Thế Hôn

Chương 454




Lâm Cẩn Dung cúi đầu, gắt gao đem Nghị Lang ôm vào trong ngực xuống xe. Đậu Nhi trầm mặc quăng hộp đựng đầy trang sức trước một phỉ binh tản ra mùi máu tươi nồng đậm trên người. Phỉ binh vẫn không chịu đi, đứng ở đó hung thần ác sát nhìn chằm chằm Lâm Cẩn Dung, Đậu Nhi cả giận nói: “Cái gì cũng đều ở trong này, còn muốn như thế nào nữa?”

Ánh mắt của phỉ binh quét một vòng trên người Lâm Cẩn Dung cùng Đậu Nhi, lại rơi xuống Nghị Lang, lạnh lùng thốt: “Là tự mình động thủ hay để ta ra tay?” Hắn không tin trên người các nàng thật sự không có vàng bạc châu ngọc.

Lâm Cẩn Dung ngẩng đầu lên nhìn phỉ binh kia, thản nhiên nói: “Không phát hiện chúng ta đều mặc thành cái dạng này sao? Vì là cái gì, không phải là vì chạy trối chết sao?”

Phỉ binh còn muốn nói gì đó, Lục Giam dĩ nhiên đã vượt qua ngăn cản trước mặt hắn, nhìn hắn, lớn tiếng nói: “Tống Như Sơn! Nói chuyện với ngươi không tính toán gì hết!”

Tống Như sơn đang ở đó cùng Lục Kiến Tân vì chuyện xe ngựa cò kè mặc cả, nghe vậy ngẩng đầu lên, hung tợn trừng qua, ồm ồm hô một tiếng: “Lão Ngạnh!”

Phỉ binh kia cười lạnh một tiếng, khạc đờm xuống đất, ôm tráp kia đi đến trước mặt Đồ thị, còn chưa mở miệng, Đồ thị dĩ nhiên đã khóc chảy nước mắt: “Đều ở trong này, đều ở trong này, cầm đi!” Trên đầu chỉ còn một cây ngân trâm, nhưng cũng không may mắn tránh thoát, đành tóc tai bù xù rúc vào Lục Kiến Lập bên cạnh khóc lóc.

Lâm Cẩn Dung yên lặng rút ra cây trâm bằng gỗ mun trên đầu, ý bảo Đậu Nhi đưa qua cho Đồ thị. Đậu Nhi mới cầm trong tay, còn có người nhìn qua, thấy là một cây trâm bằng gỗ, lúc này mới tránh ra.

Lục Giam mở to hai mắt, quyền đầu nắm chặt lại thả lỏng. Lâm Cẩn Dung nhẹ giọng nói: “Chỉ cần còn núi xanh không lo không có củi đốt. Cái gì cũng không quan trọng bằng tính mạng.” Bọn họ chỉ là một đám già cả phụ nhân yếu nhược, lấy cái gì có thể đối chọi với một đám sẵn sàng bỏ mạng? Đừng nhìn nhiều gia đinh như vậy, thực sự đến mức đó, có mấy người thích tìm tới cái chết vô nghĩa? Lúc trước bất quá là cho bản thân thêm can đảm, nói lời dễ nghe, làm đẹp mặt mà thôi.

Đột nhiên nghe thấy phía sau một tiếng thét thê lương chói tai, mọi người nhất tề sợ tới mức đổ một thân mồ hôi lạnh, quay đầu lại thấy Hà di nương bị người lôi từ trên xe ngựa xuống, đầu tóc xõa xượi, như hoa lê trong mưa, hoảng sợ cúi đầu rụt cổ khóc lớn: “Lão gia, lão gia!” Mấy nam nhân không nói được một lời, bao quanh nàng cao thấp đánh giá.

Lâm Cẩn Dung nhìn thấy trong mắt Tống Như Sơn hiện lên một tia kinh diễm, sau đó mắt cũng không hề chớp, Lục Kiến Tân thần sắc khó lường, không khỏi thở dài một tiếng từ chỗ sâu nhất trong đáy lòng.

Tống Như Sơn bước qua, tát một cái trên người hán tử cách Hà di nương gần nhất mắng: “Phi! Nhìn bộ dạng hung dữ của ngươi kìa! Tránh ra!” Đôi mắt gắt gao chăm chú nhìn vào Hà di nương không chịu thả lỏng, giống như muốn rớt ra vậy. Sau đó mạnh mẽ quay đầu lớn tiếng nói với Lục Kiến Tân: “Nữ nhân này không phải là phu nhân hay thiếu phu nhân mà Lục gia cưới hỏi đàng hoàng chứ?”

Lục Kiến Tân mở lớn miệng “A?” một tiếng.

Tống Như Sơn trong ánh mắt hừng hực ánh lửa: “Dùng nàng thay ngựa xe!”

Lục Kiến Tân mặt đột nhiên trầm xuống, bi phẫn nói: “Sĩ tử có thể chết chứ không thể chịu nhục, ngươi lặp lại lần nữa?”

Tống Như Sơn hèn mọn nói: “Bất quá chỉ là cơ thiếp hạ nhân thôi, tính là cái gì? Cũng đáng cho ngươi thà chết chứ không thể chịu nhục sao? Ngươi không phải muốn làm tròn hiếu đạo, giữ lại xe ngựa cho lão mẫu sao? Chính là nàng, đưa nàng cho ta thì ta để lại xe ngựa cho ngươi.”

“Lão gia……” Hà di nương giơ hai tay lên, hơi hơi ngửa đầu, bày ra một động tác khẩn cầu ai ai nhìn Lục Kiến Tân.

Lục Giam phẫn nộ: “Nói chuyện với ngươi không tính toán gì hết!”

“Như thế nào không tính toán gì hết? Ta không thương nàng! Chẳng lẽ nàng là nữ nhân của ngươi sao?” Tống Như Sơn châm chọc Lục Giam hai câu lại nhìn Lục Kiến Tân: “Là muốn làm tròn hiếu đạo, bảo vệ cho cả nhà hay là muốn mỹ nhân tùy ngươi. Ta có thể phái người đưa các ngươi ra khỏi thành, bảo đảm các ngươi bình an, còn có thể cho các ngươi giữ lại binh khí cùng lương khô.”

“Lão gia……” Hà di nương đứng thẳng không xong, lung lay sắp đổ. Lục Kiến Tân thần sắc âm tình bất định, nhìn Lâm Ngọc Trân, lại nhìn Lục lão phu nhân, giống như hy vọng có người thay hắn đưa ra quyết định.

Thỏ tử hồ bi

(thỏ chết cáo khóc thương)

, một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, Lâm Cẩn Dung đem nửa bên mặt giấu ở phía sau áo choàng của Nghị Lang, kìm lòng không được mà đỏ mắt.

Lục lão phu nhân cúi mắt, thì thào niệm kinh văn chuyển động Phật châu trong tay, Lâm Ngọc Trân nhướn lông mày, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm một con ngựa ở phía trước, hai người cũng không chịu nhìn Lục Kiến Tân, lại càng không đưa ra ám chỉ gì với hắn. Lục Kiến Tân nhìn Lục Giam, lại thấy đám người Lục Kiến Trung vẻ mặt khó xử chần chờ thương tâm.

Cuối cùng Lục Kiến Trung nhẹ giọng nói: “Đại ca, trăm điều hiếu luôn đi đầu.” Bất quá là cơ thiếp đồ chơi mà thôi, tính là cái gì, làm sao có thể so sánh với già trẻ toàn gia? Nói đến nói đi nếu người ta thật sự muốn cướp, hỏi cũng chỉ hỏi mà thôi, làm sao có thể ngăn cản?

Lục Kiến Tân trong mắt rơi xuống hai giọt lệ, dù chưa tỏ thái độ, kỳ thật đã biểu hiện rõ ràng.

Tống Như Sơn chỉ vào xe ngựa lúc trước lão thái thái ngồi, cất cao giọng nói: “Để lại xe ngựa này!” Ngẫm lại lại chỉ về phía xe ngựa cũ kỹ: “Này xem như đáp lại cho các ngươi!”

Chợt nghe tiếng vó ngựa vang lên, có người từ xa chạy tới, la lớn: “Tống Tam ca, Tống Tam ca, lão cẩu Du Tông Thịnh đã bị Uông Nhị ca tìm được rồi, một đao chặt đứt đầu luôn!”

Lục gia mọi người nghe thấy máu chảy đầm đìa, tất cả đều rúm lại một đoàn.

Tống Như Sơn mừng rỡ, vỗ mạnh đùi một cái, gào to một tiếng: “Tốt! Lão cẩu này hại chết bao nhiêu huynh đệ của chúng ta, hại chết bao nhiêu người vô tội, hiện nay cũng nên treo đầu hắn lên tường thành! Vậy Tri châu đâu? Tìm được chưa?”

“Ngươi có muốn xem đầu hắn không?” Có người lạnh như băng lên tiếng. Mọi người ngẩng đầu nhìn, thấy một hán tử áo xanh vỗ một con ngựa chậm rãi đi tới, trên yên ngựa còn treo đầu người máu chảy đầm đìa, đi từng bước, máu liền nhỏ xuống đất một giọt.

Đồ thị “Ách” một tiếng, mềm nhũn té xỉu ở trên người Lục Thiện. Bọn nhỏ đều bị người lớn che mặt vào trong ngực, các nữ nhân sợ tới mức khóc không ra tiếng, các nam nhân không tiếng động chen chúc tại đằng trước, giấu nữ nhân hài tử ở phía sau, chỉ có thể nghe thấy thanh âm Lục lão phu nhân niệm kinh, run run, nhưng mỗi một từ đều vô cùng rõ ràng: “Nam mô a di đà phật, nhân sinh như mộng, vinh hoa hưởng được bao nhiêu. Phù sinh có thể có mấy lần, bần phú lại đầy rẫy.” Lâm Cẩn Dung khóe mắt không khỏi ẩm ướt, Nghị Lang đưa tay xoa hai má nàng, lẳng lặng nhìn nàng, Lâm Cẩn Dung cầm bàn tay nhỏ bé của hắn, cố gắng nặn ra một tươi cười khó coi.

Lại nghe Lục Giam “Di” một tiếng, đồng thời đi lên một bước. Lâm Cẩn Dung nghe thấy trong thanh âm hắn có chút khác thường, vội ngẩng đầu theo ánh mắt hắn nhìn qua, thấy hán tử mặc áo xanh cao cao trên lưng ngựa kia cũng đang lạnh lùng nhìn bọn họ. Hán tử kia buộc tạm túm tóc, trên người quần áo ăn mặc cẩn thận tỉ mỉ, trên trán chói lọi có vết khắc, ánh mắt sắc bén như đao.

Là Vương Lập Xuân! Nhìn hắn ở trong đám người này địa vị có vẻ không thấp, nói không chừng còn có thể nói chuyện. Lâm Cẩn Dung trong lòng không khỏi sinh ra một tia hy vọng, trông cậy vào Vương Lập Xuân còn nhớ rõ ân cũ của Đào Thuấn Khâm, phân tình Lục Giam cứu hắn một mạng, giơ cao đánh khẽ, để cho toàn gia đi qua. Nhưng Vương Lập Xuân bất quá chỉ lạnh lùng thản nhiên lướt nhìn qua bọn họ, liền thu hồi ánh mắt, nói chuyện với đám người Tống Như Sơn, giống như chưa bao giờ từng gặp qua bọn họ, cũng không quen biết bọn họ vậy.

Không cần nói tới Lâm Cẩn Dung, ngay cả Lục Giam cũng thấy giống như có chậu nước lạnh đổ ập vào đầu. Vương Lập Xuân dường như đã đổi tên, nếu Vương Lập Xuân muốn giúp hắn, không cần hắn nhiều lời, nếu không muốn, cầu cũng không được. Huống chi, cùng trùm thổ phỉ quen biết cũng không phải là chuyện tốt gì. Lục Giam cúi mắt, nắm chặt cây cung trong tay.

Đậu Nhi cũng nhận ra Vương Lập Xuân đến đây, nhưng thấy thái độ của Vương Lập Xuân và phản ứng của Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam, liền thận trọng cúi đầu, không nói một lời.

Đã thấy bên kia Vương Lập Xuân mạnh mẽ quẳng hai cái đầu xuống chân Tống Như Sơn, thản nhiên nói: “Cứ như vậy!”

Tống Như Sơn hé ra khuôn mặt đen gầy càng thêm tăm tối, gắt gao trừng mắt với Vương Lập Xuân. Vương Lập Xuân không nói được một lời, nhếch cằm tà tà nhìn hắn, một bàn tay chặt chẽ đặt tại chuôi đao bên hông, giống như một lời không hợp sẽ có khả năng rút đao ra chém vậy.

“Hai vị ca ca chuyện gì cũng từ từ, đừng tổn thương hòa khí!” Hán tử da mặt xanh trắng kia mỉm cười đi ra giữa hai người, một tay phụ giúp một cái, nhỏ nhẹ nói: “Mỗi người nhường một bước. Nhị ca trọng lời hứa, Tam ca cũng là nhân chi thường tình, không ảnh hưởng toàn cục, không ảnh hưởng toàn cục.”

Vương Lập Xuân thản nhiên nói: “Nước tiểu của nam nhân chỉ chảy ra ngoài theo một đường, lệ chảy ra từ hai mắt, nước miếng Tống Như Sơn ta phun ra giống như lời ta đã hứa! Lời này là ngươi vừa mới nói mà? Tống Như Sơn ngươi có còn là nam nhân không? Ngay cả thứ trong đũng quần cũng quản không được, còn muốn các huynh đệ tin ngươi sao?”

Tống Như Sơn mặt đỏ lên, phun một bãi nước miếng xuống đất, dùng sức đá lên hai đầu người kia, phẫn hận tránh ra, xoay người lên ngựa, vung roi rời đi. Từ đầu tới cuối, lại không liếc mắt nhìn Hà di nương một cái.

“Dĩ nhiên đã đáp ứng thì sẽ thực hiện, ai còn động vào bọn họ, chính là đối đầu với Uông Lập Tam ta!” Vương Lập Xuân rút bả đao ra, nhìn về phía mọi người Lục gia, lạnh lùng thốt: “Mau cút!” Ánh mắt lướt qua gương mặt Lục Giam, không dừng lại nửa khắc.

Lục Kiến Tân thở dài một tiếng, hướng Vương Lập Xuân ôm quyền: “Đa tạ vị tráng sĩ.” Vương Lập Xuân cũng không thèm liếc hắn một cái, chỉ trầm mặc nhặt hai đầu người kia lên treo trên yên ngựa.

Hán tử da mặt xanh trắng cười nhạo một tiếng, nói: “Đừng được tiện nghi còn khoe mẽ, hôm nay hô tráng sĩ, ngày mai liền mang theo quan binh tới giết.”

Lục Kiến Tân không dám nhiều lời, ý bảo hạ nhân đi kéo Lục lão phu nhân ngồi lên xe ngựa, hán tử da mặt xanh trắng cười lạnh: “Còn muốn ngồi xe? Cút ra phía sau, để lại cho các ngươi cỗ xe ngựa cũ kỹ kia thôi!”

Người Lục gia ủ rũ đem Lục lão phu nhân đỡ lên cỗ xe đó, vây quanh đi lên phía trước. Hà di nương được Tiểu Tinh giúp đỡ, nghiêng ngả lảo đảo theo ở phía sau, chưa được bao xa, đột nhiên “Ha” một tiếng bật cười, mọi người nghe thấy sởn hết da gà, nghĩ đến nàng trải qua chuyện vừa rồi bị dọa nên phát điên. Quay đầu nhìn, đã thấy Hà di nương hung hăng lau mặt, giống như không có việc gì cúi đầu đi về phía trước.

Tuyết đã ngừng, gió vẫn thổi, tầng mây nặng nề bị ánh nắng xé rách mở ra một lỗ hổng, ánh nắng lạnh lẽo chói mắt chiếu vào cửa thành Bình châu trầm mặc lạnh như băng, phản xạ lại khiến ánh mắt Lâm Cẩn Dung đau nhức. Rốt cục đã đến trước cửa thành. Đi về phía trước thêm vài chục trượng, có thể ra khỏi chốn luyện ngục này. Nhưng mà, nàng đột nhiên không xác định, về nhà cũ trốn, có phải là lựa chọn ổn thỏa nhất không? Còn có người Lâm gia, giờ phút này là tình hình thế nào? Có gặp phải chuyện giống như bọn họ không? Nhưng duy nhất khiến người ta yên tâm, chính là Lâm gia không có một đại mỹ nhân như Hà di nương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.