Thế Hôn

Chương 297




Từ tháng giêng, toàn bộ Lục gia đều đắm chìm trong không khí khẩn trương. Một bên là lo lắng Lục lão ông bị bệnh, một bên là về thành tích trong kỳ thi của Lục Giam. Lục lão phu nhân hoàn toàn tụng kinh niệm phật, ngay cả Lâm Ngọc Trân cũng quyết định ăn chay một thời gian, lại cầm rất nhiều tiền tài đi bố thí cung phụng, chỉ cầu phù hộ. Khang Thị rất biết quan sát, mặc dù chưa từng ăn chay, nhưng cũng đi theo Lục lão phu nhân hầu hạ thập phần ân cần, sao chép kinh thư gì đó, biểu hiện thật sự im lặng hiểu chuyện.

Lâm Cẩn Dung là người bình tĩnh nhất, dù sao kết cục nàng đã sớm biết, Lục Giam không có khả năng thi rớt, ước chừng cũng không có khả năng làm bài kém. Nàng từ trước sao kinh niệm phật làm việc thiện đã thành thói quen, cũng không cố ý đi làm, sao kinh niệm phật, bỏ tiền công đức thì có thể, chính là bảo nàng bỏ ra quá nhiều tiền tài bố thí cung phụng hòa thượng trong chùa chiền, nàng cũng là không chịu, còn không bằng mua hương liệu thường dùng đem đến cho tá điền ở thôn trang của nàng, hoặc là bố thí chút đỉnh cho người nghèo cũng có ý tứ.

Đào thị lúc trước cũng giống như Lâm Ngọc Trân, luôn thích cầu Phật tổ, vì Bồ Tát bỏ tiền tu sửa, quyên góp tiền công đức các thứ, sau lại thấy nàng làm như thế, không khỏi nhận thức cũng làm theo nàng, để các nàng giúp đỡ nhiều người khẩn cấp hơn. Mặc dù không phải cần người bên ngoài cả ngày xưng hô các nàng là người lương thiện, nhưng thấy bọn họ tươi cười, mẫu tử hai người trong lòng có thêm cảm giác kiên định thỏa mãn không thể nói rõ.

Cứ như vậy, ngày thản nhiên trôi qua, đông đi xuân đến, lại là hoa hồng liễu xanh, mưa xuân lâm râm. Lâm Cẩn Dung đầu xuân thu được thư báo bình an của Lục Giam, tiễn bước phu thê Lệ Chi, tháng hai lại an bài Quế ma ma tiến đến Thanh châu tặng lễ tròn tháng cho hài tử mới sinh của Lâm Cẩn Âm, trung tuần lại nhận được thư và quà tặng của Dương Mạt ân cần thăm hỏi, cuối tháng viết hồi âm lại nhờ Ngô gia đưa cho Dương Mạt cùng một chút quà quê.

Tháng ba, Lục lão phu nhân đi Bình Tể tự ở đó gần nửa tháng, hạ tuần trở về, trước cùng Lâm Ngọc Trân thiết yến chiêu đãi nữ quyến thân gia ở thành Bình châu, sau đó cùng Lâm Ngọc Trân, mang theo Khang Thị lui tới các phủ, hoặc là ngắm hoa, hoặc là nghe khúc xướng, xem diễn cũng là thản nhiên tự đắc.

Đảo mắt vào tháng tư, thời tiết từ từ nóng lên, Khang Thị ẩm thực không tốt, thỉnh đại phu đến khám, phát hiện hoài thai, Lâm Ngọc Trân ghen ghét vạn phần, thấy Lâm Cẩn Dung còn có vài phần không vừa mắt, lại nhân Lục Vân sắp xuất giá, trong lòng không tha, động tí là tức giận, tạp đông tạp tây, nói chuyện cũng không hề nhỏ nhẹ, càng không có sắc mặt hòa nhã.

Lâm Cẩn Dung nay ở trước mặt Lục Giam đã bại lộ chân diện mục, làm sao e ngại Lâm Ngọc Trân? Lười ứng phó Lâm Ngọc Trân, không phải có việc tuyệt đối sẽ không ngốc lăng ở trước mặt Lâm Ngọc Trân. Nhân lúc Lâm Thế Toàn đến Đình huyện ở Tú châu, cửa hàng ở Bình châu tuy có quản sự đắc lực coi chừng, nàng cũng vẫn lo lắng, lúc nào cũng hỏi đến, làm việc không biết mệt, rảnh rỗi cũng thấy thực tại có chút nhàm chán.

Một ngày, sau giữa trưa, làm xong chuyện, Lâm Cẩn Dung thực sự mệt mỏi, cũng lười biếng động đậy, chỉ ngồi trước cửa sổ xem Song Phúc cùng Song Toàn đá cầu. Song Phúc là người mê trò này, một quả cầu nhiều màu bị nàng đá chung quanh vòng thân xoay tròn, trông rất đẹp mắt.

Lâm Cẩn Dung nhìn xem vui vẻ, liền nâng tay gọi Anh Đào lại đây phân phó: “Ngươi đi nói với các nàng, tổ chức thi đá cầu, xuất ra mọi chiêu thức đá cho ta xem, đá tốt sẽ có thưởng.”

Anh Đào thấy nàng hưng trí cao, vội đi an bài, đóng cửa viện lại, ở hành lang chuẩn bị chỗ ngồi cho Lâm Cẩn Dung, dâng lên trà quả, thỉnh nàng ngồi ở đó xem náo nhiệt.

Trong nháy mắt, trong viện vui đùa, oanh thanh tiếng cười, sắc váy phi vũ, rất náo nhiệt. Trương ma ma trông cửa cũng muốn tham dự náo nhiệt, trông mong Đậu Nhi nói tốt, nói là hiếm khi thiếu phu nhân hưng trí, để lão già này cũng đi theo diễn trò trước mặt thiếu phu nhân.

Đậu Nhi mím miệng cười: “Thiếu phu nhân nói, phàm là biết đá đều có thể, ma ma không sợ xương cốt già cả không thể vận động, thì có người nào cản trở ngươi đây.”

Trương ma ma vui vẻ vô cùng, vội vàng đi vào, nhưng cũng chỉ muốn vô giúp vui, khiến Lâm Cẩn Dung hứng thú mà thôi. Hai ma ma thô sử ở một bên nhìn thấy, lộ vẻ mặt xấu hổ thay cho bà, bà lại mặc kệ hai người vẫn đi đá, lại da mặt dày đi cầu Lâm Cẩn Dung: “Lão ma ma chân tay già cả, sao có thể so với các tiểu cô nương, cầu thiếu phu nhân ban ân điển, đưa ra phần thưởng đi.”

“Chuẩn.” Lâm Cẩn Dung bảo Đậu Nhi lấy ra đôi hoa tai ngân nhĩ, hai kiện vải làm phần thưởng. Mấy thứ này chói lọi đặt ở nơi đó, ai đá tốt chính là của người đó, khiến bọn nha hoàn ngươi hô ta kêu, tranh đấu, xuất ra các kiểu kỹ năng, ai cũng không chịu đứng đó chân tay ngứa ngáy, cũng gia nhập chiến đoàn. Lâm Cẩn Dung thấy hai người Quế Viên, Đậu Nhi chỉ đứng một bên hầu hạ, cũng không tham dự, liền lấy cây quạt chỉ vào hai người nói: “Nhàn rỗi làm cái gì? Đừng tưởng rằng các ngươi hầu hạ ta là được thư thái, không đá cầu ta sẽ ban cho người khác, ta rất công bằng, không đá không cho. Đều đi đá đi.”

Đậu Nhi cười cười: “Nô tỳ từ nhỏ đã ngốc nghếch, vẫn là không nên tự mất mặt.”

Quế Viên xem xét Đậu Nhi, lại nhìn Lâm Cẩn Dung, hoàn toàn cẩn thận nói: “Thiếu phu nhân thưởng cho nô tỳ đã rất nhiều, cần gì đi tranh với các nàng? Hầu hạ thiếu phu nhân cho tốt chính là bổn phận.”

Lâm Cẩn Dung liếc mắt nhìn nàng một cái, thấy nàng bộ dạng cung kính thuần lương, nghĩ tới lời của nàng, nở nụ cười một tiếng, không hề nói gì, chỉ phe phẩy cây quạt ngắm Song Phúc đá cầu. Quế Viên thấy thế, miệng hé rồi mở, rốt cuộc là cái gì cũng chưa nói ra, cúi đầu đứng một bên, cung kính cẩn thận.

Quế ma ma ở một bên nhìn, có chút đăm chiêu.

Bên này còn chưa phân thắng bại, đã có người ở bên ngoài gõ cửa: “Mở cửa nhanh, có tin tức tốt muốn báo cho Nhị thiếu phu nhân biết.”

Lâm Cẩn Dung nghe được rõ ràng, vội bảo ra mở cửa, người đi vào là Tố Tâm, cười tươi như đóa hoa, vỗ tay vui vẻ nói: “Thiếu phu nhân là phúc chí tâm linh, lão nô thật xa chợt nghe thấy bên này đang cười vui.”

Lâm Cẩn Dung trong lòng dự đoán, đại để là tin mừng Lục Giam thi đỗ, vội thỉnh Tố Tâm ngồi: “Là có chuyện tốt gì vậy?”

Quả nhiên Tố Tâm cũng không ngồi, ngược lại dập đầu chúc mừng với nàng: “Là Nhị gia thi đỗ rồi, ban thưởng tiến sỹ nhất giáp. Đã bắt đầu đi về rồi, đại để tháng sau sẽ đến nơi.”

Nhất thời tất cả mọi người hoan hô, Lâm Cẩn Dung vội gọi Đậu Nhi cầm tiền tài ra thưởng, lại hỏi Tố Tâm: “Có biết là nhận chức quan gì không? Ngô gia nhị gia thi cử thế nào?” Triều Đại đều ban chức quan tương đương với xướng danh, kiếp trước Lục Giam bất quá chỉ là tiến sĩ xuất thân nhị giáp, là quan cửu phẩm nhỏ nhoi, sau lại đi phủ Hà Trung ở Giáng châu nhậm chức Thông phán, lần này Lục Giam lại chen chân vào nhất giáp, khiến nàng bức thiết muốn biết Lục Giam rốt cuộc sẽ làm chức quan gì.

Tố Tâm thấy nàng hỏi đến, suy nghĩ một lúc mới nói: “Ngô gia Nhị gia cũng thi đỗ, nô tỳ chỉ biết Nhị gia thi tốt hơn Ngô Nhị gia, thứ khác cũng là không biết. Lúc này ở chỗ lão thái thái đang rất náo nhiệt, rất nhiều người tới chúc mừng, sao thiếu phu nhân không qua đó hỏi?” Đúng là thời điểm vinh quang của Lâm Cẩn Dung, há có thể không đến để nở mày nở mặt?

“Thật sự so với Ngô Nhị gia tốt hơn sao?” Lâm Cẩn Dung kinh hãi, cây quạt trong tay thiếu chút nữa rơi xuống đất, Lục Giam thật sự thi tốt hơn Ngô Tương sao, kia thật sự là làm cho người ta không thể tưởng được. Nàng vốn nghĩ rằng, Lục Giam mặc dù thật sự thi tốt hơn so với kiếp trước, nhưng chưa chắc đã bằng Ngô Tương, dù sao Ngô Tương là thần đồng hàng đầu cũng không phải được tùy tiện phong tặng, có thiên phú, cộng thêm hắn cũng thập phần khắc khổ cố gắng, ai ngờ Lục Giam thật sự đã thắng Ngô Tương. Chẳng lẽ nói, quyết tâm lại có thể to lớn đến mức ấy?

Tố Tâm ánh mắt phát sáng, một bộ dạng vinh quang: “Vâng, Đại phu nhân vừa mới nghe được tin mừng, lập tức liền hỏi chuyện này, nghe nói là bài danh ở Ngô Nhị gia ở đằng trước, lúc ấy liền cười to vài tiếng.”

“Lúc ấy có người ngoài ở đó không?” Lâm Cẩn Dung xoa xoa trán, thật đúng là tính tình của Lâm Ngọc Trân, cũng không sợ để người bên ngoài biết được, rơi vào lỗ tai của Ngô gia, vô duyên vô cớ lại đắc tội với người ta.

Tố Tâm vội đáp: “Không có, chỉ có người trong nhà. Nhị thiếu phu nhân nhanh vào nhà thay đổi xiêm y, trang điểm một chút, rồi đến Vinh Cảnh cư thôi.” Vừa nói, vừa bảo đám người Đậu Nhi đem Lâm Cẩn Dung vào phòng, ba chân bốn cẳng giúp Lâm Cẩn Dung trang điểm, thay đổi váy lụa mềm nhũ đỏ sắc bạc, lại vây quanh nàng hướng tới Vinh Cảnh cư.

Trong Vinh Cảnh cư người đến người đi, chung quanh tiếng hoan hô cười đùa, đợi đến khi Lâm Cẩn Dung bước vào, đã thấy có vài nữ quyến bổn gia ngồi bên trong, đang vui mừng nói dỗ Lục lão phu nhân cùng Lâm Ngọc Trân. Thấy Lâm Cẩn Dung đi vào, lại lôi kéo nàng chúc mừng một phen.

Lâm Cẩn Dung không khỏi cảm khái, cũng không biết những người này biết tin tức từ đâu, nàng làm thê tử mới biết được, người ta đã tới cửa chúc mừng. Lâm Ngọc Trân tâm tình tốt, thu liễm thần sắc khó coi, nâng tay gọi nàng đi qua: “Buổi tối chỉ sợ còn có rất nhiều người muốn tới, mẫu thân con các nàng khẳng định cũng sẽ đến, nhanh phân phó đi xuống, bảo phòng bếp chuẩn bị mấy bàn yến hội đãi khách.”

Lâm Cẩn Dung còn có rất nhiều chi tiết muốn hỏi, nhưng cũng không tiện ở lại, đành phải hành lễ cáo từ, chuẩn bị mọi thứ ở phòng bếp. Khang Thị hiểu biết, vội vàng cười nói: “Nhị tẩu lúc này tâm không ở đó, còn không bằng ở lại đây nghe một chút chuyện của Nhị bá, để đệ muội đi an bài là được rồi.”

Lâm Cẩn Dung cười cười, chấp tay nàng nói: “Muội đến trước ta, nói vậy so với ta biết hơn nhiều, không bằng hai chúng ta cùng đến phòng bếp, muội kể lại những điều muội biết, như thế nào?”

Khang Thị mím môi cười, ôn nhu nói: “Đó là tất nhiên. Nghe nói lần này Nhị bá thụ chức quan bát phẩm.” Nàng rốt cuộc là xuất thân khác biệt, nói năng rất rành mạch.

“Ai nha, thật sự là chúc mừng Nhị đệ muội.” Khang Thị còn chưa nói xong, Lã thị liền vẻ mặt tươi cười đi tới, ánh mắt đảo qua bàn tay hai người đang nắm chặt, rồi lại thản nhiên thu hồi ánh mắt.

“Cùng vui, cùng vui.” Lâm Cẩn Dung hoàn lễ với Lã thị, ngoái đầu nhìn lại Khang Thị, Khang Thị thoải mái, cũng không có bộ dáng tị hiềm ở trước mặt Lã thị, không khỏi mỉm cười: “Ta cùng với Tam đệ muội muốn đi phòng bếp an bài cơm chiều, đang lo bên trong không có ai tiếp đón khách nhân, may mà Đại tẩu đã tới rồi.”

Lã thị cười gượng một tiếng, để hai người rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.