Thế Giới Này... Có Chỗ Nào Cho Chúng Ta?

Chương 51: Đòn đánh tâm lý




- "Không sao chứ?"

Ngô Vũ Ninh giữ hờ hai vai của Đài Di Giai nhẹ giọng hỏi han, câu từ cũng xúc tích hơn ngày thường ít nhiều. Vừa nhận được cái gật đầu xác nhận của cô Ngô Vũ Ninh đã cong môi tỏ ý yên tâm.

Lướt mắt xuống đường rách dài trên da đau rát đến thấu xương ẩn hiện sau mảng vải trắng bị cắt toạc làm đôi đã chóng nhuộm thành một màu đỏ thẫm mà hai mắt ánh lên ngọn lửa giận hừng hực.

Ngô Vũ Ninh thở hắt, mang một bộ mặt khác tiến đến bật người lên cao ban một cước với lực đạo cực mạnh vào thẳng mặt hắn vừa mới khó nhọc lồm cồm ngồi dậy khiến hắn ta lộn nhào ngã sõng soài liền ngay sau đó.

- "Thằng chó! Hèn hạ! Có giỏi thì đánh trả đi."

Ngô Vũ Ninh trợn mắt lớn giọng không khoan nhượng. Phong thái nặng nề sát khí, ngữ điệu lạnh lùng mà tàn nhẫn không ai bằng. Toan tiến đến cho hắn thêm vài cú đấm cho ra trò thì bản năng của một con người khi họa kề sát thân đã thúc giục hắn ta nhanh hơn Vũ Ninh một nhịp. Tháo chạy đến không kịp quay đầu. Hung khí vẫn là không thể lấy.

- "Chắc đây là hệ quả mà anh muốn hả?"

Ngô Vũ Ninh giữ chặt miệng vết thương trầm giọng buông lời ngụ ý trách móc.

- "Ừm...tôi...tôi cảm ơn hai người rất nhiều!"

Ngụy Văn không dám nhìn thẳng vào hai cô, ngập ngừng áy náy.

Đài Di Giai không vội truy vấn, bước đến nhanh tay đỡ Ngụy Văn lên nhẹ giọng:

- "Nào! Đứng lên trước đã."

Ngô Vũ Ninh liếc mắt quay lại nhìn Ngụy Văn không mấy ưng thuận:

- "Tôi cứ tưởng anh đợi bọn khốn đó mai táng cho mình xong mới về báo mộng cho chúng tôi chứ."

- "Chị Vũ Ninh!"

Đài Di Giai khẽ tiếng. Ngô Vũ Ninh dù tức tối đến thế nào khi đã đón nhận cái chau mày của cô thì cũng cách nào dám tiếp tục.

- "Tôi...thành thật là tôi không còn cách nào khác. Hơn ai hết tôi là ba, là người muốn đòi lại công bằng cho Ngụy Kiều Thư nhất nhưng...hai người thấy rồi đó. Bọn chúng lộng hành không sợ trời không sợ đất như vậy. Tôi không muốn làm theo cũng không được."

Ngụy Văn cay xè khóe mắt, ngập ngừng hồi lâu mới thành câu vẹn ý. Chua chát gắng gượng lý giải cho Đài Di Giai và Ngô Vũ Ninh.

- "Thà rằng nói ngay từ đầu để tìm cách giải quyết chẳng phải tốt hơn sao. Đợi khi máu đổ lệ rơi mới nghĩ đến chúng tôi. Đúng là..."

- "Ngô Vũ Ninh! Chị trở nên lắm lời từ khi nào vậy!"

Đài Di Giai bặm môi liếc Ngô Vũ Ninh một cái rõ sắc thấp giọng. Thật lòng mà nói nhìn cái dáng vẻ khắc khổ của người làm ba bất lực trên con đường tìm lại chân lý cho con mình mà tâm can cô không cách nào không lay động. Nước chảy đá còn mòn, huống hồ kiếp nhân sinh bằng da bằng thịt, tâm tình xúc cảm lý nào lại chẳng thấy đắng lòng xót xa.

- "Được rồi. Cỏ động rắn sẽ rúc vào hang. Nhưng cũng không thể không đề phòng trường hợp bọn chúng liều mạng được. Thế này, tôi có một căn hộ riêng ở quận bên cũng ít khi dùng đến. Nơi đó đầy đủ tiện nghi, yên tĩnh, an ninh lại cực kỳ nghiêm ngặt. Ba người dọn qua đó ở trước đi. Chuyện còn lại tính sau."

Vũ Ninh hưởng ứng liền nheo mắt khó chịu, không nói không rằng mang vẻ hậm hực trở lại xe. Cứ sợ đứng thêm phút nào sẽ không chịu được phút ấy mà lại bị Đài Di Giai mắng thêm cho.

- "Làm vậy không được đâu. Dù gì đây cũng là chuyện của gia đình tôi, phiền cô như vậy đã đành bây giờ còn đến nhà cô ở. Thật sự không nên."

- "Là tôi cam tâm tình nguyện."

Đài Di Giai vô cùng dứt khoát trước thái độ bối rối của Ngụy Văn.

- "..."

Ngụy Văn cúi ghìm mặt không biết đối lại với Di Giai ra sao.

Đài Di Giai thừa hiểu tâm tư rối bời lúc này của Ngụy Văn, không nhanh không chậm, không nặng lời hay dịu ngọt. Cứ bình ổn từ tốn:

- "Anh biết không, khi đi tu nghiệp ở nước ngoài tôi có đến dự một phiên tòa xét xử. Là một vụ án lớn, tất cả tương tự như Ngụy Kiều Thư. 19 tuổi, bị cưỡng hiếp, hung thủ là người có máu mặt, nhưng cũng vì một chữ: 'sợ' mà người nhà không kiên quyết đấu tranh đến cùng. Cuối cùng không thể đòi lại công bằng còn bị gán ghép cho cái mác người thứ ba, phá vỡ hạnh phúc gia đình của người khác, mang danh lừa đảo. Nhận bản án treo, sau đó không lâu thì...cô bé mang thai. Không chịu được sự dè bỉu và những lời miệt thị, chì chiết của miệng đời cay nghiệt mà đi đến cái kết đau lòng - gieo mình từ tầng 25 của chung cư."

Thấy Ngụy Văn ngờ nghệch không đáp Đài Di Giai nắm bắt thời cơ tăng cao tông giọng như có phần kích động nhanh chóng tiếp tục:

- "Với tư cách là luật sư tôi không muốn nhìn thân chủ của mình ra về trong nước mắt, sống phần đời còn lại trong tự ti, mặc cảm giữa vòng đay nghiến xăm soi. Cô gái kia đã đến độ tuổi trưởng thành còn chưa thông suốt, còn không đủ sức để chống chọi thì liệu rằng Ngụy Kiều Thư của anh mới tròn trăng 15 tuổi chắc chắn sẽ không nghĩ quẩn mà làm chuyện dại dột?"

Lặng người đi một lúc,Đài Di Giai thở mạnh một cái đẩy luồng khí phẫn uất tồn đọng trong phổi ra bên ngoài trải lại nét chậm rãi vốn có:

- "Nếu có quá lời mong anh thứ lỗi. Nhưng lương tâm của một người đại diện cho công lý không cho phép tôi nhận tiền rồi câm nín. Đã nhận lời thì phải đấu tranh đến cùng. Cái gật đầu của Đài Di Giai tôi cũng chính là lời tuyên bố thắng kiện. Anh cứ suy nghĩ rồi gọi cho tôi."

Câu từ nhẹ nhàng mà kiên định. Không gắt gao mà độ tin tưởng lại là tuyệt đối.

...

- "Cô hai, cô về rồi."

Cánh cổng lớn mở ra, vừa thấy Đài Di Giai trở về quản gia Bách đã lập tức cúi đầu kính cẩn.

- "Ừm!"

- "Cô Ngô về cẩn thận!"

Bách quản gia nhìn Ngô Vũ Ninh trở vào xe không quên cẩn thận nhắc nhở.

Đài Di Giai bước đến bậc thềm bỗng khựng người ngoái lại Ngô Vũ Ninh nheo mắt cất tiếng:

- "Ngô Vũ Ninh, khuya lắm rồi không ở lại đây ngủ sao!"

- "À..vâng!"

Ngô Vũ Ninh ngưng đọng một vài giây mới gật nhẹ đầu bỏ ra hai chữ. Không phải từ trước đến nay nơi này Vũ Ninh chưa từng ở lại, thậm chí nếu không muốn nói là mọi ngóc ngách đều tận tường thông lối từ ngày còn bé xíu mà là...nuôi nỗi bức xúc trong người quá lớn đến lúc được bộc phát chỉ còn biết cho thỏa miệng mà chẳng màng đến hậu hoạn. Cứ ngỡ... đã bị cô chủ khó tính nhà nọ để bụng quở trách. Câu ngỏ này là nằm ngoài dự đoán nên khó tránh khỏi bất ngờ.

- "À khoan đã. Ghé phòng tôi trước."

- "Dạ?"

Một lần nữa Ngô Vũ Ninh ngạc nhiên đến thất hồn.

- "Vì đỡ cho tôi mà chị bị thương. Không băng bó, chăm sóc cẩn thận kẻo người ngoài lại bảo tôi ngược đãi chị thì sao."

Đài Di Giai thật sự bó tay trước sự ngây thơ, hồn nhiên bất chợt này của Ngô Vũ Ninh, khẽ thở dài giả vờ chán nản buông lời rồi lập tức cất bước vào nhà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.