Thế Hôn

Chương 142




Sau giữa trưa, gió thổi qua sân, cây du phát ra một trận thanh âm sàn sạt dễ nghe, khiến Lâm Cẩn Dung đang ngồi trầm tư bên cửa sổ bừng tỉnh. Ánh mắt của nàng dừng ở cách đó không xa, trên giá gỗ khắc hoa văn cúc lê có đặt một bình nhỏ màu xanh, trong bình kia đúng là đóa hoa dại màu vàng mang ở thôn trang về.

Đã qua năm ngày, nó vẫn giữ tư thái no đủ sáng lạn. Phía dưới của thân hoa mới được Lệ Chi tỉ mỉ tu bổ sạch sẽ, nụ hoa đầu cảnh lại khẩn cấp nở rộ, lá cây xanh mơn mởn càng tỏa ra ánh ngọc oánh nhuận, thật đúng là cảnh xuân. Lâm Cẩn Dung cho dù cảm thấy nó chói mắt, nhưng không thể không thừa nhận, đóa hoa này thật sự rất đẹp, so với hoa đào, hoa mai còn quyến rũ hơn.

Lệ Chi cùng Quế ma ma im lặng ngồi ở bên cạnh chuẩn bị đồ cưới cho Lâm Cẩn Dung, thường thường ngẩng đầu nhìn nàng. Thấy nàng nhìn ngắm đóa hoa kia, hai người trao đổi một chút ánh mắt, tiếp tục vùi đầu làm việc. Các tiểu thư nhà khác thêu đồ cưới đều chăm chỉ hăng say, ngay cả Lâm Ngũ, hiện tại cũng thu liễm tính tình, cả ngày xấu hổ tránh ở trong phòng thêu đồ cưới, chỉ có chủ nhân các nàng, yêu nhất là kiếm tiền cùng xem sổ sách, nếu không, thì chỉ đọc sách, viết chữ, pha trà cùng thổi sáo. Cho dù tay đột nhiên ngứa ngáy muốn thêu thùa, nàng cũng chỉ làm hài cho mấy người Đào thị, Lâm Thận Chi, Lâm Cẩn Âm, và Ngô thị.

Chủ nhân không làm, các nàng có thể làm được gì đây? Còn không phải đành thay nàng làm sao. Dù sao vừa vào cửa, nhiều thân thích như vậy, khăn tay, túi hương đều phải đưa tặng, còn phải thêu thật cẩn thận, đỡ khiến người ta chê cười nữ hồng của nàng. Quế ma ma làm việc, đột nhiên nhớ tới sự phiền lòng gần đây của mình, nhất thời không nhịn được, cùng Lệ Chi kề tai nói nhỏ: “Ngươi có chú ý tới không, chân tiểu thư dường như to ra a.”

Trái tim nhỏ bé của Lệ Chi nhất thời đập loạn kinh hoàng, lập tức lại có vài phần buồn cười, đã hơn hai năm, vậy mà giờ nàng mới phát hiện, không biết là chính mình cùng tiểu thư hằng ngày che giấu quá tốt, hay là Quế ma ma nay già đi, tâm tư đều đặt trên người Quế Viên bị Cung ma ma ngày ngày ép buộc quy củ đây? Trong lòng nói thầm, còn phải giả bộ kinh ngạc: “Sao lại nói vậy?”

Quế ma ma hoài nghi nhìn Lệ Chi: “Ngươi không phát hiện sao? Ta thật lâu không thu dọn hài của tiểu thư, ngày ấy đi thu, đột nhiên phát hiện to hơn nhiều so với hài hồi xưa nàng hay đi.” Đã nhiều ngày nàng vụng trộm đánh giá chân Lâm Cẩn Dung, quả nhiên là lớn hơn hẳn.

Lệ Chi nhẹ nhàng đem tay Quế ma ma vươn ra đè thấp xuống, nhỏ giọng nói: “Ngày đêm hầu hạ tiểu thư, thực không phát hiện. Ma ma nhớ lầm rồi?”

Quế ma ma nghiêm mặt: “Sẽ không, tiểu thư là ta dùng tay quấn vải bó, như thế nào có thể quên được? Chính là bởi vì gần đây đều do ngươi cùng Anh Đào hầu hạ bên cạnh tiểu thư, cho nên ta mới hỏi ngươi. Ta nhớ rõ hài hồi trước của tiểu thư vẫn còn để ở trong phòng, chờ ta đi lấy……”

Lệ Chi tựa tiếu phi tiếu hỏi: “Sau đó thì sao?”

Quế ma ma không rõ: “A?”

Lệ Chi buông khung thêu trong tay xuống, nghiêm trang nói: “Cho dù là hài của tiểu thư hiện tại so với trước kia to hơn, ma ma có thể làm thế nào? Đi nói với phu nhân sao? Ân? Sau đó phu nhân sẽ làm thế nào đây? Tiểu thư đã mười lăm tuổi rồi.”

Quế ma ma suy nghĩ một hồi, gục đầu xuống tiếp tục làm việc, lại đem cánh bướm đâm tủa ra nhiều mũi thêu. Rồi ngẩng đầu, ánh mắt liền đỏ: “Tiểu thư……” Trầm mặc một lát, liền mắng Lệ Chi: “Ngươi hồ đồ rồi, có thể dung túng tiểu thư như vậy! Đây là đại sự, về sau bị người ta biết sẽ ra sao đây? Không được, ta muốn đi nói với phu nhân.”

Lệ Chi liếc nhìn Lâm Cẩn Dung, cúi mắt bày ra một bộ dạng vô tình nói: “Ma ma muốn nói thì cứ việc đi nói, thừa dịp bây giờ còn sớm, ngươi cũng có thể tránh khỏi có liên quan. Ta sẽ nhận hết trách nhiệm.”

Quế ma ma trong lòng khổ sở, chảy lệ: “Ta là người như vậy sao? Ta là vì muốn tốt cho tiểu thư, ngày sau vào cửa Lục gia, bị người khác biết, vậy phải làm sao bây giờ?”

Lệ Chi ép hỏi: “Ta liền hỏi ma ma một câu, hiện tại nói với phu nhân, có thể làm được gì bây giờ? Nháo một hồi, đem chân tiểu thư đang dài ra nhỏ trở lại hay sao?”

Quế ma ma nghẹn lời. Nhưng ở trong tiềm thức của nàng, đây là việc không đúng đắn, chính là muốn phản bác, nhưng là lại tìm không thấy lý do để phản bác Lệ Chi. Nếu bảo nàng thật sự chạy đi tìm Đào thị nói chuyện này, nàng lại không dám.

Chợt thấy mành vừa động, Lâm Cẩn Dung đi qua hai người nàng ra ngoài, thản nhiên nói: “Chuyện ngày sau không nhọc các ngươi thay ta lo nghĩ, các ngươi chỉ để ý dựa theo ý tứ của ta mà làm việc, những thứ khác đã có ta lo. Hiện tại, Lệ Chi thu thập này nọ, theo ta đến phòng của phu nhân.”

Lệ Chi trầm mặc không lên tiếng buông việc trong tay, hầu hạ Lâm Cẩn Dung xuất môn. Quế ma ma nhìn nhìn bên ngoài, khuyên nhủ: “Tiểu thư, lúc này thời tiết khá độc, phu nhân chỉ sợ đang ngủ trưa, không bằng để tối nay người hẵng qua đó?”

Lâm Cẩn Dung lắc đầu: “Ta đột nhiên nhớ tới một sự kiện, phải nói với phu nhân lúc này.” Hôm nay, Đào gia sẽ phái người tới báo tin vui cho Lâm gia. Trước đó vài ngày nàng từng sai người đưa thư cho Lâm Thế Toàn, bảo hắn trở về một chuyến, nếu nàng sở liệu không sai, lần này Lâm Thế Toàn sẽ đi theo người báo tin vui về. Tin tức này sẽ khiến mọi người cao hứng, đúng là thời điểm thuận tiện nhất cùng Lâm Thế Toàn nói chuyện.

Quế ma ma mắt thấy không thể khuyên nàng, đơn giản đã chết tâm, tiếp tục ngồi trở lại thêu thùa.

Ra sân, Lệ Chi nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, Quế ma ma đã biết.”

Lâm Cẩn Dung nói: “Ta đều nghe thấy được. Ngươi làm tốt lắm, cần phải như vậy. Cố gắng luyện chữ, học cách xem sổ sách, ngày sau ta mới yên tâm đem chuyện này giao cho ngươi làm.”

Ngữ khí của nàng thực thận trọng, Lệ Chi cũng nhận ra, không khỏi cười nói: “Hay là tiểu thư ngày sau tính để nô tỳ làm nữ quản sự phòng thu chi?”

Lâm Cẩn Dung tựa tiếu phi tiếu quét nàng liếc mắt một cái: “Nữ quản sự thì thế nào? Cho ngươi quản lý tiền, cho người quyền quản lý người khác, ra lệnh một tiếng, ngay cả là đại nam nhân cũng phải nghe theo lời ngươi.”

Lệ Chi lắp bắp một chút, mặt đỏ lên nói: “Tiểu thư lại giễu cợt nô tỳ.”

Lâm Cẩn Dung thở dài: “Ai giễu cợt ngươi chứ? Chẳng lẽ cho ngươi đọc thư từ, ngươi không đoán được nửa điểm sao? Kia cũng không phải chỉ là dạy ngươi nhận mặt chữ a.”

Lệ Chi ngẩn ra, đột nhiên có chút hiểu được, không khỏi mang theo vài phần kinh ngạc, điều tra nhìn về phía Lâm Cẩn Dung. Từ lúc Lâm Thế Toàn đi Thanh châu, sau đó trở về nhà, liền thường thường viết thư cho Lâm Cẩn Dung, trong thư bình thường sẽ kể lại chuyện sinh ý, cùng ai làm, làm như thế nào, có đôi khi còn có thể viết về một số người mà chính hắn kết giao được. Mỗi khi Lâm Cẩn Dung đọc thư, lại giao cho nàng, bảo nàng đọc lại một lần nữa. Chọn chút vấn đề để hỏi nàng, nàng đáp không được, Lâm Cẩn Dung cũng sẽ không bức nàng, chỉ lấy thư kia ngồi ở trước cửa sổ nghiền ngẫm suy tư, thường thường ngồi sẽ mất khá lâu.

Lâm Cẩn Dung cúi đầu nói: “Lệ Chi, khả năng ngày sau loại thư này sẽ càng nhiều, ta tính đem tiền trong tay cho Tam ca, để hắn học cách kinh doanh. Hắn sẽ thường xuyên viết thư về, có lẽ là cùng ta thương lượng, có lẽ là hỏi ý kiến của ta, ngươi cần phải biết đọc thư, học được cách xử lý một số sự tình, mới có thể giúp ta.”

Lệ Chi miệng lại nới rộng ra vài phần: “Tiểu thư, nô tỳ tuy rằng ở bên trong viện, nhưng đã nghe Cung ma ma đề cập qua chút sự tình trong nhà của Cữu lão gia. Người khác học việc buôn bán đều bắt đầu từ học đồ, thường thường phải làm mất 7, 8 năm, hơn mười năm mới dám một mình đi ra buôn bán, hiện tại Toàn thiếu gia bất quá theo Cữu lão gia mới hơn một năm mà thôi, người đã yên tâm rồi ư? Vạn nhất sẽ xảy ra chuyện gì thì sao?”

Lâm Cẩn Dung nhíu mày: “Vừa mới bắt đầu sẽ không làm quá lớn, để hắn luyện tập mà thôi.” Chỉ cần Lâm Thế Toàn thật sự cố gắng, sẽ không vô ích, điểm ấy nàng có nắm chắc, huống chi, nàng thật sự là chờ không nổi nữa rồi.

Lệ Chi tuy rằng cảm thấy cao hứng vì mình được tín nhiệm được nể trọng, nhưng vẫn có vô số lo lắng: “Cữu lão gia bên kia làm sao bây giờ?”

Lâm Cẩn Dung cười: “Vì vậy hôm nay ta muốn cùng phu nhân thương lượng, chúng ta tự mình mở một cửa hàng, cũng không thể cứ chiếm tiện nghi của cữu phụ cùng biểu thiếu gia phải không? Cho dù là thân nhân, rốt cuộc vẫn khác họ, Tam tiểu thư ở nhà chồng cũng cần cột sống để dựa vào, còn có Thất thiếu gia lập tức sẽ chính thức bái sư đọc sách, không thể để người ta nói chúng ta vẫn dựa vào phu gia của tỷ tỷ được.”

Nhìn nàng như vậy, là đã sớm lên kế hoạch chu đáo, Lệ Chi tất nhiên là không còn gì để nói, điều có thể làm đơn giản chính là hết sức hoàn thành phần việc của nàng mà thôi.

Chốc lát, hai người đến ngoài sân viện của Đào thị, vừa mới đụng phải ma ma đến báo tin vui: “Đào gia phái người đến báo tin, Tam tiểu thư mẫu tử bình an!”

Đào thị nghe được tiếng vang, luống cuống tay chân được Xuân Nha cùng Hạ Diệp hầu hạ thay đồ, trên mặt tươi cười không thể ngừng lại: “Nhanh để người ta tiến vào! Đi đến chỗ lão thái thái báo tin vui.” Lại hào khí ngàn vạn phân phó: “Đem tiền thưởng đã chuẩn bị tốt đưa xuống đi!” Trong khoảng thời gian ngắn trong phòng thanh âm chúc mừng vang thành một mảnh, rất náo nhiệt.

Lâm Cẩn Dung mỉm cười nhìn, thấy cảm giác này cũng thật tốt. Năm ấy tin vui truyền đến, Đào thị mặc dù sai người thưởng tiền, nhưng cũng không được vui vẻ như bây giờ.

Người tới báo tin là Tống ma ma bên cạnh của Ngô thị, còn có Dương ma ma thị tỳ của Lâm Cẩn Âm, hai người cười dài cùng Đào thị nói tỉ mỉ tình hình lúc đó: “Thật sự thuận lợi! Tiểu thiếu gia nặng khoảng hơn 6 cân 2

(tầm hơn 3kg)

, chỉ khóc một lát, rất nhu thuận…… Phu nhân lúc trước gấp đến độ cũng không uống được thuốc, vừa nghe nói mẫu tử bình an, liền ăn được nửa bát cháo! Tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều, mấy ngày nay đều ổn. Đại thiếu phu nhân thân thể cũng khỏe, tỉnh lại liền uống hai chén canh gà, ăn một cái chân gà, còn kêu đói.”

“Có thể ăn là tốt rồi, có thể ăn là tốt rồi!” Đào thị cười thành một đóa hoa: “Kêu nàng cẩn thận chút, đừng ăn nhiều quá sẽ trở nên mập mạp, không thể gầy trở lại.”

Đợi cho Cung ma ma dẫn hai người đi xuống nghỉ ngơi ăn cơm, Dương ma ma đi chậm vài bước, hỏi ý tứ của Đào thị: “Toàn thiếu gia lần này cũng theo tới, lúc này vẫn đang chờ ở ngoài sân, phu nhân có gặp không?”

Đào thị nói: “Tất nhiên muốn gặp, nhưng ta lúc này muốn đến chỗ lão thái thái báo tin vui, để hắn đi thăm Lưu Nhi trước, có gì muốn nói, đợi lát nữa lại nói tỉ mỉ sau.”

Lâm Cẩn Dung nhân tiện tiếp lời: “Nương, con đi tiếp đón Tam ca.”

Đào thị cũng không để ý: “Đừng vội chậm trễ.” Nói xong vội vã hướng về phía An Nhạc đường, một đường vạt áo phất phới, tươi cười đầy mặt, thấy ai lên tiếng chúc mừng đều thưởng.

Lâm Cẩn Dung yên lặng ngẫm lại lời sẽ nói với Lâm Thế Toàn, xác nhận không có sơ sót gì, liền ngẩng đầu ưỡn ngực hướng tới tiểu viện của Lưu Nhi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.