Đối với việc công khai tình yêu này, Tân Vãn Thành cứ nghĩ công khai thì công khai, quang minh chính đại mà yêu cũng tốt, nhưng cô nhanh chóng phát hiện việc công khai này hại nhiều hơn lợi.
Khương Nam mời cô chụp ảnh cho bìa của Thời Thượng Phong hành, hơn nữa lại là ảnh của số tháng mười với tên gọi “Bạc chín vàng mười”. Tân Vãn Thành vui vẻ chưa được hai ngày thì nghe trong giới đã bắt đầu lan truyền tin là do Diệp Nam Bình giúp cô nên mới có được việc hợp tác này.
Tân Vãn Thành ít nhiều gì cũng hơi hựt hẫng, khi ở Quảng Địch chụp ảnh quảng cáo thì không chịu được mà ôm Linda dựa vào vai cô. Linda cuối năm vừa rồi đã thăng chức Phó giám đốc sáng tạo, Linda đã đề cử cô với nhãn hàng này, nhãn hàng xem xong những ảnh chụp quảng cáo của cô thì quyết định đồng ý hợp tác với Quảng Địch.
Linda đã quen với những việc thế này nên không lấy gì làm lạ: “Xã hội này vốn là vậy, đàn ông mà thành công thì đồn đại gì cũng tự biến mất; phụ nữ mà thành công thì đồn đãi vớ vẩn càng nhiều. Em biết lúc chị thăng chức Phó giám đốc thì ở Quảng Địch đồn đại thế nào không? Em đó, nếu để ý tới cái nhìn của người khác thì xem như em đã thua. Hơn nữa, Khương Nam là người mà vì cả nể Diệp Nam Bình mà để cho em nhận việc sao? Mặt mũi Diệp Nam Bình đối với Khương Nam thì đáng giá bao nhiêu chứ?”
Nói vậy thật ra cũng không sai. Thay vì giận dỗi bất bình, không bằng lấy tác phẩm ra mà nói chuyện. Đương nhiên, chuyện đồn đãi trong giới có thể tới tai Tân Vãn Thành thì dĩ nhiên cũng có thể tới chỗ Diệp Nam Bình.
Diệp Nam Bình mới hoàn tất việc chụp ảnh poster nhân vật cho một bộ phim ở Hoành Điếm. Anh vội vàng chạy từ Hoành Điếm về Bắc Kinh, mang theo hành lý đến thẳng nhà Tân Vãn Thành.
Tân Vãn Thành xong việc về nhà, thấy Diệp Nam Bình đã mặc đồ ở nhà, đứng bên cạnh máy tính, một tay ôm Cái Lẩu, một tay lật kế hoạch chụp ảnh bìa tạp chí tháng 10 của Thời Thượng Phong Hành, cô hơi ngạc nhiên: “Anh về khi nào vậy?”
“Chiều nay.”
Tân Vãn Thành ờ rồi khom lưng đổi giày.
Diệp Nam Bình thả mèo ra, đi lại ôm cô. Tân Vãn Thành mới cởi được một chiếc giày đã bị anh bế lên, cho ngồi trên tủ nơi huyền quan.
Tân Vãn Thành ôm anh, phản đối: “Em còn chưa cởi xong giày nữa đó.”
Anh không cúi đầu, tay đi dọc theo chân cô sờ tới giày thì cởi ra giúp cô, vẫn tiếp tục hôn cô. Làm như hôn thế nào cũng không đủ, kết thúc nụ hôn sâu còn hôn nhè nhẹ lên môi cô.
Tân Vãn Thành dường như nghĩ tới gì đó, bật cười, lúc đó anh mới nhíu mày ngước lên. Tân Vãn Thành lấy ngón trỏ chống lên ngực anh đẩy anh lùi ra xa một chút.
“Hiện giờ mọi người đều nói anh đang tìm đường giúp em ở Thời thượng Phong Hành, còn đoán là em làm sao mà dụ dỗ được anh. Xíiii, rõ ràng toàn là anh chủ động dâng người tới cửa…”
Diệp Nam Bình bị dáng vẻ kiêu ngạo của cô chọc cười, giấu nụ cười đi, cúi mắt ra vẻ tự hỏi, cố ý trêu cô: “Nhưng lần đầu tiên đúng là em dụ dỗ anh mà.”
Tân Vãn Thành nghĩ lại, đúng là vậy ha. Nhưng cô vẫn kiên quyết ưỡn ngực: “Vậy thì sao? Có thể dụ dỗ được anh cũng là do em có bản lĩnh!”
Diệp Nam Bình không nhịn được, bật cười lắc đầu. Rồi lại thu nụ cười đi, thật sự lo lắng hỏi: “Nghe mấy tin đồn này có phải em không được vui không?”
Tân Vãn Thành lẩm bẩm,”Cũng không đến nỗi.” Tuy lần đầu nghe thì đúng là hơi khó chịu nhưng giờ cô đã nghĩ kỹ rồi, “Nếu họ cảm thấy em là người có dã tâm thì em càng phải tốt hơn nữa, lên cao hơn nữa, không thể để họ thất vọng được.”
Diệp Nam Bình không khỏi nhìn cô thật lâu, rồi nhíu mày mà cười.
Sáng sớm nay anh lái xe từ Hoành Điếm tới Hàng Châu, lại từ Hàng Châu ngồi máy bay về Bắc Kinh, cứ nghĩ cô sẽ sa sút tinh thần vì những tin đồn này, cứ tưởng cô sẽ cần anh khuyên nhủ, không ngờ cô lại thông suốt đến vậy.
Nếu cô không cần anh khuyên nhủ, vậy thì…
Diệp Nam Bình cúi đầu, tiếp tục nụ hôn chưa dứt ban nãy.
Môi lưỡi quấn nhau, đột nhiên anh lại nhớ tới tin đồn mà anh nghe. Tân Vãn Thành này có bản lĩnh gì mà có thể khiến Diệp Nam Bình mê mẩn xoay quanh cô?
Năng lượng của cô toát ra từ bên trong con người cô khiến người ta mê muội, hấp dẫn người ta muốn nếm thử.
…
Cùng ngày Tân Vãn Thành chụp ảnh bìa tháng 10, Khương Nam tới xem xét công việc, cô ở lại studio của Tân Vãn Thành tầm mười phút rồi đi. Tân Vãn Thành tưởng Khương Nam đến xem là theo thông lệ, nhưng sau khi kết thúc việc chụp ảnh, thư ký Khương Nam thay cô ấy hẹn Tân Vãn Thành ăn cơm.
Thư ký còn đặc biệt nhấn mạnh “một mình”, Tân Vãn Thành suy nghĩ Khương Nam có thể gặp riêng cô là vì việc gì. Nơi Khương Nam hẹn cô là một nhà hàng riêng, Tân Vãn Thành đi xuyên qua mảnh sân nhỏ, đẩy cửa gian phòng ra, sửng sốt.
Trong đó không chỉ có Khương Nam, mà còn có Diêm Giai.
Tân Vãn Thành trong thời gian ngắn không hiểu thế nào, đứng im ngoài cửa không nhúc nhích, Diêm Giai cười vẫy tay bảo cô vào, cô mới miễn cưỡng nở nụ cười: “Xin lỗi, tôi bị kẹt xe nên tới muộn.”
Một tháng sau, Khương Nam thông qua tài khoản cá nhân thông báo hai việc, một là ly hôn với Hướng Duyên Khanh, hai là cô từ bỏ tất cả chức vụ ở Thời thượng Phong Hành.
Một hòn đá làm mặt hồ dậy sóng.
Tất cả mọi người đều cho rằng Khương Nam và Hướng Duyên Khanh khi ly hôn sẽ có một trận ầm ĩ, nhưng hai người lại rất bình tĩnh giải quyết mối quan hệ này.
Mọi người lại tò mò sau khi Khương Nam từ chức thì sẽ đi theo hướng nào, suy đoán là cô sẽ tự lập công ty làm riêng một mình, hay là nhận một lời mời của một công ty thời trang to nào khác thì kết quả nhanh chóng ra lò, Khương Nam đầu tư vào một tạp chí điện tử tên “Newone”.
Người sáng lập tạp chí là Diêm Giai.
Sức ảnh hưởng của Khương Nam trong giới thời trang rất lớn, hơn nữa lại vừa ly hôn với ông chồng doanh nhân giàu có, Newone vì vậy nhanh chóng nổi như cồn, mà Tân Vãn Thành vì chụp ảnh bìa cho Newone tự nhiên cũng nổi không kém.
Số đầu tiên của Newone phát hành cùng lúc với tạp chí số tháng 10 của Thời thượng Phong Hành. Doanh số của tạp chí điện tử tấn công doanh số của tạp chí giấy truyền thống, lúc này Tân Vãn Thành mới thật sự nhận biết sự lợi hại của Khương Nam.
Các cấp quản lý của tạp chí Thời thượng Phong Hành trải qua cuộc cải tổ lớn, vị trí Tổng biên tập do người Phó tổng biên tập do Khương Nam tự tay đề bạt tạm thời đảm nhận, nhưng mà Thời thượng Phong Hành mất đi Khương Nam thì cũng nhanh chóng có xu hướng suy tàn—
Hàng năm Thời thượng Phong Hành đều tổ chức buổi tiệc từ thiện, người ngoài giới lo lắng mất đi Khương Nam thì buổi tiệc này liệu có ảm đạm hay không, dù sao thì những người có tiếng tăm trong giới thời trang đều có quan hệ rất tốt với Khương Nam.
Tân Vãn Thành cũng được mời, mọi người đều cho rằng cô sẽ từ chối, Tân Vãn Thành lại đi ngược lại với suy nghĩ mọi người, đồng ý tham gia.
Khương Nam, “Newone” và Thời thượng Phong Hành đều giúp Tân Vãn Thành nổi tiếng, người ngoài bắt đầu không đoán nổi, Tân Vãn Thành này chẳng lẽ là bà con họ hàng ruột thịt gì đó với Khương Nam? Nếu không thì sao trước khi Khương Nam rời khỏi Thời thượng Phong Hành còn để cho cô chụp ảnh bìa của số tạp chí quan trọng nhất trong năm, sau khi Khương Nam đầu tư cho Newone thì ảnh bìa cũng do cô chụp.
Nhưng nếu đúng là họ hàng ruột thịt thì ở thời điểm quan trọng này, Tân Vãn Thành đúng ra phải tìm cách từ chối hoạt động của Thời thượng Phong Hành mới phải chứ. Trong khoảng thời gian này, quan hệ của Tân Vãn Thành với Khương Nam được bàn tán xôn xao đủ kiểu. Thật ra hôm ăn cơm với Khương Nam, Diêm Giai, Tân Vãn Thành hỏi Khương Nam, tại sao lại muốn mời cô.
“Bởi vì cô rất giống tôi năm đó.” Đó là câu trả lời Khương Nam nói cho cô.
Năm đó Khương Nam không có bất kỳ chỗ dựa nào, năm cô bước vào giới thời trang, ngành công nghiệp thời trang của Trung Quốc dường như bằng không, Khương Nam có thể thành công là vì cô biết nắm bắt cơ hội. Nhưng Khương Nam cũng phạm không ít sai lầm, ví dụ như… yêu một người không xứng đáng.
“Đừng để tình yêu che mờ lý trí.” Khương Nam khi biết được quan hệ của cô và Diệp Nam Bình thì nói một câu như thế.
Nhưng Tân Vãn Thành cảm thấy, cô và Khương Nam không giống nhau. So với Khương Nam, cô còn tham lam hơn, cô muốn sự nghiệp, cũng muốn tình yêu.
Sinh nhật Diệp Nam Bình vào tháng 12, nhưng hình như anh không nhớ sinh nhật của mình. Ngày sinh nhật của mình anh còn bắt đầu một công việc mới. Tân Vãn Thành dành riêng ra một ngày, lén tới nhà Diệp Nam Bình sắp xếp, cũng hẹn trước với những bạn bè thân của Diệp Nam Bình.
Tân Vãn Thành quên mua bật lửa mà Diệp Nam Bình cai thuốc nên anh đã ném hết bật lửa đi, nhưng cũng không làm khó được Tân Vãn Thành, trước kia cô đã lén anh hút thuốc mấy lần nên bật lửa giấu trong phòng làm việc.
Cô đi vào phòng, không tìm được bật lửa mà lại phát hiện ra một thứ khác—
Một hộp nhẫn.
Tân Vãn Thành sửng sốt, mở hộp ra thì thấy bên trong là một chiếc nhẫn kim cương.
Bên trong nhẫn còn khắc chữ X & Y (Xin & Ye – phiên âm tiếng Anh của Tân & Diệp).
Tân Vãn Thành nhìn chiếc nhẫn kim cương, ngây người hồi lâu rồi yên lặng thả trở về, đóng ngăn kéo lại.
…
Cô tổ chức được một sinh nhật bất ngờ cho anh, nhưng cái nhẫn kim cương kia cũng làm cho cô bất ngờ không ít. Nếu Diệp Nam Bình chưa từng nói qua về chiếc nhẫn kim cương này, cô nên giả vờ không biết hay sao?
Nhưng cô theo lời Khương Nam chính là cô gái luôn phấn đấu phát triển sự nghiệp, nhưng cô lại cũng chính là cô gái mà sẽ bị tình yêu làm choáng váng đầu óc như lời Khương Nam nói.
Khi cô nhìn thấy chiếc nhẫn thì phản ứng đầu tiên của cô là, cô mong đợi nó. Nhịp tim đập thình thịch kia không lừa người. Cô luôn là người muốn gì thì tranh thủ có được cái đó, như vậy lúc này cô cũng không nên lùi bước.
Bữa tiệc từ thiện của Thời thượng Phong Hành vào ngày 30 tháng 12, đêm đó còn có giải thưởng nhiếp ảnh trong năm. Tân Vãn Thành cũng có tên trong danh sách đề cử, cô đã xác định mục tiêu cho mình, nếu cô được nhận giải thưởng này, thì…
Đêm tiệc, Tân Vãn Thành cố tình mặc một bộ jumpsuit hở lưng màu trắng, ví cầm tay và đôi giày cao gót màu nude, nhìn năng động nhưng thật ra mỗi bước đi như đi cà kheo. Để cô khỏi phải ngã sấp mặt trên thảm đỏ, Diệp Nam Bình buộc phải thành miếng đệm thịt cho cô.
Diệp Nam Bình không có ý định tham gia đêm từ thiện chứ đừng nói tới chuyện đi thảm đỏ, nhưng cô than thở: “Anh nỡ lòng nào nhìn em chụp ếch hả?”
“…” Anh đành phải mặc nguyên cây vest tới.
Cũng may truyền thông chụp ảnh không cần anh tạo dáng gì, chỉ cần ôm cô là đã đủ ăn ảnh lắm rồi.
Ban tổ chức rất biết điều sắp xếp hai người ngồi cạnh nhau. Có thể thấy Tân Vãn Thành có vẻ hết sức hồi hộp, Diệp Nam Bình ngạc nhiên không hiểu sao cô lại vì một giải thưởng nhỏ thế này mà lại lo lắng tới mức xoắn cả tay lại. Diệp Nam Bình gắp thức ăn cho cô, cô cũng không động tới.
May mà giải thưởng nhiếp ảnh đã nhanh chóng công bố. Khi người chủ trì đọc tên người đoạt giải là “Tân Vãn Thành”, Diệp Nam Bình nắm tay cô, cô nhìn tay anh, lại ngước lên nhìn sân khấu rồi cầm ví đi lên.
Diệp Nam Bình giữ tay cô lại, hơi nâng cằm chỉ ví trong tay cô. Tân Vãn Thành ngây ra hình như không hiểu ý.
Vẫn là cô gái nhỏ bộp chộp mà… Diệp Nam Bình cười, lấy ví cầm tay của cô để lên ghế, ai lại đi lĩnh thưởng mà cầm ví theo bao giờ?
Tân Vãn Thành trơ mắt nhìn ví cầm tay của mình bị anh lấy mất, da đầu tê rần, nhưng cô phải lên sân khấu nếu không thì lại chậm trễ, chỉ đành cúi đầu đi lên trước.
Tân Vãn Thành lên sân khấu, khi phát biểu cảm tưởng vẫn còn đang suy nghĩ cái móc khoen trong ví của mình cuối cùng lại không thể phát huy tác dụng.
Tân Vãn Thành nhìn xuống phía dưới.
Có người đàn ông cô yêu, có người cô từng hợp tác, có người xa lạ nhìn cô đầy vẻ tò mò, cô ngoái đầu nhìn lại: “Cuối cùng, tôi muốn cảm ơn một người. Người đã đưa tôi đến thế giới này.”
Cô nhìn về một hướng.
Người đưa cô đến thế giới này cũng đang ngẩng đầu nhìn cô. Cô có thể tưởng tượng được người tự nhiên bị cô đề cập tới đang hơi nhíu mày.
Cô cực kỳ yêu dáng vẻ nhíu mày của anh…
Tân Vãn Thành chỉnh lại độ cao mirco để giọng cô rõ ràng hơn nữa: “Trước đó anh ấy hỏi tôi một vấn đề, tôi nghĩ, hiện giờ tôi có thể trả lời anh ấy.”
“…”
Anh từng nói với cô: Chờ ngày nào đó em chuẩn bị sẵn sàng, muốn gả, nói với anh một tiếng.
Hiện giờ, Tân Vãn Thành đứng trên sân khấu, hít sâu một hơi, nói với anh: “Em, đã sẵn sàng.”
“…”
Dưới sân khấu xôn xao hẳn lên. Lời này của cô người ngoài nghe sẽ chẳng hiểu gì, nhưng cô biết, người kia chắc chắn hiểu.
Nhưng khi cô ngước mắt nhìn về hướng đó, không thấy bóng dáng Diệp Nam Bình.
Vị trí Diệp Nam Bình ngồi trống không.
Tim Tân Vãn Thành thắt lại. Tầm mắt cô lướt qua mới thấy rõ Diệp Nam Bình đang đi về hướng cô. Anh đi lên bậc thang, chân hướng về cô, trong mắt cũng chỉ có cô.
Lòng bàn tay Tân Vãn Thành đổ mồ hôi, nhìn anh đứng yên trước mặt mình.
Mọi người dưới sân khấu mơ hồ đoán được chuyện gì nên càng lúc càng xôn xao. Mãi tới khi Diệp Nam Bình lấy từ trong túi ra một—
Móc khoen lon?
Ngay cả người chủ trì đứng trên sân khấu cũng choáng váng. Nhìn lại lần nữa để xác nhận chắc chắn là trong tay Diệp Nam Bình cầm là móc khoen chứ không phải là nhẫn kim cương.
Dưới sân khấu mọi người đều sững sờ.
Nhưng hai người đứng ở trung tâm lại chỉ nhìn nhau, rất ăn ý mỉm cười.
Nụ cười của Tân Vãn Thành rực rỡ chưa từng thấy. Cô mỉm cười vươn tay ra như thể giục anh nhanh lên.
Diệp Nam Bình quỳ một gối xuống đất, đeo móc khoen lên tay cho cô, giây tiếp theo đã bị cô kéo đứng lên.
Cô cởi giày cao gót ra, để chân trần kéo tay anh, chạy thẳng xuống sân khấu, chạy một mạch ra khỏi tầm mắt mọi người, bỏ lại những gương mặt còn đang bất ngờ lại phía sau lưng.
Diệp Nam Bình lại không hề bất ngờ, từ khoảnh khắc ban đầu khi cô vượt qua ngồi lên người hôn anh, anh đã biết, đây là một cô gái hoàn toàn không hành động như người bình thường, nhưng một người lạnh lùng như anh sẵn lòng vì cô mà điên cuồng một lần—
Thấy cô hớn hở tới mức suýt dẫm lên ống quần mà ngã, Diệp Nam Bình giữ chặt cô, đẩy cửa nghiêng người đi ra khỏi sảnh tiệc.
Cuối cùng thì không còn ai quấy rầy.
Hai người dựa vào tường thở dốc, anh đột ngột xoay người, chống tay giữ cô trong vòng tay mình.
Mỉm cười gọi cô: “Bà Diệp?”
Cô mạnh mẽ gật đầu, đáp giòn tan: “Dạ!”
“Vợ ơi?”
“Dạ!
“Về nhà hay quay lại?”
“Sao cũng được hết!”
Diệp Nam Bình nhìn nụ cười tủm tỉm của cô, chợt không muốn đi đâu cả, chỉ muốn ôm cô, nói với cô: “Vừa nãy anh quên nói…”
“Dạ sao?”
“Anh yêu em.”
“…”
“…”
Cảm ơn thế giới, tặng em cho anh…
(End)
Tác giả: Hy vọng mỗi cô gái đều có thể dũng cảm phấn đấu vì tình yêu của mình.
Lời của Mỏng:
1. Như đã nói thì do Mỏng có thể sửa lại cái tựa một tí cho đúng khi hoàn truyện, nên bìa và tựa không khớp lắm. Các bạn thông cảm nhé.
2. Mỏng edit truyện này trong khoảng thời gian gần 3 tháng, up truyện bên WP chậm hơn bên FB vì bên này nhà cửa đìu hiu, khá buồn nên không chăm chỉ cho lắm. Mà cũng chính vì vắng vẻ nên Mỏng càng cảm động với những bạn đã âm thầm theo Mỏng từ những chương đầu của truyện, đặc biệt là em Snowy263, Nguyendieulinh520 đã thường xuyên cmt để Mỏng có niềm vui mỗi khi vào nhà. Cảm ơn các bạn đã đồng hành với Mỏng trong quãng đường vừa qua.
Chúc các bạn hạnh phúc . Hy vọng mọi người sẽ có được chút niềm vui nho nhỏ để giải trí khi vào nhà Mỏng. Cảm ơn các bạn!!!