Thế Giới Phép Thuật - Gwyn

Chương 8: Hiệp ước hoà bình




Au rất xin lỗi vì chap 8 đã gặp sự cố, au sẽ làm lại chap này, tuy không hay bằng bản gốc nhưng mong mọi người tiếp tục ủng hộ. Trân trọng.

....

-Hà hà, sắp thành công rồi!

Một bóng đen kín đáo lướt nhanh trên dãy hành lang vắng vẻ, lời thì thầm kèm tiếng cười ghê rợn vang trong đêm tối như một bóng ma ám ảnh. Tấm áo choàng dài ngoằng kéo lê trên nền đá, đôi lúc bay phất phơ khi chủ nhân của nó đột ngột tăng tốc.

Trên tầng cao nhất của cung đện Magicland chứa đựng một kho báu rất lớn, nó tổng cộng hàng trăm thậm chí hàng ngàn món bảo bối được lưu truyền từ đời tổ tiên thứ hai. Tuy nhiên đó lại là nơi bất khả xâm phạm, với hơn một trăm chiếc ổ khoá bằng chú ngữ giăng chằng chịt và vô số cái bẫy nguy hiểm, để mở được cánh cổng, người mở phải thuộc lòng tất cả mã số không sai một chữ, càng không được sử dụng phép thuật để học, nếu sai sót, ổ khoá sẽ tự động khoá lại tất cả những cái đã mở.

Bóng đen đó đứng trước cửa kho báu hồi lâu, miệng không ngừng lẩm bẩm, mãi sau, cánh cửa đó mới nặng nề mở ra, cứ như đã lâu rồi không ai chạm đến nó vậy. Một thứ ánh sáng mãnh liệt theo khe hở mà hắt ra ngoài, chiếu lên gương mặt của bóng đen đó.

-Ngài hiệu trưởng, chẳng phải muộn lắm rồi, sao ngài vẫn lên đây?!

Bóng đen đó vội quay phắt lại, nhìn người con trai đang đứng trước mặt, huy hiệu hộ vệ hoàng gia trên áo loé sáng trong bóng tối.

-Ồ, cứ tưởng là ai, cậu đang đi tuần một mình à Leo?

Hiệu trưởng tháo mũ choàng đầu ra, nở một nụ cười hiền, giả tạo quá chuyên nghiệp.

-Vâng, ngài có thể đóng cánh cửa kho báu không, hơi chói.

Leo cố tình nói mỉa, cánh cửa đã mở được hơn một nửa, ánh sáng càng mạnh mẽ hơn, thắp sáng cả một dãy hành lang rộng.

-Không được đâu "anh bạn nhỏ", ta đã chờ đợi giờ phút này lâu lắm rồi.

Hiệu trưởng gần như chả để ý đến cách xưng hô lẫn địa vị, chỉ còn mấy bước nữa để ông ta chạm tay vào kho báu, bây giờ đâu phải lúc lịch sự nữa, ngay cả Leo cũng nghĩ như vậy.

-Ông đã hạ độc thủ lĩnh, ngưng đọng dòng thời gian chảy trong lâu đài, chỉ vì cái tham vọng trống rỗng của ông, ông không thấy hổ thẹn với đất nước của mình sao?

-Chả có gì, vốn dĩ cái đất nước mục nát này không đem lại lợi ích gì cho ta, ta đã phục vụ ở một nơi không đáng. Giờ đã đến lúc ta tìm cho mình một chỗ đứng thích hợp.

Một nụ cười gian tà nở trên môi hiệu trưởng, đôi mắt lão ta trở nên vô hồn, gương mặt gầy gò như bị bóp méo như bị cái gì đó tác động vào. Tuy nhiên, giọng điệu thâm hiểm đó vẫn vang lên khoái chí.

Leo cảm nhận được một nguồn ma lực hắc ám vây quanh hiệu trưởng, thậm chí mạnh hơn gấp nhiều lần so với bình thường, anh chuẩn bị sẵn tư thế phòng thủ, đũa phép nằm sẵn trong túi áo.

-Tôi sẽ không để ông làm thế đâu!

Rút đũa phép, Leo niệm chú dùng ma pháp lửa để khống chế hiệu trưởng, lão ta lập tức lập một khiên chắn bằng sắt bảo vệ, đúng lúc cánh cửa phía sau đã mở ra hết, nhưng sau một quãng thời gian ngắn, nó sẽ tự động đóng lại, lão ta càng muốn hạ Leo hơn, ngay khi anh vừa rút lại đòn, ông lao về phía cậu.

Những sợi xích phép trên tay lão ta lao vun vút về phía Leo, anh mau mắn lập khiên phòng thủ nhưng không thể cầm cự được lâu, lão không hề có ý định ngừng tấn công, tình thế cấp bách, anh lôi trong túi áo một sợi dây chuyền, niệm chú, lập tức một luồng ánh sáng bao quanh người, hất tung những sợi xích của lão.

Ánh sáng ngày càng dữ dội, lão nhức nhối con mắt phải lấy tay che lại, hình ảnh một con phượng hoàng lửa từ từ hiện ra, chẳng mấy chốc, lão đã bị quầng lửa của nó vây quanh. Với một người sử dụng ma pháp hệ kim như lão thì thật bất lợi vô cùng.

"Kim khắc hoả"

Khiên sắt của lão vừa mới tạo ra đã nóng ngay lập tức, đến lão cũng cảm thấy mồ hôi chảy ròng ròng, lão có xài bùa chú cỡ nào cũng chưa chắc khống chế được ngọn lửa mà thần thú tạo ra, ngoại trừ người sử dụng ma pháp hệ nước, lão cũng định gọi linh thú nhưng không chắc là còn đủ sức và thời gian.

Thời cơ chín muồi, Leo chốt hạ đòn tấn công bằng một "ngọn gió thiêng", lửa được thế càng bùng cháy dữ dội, khiên sắt tan chảy, lão hiệu trưởng bị đả thương ngã nhào ra sàn, quần áo khăn choàng cháy xém, cả bộ râu rậm rạp như ông già Noel của lão cũng cháy đen thui, trông thảm hại vô cùng. Đúng là sau khi bị thế lực hắc ám thao túng, ma pháp của lão yếu hơn trước rất nhiều.

Thu hồi thần thú, Leo đóng hẳn cánh cửa kho báu lại rồi trói lão hiệu trưởng bằng sợi dây lửa, đem lão giao lại cho đội trưởng hộ vệ hoàng gia đã đứng đợi sẵn ở tầng dưới. Chỉ chờ có thế, Anh bổ nhào đi tìm Akiko.

Đang chạy đến khúc cua, anh va phải vào một người nào đó rồi ngã dúi về phía sau. Anh có cảm tưởng người đó đang đè lên người mình. Một vài hơi thở gấp gáp phả vào cổ ấm nóng, mùi hương này là...

-Akiko? Cô đi đâu vậy?

Leo từ từ đỡ cô ngồi dậy, chưa kịp định thần anh đã bị cô kéo đi.

-Mau lên, Kai vẫn ở trong phòng tôi.

-Vậy nãy giờ cô ở đâu vậy?

-Bị lạc...

Dù yên tâm rằng trong bóng tối, đôi má đỏ bừng sẽ được che đi, nhưng Akiko không biết rằng Leo đã nhìn thấy đôi má đó khi cô va vào người và nằm đè lên anh.

Trước khi bước vào phòng, cả hai đều biết chuyện gì xảy ra.

Cửa thì mở toang cả hai cánh, những vệt máu nhỏ sót lại trên sàn rồi mất hẳn chỉ sau vài bước chân.

-Cô phong ấn kiểu gì mà để tên đó trốn mất thế?

Leo cau có nhăn mặt, anh tưởng ma pháp của cô căn bản đã mạnh hơn, nhưng xem ra vẫn còn yếu lắm.

-Kiểu gì là kiểu gì? Tôi đọc đúng thần chú, dồn hết sức rồi đấy, có cần tôi đọc lại không?

Akiko bấy giờ cũng giận không kém, cô vừa bị tước đi nụ hôn đầu vừa bị sỉ nhục, thật bất công. Mà khoan, hình như đây không phải nụ hôn đầu.

-Thôi khỏi, coi như hắn lớn mạng, lần sau mà gặp tôi thì không có cửa thoát.-Anh gằn giọng-Cô đi ngủ đi.

Nói xong Leo lẳng lặng rời khỏi phòng, bỏ mặc lại cô với sự trống trải lạnh lẽo, cô không biết cảm giác này xuất phát từ đâu. Chỉ thấy trong lòng nặng trĩu, cô leo lên giường, cố gắng loại bỏ những suy nghĩ vẩn vơ và ép mình ngủ. Nhưng không thành công, chỉ khi đằng đông hơi chuyển màu, cô mới thiêm thiếp chìm vào giấc ngủ.

Đến trưa hôm sau, Akiko mới bị đánh thức bởi những tiếng ồn huyên náo trong lâu đài.

Cô sửa soạn lại quần áo đầu tóc rồi phi như bay ra khỏi phòng, chưa kịp đi hết dãy hành lang đã đụng mặt Leo, trông anh có vẻ khẩn trương:

-Có chuyện gì thế?-Cô lên tiếng hỏi, anh nắm lấy tay cô kéo đi mà không nói lời nào.

-Chờ đã, anh đưa tôi đi đâu, Shadow land tấn công à?

-Không!

Leo mới đáp một tiếng, Akiko đã thấy không gian thay đổi, đã đến phòng họp rồi sao, dịch chuyển tức thời à?

-Lần này là tin chính thức ạ!-Vừa nhìn thấy thủ lĩnh anh đã nói ngay.

-Vậy sao?-Thủ lĩnh không có vẻ là ngạc nhiên, bình thản nói:

-Quả cầu tiên tri cũng đã tiên liệu trước việc này, chúng ta đành chấp nhận, coi như giúp dân...

-Vậy là ngài đồng ý sao-Leo cắt ngang-Shadow land hiện nắm trong tay diện tích thuộc địa không nhỏ, 2 ngọn núi đông bắc gần thánh địa cũng bị chiếm sạch, nếu làm vậy bọn chúng là người được hưởng lợi nhất.

-Ta biết, nhưng hoà bình vẫn là quan trọng nhất, hãy cố nhẫn nhịn, cho đến khi thời cơ chín muồi, việc khôi phục lãnh địa không còn là trở ngại nữa, ngươi là đầu não quan trọng của đất nước, đừng làm ta thất vọng!

Thủ lĩnh chỉ nói đến đó, Leo cũng chẳng dám thêm lời, lẳng lặng rời khỏi phòng, bàn tay nắm lấy tay Akiko buông thõng từ lúc nào, cô chả biết chuyện gì đang diễn ra nữa.

-Hey, anh có thể giải thích một chút được không?

Cô đánh bạo hỏi anh, cô sợ anh nổi quạu lên thì khổ, nhưng tò mò thì không kiềm chế nổi rồi đấy.

-Haizzz, đã đến nước này rồi...

Leo thở dài, đôi mắt nhìn xa xăm vô định, cứ như anh đang ở một thế giới hoàn toàn khác vậy.

-Anh có nghe tôi nói không đó?

Akiko kiên nhẫn hỏi lại đồng thời vỗ vỗ vào lưng Leo, mong anh tỉnh táo lại một chút, anh hơi giật mình cúi thấp đầu.

-Xin lỗi, tôi sẽ giải thích cho cô, nhưng là ở phòng thư viện được không?

-Cũng được.

Cả hai nhanh chóng đến thư viện, dù không phải lần đầu đến đây nhưng cô luôn bị choáng ngợp bởi sự hoành tráng của nó, những giá sách kia dài phải đến chục mét, xếp đầy các giá chỉ toàn quyển dày cộp, những người trông coi thư viện di chuyển trên những chiếc thang không ngừng kiểm tra phân loại sách.

-Rồi, giờ thì anh nói đi!

Akiko ngồi xuống chiếc ghế nhỏ kê gần cửa sổ, Leo cầm theo vài cuốn sách đặt lên bàn, giọng đều đều:

-Sáng nay, chúng tôi nhận được tin thủ lĩnh Shadow land sẽ đến đây để kí kết "hiệp ước hoà bình".

-Hả hả, là sao, hai bên vẫn đánh nhau dữ dội mà?-Cô hơi giật mình hỏi lại.

-Bây giờ chúng đòi "hoà bình", ta có thể không đồng ý nhưng chiến tranh chỉ càng khiến cho đất nước trở nên u tối hơn thôi, với lại quả cầu tiên tri cũng đã "chấp nhận" điều này.

-Thật vô lí, chúng tạm chiến để làm gì?

-Trước tiên-Leo mở cuốn sách dày cộp ra-Tôi muốn cô nhìn trên tấm bản đồ này.

Tấm bản đồ trong sách mà theo lời của anh là một bản đồ cổ, không hề có một sự phân định lãnh thổ nào cả, dù là đất liền hay đại dương hầu như không có đường ranh giới. Tuy nhiên cái cần lưu ý chính là những ngọn núi nằm phía đông bắc và tây nam, dù san sát nhau nhưng lại được phân chia rạch ròi.

Và đó là nơi mà các vị thần linh cất giữ các món bảo bối thần kì, không những thế còn có thần thú trông coi cẩn thận. Trong lịch sử, Nữ Vương đệ nhị được thần linh uỷ thác nên bà mới có thể vào và lấy đi hai món bảo bối cần thiết, đó là quả "cầu tiên tri" và "chìa khoá tử thần".

Những bảo bối còn lại vẫn đang ngủ say trong lòng núi.

Nhưng ngoài Nữ Vương đệ nhất ra không ai sử dụng được "chìa khoá tử thần", nó hiện tại chỉ như một vật trang trí vô tri thôi. Sức mạnh của nó chưa lần nào được thức tỉnh nên chẳng ai biết nó vĩ đại cỡ nào và nó vẫn nằm ngay ngắn trong phòng chứa báu vật.

-Ê này, nghe anh nói là Shadow land đang nắm trong tay ngọn núi phía đông bắc, vậy thì nguy rồi!

Akiko bất ngờ thốt lên, cô đã hiểu phần quan trọng nhất của vấn đề.

Leo gật đầu.

-Ừ, lực lượng của chúng không yếu nhưng việc ngừng chiến này lại là một việc làm khôn ngoan. Ở chỗ chúng định xây dựng lại quân đội, chiếm kho báu trong núi rồi tiếp tục chiến tranh, chiếm các phía còn lại, nam, bắc và tây.

-Ồ, phía bắc và phía nam hầu như không có núi nhưng lại bằng phẳng, hẳn có nhiều người sinh sống-Cô chỉ vào bản đồ hiện tại, những ghi chú với số liệu chằng chịt nhìn rối cả mắt.

-Đó cũng là nơi chúng tấn công đầu tiên, phía bắc sắp mất nên chúng tôi dốc toàn lực bảo vệ cung điện và phía nam, đồng thời đưa người dân đi lánh nạn, những ai có sức khoẻ và giởi pháp thuật đều phải chiến đấu.

Akiko gật đầu, nhìn chăm chăm vào tấm bản đồ.

-Ngọn núi phía đông bắc mà bọn chúng chiếm gồm bao nhiêu món bảo bối?

-Hai trăm là ít, nhưng đa số đều bị chôn vùi sâu trong lòng đất, một số đã được thu thập và lấy đi từ thời Nữ Vương đệ nhị, bây giờ chắc chỉ còn lại mấy chục cái thôi.-Leo nhẩm đếm.

-Tây nam?

-Gần như được bảo toàn tuyệt đối, nhưng có khá nhiều món được thần linh "lập trình" tự huỷ nên đến giờ cũng chỉ trên dưới 100.

Mắt Akiko sáng lên một tia vui mừng.

-Thế chẳng phải chúng ta được lời hơn sao!?

-Không-Mặt Leo tối lại-Thứ bảo bối huỷ diệt nguy hiểm và ghê gớm nhất nằm ở ngọn núi bên phía Shadow land.

...

Những ngày sau đó, cả Magicland đều chuẩn bị thu dọn tàn tích, sửa sang nhà cửa đường xá, chuẩn bị đón đoàn người của thủ lĩnh Shadow land kí hiệp ước. Bộ mặt giả nhân giả nghĩa đó hầu như người dân nào cũng biết. Nhưng vì hoà bình họ phải cố gắng nhẫn nhịn.

End chap 8

...

Chap này minh ngâm hơi lâu, rất xin lỗi độc giả, có gì thiếu sót mong mọi người bỏ qua. Cảm ơn vì đã ủng hộ mình.^^


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.