Thế Hôn

Chương 316




Lâm Cẩn Dung nghe Lục Giam khen thuyền kia, nhanh ghé mắt nhìn lại, thấy phía trước bên trái có một chiếc thuyền lớn, dài chừng hơn năm mươi trượng, trang sức xa hoa, điêu lan họa củng, thập phần tinh xảo. Trên đó có một người nhàn rỗi ngồi ngắm cảnh, bên cạnh lại có bàn trà và một bộ trà cụ tinh xảo, một nha hoàn cùng tuổi với Đồng Nhi ngồi xổm một bên, đang cầm quạt hương bồ quạt một tiểu hỏa lò. Người ngắm cảnh kia mặc một kiện đạo bào màu trắng rộng thùng thình, trên đầu đội tịch mạo, khoanh chân ngồi ở chỗ kia, nhìn qua có vài phần tiên vị.

Lâm Cẩn Dung không khỏi hâm mộ nói: “Người này cứ như đang trải qua một cuộc sống thần tiên vậy.”

Lục Giam cười: “Sao lại nói vậy?”

Lâm Cẩn Dung liền phân tích cho hắn nghe: “Chàng xem, thuyền này thanh tịnh, không phải do hắn bao hết sao, chứng minh hắn thực giàu có; Có năng lực tự do tự tại pha trà thưởng cảnh, cũng không phải là sống một cuộc sống thần tiên sao?” Lời còn chưa dứt, chợt nghe Lục Giam bật cười.

Lâm Cẩn Dung bất mãn: “Chàng cười cái gì?”

Lục Giam nói: “Không cười cái gì. Ta chỉ là muốn, theo như lời của nàng, ta lúc này cũng coi như đang trải qua một cuộc sống thần tiên đi. Nếu nàng muốn giống như hắn pha trà chơi đùa, ngày sau ta cũng có thể thay nàng thuê một con thuyền đẹp. Nhưng nói đến tự do tự tại, chắc gì hắn đã được như vậy, áy náy tìm thanh thản mà thôi, trên đời này chân chính từ trong ra ngoài đều thấy tự do tự tại không có mấy người.”

Khi nói chuyện, dường như nước đã sôi, người nọ liền cử động, mây bay nước chảy lưu loát sinh động chích trà, nghiền trà, la trà, canh lửa, điểm trà, hành văn liền mạch lưu loát.

Lâm Cẩn Dung vừa thấy liền biết là người trong nghề, liền không hề lên tiếng, chỉ chuyên tâm nhìn động tác của người nọ, Lục Giam lại cúi đầu “Di” một tiếng: “Này không phải Mai Bảo Thanh sao?”

“Thật sự?” Lâm Cẩn Dung cuống quít nhìn chăm chú. Nhiều năm trước tới nay, nàng nghe được tên họ cùng sự tích của người này vô số lần, năm mới từng thập phần muốn cùng nhà hắn kết giao, tạo quan hệ, nhưng mọi người chưa từng gặp qua một lần. Hôm nay lại khiến nàng may mắn gặp gỡ, sao không nhìn cho rõ ràng.

Lục Giam thấy nàng nhìn nghiêm túc, không khỏi hỏi: “Nàng nhìn cái gì?”

Hai con thuyền đi cùng một hướng, dần dần cách xa, Lâm Cẩn Dung chưa thấy Mai Bảo Thanh rõ ràng, liền dựa vào cánh tay của Lục Giam, kiễng chân hướng bên kia xem: “Kính ngưỡng đã lâu, ta muốn nhìn xem hắn có phải là người ba đầu sáu tay hay không.”

Đã thấy Mai Bảo Thanh đột nhiên bỏ tịch mạo xuống, quay đầu đối với bọn họ bên này nâng chén, Lâm Cẩn Dung hoảng sợ, nhanh cúi đầu mặt giấu ở sau lưng Lục Giam: “Dường như hắn nghe thấy được.”

Lục Giam vừa xấu hổ lại buồn cười, xa xa hướng về phía Mai Bảo Thanh ôm quyền, thấp giọng nói: “Chỉ coi như mình đang ngắm phong cảnh là được, nhưng nếu gặp, không khỏi phải lên tiếp đón. Bằng không mới là thật thất lễ.”

Bị người khác nhìn ngắm chằm chằm, chung quy là chuyện dọa người, nếu khiến người ta có ấn tượng lỗ mãng không biết lễ, vậy càng tệ hơn, Lâm Cẩn Dung mang theo vài phần xấu hổ lui đến bên một góc cửa sổ nói: “Chàng đi đi.”

Lục Giam cũng có vài phần xấu hổ, dặn dò nói: “Lần sau cẩn thận một chút.” Nói xong thoáng thu thập một chút xiêm y, đi ra ngoài phân phó nhà đò vài câu, nhà đò liền hướng tới con thuyền lớn kia, hai chiếc thuyền thật cẩn thận dựa vào gần nhau, có người móc hai chiếc thuyền vào cùng một chỗ, cầm tấm ván gỗ đặt lên, Lục Giam thật cẩn thận bước lên thuyền của Mai Bảo Thanh.

Lâm Cẩn Dung tránh ở sau cửa sổ vụng trộm nhìn lại, chỉ thấy Mai Bảo Thanh đứng ở mũi tàu chắp tay đón chào Lục Giam, ánh mắt giống như vô tình hướng nàng liếc mắt một cái, trong lòng biết ở góc độ này Mai Bảo Thanh cũng không thấy mình, liền yên tâm lớn mật đánh giá Mai Bảo Thanh. Đã thấy người này bất quá chỉ mới ba mươi tuổi, bạch diện không nói, lại còn thanh gầy, đôi mắt sắc bén vô cùng, cử chỉ tươi cười cũng thực lịch sự tao nhã, hoàn toàn không giống với tưởng tượng của nàng. Đúng là người lợi hại, không khỏi thầm than một phen.

Không được bao lâu, Đậu Nhi cầm hai bánh trà tiến vào nói: “Thiếu phu nhân, đây là cống trà uyển long phượng đoàn mới hái đầu xuân năm nay mà vị Mai Đại lão gia sai người đưa tới, Nhị gia lệnh bảo Trường Ninh mang cặp bút lông song ngọc qua làm quà tạ lễ.”

“Bên trái ở rương thứ hai, ngươi tự đem qua đi.” Lâm Cẩn Dung tiếp nhận trà, chính là trà bánh long phượng cực phẩm, đột nhiên liền sinh ra ý niệm pha trà trong đầu.

Lục Giam ở trên thuyền Mai Bảo Thanh ngây người non nửa canh giờ rồi trở về, Lâm Cẩn Dung đã xong xuôi, chuẩn bị pha trà, không khỏi cười nói: “Món quà này quả thật khiến nàng rất hứng thú.”

Lâm Cẩn Dung mỉm cười: “Nhân nhàn tâm nhàn còn có nhã hứng, trước nhìn thấy Mai Bảo Thanh pha trà, lại được hắn tặng trà ngon, có chút nhịn không được. Có muốn uống một chén, thử xem rốt cuộc là tay nghề của ta hơn, hay là hắn hơn không.”

Lục Giam cẩn thận nhớ lại một phen, cười nói: “Khó phân định, sàn sàn như nhau.”

Lục Giam ngồi đối diện với nàng, ngưng thần xem nàng pha trà: “Thê tử hắn năm ngoái đã qua đời.”

Lâm Cẩn Dung ngẩn ra, đột nhiên liền mất hưng trí, hơi hơi cười lạnh: “Bất quá chỉ mới mấy tháng, đã có thể trở lại cuộc sống thần tiên như vậy.”

Lục Giam không biết nàng tại sao đột nhiên thay đổi tâm tình, nhưng cũng đoán nữ tử đại khái đều không thích tình lang bạc bẽo, lão bà của Mai Bảo Thanh vừa mới chết, có thể chơi thuyền ngắm sông, thảnh thơi thích ý, sinh ý chu toàn, nghĩ đến đúng là bạc tình. Nhưng trong lòng không cho là đúng: “Cũng không thấy hắn không đau lòng, có những người khổ sở cũng không nhất định để người bên ngoài nhìn thấy.”

Lâm Cẩn Dung cúi mặt nói: “Chàng nói đúng.” Trầm mặc một lát, rót một chén trà, đưa tới trước mặt Lục Giam, lại thay đổi hé ra khuôn mặt tươi cười: “Nếm thử đi, chính là đổi lấy từ cặp bút lông của chàng a.”

Lục Giam mơ hồ cảm thấy nàng cùng từ trước hơi có chút không giống nhau, lại không bắt được trọng điểm, đơn giản bỏ qua, an tâm hưởng thụ thời gian tốt đẹp hiếm có này.

Thuyền đi lâu, cảm giác mới mẻ ban đầu trôi qua, con người có chút sốt ruột ủ rũ, buồn ngủ, Lục Giam cuộc đời này trừ bỏ lúc còn bé ra, chưa bao giờ từng thả lỏng như thế, đang cùng Lâm Cẩn Dung nói chuyện, tiếp theo đã ngủ say.

Lâm Cẩn Dung ngủ mơ mơ màng màng, nghe thấy Anh Đào ở bên ngoài thấp giọng gọi hai câu, bừng tỉnh lại, vội ngồi dậy, thấy Lục Giam ở bên người nàng ngủ say sưa, ngoài cửa sổ mấy tia nắng từ mặt sông phản xạ chiếu vào, nhảy nhót trong phòng, hơi nước được gió thổi từ từ đưa tới, tâm tình liền thư sướng vài phần, nhẹ tay nhẹ chân xuống giường, mở cửa hỏi Anh Đào: “Sao vậy?”

Anh Đào nói: “Sa ma ma say tàu, thuốc mang đến đã uống cũng không có tác dụng. Lúc trước vẫn chống đỡ, lúc này không thể chịu nổi, muốn hỏi thiếu phu nhân đưa ra chủ ý.”

“Ngươi đi tìm nhà đò hỏi đơn thuốc, bọn họ đi thuyền lâu, chắc là biết.” Lâm Cẩn Dung nhanh chóng thu thập thỏa đáng, Anh Đào đi cách vách, Sa ma ma tuổi đã cao, lại là người bên cạnh của Lục lão phu nhân, điều kiện khoang thuyền cũng không thua kém bao nhiêu so với Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam, lúc này Hạ Diệp, Đậu Nhi, Song Phúc, Song Toàn đều canh giữ ở một bên, Sa ma ma khó chịu muốn chết muốn sống, thấy Lâm Cẩn Dung đi vào, còn liều mạng muốn ngồi dậy.

Lâm Cẩn Dung vội ấn bà xuống, ôn nhu trấn an, ngay sau đó một phụ nhân mập mạp ngăm đen cũng tiến vào, trước thỉnh an Lâm Cẩn Dung, thô giọng đuổi mấy người Song Phúc ra: “Đừng đứng đây, không có việc gì thì ra ngoài đi.” Lại cầm thuốc dán đen tuyền ra, nói là đơn thuốc của bản thân tự chế, đặc biệt hữu dụng, bảo Sa ma ma rán vào giữa rốn.

Sa ma ma khổ sở muốn chết, chỉ ngóng trông có đơn thuốc nào đó để bản thân đỡ khổ, cũng không quản cái gì, lại càng không dám ghét bỏ, nhanh nhờ Đậu Nhi hỗ trợ. Phụ nhân kia nói: “Lão ma ma cố chịu đựng, chỉ một chén trà nhỏ sẽ có tác dụng.” Quay đầu lại hỏi Lâm Cẩn Dung: “Thiếu phu nhân, cơm chiều muốn ăn gì?”

Lâm Cẩn Dung nhân tiện nói: “Cơm chiều nấu thanh đạm chút, trời nóng, không hứng ăn uống. Đối với lão ma ma, hầm cháo hoa với dưa muối là được rồi. Không biết vị đại tẩu họ gì?”

Phụ nhân kia cười nói: “Không dám nhận, tiểu phụ nhân phu gia họ Phó, mọi người hay gọi là Phó đại tẩu. Nương tử chọn ngồi thuyền nhà ta, đúng là lựa chọn sáng suốt.”

Phó, thanh âm của hài đi lại, Lâm Cẩn Dung không khỏi cười nói: “Đại tẩu thật biết ăn nói. Không biết đại tẩu có từng đi qua đối diện con sông bên kia không? Bên kia là tình hình thế nào?”

Phó đại tẩu cười nói: “Tất nhiên là đã đi qua, bên kia sông là thị trấn nhỏ, tên là Tức huyện, thị trấn không lớn, dân cư cũng không nhiều, nhưng vẫn có vẻ giàu có và đông đúc.”

Lâm Cẩn Dung thấy tình hình của Sa ma ma quả nhiên tốt hơn nhiều, liền thả tâm, lại hỏi: “Bên kia phong tục như thế nào?”

Phó đại tẩu đáp: “Qua sông, đó là hai loại tập tục, bên kia ấm áp hơn nhiều, nhiều người thích ăn vị ngọt, khả năng sông nước của tiểu nương tử bên đó cũng so với bên này tốt hơn, tính tình nam tử cũng ôn hòa hơn.” Nói đến chỗ cao hứng, ánh mắt chuyển đến trên người Lâm Cẩn Dung, nhỏ giọng nói: “Nương tử đã có tiểu công tử chưa? Tiểu phụ nhân xem xét bộ dáng của nương tử dường như chưa từng sinh dưỡng hài tử.”

Người này cũng quá thẳng thắn lại hơi nhiều chuyện, lời vừa nói ra, ngay cả căn bệnh của Sa ma ma cũng bị dọa chạy một nửa, tất cả đều nhìn Lâm Cẩn Dung. Lâm Cẩn Dung cúi mắt đem quạt lụa nhẹ nhàng phe phẩy hai cái mới cười nhẹ: “Chưa từng.”

“Không sợ.” Phó đại tẩu không để ý tới sắc mặt người khác, dùng sức vỗ đùi, lớn tiếng nói: “Đi thêm ba ngày, có tòa nương nương sơn, ở chân núi có nương nương tuyền, nương tử nếu muốn cầu tự, nơi đó là linh nghiệm nhất. Chỉ cần kiền tâm cầu bái, lại thả xuống hồ vài đồng tiền, uống một chén nước suối, lập tức sẽ hoài thai a.”

Đậu Nhi thấy nàng ngôn ngữ cử chỉ thô bỉ, rất sợ nói thêm gì đó sẽ khiến Lâm Cẩn Dung không khỏi hờn giận, vội dời lực chú ý của nàng: “Sắc trời đã tối muộn, không biết tối nay nghỉ tạm ở đâu đây?”

Phó đại tẩu lúc này mới nhìn nhìn sắc trời, vỗ tay lớn một cái: “Ta phải nấu cơm đây.” Nói xong hấp tấp rời đi.

Lâm Cẩn Dung lại trấn an Sa ma ma vài câu, phân phó mấy người Anh Đào chăm sóc, rồi trở về khoang. Đẩy cửa đi vào, chỉ nghe tiếng sách sột soạt, Lục Giam dựa vào trước cửa sổ, cầm một quyển sách lật giở, liền hỏi hắn: “Sao đã tỉnh lại? Cơm chiều còn chưa chuẩn bị xong mà.”

“Vị Phó đại tẩu thanh âm quá lớn, ta không thể không tỉnh dậy.” Lục Giam kêu nàng đi qua, dán vào lỗ tai nàng thấp giọng cười nói: “Nương nương sơn, nương nương tuyền có thật không? Lập tức có thể hoài thai sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.