn không vô, ôm mẫu thân, tổ mẫu chỉ khóc lóc. Nghị Lang cũng bắt đầu quấn quít lấy Lâm Cẩn Dung rên rỉ, Đậu Nhi lấy ra một quả quýt, trước cho Nghị Lang một phần, sau đó chia cho Lực Lang cùng Phúc nương một phần.

Lục Kiến Trung cùng Lục Kinh sau lưng nói thầm một lúc, Lục Kiến Trung tiến lên hỏi lão thái thái: “Mẫu thân, mắt thấy trời đã sắp tối đen, lại lạnh lẽo thế này, hài tử ăn không nổi, cứ như vậy mãi sẽ bị bệnh, Tam đệ cũng còn đang bị sốt. Không bằng chúng ta trước vội vàng đi xe bò trước, để mọi người ngồi xe la chậm rãi đi sau. Chúng ta vừa đến nhà cũ liền tìm đại phu tới khám, người thấy thế nào?”

Lục Kiến Trung lo lắng không phải không có đạo lý, ngày thường mọi người ai đã từng phải chịu khổ thế này? Nói đến lúc này có lẽ còn có truy binh, nhiều người càng an toàn, bọn họ đi trước, chỉ còn Lục Kiến Tân ở phía sau, không phải càng nguy hiểm sao? Nhưng nhiều người như vậy cùng một người không biết sinh tử so sánh thì bên nào quan trọng hơn? Trong lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, Lục lão phu nhân khó xử, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng sai người gọi Lục Giam đi qua: “Nhị lang, ý tứ của con thì sao?”

Lục Giam trầm mặc một lát, thản nhiên nói: “Vậy các ngươi đi trước đi. Ta mang theo mấy người Chu Kiến Phúc đến sau.”

Lục Kiến Trung thấy hắn mặt không chút thay đổi, không khỏi có chút chột dạ: “Nhị lang, đây là chuyện bất đắc dĩ chứ ta cũng không muốn như vậy. Con yên tâm, ta nhất định đem Nghị Lang cùng thê tử con, còn có Tam thúc phụ, Tam thẩm nương bình an mang về nhà cũ. Vừa đến đó, ta liền tìm đại phu lộn trở lại tới đón các con! Ta vốn nên giúp đỡ con an trí phụ thân con, tiếc rằng cả một nhà, từ già đến trẻ, lại đang bị bệnh……”

Lục Giam không đợi hắn nói xong liền trầm mặc gật đầu, quay người thương lượng với Chu Kiến Phúc xem làm thế nào tìm phương thức nhẹ nhàng ổn thỏa nhất di chuyển Lục Kiến Tân.

Lục Kiến Trung giương giọng nói: “Ai… Ta nói chất nhi, con không phải là đang tự giận mình đấy chứ? Con không cần như vậy, ta không phải không muốn quản, cũng không phải không muốn giúp, nhưng mà cả một nhà đông…”

Lâm Ngọc Trân vẫn bảo trì trầm mặc đột nhiên phát hỏa đứng lên chỉ vào mũi Lục Kiến Trung nói: “Nhị thúc lời này thật là dễ nghe! Nếu thật sự đệ muốn quản, thì đệ nên ở lại, hoặc là bảo Lục Kinh ở lại giúp Nhị lang chiếu cố mới đúng! Mà không phải một lòng một dạ muốn đem tất cả toàn gia đi trước! Nếu đệ muốn chạy trốn thì cũng không ai trách đệ, nhưng đừng nói ra ngoài miệng như thế!”

Lâm Cẩn Dung nhanh chóng lôi kéo Lâm Ngọc Trân: “Lúc này không phải thời điểm làm ầm ỹ.”

Hắn giả bộ? Lục Kiến Tân không phải còn biết giả bộ hơn hắn sao. Lục Kiến Trung mặt trướng thành mặt heo, cười lạnh nói: “Đại tẩu không cần như vậy! Toàn gia từ già đến trẻ, lại có người bệnh, chẳng lẽ hai phụ tử chúng ta dễ dàng chống đỡ sao? Cũng không phải không trở lại đón Đại ca cùng Nhị lang! Tráng lực và xe la đều để lại cho bọn họ, còn muốn như thế nào nữa? Nhi tử chiếu cố phụ thân là thiên kinh địa nghĩa, chẳng lẽ Nhị lang không nên ở lại sao?”

Lâm Ngọc Trân một bước cũng không nhường: “Ngươi muốn phụ tử bọn họ chết sạch, ngay cả nhà cũ cũng chiếm hết đúng không? Đừng quên, từ lúc sáng sớm thức dậy đều là phụ tử Nhị lang quyết định và can thiệp, phụ tử các ngươi đã làm cái gì? Lúc này lại còn ghét bỏ rời đi trước.”

Lục Kiến Trung tức giận muốn chết, lại không tìm thấy lời nào để nói, liền ủy ủy khuất khuất nhìn Lục lão phu nhân: “Nương a, con không muốn sống nữa! Một mảnh hảo tâm mà bị coi như lòng lang dạ thú…”

Lục Giam đi tới, lạnh lùng thanh thanh nói: “Nhị thúc phụ không cần náo loạn. Các ngươi đi trước đi.” Không đợi Lục Kiến Trung trả lời, lại xoay người đối với Lâm Ngọc Trân vái chào thật sâu, thật yên lặng nói: “Mẫu thân không cần khổ sở, đều là người một nhà, ầm ỹ sẽ tổn thương hòa khí. Người đi với tổ mẫu, mang theo A Dung cùng Nghị Lang đi trước đi. Con đem Nghị Lang cùng A Dung giao cho người, bảo trọng!”

Không có gì ủy khuất cùng bất bình, Lục Giam biểu hiện thật sự bình tĩnh – từ lúc Lục Kiến Tân ngã ngựa, hắn rất nhanh từ lo âu kích động biến thành bộ dạng bình tĩnh như thế, nhất cử nhất động, mỗi lời nói cử chỉ đều thập phần có kết cấu, nửa điểm không hoảng loạn. Lâm Ngọc Trân yên lặng nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Vậy còn con?”

Lục Giam giương mắt nhìn nàng nói: “Nơi này cách nhà cũ quá xa, đi nhà cũ tìm đại phu không biết là chuyện tới khi nào! Ta muốn trước tiên mang theo phụ thân lộn trở lại đi về chỗ thôn trang lúc trước tìm người cầu cứu!” Không đợi Lâm Ngọc Trân trả lời, lại vỗ nhẹ nhẹ đầu vai Lục Thiện: “Ta đem bọn họ đều giao cho đệ.”

Lục Thiện lặng lẽ nhìn Lục Kiến Tân xa xa vẫn không nhúc nhích một cái, lại nhìn Lục Giam, muốn nói lại thôi.

Lục Giam cười cười, thấp giọng nói: “Ta không sao.”

Lục Thiện bả vai liền rủ xuống, cúi đầu thấp không thể nghe thấy lên tiếng: “Huynh yên tâm.”

Lục Giam lo lắng, nhưng hắn không còn biện pháp khác, hắn không thể bỏ lại Lục Kiến Tân. Hắn giương mắt nhìn Lâm Cẩn Dung, thấy Lâm Cẩn Dung giấu nửa gương mặt sau áo choàng của Nghị Lang, oán hận trừng mắt hắn, một giọt lệ đảo quanh trong hốc mắt nàng.

Lục Giam khe khẽ thở dài một tiếng, hướng tới thê nhi, trước mặt mọi người, trước sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Nghị Lang, lại đưa tay đặt ở trên vai Lâm Cẩn Dung, không chút nào che giấu thương yêu cùng đau lòng: “Thực xin lỗi. Nghị Lang giao cho nàng.”

Lâm Cẩn Dung nước mắt liền chảy xuống, còn muốn tách ra sao? Mặc dù không đến bờ sông, vẫn còn tách ra sao? Nàng không đồng ý! Nàng kìm lòng không được vươn tay nắm tay áo của Lục Giam, không chịu thả hắn đi.

Lục Giam ánh mắt sâu không thấy đáy, gắt gao cầm tay Lâm Cẩn Dung, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe thấy nói: “Ở trạm dịch lần đó ta thực hối hận.” Lúc ấy nàng nói, Lục Nhị lang, một ngày nào đó chàng sẽ hối hận vì đã đối với ta như vậy. Hắn thật sự hối hận, hơn nữa vô cùng hối hận.

Lâm Cẩn Dung mắt đỏ au trừng lớn nhìn hắn, hận không thể cắn hắn một ngụm mới xả giận.

Lục Giam kiên định đẩy tay nàng ra, vô cùng nghiêm túc nói: “Yên tâm, ta nhất định có thể trở về!” Lập tức bước đi đến trước mặt Lục Kiến Trung cùng Lục Kinh, vái chào: “Nhị thúc phụ, ta đã lấy lòng tiểu nhân so lòng quân tử!”

Lục Kiến Trung cười thực miễn cưỡng: “Nhị lang nói gì chê cười vậy?”

Lục Giam nhìn hắn: “Ta muốn Nhị thúc phụ thề, nhất định sẽ đưa tổ mẫu, mẫu thân ta, A Dung, Nghị Lang còn có Tam thúc phụ một nhà bình an về nhà cũ. Nếu thật sự ông trời đui mù, ta không trách các ngươi, nếu các ngươi vì tư lợi, chỉ lo chính mình……” Hắn từ trong hàm răng rít một câu: “Ta chết cũng không tha cho các ngươi! Không tin cứ chờ coi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.