Jay, bạn thân của Kim Tan, là một người Mỹ, cậu tôi hít thuốc phiện.
Cho nên khi cậu tôi nhìn thấy gói to tương tự như gói thuốc phiện được giả trang trong tay Cha Eun Sang, mới có thể liều lĩnh đi qua đoạt lấy.
Cha Eun Sang cho là gặp kẻ trộm, lập tức cũng không ngoảnh lại hết thảy hô to đuổi theo, ngay cả khóc cũng quên.
Khi Kim Tan đuổi kịp hai người, Jay đã nằm ở trên bờ cát, thần chí không rõ ho khan , trên mặt trên người tung tóe đầy bột phấn dầu trà.
Cha Eun Sang sợ tới mức ngồi yên ở một bên, đột nhiên đối mặt với một người tựa hồ như sắp ngất, sự khó thở của kẻ trộm, ngay cả bảo bối cô, mẹ vì chị tự tay làm bột dầu trà vẩy đầy đất cũng không để trong lòng.
Cô trố mắt nhìn người con trai Đông Phương xa lạ kia vẻ mặt lo lắng hô “Jay,Jay, tỉnh lại đi!”
Cuối cùng Jay cũng không tỉnh lại, ngược lại còn bị Kim Tan cùng Cha Eun Sang đưa vào bệnh viện.
Thậm chí kinh động đến cả cảnh sát.
--- ---
Rachel không biết Kim Tan cùng Cha Eun Sang sau chuyện phát sinh, cô nhìn Kim Tan cùng Cha Eun Sang đem Jay lên xe rồi cùng nhau rời đi. Một mực đi dọc bờ biển hồi lâu, thẳng đến cô bị người đàn ông tây phục Lee Myung Dong phân phó đi theo hành tung Cha Eun Seok tìm đến, cô mới bừng tỉnh ý thức đã trễ lắm rồi.
Rachel quét mắt qua tờ giấy trong tay được Lee Myung Dong đưa tới, chỉ nghe cậu nói: “Đây là địa chỉ sở trụ khách sạn hiện tại của Cha Eun Seok, buổi chiều cô tôi về nhà thu thập hành lý liền vội vàng rời đi.”
Cô cũng không có nhận.
Nếu cô quyết định buông tha cho Kim Tan, như vậy về chuyện cậu cùng Cha Eun Sang cô cũng không thể lại xen vào nữa. Lúc ấy cô ma xui quỷ khiến lại để cho Lee Myung Dong đi theo dõi Cha Eun Seok, mà hôm nay, cô tránh cũng không kịp.
“Đưa cho Cha Eun Sang.” Sau khi nói xong, chính cô lại nở nụ cười.
Một khắc kia, cô rõ ràng hiểu được vì sao vốn cũng không vui khi xen vào việc của người khác, Kim Tan chiếu cố Cha Eun Sang có thừa.
Kim Tan cùng Cha Eun Sang. Một người bị anh trai lưu đày ở nước Mĩ; Một cái là bị chị gái vứt bỏ ở đất khách quê người. Rõ ràng là hai người không giống nhau chút nào, vào giờ khắc này lại có điểm tương tự kinh người.
Đồng bệnh tương liên, tâm tâm tướng tích.
(Có cùng cảnh ngộ, tâm hướng vào nhâu)
Thương tiếc, đau lòng, rồi đến yêu, lại đơn giản như thế.
------
Lee Myung Dong khi ở cửa bệnh viện tìm được Cha Eun Sang đang lắp ba lắp bắp trao đổi cùng viên cảnh sát, Kim Tan cũng ở đây.
Mà bởi vì Kim Tan tốt bụng làm chuyện xấu, hộ chiếu của Cha Eun Sang bị chụp lưu lại.
Kim Tan vẻ mặt ảo não, tựa như theo lời của người cảnh sát kia, nếu cô không biết cậu, có lẽ cảnh sát còn không thèm hoài nghi bao bột phấn kia là thuốc phiện. Cuộc sống cậu ở Mỹ, thường xuyên nhất đó là sống phóng túng, ngay cả Jay cùng cậu thường ở đây hút chất độc. Mẹ nó. Chẳng trách cảnh sát không tín nhiệm cậu.
Cha Eun Sang cầm danh thiếp cảnh sát đưa cho cô, vẻ mặt mờ mịt, hướng Kim Tan hỏi: “Đây là tình huống gì? Vì sao muốn lấy hộ chiếu của tôi đi? Có nói khi nào thì trả?”
Kim Tan có chút không kiên nhẫn nói: “Đến lúc đó sẽ trả lại cho.”
Cha Eun Sang thật sự giận, bởi vì Jay mạc danh kỳ diệu kia, cô không phải chỉ đi một vòng quanh bệnh viện, còn bị cảnh sát vặn hỏi, nay ngay cả hộ chiếu cũng bị tịch thu ?
Tại quốc gia xa lạ này, cuộc sống không quen, thậm chí ngay cả ngôn ngữ cũng không thông! Trên người không có tiền dư thừa và di động, cô ngay cả liên lạc bạn trợ giúp đều không làm được......
Nghĩ tới những thứ này, cô chợt cảm thấy cô đơn sợ hãi, không nhịn được lớn tiếng chất vấn, thanh âm mang theo chút run rẩy: “Lúc nào?Rốt cuộc lúc nào sẽ có? Anh ta vì sao muốn lấy đi hộ chiếu của tôi?”
Kim Tan cũng không biêt làm sao, cậu vốn định giúp cô, kết quả lại lộng xảo thành chuyên. Nay cũng chỉ có thể chờ kết quả xét nghiệm có, cô mới có thể lấy lại hộ chiếu, dù sao bột dầu trà không phải thuốc phiện, bọn họ hiện tại cần chính là thời gian.
Kim Tan nói sang chuyện khác, hỏi: “Cô ở chỗ nào? Dù sao có tin tức tôi sẽ liên hệ với cô?”
Ở đâu? Cha Eun Sang sửng sốt một chút, có chút khó xử. Cô không khỏi nghĩ đến lưu manh ở chung cùng chị cư nhiên có khác nữ nhân trong nhà, mà buổi trưa, chị đã cầm tiền chạy......
Nay cô, còn có thể đi chỗ nào? Cô ngay cả tiền ở khách sạn cũng không có!
Khi Lee Myung Dong cầm địa chỉ tìm đến Cha Eun Seok, Cha Eun Sang đang giải quyết vấn đề nan giải. Anh đem tờ giấy có viết địa chỉ Cha Eun Seok đưa cho Sang Eun, nói: “Đây là địa chỉ Cha Eun Seok ở hiện tại.”
Cha Eun Sang mờ mịt nhận lấy, một bên hoài nghi nhìn anh. Cô không nhận ra người trước mắt, nhưng nhìn bộ dáng tây trang thẳng tắp, tựa hồ cũng không phải là kẻ lừa đảo?
Kim Tan so với Cha Eun Sang thông minh hơn, cậu cầm lấy tờ giấy trong tay Cha Eun Sang, xác nhận chỗ này cách không xa, vùa nhìn vừa hỏi: “Anh làm sao có thể biết về chuyện Cha Eun Seok?”
Lee Myung Dong cười cười, thần sắc khiêm tốn: “Là tiểu thư Rachelbảo tôiđưa tới.”
“Rachel?” Kim Tan nhíu mày, đột nhiên nhớ tới hình như vừa nãy không lâu ở cửa quán cà phê gặp cô, cậu lúc ấy vì truy tôi phạm cho Jay nghiện độc, sợ cậu ta gặp rắc rối, cho nên ngay cả cô cũng không lên tiếng chào hỏi.
“Đúng vậy.” Lee Myung Dong nói: “Đồ tôi đã đưa đến, tôi cáo từ trước đây.”
Lee Myung Dong chừng ba mươi tuổi, nhìn cũng rất tin cậy. Huống chi trong động tác lời nói của anh lễ phép nhường người không gợi ra một tia khuyết điểm nào , căn bản không giống như một kẻ lừa đảo. Cha Eun Sang dưới đáy lòng đã tin anh ta một phần, huống chi, Kim Tan tựa hồ biết “tiểu thư Rachel” kia, mặc kệ là thật hay giả, cô vẫn mau chân muốn đi xem .
Nghĩ tới điều này, Cha Eun Sang đoạt lấy tờ giấy trong tay Kim Tan, nắm bảo bối ở trong tay: “Cám ơn, tôi sẽ đi xem .”
Kim Tan không nói gì nữa, trong lòng lại nghĩ Rachel tán thành cậu, cũng thấy được chuyện các cô hai chị em phát sinh, cho nên mới giúp cô tìm địa chỉ chị cô hiện tại.
Cậu khẽ nhíu mày, hình như Rachel người con gái kiêu ngạo lạnh lùng có một chút chênh lệch trong trí nhớ của cậu.
Lee Myung Dong thấy chuyện đã làm xong, liền chuẩn bị rời đi.
Kim Tan chợt gọi anh ta lại, hỏi: “Rachel đã trở về khách sạn rồi ư ?”
Lee Myung Dong hơi suy nghĩ một chút, lắc đầu một cái, chỉ nói: “Tiểu thư Rachel để tôi đưa địa chỉ tới trước, tôi trở về tiếp cô ấy.” Anh mộ nhiên nghĩ đến nụ cười Rachel lúc gần đi kia, lại có thê lương tuyệt vọng không hợp tuổi cô, anh thấy trong lòng cũng phát ra ......
Mà Kim Tan nghe được Rachel lại một người bên ngoài, nhíu mày một cái, nay sắc trời đã trễ, một cô gái ở bên ngoài vốn không an toàn, huống chi ở nước ngoài, người ngoại quốc luôn dễ dàng bị khí dễ.
Cậu còn muốn nói thêm, Cha Eun Sang vội vàng mở miệng nói: “Các anh đi trước tìm Rachel đi, tôi có thể tự mình đi tìm chị của tôi.”
Kim Tan đồng ý. Lúc gần đi, cậu đưa Cha Eun Sang lên xe taxi, lại hướng lái xe nói rõ địa chỉ sau mới cùng Cha Eun Sang nói lời chia tay.
Cha Eun Sang ghé trên cửa kính của xe, hướng về phía Lee Myung Dong và Kim Tan liên tục nói mấy tiếng “Cám ơn”, lại nhìn Kim Tan nói: “Tôi sẽ mỗi ngày gọi điện thoại cho anh, nếu không lấy được hộ chiếu có thể trực tiếp cho qua, lấy được lại tiếp......” Nói xong lại vội vàng cam đoan nói: “Tôi sẽ cho anh tiền !”
Kim Tan không để ý lắm cười một tiếng, hướng cô phất phất tay, xem như cáo biệt.
Xe càng lúc càng xa.
Cha Eun Sang tựa vào ghế ngồi, nhìn ngoài cửa sổ đèn huy hoàng. lòng Cô tràn đầy thấp thỏm mà lại chờ mong nắm tờ giấy trong tay, lòng bàn tay thấm đẫm mồ hội, chỉ mong, chỉ mong chị thật sự ở chỗ này......
Tại quốc gia xa lạ này, chị là người duy nhất cô dựa vào.