Ngô Vũ Ninh vừa bước ra khỏi chiếc xế hộp đỗ ở tầm khuất cách biệt thự Lê Quỳ một đoạn, vừa trông thấy Đài Di Giai loạng choạng trên đôi giày cao gót lêu nghêu thì Vũ Ninh đã tức thì hoảng loạn, vội vàng chạy về phía cô cất tiếng:
- "Cô hai, cẩn...thận..."
Còn chưa kịp thành câu vẹn ý thì thanh âm đã ngày một thấp dần rồi tắt hẳn sau gương mặt chứa đầy tuyệt vọng.
- "Em không sao chứ?"
Vẫn là chậm hơn một nhịp. Lần này nơi mà thân thể mĩ miều ấy ngã vào vẫn là vòng tay của nam nhân tuấn tú tên Đông Phong Sở kia. Ngô Vũ Ninh khựng bước chôn chân một chỗ nhìn đôi mắt thâm tình của người đàn ông kia trao cho Đài Di Giai mà tim gan như thắt ngặt lại đến mức không thể nào được nữa.
- "Ừm! Có anh rồi nên không sao."
Đối lại cái chất giọng ngọt ngào đến lịm tim của Đông Phong Sở Đài Di Giai cũng chẳng thua kém gì. Đôi môi đỏ mỏng tênh cong lên tươi tắn khó giấu đi hai chữ hạnh phúc đang rành rành hiện rõ.
Đông Phong Sở nhẹ nhàng đỡ Đài Di Giai dậy, nhìn xuống chân cô bỗng khẽ nheo mày buông lời trách yêu:
- "Anh đã bảo rồi, em đi giày thấp thôi. Đôi này ngót nghét cũng đến 15cm, không ngã cũng sẽ bị phồng chân cho mà xem."
- "Tại vì chỉ có nó mới hợp với bộ trang phục này thôi."
Đài Di Giai liếc nhẹ lên Đông Phong Sở giọng nhỏ xíu.
- "Em còn dám lý do bao biện. Có biết chỉ cần nhìn một vết đỏ trên người em là anh đã xót đến thế nào rồi không!"
- "Được rồi được rồi, sau này sẽ không nữa."
Đài Di Giai nắm tay Đông Phong Sở nỉ non bày ra cái dáng vẻ nũng nịu khiến người ta có muốn giận cũng trở thành một việc khó nhằn.
- "Em đói bụng quá!"
Đài Di Giai xoa xoa bụng.
- "Được. Anh đưa em đi ăn, xong rồi chúng ta đi dạo ha."
Đông Phong Sở vuốt tóc cô nét cưng chiều vô đối.
Đài Di Giai liền nhanh nhảu:
- "Em muốn ăn pizza."
Đông Phong Sở cũng lập tức đáp lời:
- "Nghe em hết."
Cả hai cười cười nói nói mải mê đắm chìm trong hương vị ngọt ngào của tình yêu còn đương cháy bỏng mà nào quan tâm đến cảm xúc của người con gái phía xa đang phải chứng kiến trong bức bối, khó chịu đến vô đối.
Ngô Vũ Ninh quay sang hướng khác tránh mặt, xiết chặt bàn tay đến độ trắng toát cả ra. Nguyên cớ do đâu thì có lẽ bản thân cô vệ sĩ này đã rõ hơn ai hết nhưng cách để thoát kiếp làm "bóng đèn" cho hai người bọn họ thì ắt hẳn là Ngô Vũ Ninh chẳng muốn truy tìm.
- "À Vũ Ninh, chị đã được gì rồi?"
Đến tận lúc này Đài Di Giai mới nhớ ra còn có sự hiện diện của Ngô Vũ Ninh mà cất lời hỏi han.
Ngô Vũ Ninh hít một hơi thật sâu cho thông suốt rồi chậm rãi xoay lại trầm giọng từ tốn:
- "Như chúng ta dự đoán."
- "Được. Vậy chị về trước đi. Mình bàn chuyện này sau."
Đài Di Giai ngẫm nghĩ một lúc không lâu cũng liền buông lời.
Ngô Vũ Ninh khẽ thở dài, vẫn là câu từ kính cẩn song hành với cái cúi đầu chào theo khuôn phép bao năm:
- "Dạ. Tôi đã biết."
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
Tối đến, phố lên đèn.
"Kinh Đô ánh sáng" lại bắt đầu bước vào một đêm không ngủ, cuốn con người ta vào vòng xoáy xô bồ, nhộn nhịp bởi sự tráng lệ và rực rỡ, đúng với danh xưng mà con người ta dành tặng.
Trong một nhà hàng sang trọng, trên tầng cao chót vót chỉ cần hướng ra là thu được toàn cảnh sông Seine thơ mộng vào trong tầm mắt. Lập Viễn Sa cùng với Đài Thái Ngữ cực kì quyến rũ và sang trọng trong hai bộ váy thiết kế riêng tôn dáng đối diện hai nhân vật tầm cỡ trong làng thời trang của "Ville lumière".
- "Thức ăn ở đây có hợp khẩu vị của hai quý cô xinh đẹp không?"
Gais Jack tay hai bên chiếc đĩa tròn của mình cong môi nhìn hai cô cất giọng.
- "Mọi thứ đều rất tuyệt ạ."
Đài Thái Ngữ nhanh chóng tiếp lời.
Ít phút sau để tránh không gian bị rơi vào trầm lắng chỉ với tiếng dao nĩa va chạm nhau Lập Viễn Sa liền hớp một ngụm nước thấm giọng nhìn cô gái trẻ ngồi cạnh Gais Jack khởi giọng:
- "Đã muốn gặp Siêu mẫu Xavia từ lâu rồi mà bây giờ mới có cơ hội. Thật là một vinh dự dành cho chúng tôi."
- "Phải đó. Tôi thật sự rất ngưỡng mộ tài năng của chị Xavia, lần này không những được tận mắt xem chị trình diễn trong show mà còn được gặp gỡ như thế này. Quả là không còn gì sánh bằng."
Đài Di Giai chặm môi nối lời Lập Viễn Sa, giữ phép.
- "Bước catwalk vừa khỏe khoắn lại vô cùng uyển chuyển. Thần thái sang chảnh, lạnh lùng nhưng có một sức hút nhất định khiến người xem không thể rời mắt được."
- "Hình thể lại chuẩn chỉnh. Cách xoay hông nhẹ nhàng mà dứt khoát. Càng ngắm nhìn càng không có lối thoát."
Hưởng ứng Đài Thái Ngữ và Lập Viễn Sa kẻ tung người hứng Gais Jack cũng nhanh chóng ngừng lại để nhập hội:
- "Vậy xem ra tôi không chọn nhằm Vedette có đúng không?"
- "Không những không nhầm mà còn làm cho bộ sưu tập của anh đã sáng giá càng trở nên đắt giá hơn gấp bội phần."
- "Mọi người lại trêu tôi rồi nhưng sự thật lại không có cách nào phủ nhận, danh hiệu "tượng đài của làng mẫu thế giới" thật không phải để chưng có đúng không?"
Xavia mắt hiện lên ý cười hòa nhã chẳng chịu kém cạnh tức thì gia nhập.
Tiếng cười giòn giã của bốn người bọn họ đồng loạt vang lên phá tan đi không khí bình ổn xa cách tự nãy giờ. Đài Thái Ngữ bớt gượng gạo trong khuôn khổ, bắt đầu tự nhiên hơn tiếp tục:
- "Người khác thì không biết nhưng kết show là chị Xavia thì tôi chắc chắn sẽ sớm mở màn cho một cuộc sold out của bộ sưu tập thiết kế Đông - Xuân này của anh Gais Jack đấy."
- "Thế thời gian tới chắc tôi sẽ phải lấy thêm nhiều chữ ký của Xavia trong các bản hợp đồng rồi."
Gais Jack híp mắt rạng rỡ đáp lại một cách thân thiết.
Xavia lúc này mới trở về dáng vẻ nghiêm túc:
- "Nói thật, thế nào thì tôi cũng chỉ là người giới thiệu mẫu thiết kế còn mang nó đến gần hơn và thu hút được nhiều sự quan tâm và chọn lựa của công chúng thì phải kể đến gương mặt đại diện thương hiệu của hai nàng đại sứ toàn cầu đây.".
||||| Truyện đề cử: Đừng Cắn Em Mà |||||
- "Chị Xavia lại chu đáo rồi."
- "Lập Viễn Sa cũng khéo đùa đấy."
Đang trong cuộc chuyện trò vui vẻ thì di động của cô rung lên một hồi dài, Lập Viễn Sa cầm lấy nhẹ nhàng kéo ghế đứng bật dậy cúi nhẹ đầu lịch sự:
- "Xin lỗi mọi người, tôi xin phép ra ngoài một chút."
- "Được. Lập Viễn Sa cứ tự nhiên."