Thế Hôn

Chương 431




Lâm Cẩn Dung cảm xúc ngẩng cao nhất thời trở nên uể oải, cúi đầu đứng thẳng, một câu cũng không dám nói. Nàng sớm đã chuẩn bị tâm lý, chuyện này chỉ cần vừa lộ ra, vô luận là nhà mẹ đẻ, hay phu gia, cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho nàng, đều cho rằng nàng xuẩn ngốc, tự chủ trương.

Đặc biệt hai người trước mặt nàng, đều nổi danh là tính tình hỏa bạo, Đào thị mấy năm gần đây thư thái hài lòng, một lòng hướng phật, ôn nhu rộng lượng thay đổi rất nhiều, nhưng không có nghĩa là tính cách đó sẽ biến mất; Lâm Ngọc Trân còn lại là bị đả kích, không còn kiêu ngạo tùy hứng như trước, nhưng một khi bùng nổ, sẽ không quản gì nữa. Lúc này, là không thể trực tiếp đối kháng, cho nên thái độ nhận sai nhất định phải êm đẹp.

Không ai hiểu con bằng mẫu thân, Đào thị thấy bộ dạng Lâm Cẩn Dung ủ rũ ba ba, hiểu được nàng bất quá giả bộ đáng thương, không khỏi càng thêm tức giận. Lại thấy Lâm Ngọc Trân dường như định mở miệng nói chuyện, rất sợ Lâm Ngọc Trân nói ra gì đó làm cho mọi người mất mặt, liền cướp lời mắng trước: “Ta ngày thường đã dạy con thế nào? Từ bé con đã thích làm việc thiện, ta cũng không ngăn cản con, phàm là việc nên có chừng mực, con đã trưởng thành, làm việc thật không có mức độ! Chúng ta nhiều người như vậy, nhưng lại không một ai biết trước một chút tiếng gió! Giấu giếm thật kín kẽ! Chúng ta làm trưởng bối người nhà, lại vẫn không bằng một người ngoài! Trong mắt con còn có chúng ta sao?”

Nếu cho bọn họ biết trước tiên, còn có thể thành sao? Sự tình dĩ nhiên đã làm, mặc kệ mắng thế nào, đều thừa nhận là được. Lâm Cẩn Dung hạ quyết tâm, mặc kệ Đào thị nói ra sao, đều chỉ cúi đầu, không nói được một lời.

Lâm Ngọc Trân vốn ôm một bụng lửa giận, nghe Đào thị nói như vậy, càng thêm tức giận, vừa muốn há mồm đi theo răn dạy Lâm Cẩn Dung, lại bị Đào thị đoạt mất: “Con là kẻ ngốc a! Mấy năm nay tân tân khổ khổ, vắt hết óc kiếm tiền lại vung ra ngoài cửa sổ như thế, kim sơn ngân hải cũng không đủ cho con a. Mệt là bà bà, cô cô của con, bằng không con còn mặt mũi gì nữa!” Vừa nói, vừa liếc mắt nhìn Lâm Ngọc Trân một cái, oán hận nói: “Ta thật muốn đánh người! Nhưng nàng cũng đã làm nương, chừa cho nàng chút mặt mũi.”

Lâm Ngọc Trân mặt âm trầm không nói lời nào.

Lâm Cẩn Dung nhịn không được có chút muốn cười, rốt cuộc vẫn là thân mẫu của mình, mặc dù là không đồng ý, thời khắc mấu chốt cũng vẫn trăm phương nghìn kế che chở mình.

Đào thị thấy Lâm Ngọc Trân sắc mặt khó coi, rõ ràng là không được phát tác, nghĩ rằng đều bị một mình mình nói hết, không cho Lâm Ngọc Trân xả giận, Lâm Cẩn Dung trở về chỉ sợ còn bị trách mắng, đến lúc đó công công bà bà cùng nhau mắng, thật sự có điểm dọa người, không bằng khiến cho Lâm Ngọc Trân trước mặt mình mắng Lâm Cẩn Dung một chút, như vậy sau khi trở về Lâm Ngọc Trân sẽ đỡ gay gắt hơn. Vì thế giả dối sửa lời nói: “Tiểu cô, tuy nói sự tình không làm cũng đã làm, cũng không thể đổi ý lấy tiền về, nhưng thật sự cần giáo huấn nàng! Muội đừng khách khí, không cần để ý đến mặt mũi cứ giáo huấn nàng! Nên mắng thì mắng, nên đánh thì đánh, đỡ cho nàng lần sau còn to gan lớn mật làm xằng làm bậy!” Nói xong lấy cây quạt dùng sức vung vẩy, oán giận nói: “Nghiệp chướng này, thật sự là tức chết ta!”

Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm mà ba tiếng thì lại khiến người ta suy kiệt, Lâm Ngọc Trân vốn nổi giận đùng đùng, nhưng bị Đào thị vài lần cướp hết những lời cơ bản muốn nói, thời điểm đến phiên nàng ngược lại chỉ rặn ra một câu: “Thôi, nương con dĩ nhiên đã nói rồi, tuy đồ cưới là do con mang đến, tiền cũng là con vất vả kiếm được, nhưng đừng quên Lục gia cũng đưa sính lễ cho con, con vẫn là nhi tức của Lục gia, con không chừa lại cho Nghị Lang một chút, không giữ đường lui lại cho mình, tương lai xem con phải làm sao bây giờ? Lúc con muốn cho người bên ngoài thì thật dễ dàng, nhưng đến lúc con muốn nhờ vả người bên ngoài cũng cực kỳ gian nan.” Lời này nói ra không hề mất khí thế, cũng rất trung lập.

Lâm Cẩn Dung cùng Đào thị cũng không nghĩ đến Lâm Ngọc Trân lại dùng thái độ như vậy nói ra nên đều có chút ngoài ý muốn. Đào thị liền dùng sức hướng Lâm Cẩn Dung nháy mắt, mắng: “Nhìn xem, cô cô con đối đãi với con thế nào? Chẳng những không mắng chửi, còn dạy dỗ con! Còn không nhận lỗi với cô cô con?!” Nói xong vung quạt lên đầu vai Lâm Cẩn Dung, cũng không giả bộ, thực sự dùng lực.

Lâm Cẩn Dung bị nàng đánh đầu vai tê rần, nhịn xuống, đối với Lâm Ngọc Trân làm đại lễ, thành khẩn nói: “Đa tạ cô cô.”

Cảm tạ cái gì? Lâm Cẩn Dung không nói rõ, Lâm Ngọc Trân cũng không có ý miệt mài theo đuổi, nhưng còn biết, Lâm Cẩn Dung đây là cho mình mặt mũi, trên thực tế vài năm nay chung sống, nàng cũng rõ ràng tính tình của Lâm Cẩn Dung, miệng nói cho có lệ, cái gì cũng đều đáp ứng, muốn làm thì nhất định phải làm. Cho nên hơi có chút rã rời, thản nhiên nói: “Nửa đời trước của ta, cái gì cũng đều muốn quản, kết quả cái gì cũng không quản nổi, lúc này cũng là như thế, ta quản các con không được, cũng không thể nói rõ. Con đứng đây nói chuyện với ta, chịu nhận lỗi cái gì, còn không bằng cẩn thận suy nghĩ, sau đó về nhà nên phân giải thế nào với công công. Con phải biết rằng, hắn là người chú trọng quy củ này nhất!”

Lục Kiến Tân đương nhiên không dễ dàng cho qua, hơn phân nửa là tuân theo gia pháp.

Lâm Cẩn Dung quyết tâm, cũng không nói nhiều, chỉ cung kính hành lễ với Lâm Ngọc Trân.

Đào thị tuy rằng tức giận, nhưng nghĩ đến nữ nhi kế tiếp khẳng định sẽ phải chịu xử phạt của gia pháp Lục gia, vì thế lại lo lắng, dùng sức véo cánh tay Lâm Cẩn Dung, cả giận nói: “Oan gia này! Quỷ mê tâm hồn mà!”

Đào thị khí lực không nhỏ, Lâm Cẩn Dung bị nàng véo hít một ngụm khí lạnh, cắn răng nói: “Nương a…”

Đào thị cười lạnh: “Thế nào? Đau sao? Từ bé chưa từng bị đòn đau, cho nên không hiểu được lợi hại.” Trên tay lại dùng thêm sức: “Lần sau nhìn xem con còn dám làm xằng làm bậy hay không? Về thanh danh, lót bên trong áo hay chăn đều không cần.”

“Lần sau con không dám gạt các người nữa, nhất định cùng các người thương lượng trước.” Lâm Cẩn Dung ôm đầu cầu xin tha thứ, thấp giọng nói: “Con không phải vì thanh danh, con muốn tích đức tích phúc. Rất nhiều người thật đáng thương. Con tình nguyện vĩnh viễn là người đem cho, mà không phải hỏi người bên ngoài muốn, chờ người bên ngoài cho trước!”

Lâm Ngọc Trân nhịn không được cười lạnh: “Lần sau con không dám gạt chúng ta nữa, con nhất định sẽ cùng chúng ta thương lượng, nhưng mà thương lượng chỉ là thương lượng, còn đâu nhất định sẽ làm theo.”

Như thế nào Lâm Ngọc Trân nhìn thấy nàng giáo huấn Lâm Cẩn Dung chẳng những không khuyên, lời này dường như là muốn châm ngòi nàng lại đánh thêm Lâm Cẩn Dung vậy? Đào thị cầm cánh tay kia của Lâm Cẩn Dung chẳng những không thể véo tiếp, trong lòng còn có chút không thoải mái, liền chỉ nhẹ nhàng nhéo một cái, tiếng sấm to mà mưa nhỏ vỗ Lâm Cẩn Dung, mắng: “Nha đầu không bớt lo! Đều là ta không giáo dưỡng tốt, không khỏi phải mang cái mặt già này đi nhận lỗi với công công con.” Không khỏi phân trần, đi theo Lâm Ngọc Trân cùng Lâm Cẩn Dung lên xe hướng tới Lục phủ.

“Toàn gia ở đây bị tổn thất, đánh mất gia tài, sứt đầu mẻ trán, ăn không ngon ngủ không yên, nàng lại ở đó tiêu tiền như nước, tiện nghi mấy người ngoài?” Lục Kiến Tân lạnh lùng cười, đưa tay đặt mạnh chén trà sứ men xanh lên bàn, đưa mắt nhìn Lục Giam: “Con có thê tử thật tốt a! Trong mắt không có hai chữ “Hiếu đạo”, chỉ có chính nàng. Ham hư danh, cả gan làm loạn, cũng không biết là ai cho nàng lá gan đó? Nàng có phải còn muốn làm đệ nhất phu nhân ở Bình Châu hay không a?”

Ai cho lá gan? Không phải là chỉ hắn sao? Lục Giam trầm mặc đứng dậy, trầm mặc quỳ xuống, không giải thích, không biện bạch, cũng không khuất tùng.

“Phu thê hai ngươi đúng là một lòng.” Lục Kiến Tân tức giận vô cùng, trời biết, hắn lúc này hận nhất chính là tính tình này của Lục Giam. Nhìn Lục Giam thắt lưng thẳng thắn, buông xuống mi mắt, nhếch môi, biểu tình cố chấp trầm mặc, hắn có nhiều lời muốn nói cũng không thể thốt ra, bởi vì hắn biết, vô luận nói cái gì, Lục Giam đều sẽ chỉ có thái độ này, đánh chửi đều được, nhưng đừng nghĩ hắn khuất tùng, cho dù là có lệ.

Lục Kiến Tân thật sự cảm thấy vô lực, chuyện tới nay, không có khả năng rút tiền về, cũng không có khả năng gióng trống khua chiêng vì chuyện này trừng phạt hai người. Nhưng bị nhi tử nhi tức đối đãi, khinh thị như thế, khẩu khí này thật sự là không thể nuốt trôi, nghĩ đến hắn thực sự không còn cách nào với bọn họ sao? Vì thế cười lạnh: “Đi đi, ngươi đã cứng cáp rồi, cưới một thể tử phát tài tâm nhãn có bao nhiêu, không coi ai ra gì, là có thể không đem ta để vào mắt sao. Đứng lên đi, ta không dám nhận lễ quỳ của ngươi!” Lại lớn tiếng phân phó Chu Kiến Phúc một bên thò đầu ra nhìn: “Nhị thiếu phu nhân trở về thì bảo nàng lập tức lại đây gặp ta!”

Lục Giam lúc này mới thấp giọng nói: “Phụ thân bớt giận. Trước đó chưa từng cùng phụ thân bẩm báo là lỗi của chúng con, nhưng con không thấy việc này có gì sai trái.”

Lục Kiến Tân không tiếng động cười lạnh. Lục Giam chỉ cho rằng chưa từng bẩm báo trước là hắn sai, cũng không cho rằng chuyện này là sai. Cũng chính là quyết định rồi, không cần Lâm Cẩn Dung phân trần về việc quyên tiền làm việc thiện này, dù sao bốn chữ “Lễ nghĩa nhân Hiếu” là hắn quảng cáo rùm beng, hắn phải làm ra vẻ, cũng chỉ có thể trách Lâm Cẩn Dung vô lễ, bất hiếu, nhưng lời nhiều không hay, truyền ra ngoài không khỏi mất đại nghĩa, bị người nhạo báng. Đơn giản không cùng Lục Giam nhiều lời, thích quỳ bao lâu thì cứ quỳ bấy lâu.

Chu Kiến Phúc ở ngoài cửa thấp giọng nói: “Lão gia, Nhị thiếu phu nhân đã trở lại. Cái kia, thân gia phu nhân cũng đến đây, nói là tới nhận lỗi với lão gia.”

Lục Kiến Tân “Hắc” một tiếng, cũng không nói gì.

Chu Kiến Phúc ở bên hắn nhiều năm, tất nhiên biết hắn không muốn gặp Đào thị, cũng không lên tiếng, lặng lẽ lui xuống. Không bao lâu, lộn trở lại đến nói: “Lão gia, thân gia phu nhân nói, nếu người không rảnh gặp nàng, nàng liền đi thăm lão thái thái, chờ người rảnh rồi, nàng sẽ qua nhận lỗi.”

Lục Kiến Tân không khỏi giận dữ, nói: “Lâm lão Tam là người chết sao!” Sao để thê nhi bên ngoài kiêu ngạo không quy củ như thế, chính hắn lại trốn ở trong nhà tiêu diêu tự tại qua ngày lành, mọi sự không quan tâm, kẻ bất lực này sao lại là thân gia của hắn!

Chu Kiến Phúc tất nhiên không dám trả lời hắn, cúi đầu im lặng đứng ở nơi đó vẫn không nhúc nhích. Lục Kiến Tân thở dài, khoát tay: “Truyền lời của ta, bảo Nhị thiếu phu nhân trực tiếp đến quỳ ngoài từ đường, khi nào suy nghĩ cẩn thận rồi thì nói sau.”

Lục Giam nói: “Phụ thân, chuyện này là con……”

Lục Kiến Tân chỉ định hắn: “Câm miệng! Ngươi cũng quỳ đi!” Quay đầu phân phó Chu Kiến Phúc: “Truyền lời của ta, lập tức sai người thu dọn đồ của Tứ thiếu gia, bế Tứ thiếu gia đến phòng phu nhân!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.