Thế Giới Phép Thuật - Gwyn

Chương 44




Một lần nữa bị Kira trêu chọc, Akiko không nói không rằng mà bỏ vào chợ trước, mặc kệ cho hắn dỗ dành con Đại Bàng lớn xác ăn để lát nó chở về. Thường thì thần thú không cần ăn, chỉ cần ngủ để hồi phục sức khoẻ, nhưng nếu muốn nó hồi sức nhanh thì chỉ có cách cho ăn thật nhiều.

- Này, đợi tôi với chứ! - Hắn gọi với theo nhưng cô đã khuất dạng sau cổng chợ.

Dù là bất kì vương quốc lớn bé nào thì việc chợ búa cũng sàn sàn như nhau. Sạp to sạp nhỏ cứ tấp nập kẻ buôn người bán, tiếng nói cười hoà lẫn vào nhau không dứt.

- Áo choàng không thấm nước giá rẻ đây, mua ba tặng một!

- Trái cây đại hạ giá, mua nhanh kẻo hết bà con!

- Một kí bao nhiêu đồng hả bác...

Akiko đi lướt qua nhiều gian hàng, mỉm cười khi thấy khung cảnh đông đúc này thật quen thuộc. Cô đi chợ không nhiều, chủ yếu là để ngắm nhưng không hiểu sao lại rất thích thú.

Đang dừng lại trước một quầy bán thảo dược thì cô cảm giác có ai đó đang nắm lấy tay mình kèm lời trách móc:

- Đã bảo là đợi tôi rồi cơ mà! - Kira xuất hiện trong bộ dạng nhẹ nhàng hơn, hắn đã tháo áo choàng ra.

- Đợi làm gì? - Cô ngúng nguẩy giằng khỏi tay hắn và đi sang những gian hàng khác.

- Chợ vừa rộng vừa rối rắm như mê cung, lỡ lạc nhau thì biết tìm ở đâu? - Hắn biện hộ, cố nắm tay cô nhưng không được.

- Lạc càng tốt, tôi sẽ trốn về Magicland! - Cô bướng bỉnh đáp, chợt khựng lại trước một quán ăn vặt, mùi bánh kẹo toả ra thơm phức.

- Đói hả? Ăn chút gì không? - Hắn cuối cùng cũng bắt kịp cô. Chợ là nơi đông đúc xô đẩy, hắn chộp lộn tay người ta hai lần và suýt chút nữa bị mấy cái dù bay liệng trúng đầu.

- Sao lại ăn một chút?! Tôi là người rất hào phóng đấy! - Cô sải bước oai hùng vào trong quán ăn vặt, mùi thơm từ những mẻ bánh và sinh tố khiến lòng người xiêu vẹo.

- Tôi biết rồi, tiền tôi trả. - Hắn mỉm cười bước vào quán theo cô. Bàn và ghế ở đây đều là những cây nấm nhiều màu sắc dễ thương. Cô chọn chiếc "bàn" màu cam và ngồi xuống, hí hửng nhìn quanh.

- Quý khách dùng "dì" ạ? - Chủ quán là một người đàn bà to béo trắng bóc, giọng nói có vẻ không được chuẩn lắm.

- Món nào ngon nhất, đắt nhất dọn hết ra đây! - Cô đáp ngay mà không hề do dự.

- Vâng, thế quý khách mún uống dì ạ? - Bà chủ lại hỏi.

- Cứ cái nào ngon và đắt nhất là mang ra! - Cô lặp lại. Bà ta không hỏi nữa mà tít mắt chạy đi làm liền vì bắt được đúng khách đại gia.

- Cô là tù binh sao ăn gì sang thế? - Hắn cao giọng mỉa mai.

- Tiền anh trả cơ mà! - Cô đáp tỉnh queo.

- Bây giờ tôi trả, mai mốt sẽ tính cả vốn lẫn lãi rồi viết hoá đơn gửi sang Magicland. - Hắn cũng không vừa đốp chát lại. Cô bĩu môi, thái độ của hắn khi là một Thủ lĩnh và khi là một người bình thường khác nhau hoàn toàn.

- Đã để quý khách đợi lâu! - Bà chủ quán đích thân bê khay đồ ăn lớn đến tận bàn.

Trong khay gồm có: bánh kẹp nhân kem vani và các loại trái cây xay nhuyễn, pudding rưới si rô bạc hà ba tầng, bánh kem phủ kín sô cô la trắng, tô kem mười lăm vị trái cây đặc biệt. Nước uống là Choco caramel nhiều kem.

- À, cho tôi một ít bánh sô cô la hạnh nhân nhé! - Cô dặn thêm.

- Trời đất, nhiều đồ thế này cô ăn nổi không vậy? - Hắn nhíu mày nhìn nguyên một bàn đồ ngọt.

- Tôi đâu có ăn một mình chứ! - Cô dùng dao cắt một miếng bánh kẹp và nếm thử, ngon tuyệt cú mèo.

Suốt nửa tiếng đồng hồ, cô chỉ ngồi ăn, rồi nghỉ, rồi ăn, rồi nghỉ, cho đến khi không thể nhét nổi nữa. Ngồi ôm một bụng căng tròn, cô lên giọng:

- Tính tiền đi!

Kira thảy một túi nhỏ lên bàn rồi kéo cô dậy đi ra ngoài cửa, không quên nói với bà chủ:

- Không cần trả lại tiền thừa đâu.

- Giàu quá ha! - Akiko bĩu môi.

- "Vua" mà, sao không giàu. - Hắn thản nhiên đáp.

Chiều xuống, chợ càng đông đúc, những nông dân sau khi từ đồng lúa mì trở về cũng tạt qua chợ mua thức ăn. Cô ghé vào mấy cửa tiệm bán quần áo, đòi Kira mua nhưng hắn lắc đầu, nói rằng trong cung điện không thiếu, đang kì kèo với hắn thì đột nhiên có tiếng la ó.

- Mọi người, hãy ngưng lại đi, hãy đứng lên lật đổ lũ ác ôn bọn chúng, đừng uống... á...

Cô ngay lập tức chen chân vào đám đông phía cuối chợ, người dân bàn tán xôn xao không ngớt, mãi một lúc xô đẩy, cô mới biết chuyện gì đang xảy ra.

Một ông lão nông dân rách rưới nằm bệt xuống đất, xung quanh, những tên cảnh vệ mặt mày hung hãn chĩa gươm vào ông, không ngừng quát tháo. Cô không suy nghĩ gì nhiều mà lao đến đẩy bọn cảnh vệ ra và đứng chắn trước ông lão.

- Các người làm trò gì vậy?

- Cô không uống thuốc giống ông ta đúng không? - Giọng một tên cảnh vệ oang oang.

- Thuốc thang gì, ta không có bị bệnh! - Cô bực tức gắt lên.

- Lôi cô ả xử tử luôn! - Lời nói vừa dứt, cô bị đám cảnh vệ xung quanh giữ lại, chỗ đông người chật chội, cô không muốn manh động, chỉ có thể la hét rằng không được đụng đến ông lão.

- Ngưng lại đi, chúng ta đang bị khống chế, đừng để hắn lừa, đừng uống thuốc nữa, chúng ta là con dân Mag....

Phập

Ông lão chưa kịp nói hết câu đã bị một mũi kiếm đâm xuyên ngực, máu tươi bắn vào chân cô, cảm giác ớn lạnh không ngừng lan toả khắp cơ thể. Người dân đứng xung quanh cũng vô thức lùi lại vài bước.

- Tất cả hãy nhìn đó làm gương, giờ đến lượt cô. - Gã vừa đâm ông lão chĩa lưỡi kiếm về phía cô.

- Khoan đã! - Kira từ đâu xuất hiện, vừa nhìn thấy hắn, đám cảnh vệ đột nhiên quỳ hết xuống, khúm núm.

- Đức vua vạn tuế!

Dường như ngay tức khắc, người dân cũng quỳ rạp xuống đất mà hô vang.

- Đức vua vạn tuế!

- Đã xảy ra chuyện gì? - Hắn không thèm "bình thân", chỉ tiến đến lôi cô vào vòng tay hắn. Gã vừa giết ông lão có vẻ là đội trưởng vội vàng bẩm báo:

- Thưa hoàng đế, lão nông dân kia vốn đã âm mưu tạo phản, lại không chịu uống thuốc đúng giờ nên đã làm loạn, thần đã "chấm dứt" hộ lão rồi ạ!

- Ta cũng nói luôn, cô gái này là tù binh "của ta", các ngươi không được làm hại cô ấy, rõ chưa! Và nhớ dọn dẹp cho sạch sẽ. - Kira không tốn một giây bận tâm đến thi thể của ông lão xấu số, chỉ lo dặn dò thần dân của mình rồi kéo tay cô đi thẳng.

- Khốn kiếp, anh đang làm cái quái gì thế? - Sau khi ra khỏi chợ, cô phẫn nộ hét to, một người bị giết chết ngay trước mắt hắn mà hắn vẫn dửng dưng như không.

- Đó gọi là trừng phạt. - Hắn lạnh lùng đáp.

- Ông ta bị tội gì mà phải tử hình? - Cô gào lên.

- Phản quốc, vu khống, lôi kéo, nhạo báng. - Hắn liệt kê.

- Vô lí hết sức! Mấy người đang giấu giếm cái gì đó đúng không? Còn nữa, thuốc thang sao lại liên quan đến vụ này, giải thích đi...

Cô đang nói thì bị hắn bịt miệng, trói tay bằng bùa chú và lôi lên lưng con Đại Bàng, bay thẳng về cung điện Shadow. Cô trừng mắt nhìn hắn đầy oán giận.

Sau khi trở về cung điện, cô được hắn "hộ tống" lên phòng ngủ và ném lên giường rồi giải bùa trói, cô lập tức lao vào bóp cổ hắn.

- Nói đi, chuyện này là sao?

- Đây là việc riêng của vương quốc chúng tôi, cô đã chứng kiến thì đừng hỏi nhiều! - Hắn gằn giọng và đẩy cô ra khỏi người.

- Được, nếu đã như vậy...

Bốp - Cô tát vào mặt hắn.

- Anh là một tên hoàng đế tồi tệ nhất trên đời!

- Cô nói gì? - Hắn hỏi lại.

- Anh Là Tên Hoàng Đế Khốn Nạn. - Cô lặp lại và nhấn mạnh từng chữ một.

Hắn đột nhiên bật cười.

- Tôi sẽ cho cô biết thế nào là khốn nạn.

Nói xong hắn kéo cô vào phòng tắm và khoá trái cửa, mặc cho cô ra sức phản kháng.

End chap 43


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.