Thế Giới Này Điên Rồi

Chương 64: Tự lực cánh sinh




Tên Nhị Bách Ngũ nhặt cái hộp từ trong thùng xe lên, ôm thật chặt, sắc mặt trắng bệch, cả người run rẩy. Không khí dưới lầu nhất thời có chút quỷ dị, vẻ mặt Lục Viêm Bân bình tĩnh, không có chút nào tỏ vẻ bất mãn, y nhìn người nào đó, nhà nhạt hỏi:

– Em thấy tôi không được sao? – Y còn không nói hết hẳn, cậu em giao hàng không biết chuyện, hoàn toàn không hiểu ý tứ trong đó, nhưng mấy người còn lại thì biết rõ ngụ ý chính là ____ em thấy tôi không cách nào thỏa mãn em sao?

Dịch Hàng tức thì run bắn, vô thức muốn quẳng cái hộp đi bỏ chạy, rồi lại luyến tiếc nữ thần của hắn, ánh mắt đảo quanh co giữa y và cái hộp, rồi đáng thương nhìn bọn họ, ngây thơ hỏi:

– Tôi nói mua về để sưu tầm chiêm ngưỡng. . . Mọi người tin không?

Lục Viêm Bân không đáp, tiếp tục nhìn hắn, Kỳ Nhạc lần thứ hai nghe được lời nói như vậy, vẫn như cũ có chút không tin, huống hồ cậu còn có việc tìm Lục Viêm Bân, đương nhiên không thể nói đỡ Nhị Bách Ngũ, liền dứt khoát đứng bên cạnh Cố Bách, hai mắt đảo loạn, tảng lờ nhìn xung quanh, hồn bay theo gió, Cố Bách cười liếc nhìn hắn một cái, không nói lời nào.

Cậu em giao hàng vẫn chời người nào đó ký nhận xong để còn đi đến nhà tiếp theo giao hàng, thấy những người này đều không mở miệng, liền thật thà đáp:

– Không thể a anh trai, đều là nam nhân, người nào còn không hiểu loại chuyện này a.

Dịch Hàng:

– [= 口 =]

Dịch Hàng mẫn cảm phát hiện được ánh mắt người nào đó đang biến hóa, trải qua thời gian ở chung vừa rồi, so với bất luận kẻ nào hắn đều hiểu hàm nghĩa trong đõ hơn, tức thời cảm thấy nguy cơ ầm ập, vội vàng đem hộp giao cho cậu em kia:

– Đưa đưa đưa cho cậu đấy, cậu lấy đi, tôi thôi . . .

Cậu em giao hàng lại thực sự không hiểu ý người, vội vàng lắc đầu:

– Tui hêm lấy đây, tui còn có bà xã nữa, so với cái này dùng sướng hơn nhiều, anh hai, tui xem anh tướng mạo không tồi, nên nhanh một chút kiếm bà vợ đi.

Dịch Hàng:

– [= 口 =]

– Anh hai, ký tên.

Dịch Hàng yên lặng nhìn Lục Viêm Bân, thấy y gật đầu, không khỏi hoài nghi nhìn y, có chút không tin:

– . . . Meow?

Lục Viêm Bân bình tĩnh nói:

– Dù quay về với chính nghĩa thì cũng đã mua rồi, ký đi.

Hai mắt Dịch Hàng lập tức lóe sáng, nhanh chóng lao lên nhấc hộp ký xoèn xoẹt, mặt nở hoa ôm vào tỏng lòng, lại không lập tức chạy lên tầng, mà đứng một chỗ chờ người nào đó, thuận tiện chào hỏi với hai người kia:

– Thật là trùng hợp, đi lên ngồi một chút?

Kỳ Nhạc ứng tiếng, im lặng nhìn hắn, thầm nghĩ ngươi thực sự là đồ ngốc, nam nhân nhà ngươi để ngươi ký tên chỉ vì muốn đuổi cậu em giao hàng chóng cuốn gói đi thôi, ngươi cho là y sẽ để ngươi giữ lại cái thứ này hay sao? Ngươi lại còn làm ra biểu cảm sung sướng như thế, thuần túy là tìm chết a. Cậu suy nghĩ một chút, đánh giá xem với cá tính của Nhị Bách Ngũ lát nữa còn có thể gây ra chuyện gì, cũng không lãng phí thời gian, liền thấp giọng nhắc nhở:

– Nhớ gọi Ông xã.

Dịch Hàng mặt ngây như phỗng:

– Hử?

– Nhớ kỹ là được. – Kỳ Nhạc thuận miệng đáp lại.

Dịch Hàng càng thêm kinh ngạc khôn tả, ngoảnh đầu nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy Lục Viêm Bân hơi nhích người một chút nhường đường cho xe lam, sau đó từ từ đi tới bên này, ngoắc ngoắc ngón tay với hắn, hắn chớp mắt mấy cái, lại do dự chớp thêm một cái nữa, mới lề mề giao cái hộp ra, thấy y muốn tới chỗ thùng rác, liền vội vàng nhào lên ôm đùi:

– Đại ca, anh bình tĩnh một chút, vài ngàn đó.

Vẻ mặt Lục Viêm Bân bất biến, kéo theo hắn tiếp tục đi:

– Trước khi em quay về với chính nghĩa đã lãng phí mấy ngàn rồi, thì cần gì quan tâm lãng phí thêm mấy ngàn nữa.

– Không! Đừng ném nữ thần vào thùng rác a a a! Anh đừng vấy * bẩn nữ thần của tôi a a a ! – Dịch Hàng ôm chặt y – Đại ca, em thật sự là sưu tầm, anh tim em a tin em!

Lục Viêm Bân tiếp tục đi, hạ quyết tâm phải ném thứ này bằng được.

Dịch Hàng thấy không cách nào ngăn cản, gấp đến độ quay đầu lại tìm cứu hộ, sau đó nháy mắt nhớ đến người nào đó, vội vàng gào lên:

– Ông xã, em sai rồi!

Lục Viêm Bân chấn động mạnh, lập tức khựng lại, quay đầu nhìn hắn. Dịch Hàng đáng thương nhìn lại y:

– Em thự sự là sưu ầm, không có lừa anh, hãy nhìn đôi mắt vô tội bé nhỏ của em này.

Lục Viêm Bân mắt điếc tai lơ:

– Gọi một tiếng nữa.

Dịch Hàng chớp mắt mấy cái:

– Ông xã.

Nơi yếu mềm nhất trong đáy lòng Lục Viêm Bân bị chọt chuẩn xác không chừa, ánh mắt trở nên ôn nhu, hài lòng xoa xoa đầu hắn, nhẹ hôn lên môi hắn một cái.

– Ông xã, – Dịch Hàng cẩn cẩn thận thận quan sát y, chỉ vào cái hộp – Em thực sự sưu tầm mà, anh em?

Lục Viêm Bân nhìn thứ đồ này đó trong tay lại nhìn hắn, có chút do dự.

– Thật đó, anh tin em đi.

Lục Viêm Bân băn khoăn trong giây lát, gật đầu:

– Trả lại hàng, đem đoạn ghi âm lần trước em làm nũng gửi đi, để bọn họ đặt trên cái mặt này này, vạn nhất em thừa dịp anh dang đi làm mà muốn dùng, thì sẽ nghe được tiếng kêu * giường của mình, anh nghĩ như vậy em sẽ không hăng hái nữa.

Dịch Hàng:

– [= 口 =]

– Hử?

– . . . Nghe lời anh. – Ngực Dịch Hàng ào ào đổ máu, nữ thần của hắn ghép với “Ai a~ yamete ~~~” gì đó sẽ không hoàn mĩ nữa a! Móa nó sau khi xuất xưởng không còn là nữ thần nữa a, mà là GAY a a a !

Lục Viêm Bân kéo hắn lên, bình tĩnh bồi thêm một câu:

– Đừng bóc ra, trực tiếp gửi lại.

Ngay cả nhìn một cái cũng không cho ta xem. . . Dịch Hàng hít hít mũi:

– Nha.

– Kêu một tiếng.

– . . . Ông xã.

Lục Viêm Bân sung sướng “ừ”, kéo hắn lên lầu, thuận tiện gọi hai người kia đi theo, bọn họ hướng tới hang máy, mở cửa vào nhà, Lục Viêm Bân tiện tay đặt cái hộp trên tay xuống, bảo bọn họ ngồi xuống sô pha, rót mấy ly nước, rồi kéo bà xã ngồi xuống theo, người kia có chút ai oán liếc mắt nhìn cái hộp ở bên kia, sau đó nhận mệnh cầm chén trà yên lặng làm ổ.

Trước tiên Kỳ Nhạc hàn huyên vài chuyện nhảm, sau đó mới chuyển tới chủ đề chính:

– Ngư Minh Kiệt và bà xã nhà y đã phát triển thế nào rồi?

– Rất tốt. – Lục Viêm Bân nói – Mấy hôm trước A Kiệt còn tính toán muốn đi lấy giấy chứng nhận.

Cái đậu phộng, chuyện gì không đáng tin thế này a. Khóe miệng Kỳ Nhạc giật một cái:

– Bác sĩ sẽ đồng ý sao?

– Không rõ, sao vậy?

Kỳ Nhạc do dự một hồi, đem sự tình thuật lại một lần, trong đó không bao gồm chuyện mình là xuyên hồn, cuối cùng nói:

– Tôi chỉ muốn để bạn học của tôi hết hy vọng, anh nghĩ Ngư Minh Kiệt có cách nào để bác sĩ phối hợp với tôi không?

Lục Viêm Bân suy nghĩ một chút:

– Không bằng cậu trực tiếp diễn kịch, yên tâm, a Kiệt nói y thuật của bà xã nhà hắn không cao, sẽ không làm gì được cậu đâu.

Kỳ Nhạc nhướng mi:

– Thật?

Lục Viêm Bân gật đầu:

– Dù sao cậu cũng không phải là đa nhân cách.

Kỳ Nhạc cùng Cố Bách ngẩn ra, nhất loạt nhìn về phía vị Nhị Bách Ngũ nào đó, tên kia từ từ giật về phía sau, không có chút khí thế nói:

– Anh ta tương đối hiếu kì với nhân cách bạo lực của cậu, không muốn cho tôi đi gặp cậu, tôi nói cậu không thể nào có bệnh được, sau đó anh ta tiếp tục hỏi. . . tôi liền nói tất cả. . . có sao không?

Lục Viêm Bân bình tĩnh nhấc ly trà lên uống nước:

– Tôi đã thấy qua xuyên hồn, vốn còn tưởng là có thể gặp được đa nhân cách, đáng tiếc lại không phải.

Kỳ Nhạc không yên lòng hỏi:

– . . . Anh không nói với người khác rồi đi?

– Không, tôi chỉ thích nghe, không thích nói khắp nơi. – Lục Viêm Bân dừng một chút – Chồng anh hai cậu thích chia sẻ mấy chuyện lảm nhảm với người khác, từ sau khi tôi biết y thì không cần phải mua mấy tạp chí lá cải nữa.

Kỳ Nhạc:

– . . .

Cố Bách:

– . . .

Bộ dáng anh không giống người thích xem mấy tạp chí tá cải đi, không phải loại nhân sĩ thành công như các anh đều thích xem tạp chí kinh tế và tài chính sao? Kỳ Nhạc đen mặt:

– Tôi hẹn bác sĩ buổi tối, Ngư Minh Kiệt cũng sẽ đi, anh có đi không?

Lục Viêm Bân không chút nghĩ ngợi:

– Không, tôi có việc.

Kỳ Nhạc nhất thời đồng tình nhìn Dịch Hàng, tên kia đáp lại ánh nhìn của cậu, yên lặng phản ứng một giây, sau đó vụt đứng dậy:

– Đi thôi, tôi ở nhà cũng nghẹn đến sắp phát bệnh rồi.

Lục Viêm Bân nhắc nhở:

– Em vừa mới xuống lầu.

– Không tính!

Lục Viêm Bân suy nghĩ một chút, thầm nghĩ dù sao từ Bar trở về cũng còn nhiều thời gian, đủ để làm ăn, liền gật đầu, nhìn về phía Kỳ Nhạc:

– Vậy tôi cũng đi, thuận tiện giúp cậu hỏi A Kiệt một chút, xem y có biện pháp nào không, nếu không thì cậu đóng kịch đi, giả giờ một hồi là qua thôi.

Kỳ Nhạc thầm nghĩ cũng chỉ có thể như vậy, liền lặng ngồi, muốn cùng bọn họ đến Bar, lại phát hiện hai người còn chưa ăn cơm, hơn nữa trải qua việc cậu em giao hàng, Lục Viêm Bân cũng muốn đi ra ngoài tìm chỗ ăn, thuận tiện trả hàng luôn. Kỳ Nhạc và Cố Bách nhìn nhau, nghĩ hay là quay về trước, đợi sau một tiếng nữa thì đến Bar sau, liền đứng dậy cáo từ.

Dịch Hàng đã vào phòng ngủ theo yêu cầu của người nào đó để thay quần áo, Lục Viêm Bân tiễn bọn họ tới cửa, trước khi Cố Bách rời đi liền nhìn y một cái, sau đó đem chuyện chiếc xe kia kể lại một lần:

– Tôi cảm thấy gã rời đi chó chút kỳ quái, chẳng lẽ là tôi hoa mắt hay đa nghi?

Ánh mắt Lục Viêm Bân hơi trầm xuống:

– Cảm ơn.

Cố Bách lắc đầu ý bảo đừng khách khí, kéo vợ rời đi. Kỳ Nhạc theo hắn xuống lầu:

– Cậu nghĩ chiếc xe lần trước là cố ý sao? Sao tớ có cảm giác như đang đóng phim thế này?

– Không biết, nhưng em nghĩ thử xem linh hồn của Dịch Hàng trước kia đã làm ra mấy chuyện đó, người có liên quan dù sao cũng sẽ không quá sạch sẽ.

– Cũng đúng. – Kỳ Nhạc hơi ngừng lại – Đậu, nói như vậy lần trước tớ bị liên lụy? Tớ đứng rất gần Nhị Bách Ngũ, chiếc xe kia nhìn thấy tớ nếu phanh lại thì càng thêm khó khăn, cho nên dứt khoát đụng cả đôi đúng không?

Cố Bách cúi đầu ừ một tiếng:

– Xem Lục Viêm Bân vừa rồi có vẻ cũng đang điều tra, trước khi chuyện này xử lý xong thì tạm thời cách xa Dịch Hàng một chút, tránh cho em lại bị ngộ thương.

Kỳ Nhạc lập tức gật đầu:

– Tớ cũng không muốn xảy ra chuyện nữa.

Cố Bách hài lòng xoa xoa cậu, dẫn cậu đi lấy xe, mở máy rời đi:

– Đi đâu giờ? Bar hay nhà?

– Về nhà đi, còn chưa tới giờ. – Kỳ Nhạc vùi trong ghế phó lái – Trị liệu thì cần bao lâu? Trong phim chỉ dùng một đêm là chỉnh hợp xong, tớ ngồi trên ghế giả vờ một đêm, từ nay về sau có thể an tĩnh đúng không?

– Thời kỳ đầu hẳn là còn cần trị liệu. – Cố Bách suy nghĩ một chút – Nếu không đêm nay em thử giả dạng làm nhân cách “tự giúp mình” nói chuyện với bác sĩ xem, xem hắn muốn gì.

– Tự giúp mình thì phải tích cực hướng về phía trước a. . . – Kỳ Nhạc gật đầu – Cũng được, rất dễ giả bộ, trong phim mỗi nhân cách đều có một cái tên, cậu nói tớ có nên tìm một cái mới không?

Cố Bách nở nụ cười:

– Muốn lấy tên gì?

Kỳ Nhạc sờ sờ cằm:

– Tên tớ.

Cố Bách:

– . . .

– Liệu có bị đánh không nhể?

– . . .Cũng có thể, bọn họ sẽ cảm thấy em đang nói đùa.

– Được rồi, để tớ nghĩ cái khác.

Hai người về nhà trọ đợi một hồi, hơn tám giờ mới tới bar, Kỳ Nhạc duy trì khuôn mặt hiền hòa tươi tỉnh, chậm rãi bước vào, vừa mới đi tới quầy bar đã bị một đám người vây quanh, Diệp Thủy Xuyên, Chung Duệ Uyên, Thẩm Thư cùng với mặt trẻ con đều nhìn cậu, đem từ đầu đến chân cậu nhìn tới nhìn lui nhìn nhiều lần.

Kỳ Nhạc:

-. . .

Diệp Thủy Xuyên chộp lấy vai cậu:

– Cuối cùng em cũng đến, mấy ngày vừa rồi không gặp em, chuyện lần trước em còn chưa giải thích cho anh, em thực sự đang chơi 3P sao?

Lúc này Ninh Tiêu đang uống rượu, nghe vậy xoay ghế đổi hướng, lưng tựa quầy bar nhìn bọn họ, hắn đã biết thân phận thật sự của người này, xem ra thì người đàn ông lần trước hẳn là người thân của cậu, liền yên lặng ngồi đó, nhìn xem cậu ứng phó thế nào.

Kỳ Nhạc nhanh chóng hoàn hồn, treo nụ cười lên miệng, do dự nhìn họ:

– . . . Xin hỏi các anh là ai?

Mọi người:

– . . .

Ninh Tiêu:

– ???

Kỳ Nhạc lịch sự bắt tay:

– Xin chào mọi người, tôi là tiểu Hi, hi trong hi vọng, rất hân hạnh được biết mọi người.

Mọi người:

– [“= 口 =”]

Ninh Tiêu:

– . . .

– Đ.. đổi đổi đổi rồi. . .  – Diệp Thủy Xuyên kinh ngạc, vọi vàng nhìn chung quanh một chút, phát hiện đều là người hiểu chuyện, lúc này mới yên tâm, hắn nhìn về phía Cố Bách – Chuyện gì xảy ra đây?

Cố Bách thở dài, đi tới một bên, mọi người vội vàng dạt theo, chỉ nghe hắn hạ giọng:

– Nhân cách bạo lực trong cơ thể cậu ấy thức tỉnh, để phòng ngừa cậu ấy gây thương tổn cho bản thân và cho người khác tôi chỉ có thể đánh bất tỉnh cậu ấy, đợi đến khi cậu ấy tỉnh dậy xong liền biến thành bộ dáng bây giờ, cậu ấy không biết mình là đa nhân cách đâu, mọi người đừng kích thích cậu ấy.

Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, ừ đều.

Ninh Tiêu ngồi ở trước quầy bar không nhúc nhích, thấp giọng hỏi:

– Cậu lại giở trò quỷ gì đây?

Kỳ Nhạc duy trì khuôn mặt tươi cười:

– Người không thẹn với lòng thì không cần phải giở trò quỷ, cuộc đời là một hồi tốt đẹp, anh còn sống anh cần tích cực đối mặt với mọi thứ cuộc sống trao cho anh, đương nhiên anh cũng có thể chọn chết đi, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không chết đâu, người thanh niên này, anh phải cố gắng lên đừng vội chết.

Ninh Tiêu:

– . . .

Ninh Tiêu vừa muốn mở miệng, đã thấy đám người kia quay trở về, vây quanh cậu tự giới thiệu, cái gì mà anh trai em zai, nhiệt tình khủng khiếp, dáng vẻ tươi cười của Kỳ Nhạc vẫn ấm áp:

– Rất hân hạnh được biết mọi người, trong cuộc sống không có bạn hữu, tựa như cuộc đời không có ánh mặt trời, quá lạnh lẽo.

Mọi người nhất loạt gật đầu:

– Đúng, nói rất có lý.

Cố Bách đứng ở bên cạnh nhìn, khóe mắt thấy bác sĩ đang đợi người tới, liền kéo hắn lại, thấp giọng nói:

– Cậu ấy đổi nhân cách rồi, lần này chắc là nhân cách tự giúp mình.

Hai mắt bác sĩ sáng lên, nháy mắt phấn khích:

– Thật sao?

– Ừ, cậu ấy không nhớ rõ mọi người nữa, cũng không nhớ hẹn với anh, càng không biết mình là đa nhân cách, tôi bảo muốn giới thiệu bạn bè với cậu ấy, cậu ấy mới đi với tôi, lát nữa anh đừng kích động cậu ấy.

Bác sĩ gật đầu:

– Yên tâm đi! Tôi biết phải xử lý thế nào!

Dịch Hàng cùng nam nhân nhà mình cũng đi theo bọn hắn tới, lúc này không khỏi kinh ngạc vô cùng:

– Cái gì mà nhân cách tự giúp mình?

Bác sĩ giải thích:

– Nhân cách này tương đối lạc quan, là nhân cách tích cực.

Dịch Hàng phản ứng một giây, lập tức đẩy đám người ra đi vào:

– Xin chào, tôi là Dịch Hàng.

Kỳ Nhạc bắt tay với hắn:

– Tôi tà tiểu Hi.

– Chào tiểu Hi. – Dịch Hàng thuận miệng nói nhảm – Ngày hôm nay tôi thực sự không may mắn, mấy ngàn đồng cứ như vậy lãng phí mất tiêu, ai.

– Tiền bạc là vật ngoài thân. – Kỳ Nhạc cười thoải mái – Anh nhìn thoáng một chút, rồi sẽ phát hiện ra rất nhiều chuyện tốt đẹp.

– Không, tôi không có tiền thì không cách nào sống được. – Dịch Hàng dưới con mắt nhìn chăm chăm đầy mong đợi của mọi người nhìn cậu – Cậu có thể cho tôi mượn chút tiền không?

Kỳ Nhạc:

– . . .

Cái đậu xanh rau má, Nhị Bách Ngũ mi mẹ nó dám nhân lúc cháy nhà đi hôi của, mi đã quên hôm nay là ai cứu mi sao?! Kỳ Nhạc duy trì khuôn mặt tươi cười:

– Đương nhiên có thể.

Dịch Hàng cầm hai trăm đồng, cả bụng cực kỳ cao hứng, đáng thương nói:

– Cậu thực sự là người tốt a, bây giờ tôi còn chưa có việc làm, trong khoảng thời gian tới không cách nào trả lại cho cậu được. – Ngụ ý là sẽ không trả đâu.

Kỳ Nhạc cười gật đầu, hoàn toàn không để ý, Nhị Bách Ngũ, mi đợi chết đi.

Dịch Hàng nhất thời vô cùng kinh ngạc, thầm nghĩ người này giả bộ quá giống! Quá chuyên nghiệp! Hắn đang muốn cố gắng thêm một chút cho có tí chấm mút, lại nghe Diệp Thủy Xuyên nổi giận:

– Đậu má! Cậu dám không trả tiền đệ đệ tôi hả?!

Dịch Hàng:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.