Thế Giới Phép Thuật - Gwyn

Chương 38




Marry kéo rèm cửa sổ, ánh nắng chiếu rọi sáng cả căn phòng, cô hầu gái nhẹ nhàng lay vai "sâu ngủ" đang cuộn tròn trong chăn.

-Tiểu thư ơi, sáng rồi!

-Ưm.

Akiko lười biếng mở mắt, sau mấy giây hồi tưởng, cô liền bật dậy như chiếc lò xo.

-Sao ta lại ở đây?

-À!-Marry mỉm cười.-Đêm qua, đích thân hoàng tử Ken bế tiểu thư về phòng, lúc đó cô đang ngủ rất say.

-Hả... ngủ hả? Ta tưởng mình chết đến nơi rồi chứ!-Cô sờ soạng khắp mình mẩy để xem có bị mất miếng thịt hay ngón tay ngón chân gì không.

-Ngài ấy trông rất dịu dàng, còn dặn dò em chăm sóc cho cô cẩn thận.-Marry giúp cô chải lại mái tóc bù xù trong khi cô đã ngồi vào bàn trang điểm và súc miệng.

-Thế còn em, hắn đưa thuốc giải độc cho em chưa?-Cô vội vàng hỏi.

-Dạ, ngài ấy chỉ doạ thôi chứ không có độc tố gì đâu ạ!-Marry hơi khúc khích cười. Vậy mà hôm qua làm cô và Marry sợ muốn chết.

-Tên bịp bợm, mà thôi, em không sao là tốt rồi.

-Tiểu thư, em cảm ơn cô rất nhiều, em chỉ là một người hầu nhỏ bé nhưng cô vẫn bất chấp nguy hiểm vì em.-Marry toan quỳ xuống thì cô đã đỡ dậy.

-Có gì đâu, cứu người đó là chuyện đương nhiên.-Akiko mỉm cười.-Em chuẩn bị nước nóng cho ta, ta muốn tắm một chút.

-Vâng ạ!-Marry vui vẻ đi vào phòng tắm chuẩn bị.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô xuống thư viện hoàng gia để tiếp tục nghiên cứu các vị khách sẽ có mặt trong buổi vũ hội, cô còn phải tìm hiểu về đất nước và mối quan hệ hợp tác của họ với Magicland. Nếu sau này chiến tranh nổ ra thì ít nhất cũng có đồng minh.

Đang di chuyển dọc hành lang vắng thì đột nhiên gặp mặt hoàng tử Ken, hắn đi từ phía ngược lại với cô.

-Chào người đẹp!-Hắn dừng lại trước mặt cô, lịch lãm cầm tay cô hôn nhẹ.

-Chào hoàng tử, trùng hợp nhỉ!-Cô ráng nặn ra một nụ cười méo mó.

-Đêm qua cô ngủ ngon chứ? Sau khi cùng tôi...-Hắn ghé sát vào tai cô.-...Ở trong phòng tắm "hưởng thụ"?

-Làm gì có!-Cô suýt hét toáng lên.-Ngài đang bịa đặt cái gì vậy? Ngài lừa tôi còn chưa đủ hả?

-Ta lừa cô? Chẳng phải cô đã "tự nguyện" mát-xa cho ta, còn quyến rũ ta nữa đấy thôi!-Hắn mỉm cười ranh mãnh, mấy ngón tay thon dài của hắn lướt qua môi cô.

-Là ngài ép buộc tôi đó chứ! Vả lại, tôi quyến rũ ngài hồi nào hả?-Hai má cô giờ đã đỏ ửng, đến nhìn thẳng vào mắt hắn cô cũng không dám.

-Ai bảo cô xinh đẹp và đáng yêu quá làm chi!-Hắn đẩy cô vào tường, giữ cằm để mắt cô nhìn thẳng vào mắt hắn.-Tôi lại không kiềm chế được rồi!

-Tôi đang bận, mong ngài tránh ra!-Cô khó chịu đẩy tay hắn, nhưng hắn càng rút ngắn khoảng cách giữa hai người lại, đôi mắt tím kia không ngừng xoáy sâu vào cô.

-Ngay từ lần đầu gặp cô, ta đã biết cô không phải là một cô gái tầm thường, thế nên, cô có đồng ý lấy ta không?-Hắn vuốt ve những lọn tóc nâu mềm mượt của cô đầy dụ dỗ.

-Tôi mong ngài đang nói sảng thôi, ha!-Cô cố đẩy hắn ra, không thể chịu nổi đôi mắt tà mị của hắn, nhưng câu tiếp theo mà hắn nói khiến cô không thể nhúc nhích được nữa.

-Cái ấn nguyền đó, cô có từ bao giờ vậy?

-....

-Chuyện khó nói hả, thảo nào ta cảm nhận được mùi máu tươi từ cơ thể cô, và nhất là cổ tay phải của cô!-Hắn vén tóc Akiko ra sau gáy, nhẹ nhàng liếm qua động mạch cổ đầy mời gọi của cô với đôi mắt đầy thèm muốn.

-Hoàng tử?-Cô cất tiếng nói nho nhỏ.-Mong ngài đừng nói cho ai biết.

-Tại sao?-Hắn hôn phớt lên má cô.

-Vì tôi không thích cái ấn nguyền xấu xí này.-Cô cau mày khi hắn cắn nhẹ lên má. Một tên tuỳ tiện.

-Vậy à? Có gì đổi lấy sự im lặng của ta không?-Hắn vuốt ve gò má còn lại của cô.

-Ngài muốn gì?

-Một đêm đầy hoan lạc với cô, trên giường của ta?-Hắn cúi xuống môi cô nhưng ngay tức khắc, cô đẩy hắn ra và cố kìm lại một cái tát.

-Ngài có thể yêu cầu tôi bất cứ thứ gì, ngoại trừ việc tôi bán thân chỉ vì cái ấn nguyền chết tiệt này.

Nói rồi, cô bỏ đi mà không thèm ngoảnh lại để nhìn nụ cười ma mị trên môi hắn.

-Quả là một cô gái hết sức thú vị.-Hắn cũng nhanh chóng rời khỏi hành lang trống vắng.

---

Thay vì đến thư viện như lịch trình, cô đến sân tập của đội cảnh vệ hoàng gia.

Mọi người vẫn đang luyện tập rất chăm chỉ, cô buồn rầu ngồi xuống bãi cỏ quan sát, thầm ước được gia nhập với họ. Sau hôm cô kiểm tra ở phòng luyện công đặc biệt, Leo bắt cô nghỉ ngơi và không cho tập nữa. Suốt ngày cắm đầu vô thư viện làm cô phát ngấy rồi.

Từ xa, Leo nhận ra Akiko ngồi một mình trên bãi cỏ. Trùng hợp là hôm nay đội cảnh vệ hoàng gia cấp 3* đang dùng sân luyện tập, thế nên anh mới có cơ hội gặp lại cô.

*Cấp 3: cấp xuất sắc. Cảnh vệ được tuyển chọn và kiểm tra gắt gao mới lên được cấp cao nhất là cấp 3, hai cấp còn lại và khá và giỏi.

-Được rồi các anh em, tạm nghỉ 30'!-Leo hô to, binh lính cảnh vệ sau khi luyện tập đã nhễ nhại mồ hôi, gương mặt ai nấy đều giãn ra thành một nụ cười.

Tranh thủ giờ giải lao, Leo đến gặp Akiko, nhân lúc cô không để ý mà bịt mắt cô từ phía sau.

-Oái! Ai đấy!-Cô la lên.

-Ta là bắt cóc đây!-Anh giả giọng.

-Lại đùa tôi hả Leo, đừng tưởng tôi không biết ai đang luyện tập nhé!-Bị cô nhận ra, anh chỉ cười và ngồi xuống bãi cỏ cạnh cô.

-Cuộc sống trong cung thế nào?-Đôi mắt Leo hướng về những điểm mờ xa xăm trên bầu trời.

-Buồn tẻ.-Cô đáp gọn.

-Sao cô không nói với tôi?-Giọng anh pha chút trách móc nhưng vẫn đầy quan tâm.

-Nói với anh thì ích gì chứ!-Cô bĩu môi vẻ hờn dỗi.

-Có chứ, tôi sẽ dẫn cô đi chơi!-Anh đáp ngay.

-Đi chơi á, khi nào?-Cô ngạc nhiên.

-Sau khi buổi luyện tập kết thúc, ok?-Anh nháy mắt tinh nghịch.

-Ok!-Cô vui vẻ đáp

Akiko chờ Leo đến gần trưa, cả hai đi ăn sau đó Leo dắt cô vào rừng. Đó là một khu rừng trông có vẻ hoang vắng và nguy hiểm.

-Này, anh có biết mình đi đâu không hả?-Dù đang nắm chặt tay Leo nhưng trong lòng cô không khỏi bất an.

-Có chứ, nơi này hơi xa, nhưng rất thú vị, tin tôi đi!-Leo đáp chắc nịch, anh gạt mấy cành cây thấp chắn lối đi và di chuyển từ từ, dưới chân có rất nhiều đá và rễ cây trồi lên.

-Anh có hay đến nơi này không?-Cô lần bước theo gót Leo, đường rừng quá xấu và gồ ghề.

-Ngày trước thì có, nhưng đã mấy tháng nay tôi chưa đến rồi.-Anh bắt đầu đi loanh quanh và rờ rẫm mấy thân cây cổ thụ to lớn.

-Anh tìm gì vậy?-Cô thắc mắc.

-Cổng để đến "nơi đó". A đây rồi!-Anh reo lên, tay vỗ vào bề mặt của một thân cây khá nhẵn nhụi.-1548, vừng ơi mở ra.

-Thần chú hả?-Cô bật cười.

-À không, hô chơi vậy thôi, phải có chìa khoá mới mở được.-Anh cười toe và móc từ trong túi áo một chiếc chìa khoá bằng gỗ. Sau khi tra nó vào chiếc lỗ duy nhất trên thân cây, anh ôm lấy eo cô.

-Sẵn sàng chưa?

-Sẵn sàng cái gì?

Anh chưa kịp trả lời, cô đã cảm thấy mình bị rơi xuống một ống trượt dưới lòng đất. Khoảnh khắc chiếc chìa khoá xoay đến chốt vặn cuối cùng, dươi chân họ hình thành một khoảng trống đủ rộng để trượt xuống.

-Cái gì vậy?-Cô ôm chặt lấy anh, trong lòng bỗng thấy hưng phấn hơn là sợ hãi.

-Sao? Thích chứ!-Anh hét lớn.

-Thích. AAA!-Cô sảnh khoái hét lên. Cả hai trượt thêm một đoạn dài nữa trước khi nhìn thấy ánh sáng ở cửa ra và rơi xuống một cây nấm khổng lồ màu trắng.

-Tuyệt thật!-Cô cảm thán, hoàn toàn thấy thoải mái.

-Tiết kiệm được ối thời gian.-Anh đỡ cô ngồi dậy để chiêm ngưỡng cảnh đẹp nơi đây.

Trước mặt cô là một thác nước đẹp mê hồn. Hồ nước trong vắt và bốc hơi nóng. Cầu vồng mini hiện ra dưới chân thác càng làm tăng thêm vẻ hoang dã xinh đẹp nơi rừng rậm. Cỏ cây hoa lá sinh sôi nảy nỡ đã thu hút sự chú ý của ong bướm chim muông, đúng là một địa điểm du lịch lí tưởng.

-Tuyệt quá, cứ như mơ vậy!-Cô thốt lên.

-Ăn chút tráng miệng nhé!-Anh gợi ý, cả hai leo từ cây nấm xuống bãi cỏ mềm và đi đến gần một cái cây to. Nó to gấp ba lần so với cái cây để tra chìa khoá mà cô nhìn thấy. Trên cành sai trĩu quả: xoài, táo, nho, chôm chôm, dâu, cherry...

-Ủa ủa, cây gì lại lắm trái thế?-Akiko tròn mắt.

-Cây zubol, loại cây có rất nhiều trái khác loại khi đến mùa. Cây này hạt giống hơi bị đắt nha!-Anh hái xuống một chùm nho, hai quả lê và hai trái táo chín.-Quả ngọt hết xảy. Thử đi.

-Thiệt hả?-Cô cầm lấy chùm nho và cho một quả vào miệng. Quả rất ngọt lại không có hạt. Cô khen.-Ngon quá!

-Đó, thấy chưa!-Anh vui vẻ cắn một miếng lê to.-Ăn xong xuống hồ bơi đi!

-Hả? Nhưng tôi không mang theo áo tắm!

-Khỏi, tháo áo choàng ra đi!-Anh cởi chiếc áo choàng và áo khoác đồng phục đặt lên bãi cỏ.

-Nhưng sẽ bị ướt đồ!-Cô lưỡng lự.

-Lát tôi dùng lửa hong khô cho!

Sau khi ăn trái cây xong, cô tháo áo choàng, cột cao tóc. Leo giờ đã để mình trần, chỉ mặc độc chiếc quần đồng phục trắng. Anh í ới gọi khi đã xuống dưới hồ.

-Mau lên nào, nước ấm lắm!

-Tôi xuống đây!-Cô chẳng ngần ngại gì lao thẳng xuống hồ. Một tiếng ùm vang lên và nước bắn tung toé.

-Này, cô làm tôi ướt rồi!-Leo la lên và hất nước vào cô tới tấp, cô cũng hất lại, cả hai chơi đùa vui vẻ xen lẫn những tiếng cười đùa.

Có lẽ đây là khoảnh khắc yên bình nhất từ trước đến giờ của cô. Không phải lo lắng hay gặp nguy hiểm. Tạm thời cô có thể quên đi nhiệm vụ của mình, quên cả tên Hoàng tử Ken đáng ghét.

End chap 38


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.