The Great Escape

Chương 13-1




Lucy chùm một tấm khăn tắm hình ninja rùa quanh eo và bước về phía buồng tắm ngoài trời.

Cô vừa mới bơi một chút ở ngoài hồ nhưng nước vẫn còn rất lạnh nên cô không thể bơi lâu được. Ngay khi cô vừa cài chốt cánh cửa gỗ lại sau lưng, Panda bước xuống từng bậc từ phần hiên ngoài. Chiếc áo đẫm mồ hôi và mái tóc ẩm ướt cho thấy rằng anh chỉ vừa mới hoàn thành bài tập cùng Temple.

“Tôi muốn phòng ngủ của mình,” anh nói, nhìn về phía đôi vai mảnh còn vương những giọt nước đọng và chiếc áo bơi màu đen rẻ tiền mỏng manh của cô.

Cô kéo khăn tắm lên quấn dưới nách. “Anh đang làm việc cho Temple cơ mà. Anh cần phải ở bên cạnh cô ấy.”

“Temple ngủ say như chết còn thức ăn thì vẫn được khóa kỹ càng.” Anh lững thững bước lại gần hơn, di chuyển từ nơi có bóng râm ra đứng dưới ánh mặt trời rực rỡ.

“Có ba phòng ngủ trống trên tầng. Chọn lấy bất cứ cái nào em thích. Hoặc em có thể ngủ trong tất cả nếu muốn.” Anh phân tích dưới góc nhìn của mình và cô tin vào sự thỏa thuận vừa ý cả hai bên.

Nhưng không phải trong vấn đề này. “Giờ thì đó là phòng tôi, và tôi sẽ không từ bỏ nó đâu.”

“Em chắc chứ?” Anh nghiêng người gần cô hơn, mang theo mùi mồ hôi và sự đe dọa mạnh mẽ. “Tống cổ em đi chẳng khiến tôi phiền lòng chút nào đâu. Nhớ là tôi to lớn hơn em, khỏe hơn em và tôi không có quy tắc nào để buộc mình phải tuân theo cả.” Anh không nói 100% sự thật nhưng cũng gần như thế. Cô không thích cái cách dạ dày mình run lên vì lo lắng, cô vòng tay khoanh lại trước ngực. “Anh có thể làm thế… nhưng sau đó anh sẽ phải tìm cách để giải thích với Temple.”

Anh vẫn mang cái vẻ nguy hiểm trên mặt nhưng giờ có thêm cả chút… giận dỗi? “Có một tấm nệm hoàn toàn mới ở trên giường.”

“Giờ chúng ta mới đi vào phần chính của vấn đề đây.” Tấm nệm quả là thiên đường. Không quá mềm cũng không quá cứng và nó lót một lớp lông vũ vô cùng êm ái phía bên trên, điều đã đẩy cái tiện ích của lối thoát riêng ra ngoài xuống vị trí thứ hai. “Đó dường như là thứ duy nhất trong nhà anh để ý đấy nhỉ.”

Cái liếc mắt của anh thể hiện anh vẫn chưa hoàn toàn bị thuyết phục. “Nếu tôi phải từ bỏ phòng ngủ của mình, tôi muốn nhận lại được thứ gì đó.” Mắt anh nấn ná trên xương quai xanh của cô. “Em định trao đổi bằng cái gì đây?” Có thứ gì được nhỉ? “Lời khuyên cho việc trang trí phòng.”

“Quên đi.”

“Những chiếc cửa sổ lúc nào cũng được giữ sáng bóng.”

“Cứ như tôi quan tâm đến vấn đề đó lắm vậy.”

Cô nghĩ một cách nghiêm túc và rồi… Ting ting. “Bánh mì.” Một vài giây im lặng. Anh nhìn cô chậm rãi rồi hơi ngước đầu lên. “Tôi đang nghe đây.”

“Nếu anh có thể giữ Temple ở một chỗ nào đó kín đáo trong vòng một giờ vào chiều mai, tôi hứa sẽ có một ổ bánh mì mới nóng hổi thơm lừng giấu sau mấy cái chậu cây ở ngoài hành lang khi anh quay trở lại.”

Anh cân nhắc. “Cô ấy sẽ ngửi thấy mùi ngay khi bước vào nhà.”

“Tôi sẽ đốt vài ngọn nến. Nướng bánh trong khi mở toang cửa sổ. Và phun cả nước xịt phòng nữa. Còn vấn đề gì nữa không?”

“Em nghĩ có thể làm được không?”

“Tôi biết mình có thể.”

“Chấp nhận. Những ổ bánh mì mới bất cứ khi nào tôi muốn và em có căn phòng.” Anh quay người trên gót chân và đi về phía bờ nước.

Chỉ sau khi anh biến mất, ý thức mới bắt đầu quay trở lại với cô. Không ai biết rõ hơn cô về việc Panda có trách nhiệm và nghiêm túc ra sao trong công việc của mình. Anh sẽ thực sự để Temple một mình trên tầng hai cả buổi tối chỉ vì một tấm nệm ư? Cô chẳng thể nào chấp nhận được ý tưởng đấy.

Cô càng nghĩ về điều này nhiều thì càng cảm thấy hợp lý hơn rằng anh chẳng hề muốn cái phòng mà mọi thứ anh làm chỉ là để đạt được thỏa thuận về mấy ổ bánh mì. Dường như cô không phải là người duy nhất phải chịu đựng vì không có đồ ăn. Cô bực tức đi vào trong nhà.

Anh lên kế hoạch bẫy cô và cô rơi vào tròng.

Anh ngoi lên rồi lại lặn xuống nước trở lại. Khi nào thì anh định sẽ xin lỗi Lucy về những gì anh đã nói vào tối hôm đó? Và nếu anh không có việc gì để suy nghĩ thì những từ ngữ đó lại quay trở lại văng vẳng bên tai.

Em cũng không tốt đến thế đâu. Anh cần xin lỗi cô, nhưng anh có thể gần như cảm thấy anh đang hạ thấp xuống hàng phòng thủ của mình, và nếu anh xin lỗi cô, mọi chuyện giữa anh và cô có thể trở nên dễ dàng và thoải mái hơn. Anh không muốn thế. Hãy trở thành số 1 ở những lĩnh vực bạn giỏi nhất.

Anh bắt đầu bơi trở lại về phía bờ. Anh đói, chết tiệt, và anh ghét việc trở thành người trông nom cho Temple.

Đó là lý do tại sao anh cảm thấy thất bại trong trò chơi của chính mình – đánh mất sự tập trung, cái thói cũ muốn uống rượu quay trở lại quấy rầy anh. Bánh mì của Lucy sẽ giúp đưa mọi thứ trở lại đúng vị trí của nó. Với thứ gì đó tốt lành nằm trong dạ dày, anh sẽ có thể giải quyết được công việc hiện tại – thứ cảm chừng như chẳng bao giờ kết thúc vậy. Quan trọng hơn nữa, anh có thể làm tốt công việc quản lý cô gái với hình xăm rồng giả.

Đói. Đó là vấn đề của anh.

Kể cả có bị bẫy hay không, Lucy vẫn nướng bánh. Sau khi cô hoàn thành bữa sáng với một quả trứng gà cùng với một lát bánh mì làm từ lúa mạch và hạt lanh, chứa omega 3 và có vị như cát biển, Panda mở cửa cho cô vào kho thức ăn để lấy những gì cô cần. “Đừng nghĩ tôi không nhìn thấu được mánh khóe nhỏ đó của anh, Patrick,” cô nói khi đi ra.

“Như thường lệ, tôi chẳng hiểu em đang nói về cái gì hết.” Anh bỏ qua bánh mì có vị như cát biển và lấy một gói bánh mì ngô nguyên vỏ không có chất béo, nhưng rồi lại nghĩ đó không phải là một ý tưởng hay, anh lại đặt túi bánh mì ngô sang một bên để lấy cà phê – thứ anh mang theo khi đi lên tầng.

Trong khi anh và Temple bận rộn với bài tập buổi sáng của họ trong phòng tập gym mới, Lucy bắt đầu trộn và nhào bột. Sau một hồi, chỗ bột dẻo lại thành một khối, cô cho nó vào một cái bát khác, ủ bằng một chiếc khăn sạch rồi giấu nó trên nóc kệ đựng bát đĩa để chờ nó tự nở ra.

Cô muốn mua một vài chậu cây trong thị trấn để đặt ở ngoài bậc thềm, những thứ đó sẽ không thể nào vừa với chiếc balo của cô vì thế cô lén lút lên phòng ngủ trên tầng mà Panda đã chọn và trộm chìa khóa xe của anh. Khi cô đi bộ về phía chiếc xe, Temple bất chợt xuất hiện. Khuôn mặt cô ấy ướt đẫm do vừa mới tập và mồ hôi thấm vào làm chiếc áo xám của cô chuyển màu. Cô ấy không trang điểm nhưng với đôi mắt to và khuôn mặt góc cạnh, việc đó cũng chẳng cần thiết lắm. “Cô mua giúp tôi vài thứ khi vào thị trấn nhé?” cô ấy nói. “Tôi quên bấm móng tay và tôi cần vài lọ tẩy sơn móng tay. Và nếu tạp chí Women’s Health ra số mới thì mua giúp tôi một cuốn nữa nhé?”

“Được thôi.”

Temple đưa cho cô một tờ 20 đô ẩm do bị nắm trong lòng bàn tay. “Tôi ngờ rằng ở đây có một vài tiệm bánh hoặc quán cà phê chứ?” Cô ấy không hề lên giọng nhưng vẫn làm cho nó mang đầy vẻ ra lệnh.

“Tiệm Painted Frog.”

“Mua một chiếc bánh muffin sôcôla cho tôi nhé.” Một yêu cầu trực tiếp và thẳng thắn. “Hoặc một phần bánh brownie lạnh nếu chúng trông ngon. Bất cứ thứ gì đó ngọt để tôi giữ mình khỏi cảm thấy thèm thuồng quá.” Cô ấy trông kiêu căng một cách đáng ghét, ngạo mạn không thể chịu nổi nhưng đồng thời lại buồn rười rượi.

“Thèm ăn là kẻ thù của giảm cân đấy.” Lucy không có nghiệm vụ là người quản lý thực đơn giảm cân của Temple nên cô cầm tiền rồi nhét vào trong túi. Temple đồng ý về vụ thèm ăn. Mặc dù cô chưa bao giờ là một người tự nuông chiều bản thân mình và bây giờ buông thả với đồ ngọt là không được phép nhưng cô có vẻ không nghĩ tới điều gì khác được.

Chiếc SUV của Panda vẫn còn mùi xe mới. Khi cô lái xe rời khỏi, cô phát hiện bản thân mình liếc qua ngăn chứa đồ nhỏ ở dưới bảng đồng hồ. Cô vẫy tay với Bree khi đi ngang qua quầy hàng của cô ấy và lại liếc nhanh một cái khác về phía ngăn đồ đó, cô tự ngăn sự tò mò của mình.

Những chiếc bánh được trưng bày qua tủ kính của tiệm Painted Frog lộng lẫy như những chiếc mũ được trang trí diêm dúa. Có bốn loại bánh muffin với lớp phủ đường phía trên; những chiếc bánh chanh lung linh đặt trên tấm giấy lót trắng và những chiếc cupcake với kem lạnh được đựng trong bọc giấy xinh xắn.

Cô chọn một chiếc bánh xốp, nhưng không quá lớn và muffin sôcôla cho Temple, rồi sau đó chọn một chiếc bánh brownie với lớp phủ là quả hồ đào và caramel cho mình. Cô chưa bao giờ là một người hay ăn bánh donut nhưng bỗng dưng cô muốn ăn. Cuối cùng, cô thêm 6 chiếc bánh quy sôcôla lớn cho Bree và Toby.

Cô hoàn thành nốt chuyến mua sắm của mình, ăn chiếc brownie và donut những lúc cô dừng lại nghỉ và rồi tạt qua tiệm Dogs ’N’ Malts để ăn khoai tây chiên. Có chúa mới biết bao lâu nữa cô mới có cơ hội lẻn ra ngoài ăn uống như thế này?

Toby vui mừng khôn xiết với những chiếc bánh quy còn Bree thì bối rối cảm động. Lucy nhận hũ mật ong của mình rồi lái xe về nhà. Nhưng trước khi cô về tới nhà, chiếc xe – cứ như tự có suy nghĩ của mình, tạt qua một bên lề đường.

Cô nhìn chằm chằm vào ngăn nhỏ để đồ. Ted sẽ làm gì trong trường hợp này? Người chồng chưa cưới cũ của cô không bao giờ làm kể cả những chuyện có một chút ít ý rình mò trong đó cũng không, vì thế thay vào đó cô nghĩ tới Meg và lật ngăn đồ mở ra.

Cô nửa hy vọng trong đó có một khẩu súng đầy đạn, hoặc ít nhất là cũng phải có một hộp bao cao su hoặc là một chiếc quần lọt khe đỏ bị bỏ quên cũng được.

Thay vào đó, cô tìm được một quyển hướng dẫn sử dụng, một chiếc bơm lốp cầm tay nhỏ và một giấy đăng ký lái xe tại Illinois đề tên Patrick Shade, cư dân quận Cook với địa chỉ ở đường Lake Shore Drive ở Chicago.

Cô mang những chậu cây mới ra hành lang rồi vào phòng ngủ qua cánh cửa trượt, sau đó cô giấu túi đựng những chiếc bánh của Nữ hoàng ác ma ở dưới bồn rửa tay. Temple có thể tìm ra cách để lén lút lấy chúng. Sau khi nhào lại chỗ bột một lần nữa, cô nặn thành hình những ổ bánh rồi xếp chúng thành hai hàng trên khay nướng rồi lại tiếp tục giấu trên nóc kệ bát đĩa. Sau đó cô ra ngoài và lấy chiếc thuyền kayak ra. Panda sẽ không để Temple xuống nước một mình nên chiếc kayak thứ hai đã được mua và chuyển tới.

Khi cô chèo thuyền rồi quay trở lại, Temple và Panda đang ngồi trên chiếc bàn ăn lớn một cách kỳ cục và ăn bữa trưa với những thứ tốt hơn hẳn so với thuốc rửa ruột để giảm cân. Đĩa của họ giống nhau với một chút thức ăn ít ỏi lấy ra từ những túi đóng gói sẵn trong ngăn lạnh.

Panda gẩy gẩy miếng cá hồi sấy của mình bằng dĩa.

Chút tép cam nổi trên mặt cốc nước của Temple dính lên khóe môi cô. Cô ấy chấm miệng nhẹ nhàng bằng chiếc khăn ăn không biết lấy từ đâu ra. “Tôi nghĩ rằng thức ăn trông hấp dẫn là một điều quan trọng,” cô ấy nói.

“Chẳng thứ gì có thể trông hấp dẫn khi cô ăn trên cái bàn xanh rêu của Panda được cả,” Lucy lên tiếng.

“Cái bàn sẽ ở lại,” anh nói.

“Thiệt cho anh thôi.” Cô đi vào phòng ngủ và quay trở ra với túi những đồ “hợp pháp” của Temple. Panda chộp lấy nó trước khi Temple có thể chạm một ngón tay. Sau khi kiểm tra kỹ càng và chắc chắn rằng những thứ bên trong chỉ có tạp chí và cắt móng tay – không một thứ nào trong những món đồ cấm Lucy đang giấu bên dưới bồn rửa tay – anh đưa nó trả lại cho vị khách của mình.

Nữ hoàng ác ma ném cho anh ánh mắt nghiêm túc.

“Thật đấy ư, Panda… Anh không nghĩ làm vậy là xúc phạm Lucy sao?”

“Có thể. Nhưng tôi chẳng quan tâm.”

Lucy hít mạnh vào.

Temple để túi đồ sang một bên. “Thành thật mà nói, sao hai người không đơn giản là nhảy lên giường rồi giải quyết mọi chuyện ở đó với nhau đi cho rồi?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.