Thế Giới Trong Mắt Em

Chương 18




Đầu óc Đồng Đồng nháy mắt trống rỗng, cô theo bản năng nhìn về phía Đặng Dũng, muốn dùng ánh mắt để xác nhận. Đặng Dũng không nói gì, hai mắt đỏ bừng gật gật đầu, chứng thực suy đoán của cô.

 

“Tại sao lại như vậy……?” Đồng Đồng hoàn toàn không có cách nào tiêu hóa sự thật này, sững sờ tại chỗ, nhìn lại hai bức di ảnh kia: “Tại sao cả hai người lại gặp chuyện không may như vậy? Chuyện xảy ra khi nào? Tại sao ở trong điện thoại không nghe anh nhắc đến?”

 

Nghe thấy trong phòng có chút không thích hợp, Hà Dương cùng Doãn Thượng Ý cũng đi vào, ban đầu hai người dự định đợi một chút mới vào sau, sợ làm cô bé hoảng sợ. Kết quả vừa vào cửa, đều ngây ngẩn cả người.

 

Đặng Dũng từ dưới bàn ăn nhỏ lôi ra mấy cái ghế cũ nát: “Ngồi xuống rồi nói.”

 

Cố Hoài, Đồng Đồng, cùng Doãn Thượng Ý theo thứ tự ngồi xuống, Hà Dương dựa vào nhiều năm kinh nghiệm, đã mở camera.

 

Đặng Dũng thở dài, bắt đầu nói: “Lúc trước tôi không nói chuyện này với mọi người, chính là vì sợ mọi người không chịu tới.”

 

Cố Hoài khó hiểu: “Chuyện như thế nào?”

 

Hà Dương dựng xong camera, hướng vào Đặng Dũng, anh ta nói trên màn hình: “Lúc con gái của tôi vừa xảy ra chuyện, phóng viên tới đây phỏng vấn rất nhiều, trong huyện, thành phố, thậm chí cả tỉnh cũng cho người xuống, người người tranh nhau muốn nói chuyện với con gái tôi. Nhưng thời gian càng dài, không còn ai chú ý chuyện này nữa. Tôi sợ nếu mọi người biết con gái tôi đã qua đời, không phỏng vấn được nó sẽ không chịu tới…”

 

Cố Hoài yên lặng một lát: “Vợ và con gái của anh, tại sao lại qua đời? Chuyện xảy ra khi nào?”

 

Nói đến chuyện này, đôi mắt Đặng Dũng đỏ như nhỏ máu, nước mắt nhịn không được chảy xuống, anh ta lấy tay lau thật nhanh, nức nở nói: “Hai tháng trước, cô ấy mang theo con gái, uống thuốc trừ sâu tự sát…”

Hốc mắt Đồng Đồng cũng đỏ lên, cô không có cách nào tưởng tượng, một người mẹ phải có bao nhiêu áp lực, có bao nhiêu tuyệt vọng, mới có thể mang theo con gái cùng chết. Doãn Thượng Ý bên cạnh cúi đầu, lén lau nước mắt, còn cảm tính hơn cả cô.

 

Cố Hoài hít sâu một hơi, ổn định cảm xúc, anh là phỏng vấn viên, tuyết đối không thể vì cảm xúc mà mất khống chế, nếu không sẽ ảnh hưởng đến người được phỏng vấn, làm cho toàn bộ buổi phỏng vấn đi vào ngõ cụt, tạo thành cục diện rối rắm cả phóng viên và người được phỏng vấn đồng loạt ôm nhau khóc.

 

Anh lựa chọn an tĩnh, kiên nhẫn chờ đợi Đặng Dũng bình phục cảm xúc, chờ đến lúc anh ta ổn định, anh mới tiếp tục đặt câu hỏi: “Vợ của anh vì sao lại tự sát?” 

“Bởi vì người tốt không được báo đáp, ác nhân không có ác báo.” Đặng Dũng gần như không chút do dự nói ra nguyên nhân: “Tôi cùng vợ tôi đều là người an phận, chưa từng làm chuyện có lỗi với người khác, nhưng con gái của chúng tôi lại gặp phải kẻ độc ác tán tận lương tâm. Các người đều biết hắn ta là ác nhân, nhưng lại chỉ phán quyết hai năm?”

 

Cố Hoài hơi nhíu mày: “Hai năm?”

 

Đặng Dũng đau đớn nhắm mắt: “Đúng vậy, hai năm, phán tội loạn dâm, không phải cưỡng hiếp, bồi thường cho chúng tôi 2568 đồng.” Nói xong, anh ta cười nhạo lắc đầu: “2568…, sự trong sạch của con gái tôi, cũng chỉ có giá trị bấy nhiêu…”

 

Đồng Đồng không thể tin vào tai mình. Bồi thường như vậy, ngay cả phí điều trị tâm lý cũng còn không đủ…

Cô nhớ rõ ràng trong bài tin tức về vụ án con gái Đặng Dũng, giấy trắng mực đen viết là “cưỡng hiếp". Mức hình phạt dành cho “cưỡng hiếp" và “dâm loạn" khác biệt rất lớn, nếu cô nhớ không nhầm, tối hôm qua trong lúc ôm chân Phật học pháp luật, tội dâm loạn trẻ em cao nhất chỉ có thể phán 5 năm, trừ khi là dâm loạn giữa chốn công cộng hoặc là trường hợp số đông, mới có khả năng phán đến 5 năm trở lên.

 

Cố hoài cho Đặng Dũng một chút thời gian thở dốc, sau đó mới hỏi: “Toà án phán quyết khi nào?” 

 

Đặng dũng thở sâu: “Ngay trước khi bọn họ tự sát một tuần. Sau khi vợ tôi biết phán quyết như vậy, không thể chấp nhận, cả đêm ngủ không yên, cảm thấy thế giới này không công bằng. Cô ấy hối hận vì đã báo cảnh sát, khiến mọi người đều biết chuyện này, đổi lại chỉ là một cái phán quyết như vậy.”

 

“Có nghĩ tới kháng án không?”

 

“Có, nhưng vợ tôi không đồng ý, cô ấy cảm thấy kháng án cũng vô dụng, chắc chắn kết quả vẫn như vậy. Chỉ là tôi không nghĩ tới, cô ấy lại suy nghĩ cực đoan, ngày đó tôi đi họp trong thôn, thương lượng việc thu hoạch vụ mùa thu, trở về đã thấy bọn họ nằm trên đất…” 

Đặng Dũng rốt cuộc nhịn không được, ôm mặt khóc lớn, nước mắt từ giữa những ngón tay đầy vết chai chảy xuống.

 

*

 

Phỏng vấn bởi vì cảm xúc của Đặng Dũng sụp đổ mà bỏ dở. Đêm đó, bởi vì thời gian quá muộn, tổ chuyên mục không có cách nào xuống núi, nên tá túc ở nhà anh ta.

 

Bởi vì vợ và con gái Đặng Dũng qua đời, làm cho hướng đi của bài phỏng vấn không đúng theo kế hoạch dự tính, Cố Hoài lập tức thay đổi hành trình. 

Ban đầu kế hoạch ngày hôm sau là xuất phát quay về Dung Thành, hiện tại đổi thành đi cục cảnh sát thôn Ba Đường, cùng với ghé qua toà án nơi thẩm tra xử lí vụ án của con gái Đặng Dũng thu thập thêm tin tức.

 

Sau khi thảo luận xong hành trình, từng người rửa mặt nghỉ ngơi. Cố Hoài, Doãn Thượng Ý và Hà Dương ngủ dưới đất trong gian phòng kia của Đặng Dũng. Đây không phải lần đầu họ tá túc ở nhà thôn dân địa phương, cho nên đã thành thạo. Bởi vì Đồng Đồng là con gái, cho nên cùng với mẹ vợ Đặng Dũng ở một gian phòng, cũng chính là nơi hai bà cháu ở cùng nhau mỗi khi vợ chồng bọn họ ra ngoài làm công.

 

Bà ngoại bởi vì con gái và cháu gái qua đời, bệnh không dậy nổi, nằm suốt trên giường. Đặng Dũng nói với bà có phóng viên tới, bà cũng chỉ hơi hơi nâng tay, không có quá nhiều phản ứng, đôi mắt cũng không mở ra.

 

Ngủ cùng phòng với người xa lạ, Đồng Đồng ít nhiều có chút không quen, nhưng trước mắt cũng chỉ có thể tạm chấp nhận. Cô đem tấm nệm Đặng Dũng đưa cho trải trên mặt đất rồi nằm lên, nhìn lên trần nhà che kín, không ngủ được, lại ngăn không được mà nghĩ tới hoàn cảnh bất hạnh của người nhà này, người xấu còn ở trong ngục giam sống tốt, mà Đặng tiên sinh cùng với vợ và con gái đã tử biệt phân ly.

 

Cô cảm thấy bất lực, bởi vì không giúp gì được, bất kể là làm cái gì đều không thể đổi được hai sinh mệnh kia còn sống trở về.

 

Thật sự thanh tỉnh đến ngủ không được, cô liền rón ra rón rén mà mở cửa đi ra ngoài. Đi vào khoảng đất trống phía trước nhà, đứng ở chính giữa, cô hít sâu một cái, ngửa đầu nhìn bầu trời đầy sao, một ngôi lại một ngôi, đặc biệt rõ ràng.

 

Nếu như sau lưng những điểm sáng đó có thần tiên thì tốt rồi, có lẽ sẽ phù hộ người một nhà an phận thành thật không cần chịu nhiều đau khổ như vậy. Đang nghĩ ngợi, phía sau có âm thanh mở cửa kẽo kẹt vang lên. Cô quay đầu lại, vừa lúc đối diện với tầm mắt Cố Hoài. Anh hiển nhiên cũng có chút ngoài ý muốn: “Ngủ không được sao?”

 

Đồng Đồng gật gật đầu: “Anh cũng vậy?”

 

“Ừm.” Cố Hoài đi đến bên cạnh cô, cũng ngẩng đầu lên nhìn trời. Tình thế hôm nay phát triển vượt xa ngoài dự đoán của anh, thật sự không có tâm trạng đi ngủ.

 

Hai người vai sóng vai ngắm nhìn bầu trời đầy sao, xung quanh là những dãy núi, ngẫu nhiên có gió đêm thổi qua trong rừng, phát ra âm thanh u u.

“Lão đại.” Đồng Đồng bỗng nhiên mở miệng, phá vỡ không gian yên tĩnh bao phủ hai người: “Tôi cảm thấy có chút mệt mỏi.”

Cố Hoài nghe vậy, quay đầu nhìn cô. Anh không nghĩ tới phản ứng đầu tiên của mình lại là lo lắng câu tiếp theo của cô sẽ nói muốn rời khỏi tổ chuyên mục này: “Sao vậy?”

“Tôi còn nhớ rõ trước kia anh từng nói, nói tôi chưa từng trải qua chuyện gì hết mà lại cho rằng mình có thể làm phóng viên. Lúc đó tôi cũng không suy nghĩ tại sao anh lại nói như vậy. Nhưng bây giờ, tôi nghĩ mình hiểu được một chút rồi. Tôi đến tổ chuyên mục trong khoảng thời gian này, thường xuyên bị mất ngủ nghiêm trọng, áp lực cũng rất lớn, ở bên ngoài bị che mắt quá nhiều, còn bị người khác chỉ vào mũi trách mắng.”

Cố Hoài yên lặng lắng nghe, cô nói đều là sự thật, hơn nữa chỉ mới là bắt đầu, là lớp bên ngoài, nếu cô tiếp tục đi theo con đường này, có lẽ khổ sở còn nhiều hơn bây giờ. Nếu cô cảm thấy không chịu nổi muốn rời đi, anh cũng… không có cách nào giữ lại.

“Nhưng mà như thế cũng không là gì cả, chỉ là thân thể có chút mệt.” Nhìn sao trời, Đồng Đồng khẽ thở dài một cái: “Cho đến hôm nay, tôi cảm thấy đặc biệt mệt mỏi trong lòng. Nhìn người một nhà Đặng tiên sinh thảm như vậy, bản thân mình không làm được gì cả, cũng không thay đổi được hiện thực, cảm giác thật bất lực.”

Cố hoài nhìn chăm chú vào sườn mặt của cô, sau đó dời đi tầm mắt, một lần nữa nhìn về phía bầu trời: “Tôi hiểu cảm giác của em, bởi vì ngay từ đầu tôi cũng vậy.”

“Thật sao?” Đồng Đồng có chút sốt ruột hỏi: “Vậy phải làm sao mới thoát khỏi cảm giác bất lực đó?”

“Không có cách nào.” Cố Hoài quay đầu, nhìn thẳng vào mắt cô: “Cho đến hôm này, tôi vẫn còn cảm giác này. Nhưng đây cũng không phải là chuyện xấu, nó chứng minh tôi vẫn chưa chết lặng. Đối với em mà nói, nếu muốn tiếp tục theo đuổi con đường làm phóng viên, nhất định phải tiếp nhận sự thật này, cũng cần phải ôm loại cảm giác bất lực này. Thế giới này, nhưng chuyện em không có cách nào giải quyết, thậm chí không có cách nào giúp đỡ sẽ còn rất nhiều, cho nên không cần ôm tâm thái phải cứu vớt, em không phải anh hùng, em chỉ là một người viết nên chân tướng sự thật, là một con người bình thường.”

Đồng Đồng yên lặng thật lâu, suy nghĩ lời anh nói. Có lẽ cho tới nay, thái độ của mình đều không đúng hướng? Không cố gắng làm một ký giả, mà muốn làm một anh hùng không có gì là không làm được, vọng tưởng có thể cứu vớt thế giới này? Khó trách lúc đó ở thôn Đại Xuyên anh nói: làm người không thể suy nghĩ bản thân không gì là không làm được, nếu không sẽ thất vọng đối với bản thân.

Cố Hoài thấy cô nửa ngày không nói chuyện: “Sao rồi? Muốn từ bỏ?”

Đồng đồng lắc đầu: “Không, không đến mức đó, chỉ là mệt mỏi một chút. Tôi cũng không phải là không chuẩn bị để chịu khổ, cũng không để ý chuyện dãi nắng dầm mưa, chỉ là không nghĩ tới còn có loại tra tấn tâm lý này, làm tôi cảm thấy mình thực sự nhỏ bé.”

“Trước kia em ở trường học không trải qua thực tế, đương nhiên không tưởng tượng đến. Thật ra bất cứ nghề nghiệp nào cũng đều tồn tại cảm giác bất lực như vậy, giống như bác sĩ dù y thuật tinh vi đến đâu cũng có thể không cứu được bệnh nhân, thần thám chỉ số thông minh cao siêu đến đâu, cũng có án treo không phá được. Con người đều có giới hạn, cảm thấy bất lực cũng là chuyện bình thường, nhưng không thể không cố gắng.”

Nghe anh nói như vậy, Đồng Đồng cảm giác nhẹ nhàng thở ra, tâm trạng dường như tốt hơn một chút, không còn uể oải như vừa rồi. Có lẽ, cô ở trường học quá mức thuận lợi, trải qua quá ít, cho nên khi đi vào công việc, lúc đối mặt với thực tế mới có thể không nắm rõ đạo lý như vậy.

Cố Hoài thấy mặt mày cô giãn ra, biết cảm xúc của cô đã bình phục: “Tôi còn chưa hỏi em, tại sao lại muốn làm phóng viên?”

Đồng Đồng nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Vừa mới bắt đầu là do chịu ảnh hưởng từ ông nội, ông đã từng là giảng viên chuyên ngành tin tức. Nhưng niềm tin chân chính khiến tôi kiên định muốn làm phóng viên, là bởi vì tôi hâm mộ một thần tượng, bà ấy là một phóng viên thực tế tuyệt vời, từ đó về sau, tôi liền quyết định tương lai nhất định phải làm một phóng viên tuyệt vời như bà ấy.”

Cố Hoài nghe xong, có chút dở khóc dở cười. Còn tưởng cô có lý do cao cả đặc biệt gì, cuối cùng kết quả lại là do sức mạnh của thần tượng?

Nhưng thật ra anh có chút tò mò, người có thể thay đổi nhân sinh của cô rốt cuộc là ai: “Em nói người phóng viên kia, tên là gì?”

Đồng Đồng cười rộ lên, rất tự hào mà nói: “Bà ấy là An Nhiễm.”

Cố Hoài nháy mắt ngây ngẩn cả người, đầu giống như bị người ra đáng mạnh một cái, ầm ầm vang lên, 

Đồng Đồng thấy anh không nói lời nào, cho rằng anh không quen biết: “Bà ấy đã qua đời lâu rồi, lúc ấy không có internet, tin tức lưu lại cũng rất ít, có lẽ anh không biết. Bà ấy là học trò của ông nội tôi, phóng viên chiến trường, người rất đẹp, lá gan cũng rất lớn, mưa bom bão đạn đều không sợ. Chỉ là thật đáng tiếc, lúc đang phỏng vấn ở nước ngoài, bà bị đạn pháo nơi đó đánh trúng.”

“……” Cố hoài rốt cuộc định thần lại, cong cong khóe miệng: “Tôi đương nhiên biết bà ấy. Nhưng mà lúc bà qua đời, em còn chưa được sinh ra mà?”

Đồng Đồng ngẩng lên đầu: “Thế thì sao? Tình yêu thật sự là không bị thời gian hạn chế. Khi tôi lần đầu tiên nhìn thấy bà ấy trên một bài báo ở chỗ ông nội, đã bị bà ấy tác động, ánh mắt bà đặc biệt kiên nghị, nhìn thẳng nhân tâm. Tôi cũng muốn dũng cảm giống như bà ấy.”

Cố Hoài nhìn đôi mắt cô sáng như sao trời, an tĩnh một lúc lâu, khóe miệng kéo ra một nụ cười.

“Anh thì sao? Anh tại sao phải làm phóng viên?” Đồng Đồng tò mò nhìn chằm chằm anh.

Cố Hoài nhìn sao trời: “Bị cha mẹ tôi ảnh hưởng.”

“Anh hiện tại ưu tú như vậy, bọn họ nhất định rất tự hào.” Đồng Đồng trên mặt đều là hâm mộ. Khi nào cô mới có thể trở nên thành thạo giống như anh đây.

Cố Hoài gần như không thể nghe thấy mà thở dài: “Bọn họ đã qua đời lâu rồi.”

“A?” Đồng Đồng giật mình mở to hai mắt nhìn, sau đó ý thức được chính mình vừa rồi đã nói sai, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi anh lão đại, tôi không biết.”

“Không sao, thời gian không còn sớm, trở về ngủ đi.” Cố Hoài nói xong xoay người đi vào phòng trong: “Ngày mai còn có nhiều việc phải làm.”

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.