The Great Escape

Chương 11-2




Khi xuống tới tầng dưới, cô lôi những món đồ mình mới mua ra từ trong chiếc túi và tự nhủ rằng chỉ cần làm việc của mình thôi. Trong lúc rửa vài chiếc đĩa bẩn, cô nghe thấy giọng Temple vọng vào từ phía bên ngoài. “Thật đấy mà Panda, anh không cần làm thế đâu.” Cái giọng điệu nài nỉ trong câu nói khuấy động trí tò mò của Lucy. Cô lén đi ra xem.

Họ đứng ở cửa trước, nơi Panda đang khám túi của Temple, một chiếc túi da đen sang trọng cùng dây đeo bằng bạc. Temple túm nhẹ cổ áo của mình. “Thật mà, Panda, không cần phải làm thế đâu. Tôi biết mình tới đây là để làm gì mà.”

“Thế thì chắc hẳn là cô đã bỏ quên cái này.” Anh lôi ra một thanh sôcôla Toblerone.

Temple nghiêng đầu và nở một nụ cười với anh.

“Chúc mừng. Anh đã vượt qua bài thử thách đầu tiên của tôi. Đây chính xác là lý do tôi trả cho anh khoản tiền nhiều tới nực cười đó để anh làm việc cho tôi mùa hè này.”

Anh xé vỏ và cắn một miếng lớn sôcôla. “Đừng có giỡn với tôi, Temple.”

Temple dán chặt mắt vào thanh kẹo và nụ cười của cô biến mất. Dù đứng cách một khoảng, Lucy vẫn cảm thấy được cô ấy thèm muốn nó tới mức nào. Anh cắn một miếng nữa và nhai một cách chậm rãi, nếm từng mẩu từng mẩu một, một hành động vô cùng vô cùng ác độc đáng để anh bị nguyền rủa mãi mãi. “Bất cứ thứ gì tôi tìm được,” anh nói, “cô sẽ phải nhìn tôi ăn chúng.”

Temple nổi giận. “Tôi không thỏa thuận với anh để bị kiểm soát về vấn đề này!”

“Cô không cần nói gì hết.” Miếng sôcôla cuối cùng biến mất trong miệng anh. Anh vo vỏ kẹo rồi nhét nó vào trong túi quần. “Mở hành lý của cô ra.”

“Không có thứ gì không nên ở đó mà lại ở đó đâu,” cô khai báo.

“Hãy hy vọng đó là sự thật.”

Nó không hề. Panda tìm thấy một thanh sôcôla lớn khác.

Ngay cả đối với một người đàn ông to lớn thì như thế cũng là quá nhiều sôcôla, nhưng anh vẫn ăn hết, từng miếng một. Temple nổi điên. “Anh không cần phải cố gắng chọc tôi đến thế đâu.”

“Cô không thuê tôi vì con người ấm áp thân thiện của tôi. Cô biết rằng đây sẽ không phải là một chuyến đi chơi mà.”

“Tốt thôi.”

Cô ấy bắt đầu đánh về phía anh nhưng anh giữ tay cô lại.

“Tôi không cần phải khám cả người cô nữa chứ?”

Cô che túi quần mình và cười châm chọc, “Kẹo cao su Tic Tacs. Chúng hoàn toàn không có ảnh hưởng và tôi bị kiểm tra thế này là quá đủ rồi.”

“Nó sẽ chỉ đau một phút thôi.”

Cô rít lên vì bị xúc phạm nghiêm trọng khi anh bắt đầu lướt tay dọc theo người cô. “Anh dám chạm vào tôi!”

“Bình tĩnh nào.” Anh rút ra một gói kẹo Skittles từ trong túi quần cô và rồi thêm một gói Tic Tacs nữa.

“Lòng trắc ẩn chỉ dành cho những kẻ thất bại. Không phải cô vẫn hay nói thế trên TV sao?”

“Tôi không trả anh 75 nghìn đô để bị lên lớp!”

75 nghìn đô ư? Lucy cảm thấy không thể tin nổi.

Cô nghĩ về số tiền bố mẹ cô đã trả cho anh, và rồi nghĩ về khoản hối lộ 1000 đô cô thỏa thuận với anh, chắc anh ta phải cảm thấy cô thật nực cười.

“Không phải là lên lớp cô,” anh nói. “Chỉ là một cuộc kiểm tra nhỏ thôi mà.” Hình như dạ dày anh đạt tới giới hạn rồi vì anh nhét túi kẹo vào túi quần mình, cùng bên với túi lúc nãy anh nhét vỏ kẹo, rồi anh đóng hành lý của Temple lại. “Tôi sẽ mang chúng lên tầng giúp cô.”

“Không phiền!” Cô giật lấy vali và kéo chúng lên cầu thang.

“Nhìn đủ rồi chứ?” Panda nói, lưng anh vẫn quay về phía cánh cửa nơi Lucy nấp.

“Vẫn đang cố không khiến ai chú ý,” cô đáp lại. “Hai người thực sự rất ồn.”

Anh nhìn lướt qua dấu vết trên tường để lại khi chiếc giá để đồ đã bị chuyển đi. “Em có thể rời đi bất cứ lúc nào em muốn. Và tôi tự hỏi tại sao em lại không làm thế?”

Bởi vì đây là ngôi nhà của cô. “Bởi vì tôi vẫn đang tự trừng phạt bản thân mình vì đã ra quyết định một cách sai lầm.” Cô biến mất trở lại vào trong phòng bếp.

Bây giờ mới là bốn giờ nhưng cô vẫn chưa ăn gì kể từ bữa sáng, vì thế cô làm nóng chảo, cho thêm chút dầu ăn và bỏ một miếng sườn heo cô đã mua trong thị trấn vào. Nó sẽ ngon hơn nếu được nướng nhưng cô đã ném chiếc vỉ nướng gỉ sét đi từ tuần trước rồi.

Khi miếng sườn chỉ mới bắt đầu ngả sang màu vàng đẹp mắt thì Panda, vẫn trong bộ đồ như một thương nhân, lao vào bếp. Anh túm lấy một chiếc khăn, cuốn nó quanh chuôi chảo rồi bước ra ngoài.

“Này!” Cô đuổi theo phía sau khi anh băng qua sân. “Trả miếng sườn của tôi đây!”

Anh lật mở chiếc nắp thùng rác nằm cạnh gara, xoay nắm tay và tiễn đưa miếng sườn của cô một cách bất thình lình vào trong thùng rác. “Cũng không được nấu bất cứ thứ gì ngoại trừ những thứ Temple có thể ăn.”

“Không nấu ăn? Anh có ý gì khi nói như thế? Không nấu ăn!”

“Mùi thịt bay khắp cả căn nhà. Cô ấy đang trong giai đoạn ăn kiêng và em không định tra tấn cô ấy như vậy chứ.”

“Tôi ư! Không phải chính anh mới là người nuốt gọn cả ngàn calo trước mặt cô ấy sao!”

“Tôi làm thế là để cô ấy tự nhận ra được mình sai. Những gì em đang làm thì hoàn toàn khác.” Cô siết nắm tay. “Tôi không tin anh!” Miệng anh nhăn nhó. “Có thể em nên gọi cho mẹ mình và bảo bà ấy cử vài người trong đội đặc nhiệm SEAL tới để bảo vệ em được đấy.” Cô thực sự đã hôn người đàn ông này ư? Để anh ta – chính anh ta – làm chuyện đó? Viper đang trở nên mất kiên nhẫn và giận dữ, cô chỉ thẳng vào mặt anh bằng ngón tay có móng được sơn một lớp nhũ màu than chì. “Anh,” cô nói, “sẽ phải trả giá cho chuyện này.” Và rồi cô bỏ đi.

Anh vẫn đang phải trả giá mà. Chỉ cái việc ở gần cô thôi cũng là một sự tra tấn đối với anh. Anh vẫn còn nhớ lần đầu tiên anh thấy cô. Cái đêm diễn ra bữa tối tập dượt thử cho đám cưới. Cô đứng đó bên cạnh Ted trong bộ váy vô cùng quý phái và xinh đẹp từ màu xanh biển và xanh lá kết hợp, mái tóc cô ánh màu còn sáng hơn mái tóc nhuộm bây giờ của cô nhiều. Tất cả những gì anh có thể nghĩ là hai người đứng đó thật quá mức hợp với nhau, cặp đôi hoàn hảo nhất của nước Mỹ. Nhưng nó không còn như thế nữa khi hai tuần sau đó, cái đêm ở hồ Caddo lúc cô cuối cùng cũng đã gọi về cho gia đình. Chính khi đó anh nhận ra, cô thực sự không muốn quay về với Ted.

Thật ngu ngốc.

Em cũng không tốt đẹp như thế đâu.

Quả là một lời nói dối tệ hại. Anh mới chính là kẻ vô lý, khó coi và không thể kiểm soát được chính mình. Lucy thể hiện ra mình có nhu cầu và người phụ nữ này, với cái cách tự nhiên và không một hành động, cử chỉ nào giả vờ như mình là một ngôi sao phim người lớn, có vẻ tin rằng họ nên lên giường với nhau.

Anh tin rằng sẽ sớm thấy chuyến bay chở cô đi cất cánh sớm khi anh quay lại, nhưng thay vì nhảy lên phà vào đất liền như cái cách cô nên chọn thì cô lại quyết định rán sườn trong căn bếp của anh. Giờ thì anh có hai người phụ nữ rắc rối cần phải giải quyết, cả hai bọn họ đều coi nhà anh như là cái chỗ để trốn tránh dư luận.

Một người thì thực sự cần một đòn thật đau vào mông, nhưng anh đã xử lý được Temple hồi trước rồi nên dĩ nhiên anh có thể làm lại một lần nữa. Người còn lại cũng cần một đòn vào mông nhưng là theo kiểu khác, và cái cách anh muốn làm nhất để kiểm soát được cô đó là lột trần cô ra.

Anh gạt hình ảnh Lucy không mặc đồ ra khỏi đầu nên anh có thể tập trung vào công việc mình đang làm. Đây là nơi cuối cùng anh muốn ở, nhưng Temple đã trả anh rất nhiều tiền để trông nom và cô ấy từ chối việc thảo luận về địa điểm. Anh ước anh đã không nói với cô về ngôi nhà này, nhưng anh chưa bao giờ tưởng tượng nổi cô khăng khăng muốn tới đây, y như khi anh không thể nào tưởng tượng nổi cô tăng 14 cân và đang trong bờ vực đổ bể công việc của chính mình. Anh thích những công việc giữ mình được di chuyển hoặc là những công việc ít nhất mang lại cho anh chút hứng thú. Nhưng hiện anh đang làm công việc hết sức vớ vẩn, chỉ là nó mang lại cho anh một khoản khá lớn. Bên cạnh đó, Temple từng là khách hàng lớn đầu tiên của anh, anh nợ cô.

Họ gặp lần đầu tiên không lâu sau khi anh bắt đầu chuyển sang làm vệ sĩ, người đại diện của cô đã thuê anh làm vệ sỹ đi kèm với cô tại một cửa hàng sách ở Chicago, nơi cô sẽ tổ chức một buổi ký tặng. Một gã đàn ông trông có vẻ nguy hiểm đứng lẫn trong đám đông đã thu hút sự chú ý của anh.

Panda vẫn giữ mình theo dõi anh ta và cho tới gần chập tối, anh đã kịp ngăn anh ta nhảy qua hàng ghế để nhào tới cào vào mặt Temple. Kể từ đó, bất kể khi nào Temple cần vệ sỹ, cô ấy khăng khăng muốn anh. Nhờ có cô, anh đã có thêm nhiều khách hàng là những người nổi tiếng và rất giàu có, và sự nghiệp của anh tăng tiến nhanh chóng đến mức anh có thể thuê một căn hộ ở đường Lake Shore Drive (con đường đẹp và nổi tiếng đắt đỏ nhất ở Mỹ) nơi anh thỉnh thoảng ngủ lại, mua căn nhà ở đây và cung cấp cho mẹ anh những điều kiện tốt nhất để điều trị Alzheimer ở Illinois.

Dạ dày anh nhộn nhạo, không phải là vì đói mà là vì nó đang cố tiêu hóa sôcôla. Anh không phải là một kẻ hảo ngọt. Thật tệ là Temple không lén cất giấu chút khoai tây chiên nào.

Suy nghĩ của anh lại quay trở lại với Lucy. Anh đã hoàn toàn có ý đó khi nói cô không được thay đổi thứ gì trong nhà hết, nhưng cô đã làm những gì mình muốn và những thay đổi này không hợp với anh. Tại sao Lucy lại chấp nhận đề nghị của Temple? Anh không thể nào hiểu được, nhưng anh biết rằng anh càng làm cô rời đi sớm thì càng tốt, và cách tốt nhất cho anh để hoàn thành việc này là khiến cô không thể quên được anh là một thằng tồi như thế nào.

Giá mà việc khiến cô nhớ lại không khiến anh sầu não đến thế.

Nữ hoàng ác ma không phải là một nức quý tộc thông thường, Lucy coi là như vậy. Buổi sáng kế tiếp, cô ấy cùng Panda dỡ tung những chiếc giường tầng và mang chúng ra ngoài.

“Một bài tập đốt cháy mỡ rất tốt,” cô ấy nói với Lucy trong khi đang kéo những thanh thành giường ra ngoài cửa trước.

Temple túm tóc lại thành một túm đuôi ngựa lộn xộn và thay bộ quần áo đen tuyền hôm qua thành một chiếc quần tập xanh navy rộng rãi và một chiếc áo lưới rộng với cổ chữ V, cả hai đều không giống như phong cách thời trang của Temple trước đây. “Tự nhiên tôi nghĩ là cô và Panda từng có thời gian qua lại,” cô ấy nói.

Lucy đi ra giữ cửa mở cho Temple.

“Nhầm rồi.”

Temple không tỏ ra bối rối với câu đáp lạnh nhạt của Lucy. “Cho tới khi anh ta vẫn làm đúng việc được tôi yêu cầu” – cô ấy kéo đống đồ trong tay ra ngoài thềm trước cửa – “tôi không quan tâm hai người làm gì vào khoảng thời gian còn lại đâu.”

Lucy không quen với việc bị thua trong một cuộc nói chuyện nhưng trước khi cô kịp bắn trả lại thứ gì đó thì nữ hoàng ác ma kia và cái đống thành giường trên tay cô ấy đã biến mất về phía sân trước rồi.

Lucy khám phá một chiếc khóa bấm trên cánh cửa phòng để đồ ăn khi cô vào bếp để chuẩn bị cho bữa sáng và bởi vì cô không thể chiến tranh với Panda với một cái dạ dày trống rỗng nên cô quyết định chuẩn bị cà phê. Nhưng giờ thì cô rất đói.

Cô tìm thấy một hộp giấy đựng những hộp sữa chua cherry đen và một chiếc hot dog lạnh. Trước khi cô kịp ăn thêm một cái nữa, cô nghe thấy tiếng chiếc xe tải lăn bánh trên con đường tiến vào nhà và gần như chỉ một giây sau đó là tiếng cánh cửa đóng rầm lại từ trên tầng, dễ dàng đoán được là Temple đang trốn. Ngay sau đó Panda và người lái xe dỡ đồ từ trên xe xuống, những thứ xem chừng như là máy móc tập gym.

Lucy đã lên kế hoạch nướng bánh mì cho Bree và Toby nhưng sau vụ tai nạn của miếng sườn tối qua, cô không thể nhìn việc đó tiếp tục xảy ra với những ổ bánh mì được nên cô đạp xe tới quầy bán mật ong có vẻ ế ẩm của Bree.

Bree đứng trên một cái thang và đang vẽ những bông hoa nhiều màu sắc lên dải ruy băng vắt ngang phía trên khung màu vàng ảm đạm của quầy bán mật, đúng cái kiểu trang trí kỳ lạ hay có trên mấy cái vòng quay ngựa gỗ. Những màu sắc hòa hợp với tấm chăn xanh rêu đã lỗi thời được phủ lên bề mặt quầy, đặt trên đó là một hàng những chiếc kim tự tháp nhỏ xếp từ ba hũ mật ong.

Toby nhanh nhảu đứng lên từ phía sau quầy hàng khi Lucy bước xuống khỏi chiếc xe đạp. “Cháu thấy xe của Panda trở lại hôm qua. Cô có kiếm được công việc nào cho cháu không?”

Toby mang cái vẻ khó chịu khi nói như thế mà cô chẳng thể nào giải thích được.

“Vẫn chưa. Một trong những… người bạn gái của cô đang ở đó. Bọn cô định sẽ ra ngoài đi chơi lung tung, chẳng ai ở nhà nên ở bên đó sẽ chán lắm.” Cái ý tưởng về việc nữ hoàng ác ma là một người bạn của mình khiến cô rùng mình, nhưng cô cần phải nói dối một chút để trong trường hợp Toby bất chợt xuất hiện, điều mà gần như chắc chắn cậu bé sẽ làm.

“Nhưng cháu vẫn có thể qua và làm một số việc lặt vặt phải không ạ?”

“Toby, cháu đừng làm phiền cô ấy nữa.” Bree trao cho Lucy một nụ cười mệt mỏi khi cô trèo xuống chiếc thang mà vẫn để khay đựng sơn đứng một cách cân bằng phía trên. Mặc dù thời tiết buổi sáng bắt đầu ấm lên rồi nhưng Bree với thân hình gầy gò của mình vẫn chọn mặc một chiếc áo len màu xám bên ngoài chiếc áo phông của mình. Cả làn da rám nắng và những nốt tàn nhang rải rác khắp gò má cũng không thể giấu được sự mệt mỏi của cô ấy. “Tôi sẽ cố gắng để giữ thằng bé không làm phiền cô.”

Dựa vào việc nhìn chung là những lời Bree nói không có hiệu quả với Toby lắm nên Lucy cũng không quá trông chờ rồi cô vòng tay quanh vai cậu bé. “Vấn đề là, Toby à, bạn của cô không phải là người tính khí dễ chịu cho lắm nên thay vì ghé qua, cháu có thể bắt đầu dẫn cô đi loanh quanh trên đảo. Cô biết rất nhiều chỗ cháu chưa bao giờ thấy đấy.”

“Vâng, hy vọng là như thế.”

Lucy ngắm nghía tấm biển chữ Mật ong Vòng quay ngựa gỗ và đường viền vừa được sơn mới. “Tôi thích những gì cô đang làm. Tấm biển có hiệu quả chứ?”

“Tôi đã bán được 7 hũ sáng nay.” Cô ấy chà chà vết ong đốt trên khuỷu tay, đồng thời lau đi một vệt sơn màu hồng.

“Tôi đang nghĩ về việc thêm nhiều mặt hàng nữa, có thể là xà bông hoặc nến sáp ong. Bất cứ thứ gì tôi có thể tìm được cách làm.”

“Nó vẫn sẽ không thu lại đủ tiền đâu,” Toby nói, với cái vẻ hằn học trong giọng nói như thường lệ. “Cô có thể nghỉ ngơi một chút.” Lucy nhanh chóng xen vào. “Hai người đã dựng lại quầy hàng này chỉ trong có vài ngày. Hai người nên tự hào về điều đó.”

“Bà Gram mới là người nên tự hào,” Toby nói. “Đây là mật ong của bà ấy.” Cậu bé biến mất vào nhà. “Cháu sẽ gọi Big Mike!” cậu bé hét lên. “Chú ấy có thể nhận cháu lên làm việc ở trên thuyền.”

“Không!” Bree đuổi theo trên con đường dẫn vào nhà. “Toby, đừng gọi cho Mike! Cháu có nghe cô nói không? Toby!” Toby đã biến mất vào trong.

Với một tiếng thở dài của sự mệt mỏi khi phải từ bỏ, Bree túm lại lọn tóc bị tuột ra khỏi túm đuôi ngựa của cô ấy. Cô lấy ra một gói thuốc lá từ phía sau kệ. “Tôi không giỏi việc này.”

“Cậu bé bị tổn thương,” Lucy nói. “Điều đó khiến nó đối xử khó khăn với tất cả mọi người.”

“Cả hai chúng tôi điều bị tổn thương.” Cô ấy xua xua làn khói, cứ như thể giữ chúng lơ lửng trong không khí thì nguy hiểm hơn việc cô hút chúng vào trong phổi vậy. “Xin lỗi. Thật là lộn xộn mà.” Cô ấy nhìn Lucy chăm chú hơn. “Nhìn cô trông quen lắm. Tôi cảm giác là mình biết cô từ đâu đó, nhưng tôi không chắc chúng ta từng gặp bao giờ chưa. Khi lần đầu tiên nhìn thấy cô, tôi còn tưởng cô chỉ là một đứa nhóc.”

“Tôi 31 rồi.”

Cái nhìn của cô ấy kéo dài từ mái tóc của Lucy tới chiếc khuyên mới trên lông mày và hình xăm con rồng cuốn quanh cổ cô.

“Một trường hợp của việc không muốn trưởng thành,” Lucy nói như là một cách để giải thích.

“Tôi hiểu.”

Nhưng Bree không hiểu và Lucy không còn cảm thấy đúng nữa khi vẫn tiếp tục giấu diếm về danh tính của mình. Cô quyết định mạo hiểm. “Tôi đang… ngụy trang.” Cô xấu hổ. “Tôi là… Lucy Jorik.”

Đôi mắt Bree mở to và cô ấy chững lại, điếu thuốc rơi tự do xuống đất. Cô có thể hút thuốc trước mặt một cô gái kỳ quặc sống ở bên kia cánh rừng nhưng cô không thể làm điều đó trước mặt con gái Tổng thống. “Ồ… tôi…”

“Tôi cần phải lánh đi một thời gian,” Lucy nói với một cái nhún vai.

“Nơi đây có vẻ khá phù hợp.”

Bree nhận ra mình đang nhìn chằm chằm. “Xin lỗi. Chỉ là… nó có chút không thể ngờ được.” Cô ấy vuốt tóc lần nữa, cố chỉnh cho chúng thẳng. “Tại sao cô lại nói điều này với tôi? Tôi sẽ không bao giờ đoán ra được nếu cô không.”

“Nó dường như thật không phải khi cứ qua lại đây mà chẳng nói gì cả. Thật khó để tin nhưng tôi nói hoàn toàn chân thành đấy.”

“Nhưng… cô chỉ vừa mới biết tôi. Tôi có thể đi nói với mọi người.”

“Tôi hy vọng là cô sẽ không làm thế.” Cô muốn đổi chủ đề khác. “Vụ lộn xộn mà cô vừa nói. Cô có thể kể cho tôi nghe được không?”

Một chiếc xe chầm chậm đi qua nhưng nó không dừng lại. Bree nhìn theo. “Đó là một câu chuyện nhàm chán.”

“Tôi ghét phải thừa nhận chuyện này, nhưng một ngày đẹp trời, ngồi nghe về những vấn đề của người khác thực sự khiến tôi cảm thấy tốt hơn.” Bree cười phá lên và sự căng thẳng bị phá vỡ. “Tôi hiểu cảm giác đó.” Cô chùi chùi tay lên chiếc quần short của mình. “Cô thực sự muốn nghe chứ?”

“Nó có khiến tôi trở thành người xấu không?”

“Đừng nói là tôi không cảnh báo cô trước đấy nhé.” Cô ấy vô thức chà chà vệt sơn trên cánh tay. “Tháng 11 năm ngoái khi tôi trở về nhà sau một bữa tiệc ở câu lạc bộ khu tôi ở tổ chức vào bữa trưa, tôi thấy chồng mình đang thu dọn đồ đạc lên chiếc xe của anh ta. Anh ta nói anh ta đã mệt mỏi với cuộc sống như ban ơn của chúng tôi, anh ta muốn li hôn và ôi trời, sau đó thì anh ta bắt đầu qua lại với người tình, người bạn tâm giao của mình, một nhân viên thời vụ 19 tuổi nhưng trông hấp dẫn hơn tôi gấp hai lần.”

“Ôi trời.”

“Nó trở nên tồi tệ hơn.” Những đốm nắng xuyên qua tán cây đáp xuống khuôn mặt Bree, chia thành những khoảng sáng tôi và khiến cô ấy trông cùng lúc vừa già đi lại vừa trẻ hơn. “Anh ta nói anh ta nhận ra mình nợ tôi thứ gì đó cho 10 năm hôn nhân này, vì thế tôi có thể có bất cứ thứ gì còn lại sau khi chúng tôi trả hết những khoản nợ nần mà tôi hoàn toàn không biết là phải gánh.”

“Một thằng đàn ông tốt đấy.”

“Tôi biết như thế từ lần đầu tiên gặp anh ta. Tôi biết như thế nhưng anh ta đẹp trai và thông minh, và tất cả những người chị em họ hàng của tôi đều phát cuồng vì anh ta. Hai gia đình chúng tôi đã là bạn bè từ nhiều năm.” Cô ấy gẩy tàn thuốc xuống cỏ. “Scott và cô nhân viên của anh ta chuyển tới Seattle để xây dựng hạnh phúc với nhau, và những khoản nợ ngốn hết sạch những gì chúng tôi từng có. Tôi lúc đó mới chỉ học xong năm nhất ở trường đại học. Không kinh nghiệm làm việc và không có ý tưởng nào để tự nuôi sống bản thân. Một khoảng thời gian, tôi sống ở nhà của một trong những người anh của mình, nhưng sau vài tháng thường chỉ ở lì trong phòng mình, chị dâu tôi ám chỉ để tôi hiểu rằng mình không còn được chào đón nữa.”

Cô ấy quên đi sự không thoải mái khi hút thuốc trước mặt con gái Tổng thống và với lấy một điếu thuốc nữa. “Gần như là cùng lúc đó, luật sư của Myra liên hệ với tôi và nói với tôi rằng bà đã qua đời rồi, bà để lại cho tôi căn nhà của bà và trách nhiệm chăm sóc đứa cháu ngoại của bà. Tôi mới chỉ thấy Toby có vài lần khi Myra dẫn nó tới thăm tôi. Và giờ tôi ở đây. Bà chủ của khu nông trại này.” Cô ấy nhìn xung quanh và cười mỉa mai cho chính bản thân mình. “Cô đã bao giờ nghe về thứ gì lâm ly bi đát hơn chưa? Tôi được trao cho mọi thứ tốt như thế nhưng lại thiếu mất nghị lực từ chính bản thân mình.” Cô nhét điếu thuốc lại vào trong gói mà không hề châm lửa. “Tôi có thể tưởng tượng những gì cô đang nghĩ sau tất cả những gì cô làm với cuộc sống của mình.”

“Bỏ trốn khỏi đám cưới của mình ư?”

“Đặc biệt là điều đó.” Bree ngước lên với đôi mắt mơ màng của mình. “Cô lấy đâu ra dũng khí để làm chuyện đó vậy?”

“Đó không hẳn là dũng khí.”

“Đúng mà.” Chỉ khi đó một chiếc ô tô dừng lại. Bree nhét gói thuốc vào trong túi quần. “Cảm ơn vì đã tin tưởng tôi. Tôi sẽ không bán đứng cô đâu.”

Lucy hy vọng cô ấy sẽ giữ lời.

Trên đường trở về nhà, Lucy nhận ra cô quên không lấy mật ong, nhưng không có ổ bánh mì nóng hổi nào ở nhà chờ đợi cô phết chúng lên cả nên cô cũng không quay lại lấy. Một đống chất đầy mời những thanh giường tầng gãy, đệm cũ và những chiếc gối từ phòng ngủ tập thể đang nằm đầy trên con đường dẫn vào nhà, chờ đợi được chở đi. Chiếc xe tải chở dụng cụ tập đã di chuyển đi rồi và khi cô bước vào nhà, cô nghe thấy tiếng vật nặng bị kéo lê trên sàn tầng trên.

Cô thực sự hy vọng đó là xác của Panda.

Cô đi tắt qua phòng bếp để ra bên ngoài và khi đó cô nhận ra chiếc tủ lạnh cũ đã biến mất. Thay vào đó là một chiếc tủ lạnh side by side công nghệ cao bằng thép không gỉ. Bữa sáng không đầy đủ lắm khiến cô cảm thấy đói nên cô mở cánh tủ ra.

Và cô phát hiện mọi thứ mình mua đều đã không cánh mà bay. Bơ lạc và thạch của cô, giăm bông và miếng phô mai Thụy Sĩ ngon lành của cô.

Không có sữa chua cherry đen, không sốt trộn salad hay dưa chuột bao tử muối.

Không còn cả chút nào chỗ thức ăn thừa cô để lại cho bữa trưa nữa. Ngay cả hũ mứt cam của Panda cũng biến mất.

Trên ngăn lạnh còn hãi hùng hơn. Thay vì những gói Hot Pocket (đồ chỉ cần bỏ vào lò vi sóng là ăn được) và những túi bánh quế đông lạnh sẽ được dùng trong bữa tiệc vào cuối tuần của cô, cô nhìn thấy một hàng dài những gói đồ ăn kiêng. Cô mở ngăn đựng rau ra. Những củ cà rốt của cô? Những quả việt quất? Và cả một túi rau diếp tươi ngon cô vừa mới mua hôm qua nữa? Những chiếc bánh quế thì có thể chịu đựng được nhưng họ còn lấy cả rau diếp của cô ư?

Cô lao lên tầng mang theo cơn giận dữ của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.